Loạn Thế Thư

Chương 781: Bọn hắn chiến tranh

Chương 781: Chiến Tranh Của Bọn Họ
"Bá!" Vệt đao màu máu lóe lên, mấy cái đầu người phía trước bay lên không trung.
Tiết Thương Hải vung đao xông lên dẫn đầu, chặn ngay cửa doanh trại chém ra cơn sóng máu.
Mười vạn đại quân xung kích doanh trại, cái loại cảnh tượng kiếm ảnh đao quang bay đầy trời như thủy triều mãnh liệt, hoàng trướng lay động, có thể khiến một vài binh sĩ Hán run sợ trong lòng. Ngay cả Tiết Thương Hải, kẻ mấy ngày nay chỉ mong tìm người để đánh nhau, cũng không tránh khỏi cảm thấy một chút sợ hãi nho nhỏ.
Đối phương quá đông người...... Dù cho phe mình có doanh trại để phòng thủ, nhưng cái doanh trại dựng vội vàng này có hiệu quả đến đâu thì ai cũng khó nói. Phóng tầm mắt nhìn tới đâu cũng thấy dòng lũ mênh mông, tạo áp lực tâm lý không hề nhỏ.
Hơn nữa tinh thần của đối phương cũng không hề kém cạnh, vô cùng cuồng nhiệt. Xem ra việc "thiên thần" phòng hộ cho chúng bằng hỏa pháo càng khiến người Hồ thêm điên cuồng.
Mẹ nó, "thiên thần" của các ngươi vốn không có ý định bảo trụ bao nhiêu người dưới hỏa lực, rõ ràng là ứng phó trong lúc cấp bách thôi mà, các ngươi vui mừng cái gì chứ?
Cứ như hiện tại, ai trong số các ngươi đỡ nổi một đao của bản tọa!
"Keng keng keng!" Tiết Thương Hải một đao chém gãy mấy ngọn trường mâu, lại vung thêm một đao nữa chém đôi kẻ địch trước mặt. Lập tức, trước mặt xuất hiện một khoảng trống, không ai dám xông lên chỗ hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, một tín đồ Huyết Thần Giáo trúng tên ngã xuống.
"Phác thảo nãi nãi!" Hốc mắt Tiết Thương Hải đỏ bừng, một đao chém hụt người, hắn bèn trèo lên hàng rào trại, bị giáo chúng phía sau liều mạng giữ chặt: "Giáo chủ không thể!"
Giờ khắc này, chút kinh hãi ban đầu không biết bay đi đâu mất. Tiết Thương Hải giơ cao đao chỉ về phía xa: "Huyết Thần Giáo Tiết Thương Hải ở đây! Ai dám đến đây chịu chết!"
Người Hồ phía trước kinh hãi, nhất thời không dám xông lên.
"Các ngươi không tới, lão tử tới!" Tiết Thương Hải giơ cánh tay lên, chợt vung một đao chém vào hư không.
Bốn phía huyết hải mênh mông, vô số binh sĩ người Hồ quanh người đột ngột trào ra huyết quang.
Địa ngục như thế...... máu nhuộm sơn hà!
Cái "thiên địa không ta" này hoàn toàn gia tăng cấp cho Huyết Sát Công, Triệu Trường Hà rất lâu không được thấy cảnh tượng này, có vài phần hoài niệm.
Nhưng lão Tiết ngươi kiềm chế một chút, cứ thế sẽ mất sức đấy. Chẳng bao lâu nữa thì sẽ ngây ngốc như Long Tước ngậm mồi thôi. Người khác không biết Huyết Sát Công tính tình gì, chứ ta còn lạ gì!
Tôn Giáo Tập cũng kéo Tiết Thương Hải lại: "Giáo chủ, giáo chủ, dùng cẩn thận, sẽ mất sức đó!"
"Sợ cái bóng!" Tiết Thương Hải vỗ ngực một cái, phát ra tiếng "Loảng xoảng" của hộp trữ vật: "Thánh vật trận bàn ở trên người ta, cung cấp vô tận tinh lực cho mọi người. Bọn hắn có thần, chúng ta không có sao?"
Chính xác là các giáo chúng Huyết Thần Giáo đều cảm thấy khí lực mình dùng không hết...... Chỉ cần không giống trước kia bộc phát xong lại xụi lơ, thì cảnh giết địch như thế này chính là điều mọi người thích nhất, có thể thăng cấp!
"Đừng lôi kéo ta, để lão tử ra ngoài chém người!" Tiết Thương Hải giãy giụa.
"Rống!" Một lưỡi chiến phủ mang theo ánh chớp ầm ầm bổ xuống.
"Bang" một tiếng, Tiết Thương Hải ra sức đỡ lấy, cả hai bên đều chấn động.
Đại tướng của đối phương cuối cùng cũng đã tới bên này.
Một trong những Hộ Giáo Hộ Pháp của Thần Điện, nay là Hô Âm Xiết Đài, đệ tam Nhân Bảng.
Từng rơi vào kinh sư cũng có Xiết Đồ là Tả Hộ Pháp của Thần Điện, chủ tướng của chi quân đội này bây giờ là Hữu Hộ Pháp Xích Sơn, hắn cũng là một trong số ít Địa Bảng còn sót lại ở thảo nguyên, ngoài ra chính là hãn tướng Hô Âm Xiết Đài.
Từ rất sớm về trước, việc hộ giáo của thần điện ít tham gia vào chiến tranh thế tục đã thay đổi từ lâu, cả hai bên đã sớm giáp lá cà.
Hai mắt Tiết Thương Hải đỏ thẫm: "Tốt tốt tốt, đây mới là đối thủ đáng để chiến!"
Hô Âm Xiết Đài: "......"
Ngươi xếp hạng không thấp hơn ta, cứ như gặp được đồ ăn ấy...... Ngươi mới là kẻ nổi tiếng vì vượt cấp đấy, đừng có hiểu lầm!
"Keng keng keng!" Huyết Thần đao và chiến phủ không ngừng giao kích, có người đến giúp đỡ Tiết Thương Hải, áp lực của quân Hán xung quanh đột nhiên tăng thêm.
Trại cột phảng phất trở thành cối xay thịt, cả hai bên đều không ngừng có người thương vong ngã xuống, trên chiến trường máu chảy thành sông.
Ngay cả Tôn Giáo Tập cũng bị thương...... Hắn không kịp băng bó vết thương do đạn bắn dưới sườn, vội gỡ giáo chúng bên cạnh ra, một đao chém đôi tên địch vừa đâm về phía giáo chúng.
"Mẹ nó." Tôn Giáo Tập ngẩng đầu nhìn xa, biển người vô số tuôn ra, căn bản không thấy điểm cuối: "Cái loại địch nhân không sợ chết này thật mẹ nó phiền phức, bình thường chiến cuộc thế này chỉ cần vài lần là bọn hắn đã phải sợ chết khiếp......"
Thật ra, người Hồ nhìn bọn họ cũng thấy khiếp đảm. Mấy ngàn con quái vật mắt đỏ rực tạo áp lực tâm lý cực lớn, ai nấy đều kinh hồn bạt vía khi đánh nhau với chúng, có cảm giác "thiên thần" đang nhìn mới bùng lên dũng khí, nếu không rất dễ dàng bị lũ quái vật mắt đỏ này dọa cho tan tác.
Sử dụng giáo đồ Huyết Thần Giáo trong chiến tranh tuyệt đối là điều mà mọi tướng lĩnh tha thiết ước mơ. Đem bọn họ đi chém giết giang hồ thì hoàn toàn không phù hợp.
Nhưng "thiên thần" đến cùng là thế nào nhìn, trong lòng tất cả mọi người đều không chắc chắn. Đằng nào bị đao chém cũng vẫn chết, có khác gì đâu?
Vẫn là sau khi chết tiến vào Trường Sinh Thiên, hưởng thụ bao nhiêu rượu ngon sữa bò và xử nữ? Tiết Thương Hải và những người khác không hiểu rõ giáo lý của đối phương, cũng không hiểu bọn hắn tin vào điều đó đến đâu. Tóm lại, cả hai bên đều mù quáng mà đánh nhau, thuần túy trở thành cày quái thăng cấp.
So sánh ra thì giáo đồ Huyết Thần Giáo tốt hơn một chút, bởi vì toàn bộ đều được Huyết Sát Công gia tăng cấp. Nằm trong trạng thái này, bọn họ căn bản không biết sợ hãi...... Nhưng những quân Hán khác thì chưa chắc có chiến ý như vậy. Nhất là những quân lính được điều động từ vùng Thanh Hà Lang Gia, tập huấn chỉ có một hai tháng, sao có thể chịu đòn chịu liều mạng? Chỉ là nói suông mà thôi.
Mắt thấy một vài khu vực phòng thủ bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn, thì Hoàng Phủ Tình sai đệ đệ, phó tướng Hoàng Phủ Thiệu Tông dẫn theo khoảng trăm người, leo lên ngọn đồi tựa lưng vào trại.
Vị phó tướng này, một đường nhìn tỷ tỷ "mù chỉ huy" mà bụng đầy ấm ức. Vốn dĩ phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng là can gián, đáng tiếc trước uy phong của tỷ tỷ mà từ đầu tới đuôi không dám hé răng nửa lời, còn không bằng Tiết Thương Hải dám nói. Nhưng đến giờ khắc này, hắn biết, cái gọi là năng lực của Ngự Cảnh khi bắt đầu được ứng dụng vào chiến tranh đã thay đổi quá nhiều logic.
Bao gồm cả lúc này.
Dễ dàng đem mấy chục ổ hỏa pháo cồng kềnh trả về hộp trữ vật, rồi đưa lên đồi, sau đó lại thong thả lấy ra ngoài, xếp thành một hàng trên đỉnh đồi.
Những thứ khí giới hạng nặng từng là vấn đề "cồng kềnh không tiện", đối với ngày hôm nay mà nói không còn là phương án cố định khó di chuyển nữa.
Họng pháo được điều chỉnh góc độ một chút, đồng loạt hướng về tim gan quân địch.
"Ầm ầm!" Đạn pháo nổ tung giữa quân địch, vô số tinh nhuệ thảo nguyên đang giương cung lắp tên ở phía sau bị tạc thành thịt nát.
Chiến trường bỗng chốc im lặng. Đến cả Trường Sinh Thiên Thần cũng không ngờ pháo còn có thể đổi chỗ tiếp tục oanh. Hắn đang triền đấu nên không kịp phòng hộ, trơ mắt nhìn quân mình bị đánh cho tan tác, trở tay không kịp.
"Các ngươi......" Đôi mắt hắn ngày càng dữ tợn: "Đang tự tìm cái chết!"
"Sưu!" Phân hồn cùng Tam Nương triền đấu mấy ngày đột nhiên biến mất, trở về bản thể.
Vốn cho rằng chỉ cần phân một phân hồn yếu tiến hành quấy nhiễu thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến thực lực nghiền ép Triệu Trường Hà và những người khác. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, căn bản là không thể có nửa điểm phân tâm, phân hồn này đành phải thu hồi.
Cũng vừa hay Hoàng Phủ Vĩnh trước kia dẫn quân đội lâm vào hoàn cảnh rất phiền phức, mục đích dây dưa Huyền Vũ của phân hồn hắn đã đạt được.
Áp lực của Triệu Trường Hà và những người khác đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Ngọc Hư Thái Cực Đồ dù sao cũng không phải là Ngọc Hư thật sự. Lúc trước mọi người chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, bây giờ Trường Sinh Thiên Thần bạo tẩu, lập tức liền có chút không thể chịu được.
"Ầm ầm!" Lôi đình cực lớn so với vừa rồi cuồng bạo gấp mấy lần ngưng tụ trên không trung, thiên địa biến sắc, xé rách bầu trời.
Chỉ cần nhìn cái uy danh tận thế kia thôi, Lệ Thần Thông đã cảm thấy mình không chịu nổi...... Hắn không chút nghi ngờ rằng đạo lôi đình này giáng xuống đại địa, thì trong vòng ngàn dặm này sẽ không bao giờ còn nửa sinh linh, tất cả núi non gò đống đều hóa thành tro bụi.
Ngay cả hắn còn không chịu nổi, thì Triệu Trường Hà, Nhạc Hồng Linh và những người khác càng không thể nghênh kháng. Bao gồm cả binh mã hai bên, sợ là đều phải cùng nhau diệt tuyệt!
Cho dù có tiêu diệt hết sinh linh trong ngàn dặm, thì người Hồ cũng chỉ có hơn 10 vạn. Nhưng mấy vị Ngự Cảnh cường giả quan trọng nhất của Đại Hán lại toàn ở đây, Trường Sinh Thiên Thần sợ là tình nguyện trả thêm mấy lần cái giá cũng cam lòng.
"Thật sự cho rằng các ngươi liên thủ là có thể địch lại Ngự Cảnh nhị trọng đỉnh phong sao? Muốn mượn sự suy yếu của sinh dân, làm hỏng khí mạch căn cơ của ta? Ý tưởng rất tốt, nhưng các ngươi nhất định sẽ chết trước đó!" Trường Sinh Thiên Thần lơ lửng giữa hư không dang hai cánh tay, cuồng phong tàn phá bừa bãi đẩy Triệu Trường Hà và những người khác ra xa vài dặm, ngưng tụ cuồng lôi cuối cùng uẩn dưỡng hoàn tất, ầm ầm nổ xuống.
Ánh mắt Lệ Thần Thông lóe lên vẻ kiên nghị, đang định hành động, thì thấy Triệu Trường Hà không biết từ lúc nào đã có thêm một chuôi rìu khổng lồ trong tay.
Trường Sinh Thiên Thần: "?"
"Ầm ầm!" Cuồng lôi nổ xuống.
Cự phủ vung mạnh.
Lôi đình thô bạo như xé rách núi non, theo cái vung này tựa như nhận được sự dẫn dắt, đột nhiên chuyển hướng, bổ thẳng vào lưỡi búa.
Điện quang lượn lờ xung quanh thần phủ, thần uy lẫm liệt. Triệu Trường Hà tựa hồ cũng nhận không nhẹ phản chấn, khóe miệng ẩn ẩn tràn ra vết máu.
Nhưng cũng chỉ là chút ít vết máu đó thôi.
Thứ lôi đình khiến người ta cảm thấy ngàn dặm diệt vong không ai cản nổi...... cứ như vậy mà tan biến.
Đầu óc Trường Sinh Thiên Thần như đứng máy trong giây lát, đột nhiên nổi giận: "Bác Ngạch! Sao không phải ngươi bị người đánh cắp ở Trung Thổ!"
"Ba!" Đạn hỏa tiễn quét ngang qua, đánh vào quyền trượng của Bác Ngạch.
Thảm bị tôn thần mắng, Bác Ngạch tâm thần thất thủ, cuối cùng bị Hoàng Phủ Tình đánh lui, vết thương cũ chưa lành lại thêm chấn động, cũng phun ra một ngụm máu.
"Sưu!" Hào quang bừng lên nơi chân trời, kiếm mang của Nhạc Hồng Linh xé toạc màn đêm lôi đình mờ ảo, thần quang nhanh như sao băng, thoáng qua đã tới mi tâm Trường Sinh Thiên Thần.
Cùng lúc đó, Tinh Hà Kiếm bay lên trời.
Trong khi Nhạc Hồng Linh vạch ra cầu vồng lúc mặt trời lặn, mở ra ánh sáng của bầu trời đầy sao lốm đốm, Ngân Hà trút xuống, như thác nước từ trên trời rơi xuống.
Long Tước cuốn tới như hình với bóng, huyết lệ gào thét kêu la trên chiến trường hơn trăm vạn người, thương sinh đồ thán!
Thần tính của Tinh Hà Kiếm, ma uy của Long Tước đao, đồng thời bộc phát, Thần Ma hợp nhất.
Bầu trời nổ lên tiếng động kinh thiên động địa, hòa vào hỏa lực từ mặt đất, tựa như sơn hà tấu lên khúc nhạc hợp âm.
Hoàng Phủ Thiệu Tông tiếp nhận quyền chỉ huy từ tỷ tỷ, đứng trên pháo đài trên đồi quan sát một hồi, đột nhiên giương cung lắp tên, nhắm ngay Hô Âm Xiết Đài đang triền đấu với Tiết Thương Hải ở trước cửa trại...... phía sau không xa.
Nơi đó có một người Hồ đang lặng lẽ giương cung lắp tên, nhắm vào đôi mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu, cuồng bạo đến mất hết ý thức của Tiết Thương Hải.
Hai người thực ra rất kỳ phùng địch thủ...... Hô Âm Xiết Đài tu hành cao hơn Tiết Thương Hải, nhưng chiến trường máu lửa này lại tăng thêm quá nhiều sức mạnh cho Tiết Thương Hải. Cộng thêm đao của hắn là bảo đao, tổng thể mà nói, Tiết Thương Hải có ưu thế hơn.
Nếu như cho Tiết Thương Hải đủ thời gian biến ưu thế thành thắng thế, thì đây sẽ là một màn vượt cấp tuyệt đẹp.
Đáng tiếc, đây là chiến tranh, sẽ không ai cho hắn cơ hội công bằng như vậy.
"Bang!" Đao và mâu không biết bao nhiêu lần giao kích, Huyết Thần đao bổ mạnh vào thân mâu, mắt thấy đánh ra một khe nứt, sắp đứt gãy.
"Kéoo căng!" Tiếng dây cung trong chiến trường ồn ào gần như không thể nghe thấy. Khoảnh khắc kẻ đánh lén vừa buông tên, cổ họng hắn đã bị Hoàng Phủ Thiệu Tông bắn xuyên qua, ngửa mặt lên trời ngã xuống. Mũi tên hắn bắn ra trong khoảnh khắc mất lực mất chính xác, rơi xuống trên lan can trại.
Cùng lúc đó, lại là một tiếng đao mâu công kích trầm đục, Hô Âm Xiết Đài bị chiến sĩ Tiết Thương Hải cuồng bạo vô song đánh cho cả người lẫn mâu thành hai nửa.
Hai quân chấn động!
"Nhân Bảng đệ tam, không gì hơn cái này! Còn ai ra chịu chết!" Tiếng gầm vang vọng chiến trường, dù lẫn trong đầy trời lôi đình và tiếng hỏa lực vẫn có thể nghe thấy.
Hoàng Phủ Thiệu Tông ngẩng đầu nhìn lên trời, thần chiến phía trên chìm trong một loạt hiệu ứng đặc biệt như lôi đình, hào quang và sao băng nên không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Ánh mắt hắn lại đảo qua chỗ giao chiến kịch liệt của tỷ tỷ và Bác Ngạch, vừa hay thấy Bác Ngạch phun máu ngã xuống.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiệu Tông chấn động mạnh, không bỏ lỡ cơ hội quát lớn: "Triệu Vương dễ dàng phá Ngụy Thần tuyệt kỹ, đại soái trọng thương Thiên Bảng thứ hai, Tiết tướng quân lực trảm Nhân Bảng đệ tam! Thần Phạt của chúng ta vẫn tiếp tục, sự phù hộ của các ngươi ở đâu!"
"Ầm ầm!" Không biết bao nhiêu loạt hỏa pháo "Thần Phạt" lại dội xuống hậu phương quân địch. Họng pháo cuối cùng cũng không thể chống đỡ, bắt đầu liên tiếp nổ tung, gây thương vong không ít pháo thủ.
Nhưng địch nhân không biết điều đó.
Những gì bọn hắn thấy là chiến trận "Thần Phạt" không ngừng nghỉ căn bản là không thể kéo dài, mà Thần Linh thì không trả lời. Mọi người chỉ là thân xác bằng máu thịt, sao có thể chịu mãi sự tàn phá này?
Các tướng sĩ Thần Điện đã vốn cho rằng sau khi Hạ Long Uyên c·hết thì trên nhân gian sẽ không còn địch thủ, nay thấy Đại Tát Mãn Bác Ngạch bị Chu Tước của Tứ Tượng Giáo "Đại Tát Mãn" đánh lui bằng một thương.
Cửa trại công lâu không phá được, một đám "Tiểu Triệu Trường Hà" chặn ở đó, như một đám chó dại. Các tướng sĩ anh dũng bỏ mình vô số, t·hi thể chất thành như núi. Đại tướng Hô Âm Xiết Đài của Thần Điện bỏ mình, người bị đánh thành hai nửa.
Thế công điên cuồng không ngừng cuối cùng lâm vào đình trệ, rất nhiều Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng đều nhìn ra dấu hiệu thoái lui rõ ràng.
Hoàng Phủ Thiệu Tông hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhảy xuống đỉnh đồi, cưỡi lên chiến mã của mình: "Quân địch đã loạn, binh không còn chiến tâm! Mở cửa trại, khinh kỵ xuất kích!"
Cửa trại mở rộng, vô số khinh kỵ xông ra khỏi trại.
Đó là dốc toàn bộ lực lượng, ngoại trừ mấy ngàn bộ binh Mã Mạn không thể chạy nhanh như ngựa, đội quân này gần như là một chi thuần kỵ binh.
Người Hồ ngược lại vì công trại mà tự bỏ ngựa, hậu quân lại bị hỏa pháo đánh cho tan tác, mỗi thủ lĩnh đều có ý định rút lui...... Đánh đến bây giờ, sao có thể thắng được quân Hán thiết kỵ nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu?
Hoàng Phủ Thiệu Tông một ngựa đi đầu, trường thương vung lên, vô số người Hồ trúng thương ngã ngựa, đâm ra một con đường lớn nhuộm máu. Hắn cầm thương quát lớn: "Đây không phải phá vây, đây là phản công! Kẻ nào lấy được thủ cấp của chủ tướng Xích Sơn, tiền thưởng ngàn lượng, quan bái đại tướng; kẻ nào lấy được bài cấp của thủ lĩnh quân địch Bác Ngạch, tiền thưởng vạn lượng, phong vạn hộ hầu!"
Từ hơn ba mươi năm trước, sau khi Hạ Long Uyên dẫn binh ra Tắc Bắc khiến Trường Sinh Thiên Thần phải tự thủ, đây là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm qua binh sĩ Hán rong ruổi trên thảo nguyên Mạc Bắc với tư thái tấn công, đại phá tinh nhuệ Thần Điện.
Tinh nhuệ Thần Điện phân tán bốn phía bỏ chạy tán loạn, quân bảo vệ cuối cùng dưới sự chỉ huy của hộ pháp Xích Sơn hốt hoảng trốn về phía dãy núi Bắc Bộ. Đại Tát Mãn Bác Ngạch thoát khỏi Hoàng Phủ Tình, chật vật rút lui về phía bắc.
Trong núi phía bắc mới là Thần Điện chân chính của bọn họ.
Hoàng Phủ Tình lười truy đuổi Bác Ngạch. Bác Ngạch vừa lui thì nàng đã vội vàng bay đi tiếp viện Triệu Trường Hà...... Nàng biết bên Triệu Trường Hà chỉ là đang cầm cự, chiến trường gian khổ nhất thực sự ở chỗ kia, cần sự giúp đỡ khẩn cấp của nàng. Nếu như nói bốn đánh bốn ở phía dưới, chỉ sợ địch nhân cũng không ngờ rằng Triệu Trường Hà, Nhạc Hồng Linh thêm Lệ Thần Thông lại bị phe mình định nghĩa là bốn người ở phía dưới.
"Bốn người ở phía dưới" mang ý nghĩa nguy hiểm nhất và có khả năng c·hết rất cao.
Tựa như Triệu Trường Hà đã bị thương từ trước, bị thương còn sớm hơn cả Bác Ngạch. Chiến cuộc ở phía dưới lại kéo dài thêm một chút nữa thì thật khó nói sẽ thành ra bộ dáng gì.
Nhưng trong trận chiến này, có ai mà không dùng sinh mạng để đánh cược đâu?
Ngay cả bây giờ có thêm nàng Hoàng Phủ Tình, cũng chưa chắc có thể làm gì được Trường Sinh Thiên Thần. Thắng bại thực sự vẫn phải nhìn vào cục diện nhân gian, xem có thể làm suy yếu hắn được bao nhiêu.
Hoàng Phủ Tình chuyển giao quyền chỉ huy cho đệ đệ. Hoàng Phủ Thiệu Tông dẫn 2 vạn kỵ binh, mang theo năm ngàn quân Huyết Thần của Tiết Thương Hải, bám đuôi truy sát Thần Điện.
Mục tiêu: Lang Cư Tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận