Loạn Thế Thư

Chương 906: Vị này Dạ Đế, ngươi cũng không muốn......

Chương 906: Vị này Dạ Đế, ngươi cũng không muốn......
Đây là lúc làm "Thiên Thư" dùng khuôn mặt chịu sát thương còn chưa đủ, bây giờ lại muốn chủ động xoa xát vào à?
Dạ Vô Danh nín nhịn khuôn mặt ghét bỏ mà liếc trộm qua, một con sâu róm to đùng, đúng là mù mắt nàng.
Nói đến mọi khi nhìn quen cũng là dáng vẻ kiếm bạt nỗ trương, bộ dạng mệt mỏi thế này vẫn còn rất hiếm thấy... Mặt khác thường thấy hơn là trạng thái giấu trong cơ thể người khác...
Lại nói, hắn thường xuyên đem cái đồ chơi này xưng là Long Tước, Hạ Trì Trì là Bạch Hổ. Vậy Hạ Trì Trì nằm ở đó, cái thứ hắn giấu bên trong Hạ Trì Trì, có phải nên gọi là "Ngọa hổ tàng long"?
Tư duy vừa cởi được một đoạn đã chuyển đến loại vô lý đầu như này, Dạ Vô Danh cảm thấy sau này mình vẫn nên bớt viết sách lại, đầu óc người viết sách đúng là không giống người thường...
"Uy?" Triệu Trường Hà kỳ lạ hỏi: "Ngươi còn đứng đó làm gì vậy, chưa xem à?"
"Ngươi có bị thương hay dính vết máu đâu mà phải xoa ở đó?" Dạ Vô Danh cố nén xúc động muốn chém đứt cái thứ kia, mặt không biểu tình: "Không cần thử, người ta có đánh vào ngươi chỗ đó đâu."
"Đừng mà." Triệu Trường Hà nói: "Các bộ phận trên cơ thể có liên quan đến nhau cả đấy, nhỡ đánh vào chỗ khác cũng có ảnh hưởng chứ, ta giờ không cảm giác gì, hoảng quá."
"Ngươi bây giờ còn cảm giác gì được nữa, bị thương gần thành người thực vật rồi còn đòi 'cứng rắn' hả?" Dạ Vô Danh cầm khăn ướt, hung tợn nắm một cái: "Có cảm giác không?"
Triệu Trường Hà trợn tròn mắt: "Ngươi mưu sát chồng à..."
"Ta chỉ là thấy ngươi lúc nào cũng liều mạng nên khó chịu thôi, có cần dạy dỗ không?"
"Thì cũng không thể 'tóm' như vậy chứ, hạnh phúc của ngươi còn dựa vào nó đấy." Triệu Trường Hà cười hề hề nói: "Đừng thế... Bị ngươi bóp sưng lên rồi, phải sờ sờ mới xẹp xuống..."
Dạ Vô Danh dở khóc dở cười, Dạ Cửu U trước mặt ta cao lãnh muốn chết, bí mật lại thế này đây?
Giờ còn đỡ, chứ so với nhân vật phản diện Kỷ Nguyên trước kia luôn căng cứng, Dạ Cửu U như này khiến người ta cảm thấy "thương hải tang điền", cứ như một giấc mộng.
"Sờ sờ là xẹp á, chẳng phải càng sưng hả?" Dạ Vô Danh cũng không biết tại sao mình lại trả lời như vậy nữa, là đang cosplay Dạ Cửu U hay mình vốn là yêu nữ... Thế là khi không còn là Dạ Vô Danh, mà mang mặt nạ Dạ Cửu U lên, liền không chút kiêng kỵ.
Triệu Trường Hà cười toe toét: "Càng sưng chẳng phải chuyện tốt sao, chứng tỏ nó không có vấn đề, cũng cho thấy cả người không sao cả."
"Có phải đầu óc ngươi có bệnh không?" Dạ Vô Danh tức giận nói: "Ngươi đang thế nào, ngón tay còn không động được mà cũng nghĩ đến chuyện đó?"
Triệu Trường Hà thở dài: "Thực ra là vì ta biết rõ vết thương của mình, muốn hồi phục bình thường cần rất lâu, ít nhất cũng phải một năm. Nhưng nếu chức năng kia không ảnh hưởng, có thể song tu thì một năm có thể rút ngắn thành một tháng. Cho nên ta mới cân nhắc vấn đề này, nhỡ song tu không được thì phiền, phải đổi cách..."
Ngươi còn định song tu một tháng! Muốn nghiền kim thành mũi khâu à?
Dạ Vô Danh nghiến răng: "Một năm thì một năm, ngươi sợ gì? Lạc Xuyên còn bị thương nặng hơn ngươi, ít nhất cũng một hai năm mới hồi phục, ngắn hạn không tìm được cửa đâu."
Triệu Trường Hà thu lại nụ cười, chân thành nói: "Nhưng chúng ta muốn tìm hắn. Không thừa cơ hội này vĩnh viễn trừ hậu hoạ, còn muốn trốn tránh đến bao giờ?"
Dạ Vô Danh muốn nói thật ra hiện tại ngươi cứ nằm ngủ đi, chúng ta có thể tự mình đi đánh đến tận cửa. Nhưng lời đến miệng lại do dự, dù sao với vị diện tinh vực cường đại như vậy, ai biết đối phương có cảnh ngộ đặc thù gì. Nhỡ Lạc Xuyên nhanh chóng hồi phục, hoặc thấy tình thế không ổn thì chưa chắc đã độc chiếm "Thiên Thư", mà có thể tập hợp ma đạo nhân sĩ khác lại, vậy thật sự chưa chắc đã thắng được.
Ổn thỏa nhất vẫn là Triệu Trường Hà hồi phục... Trong lúc bất tri bất giác, nam nhân này đã trở thành trung kiên quan trọng nhất của phe mình, cả về thế lực lẫn vũ dũng cá nhân.
Một người một mình đào thoát khỏi lòng bàn tay Thiên Đạo lâu như vậy, cuối cùng lợi dụng tình thế giằng co lưỡng bại câu thương, lại không cần trả giá bất kỳ sinh mạng nào, chiến quả này Dạ Vô Danh trước đây không thể nào dự đoán được. Và chiến quả này cũng chứng minh rằng suy nghĩ đồng quy vu tận trước kia của nàng là không cần thiết, chỉ cần có Triệu Trường Hà thì hoàn toàn có thể mong chờ toàn thắng.
Mạch suy nghĩ đã thay đổi...
Trong lúc xuất thần, eo bỗng căng thẳng, lại là Triệu Trường Hà đưa tay ôm lấy.
Dạ Vô Danh toàn thân cứng đờ, giận dữ nói: "Cỡ nào rồi còn nằm! Nhìn tay ngươi kìa, run rẩy hết cả lên rồi, còn giở trò háo sắc!"
"Ta thích ngươi chẳng phải chuyện tốt sao..." Triệu Trường Hà ôm eo nàng, làm nũng nói: "Thôi mà, vợ chồng còn ngại ngùng gì chứ... Nhanh thử đi, nếu thật sự không song tu được thì phải nghĩ cách khác, đừng chần chừ."
Dạ Vô Danh nghiêng đầu, nhìn xuống thân thể hùng tráng của hắn.
Vốn sau khi trùng sinh, vết sẹo trên người hắn đã biến mất, lần này lại thêm vô số vết mới, dữ tợn đáng sợ.
Nhưng trong mắt Dạ Vô Danh, mỗi một vết thương lại khiến lòng người rung động.
Nàng khẽ thở dài, im lặng cầm khăn ướt lau, lau mãi, chậm rãi hướng xuống dưới, rồi dừng lại, xoa thật mạnh vào chỗ kia.
Chính thức chủ động xoa xát... Dạ Vô Danh đơn giản không biết mình đang làm gì. Thôi thì cứ coi như chăm sóc bệnh nhân, người ta chăm sóc bệnh nhân cũng thế mà, đừng nghĩ lệch lạc là được.
Khăn ướt mát lạnh xoa lên, thêm cả chuyện vợ chồng, cũng thực sự không có cảm giác kích động gì. Triệu Trường Hà lại đang mệt mỏi và bị thương, một chút kích thích nhỏ này chính xác là không có phản ứng.
Lau đi lau lại, sâu róm vẫn là sâu róm, cơ bản không thay đổi.
Sắc mặt Dạ Vô Danh có chút biến đổi, giúp nam nhân xoa chỗ đó mà mình suýt tí thì mất cả hồn vía, thầm nghĩ lẽ nào hắn thật sự không được rồi... Nếu thật sự không được thì lần này tạo nghiệp còn nghiêm trọng hơn cả chết, đám nữ nhân kia có khi xé xác mình ra mất.
Nhưng việc này có thể trách ta được sao, nếu không phải các ngươi bày ra cái trò vu cổ gì đó thì tình hình đã không đến mức này...
Triệu Trường Hà cũng thay đổi sắc mặt: "Không thể nào..."
Dạ Vô Danh miễn cưỡng nói: "Ngươi... có tri giác không?"
"Có thì có..."
"Có tri giác mà không phản ứng?" Sắc mặt Dạ Vô Danh càng khó coi hơn: "Đây chẳng phải là..."
Triệu Trường Hà cũng khó coi không kém: "Thử xem không qua khăn ướt, dùng tay?"
Dạ Vô Danh: "......"
"Do dự gì chứ?" Triệu Trường Hà cuống lên: "Sợ Dạ Vô Danh trông thấy à? Ngươi lo cho cô ta làm gì, chuyện nghiêm trọng thế này, Dạ Vô Danh có đứng cạnh thì lão tử cũng chửi thẳng vào mặt cô ta."
"......" Dạ Vô Danh hiếm khi thấy Triệu Trường Hà thở hổn hển như vậy, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Nhưng thêm vào lời hắn nói thì lại không cười nổi, ngược lại càng tức hơn, nhét luôn cái khăn ướt vào miệng hắn: "Chửi đi, cho ngươi chửi!"
Nhét miệng cũng vô dụng, Triệu Trường Hà trực tiếp truyền niệm: "Ta muốn chửi Dạ Vô Danh, ngươi tức cái gì?"
"Cái này..." Dạ Vô Danh đảo mắt, lạnh lùng nói: "Chính vì ngươi lúc nào cũng nghĩ đến Dạ Vô Danh! Thích cô ta lắm đúng không!"
"Hả?"
Triệu Trường Hà còn chưa kịp kiếm cớ giảo biện, Long Tước đã bị nắm trong tay ngọc như son, nhào nặn.
Sau đó lời muốn nói liền không nói được nữa, bắt đầu nằm ngửa ra.
"Có cảm giác không?" Dạ Vô Danh lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên là có... Hơn nữa dục vọng một khi trêu chọc, sẽ dẫn phát hiệp đồng động tác...
Triệu Trường Hà vốn nằm ngửa, Dạ Vô Danh ngồi bên cạnh lau, tư thế này tay phải của Triệu Trường Hà chỉ miễn cưỡng ôm được một chút eo nàng. Kết quả bất tri bất giác, người càng lúc càng gần, đầu sắp nằm lên đùi nàng luôn. Cái tay đang ôm eo bắt đầu vuốt ve, còn bắt đầu tiến lên phía trước.
Dạ Vô Danh cả người căng như dây đàn, trơ mắt nhìn Long Tước gầm thét, thình lình lớn lên.
"Ta thấy ngươi chả có việc gì đâu!" Dạ Vô Danh vừa tức vừa cuống mà bắt lấy tay hắn đang sờ loạn, muốn đứng dậy: "Mặc kệ ngươi tính toán song tu gì, giờ không phải lúc, thế nào cũng phải đợi hồi phục nguyên khí một chút rồi tính, buông tay!"
Đợi ngươi khôi phục nguyên khí rồi thì Cửu U sẽ ra mặt, đến lúc đó ngươi thích làm gì thì làm, thứ ta không hầu.
Kết quả động tác đứng dậy quá kịch liệt, Triệu Trường Hà bị hất lên, vết thương kéo theo, kêu lên một tiếng rồi ngã lại xuống giường.
Dạ Vô Danh quay đầu nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, lại thấy tóc hắn bạc phơ, cuối cùng mím môi, ngồi trở lại. Một lần nữa cầm khăn ướt lau mồ hôi trán cho hắn, giọng nói dịu lại: "Được rồi, biết là không sao, không cần vội."
Triệu Trường Hà hít hít mũi: "Sao lại không sao, rõ ràng không được như bình thường."
Dạ Vô Danh thầm nghĩ ta trước giờ chỉ nhìn chứ chưa chạm, sao biết ngươi như nào là bình thường... Ngoài miệng chỉ có thể nói: "Thân thể ngươi suy yếu, đương nhiên là vậy. Chỉ cần chứng minh chức năng không sao là được, đợi ngươi dưỡng khỏe thì sẽ tốt thôi."
Triệu Trường Hà không vui: "Ngươi hôm nay lạ thật đấy... Sao cứ như đang kháng cự chuyện thân mật với ta ấy?"
Dạ Vô Danh mặt không biểu tình: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là trạng thái hiện giờ của ngươi không thích hợp, ta không thể hại ngươi."
"Vậy cũng được." Triệu Trường Hà thở dài: "Đã không sao thì ta tiếp tục ngủ đông, tỉnh dậy chắc sẽ tốt hơn nhiều."
Dạ Vô Danh thở phào: "Thế mới ngoan chứ."
Triệu Trường Hà chu môi: "Hôn ta một cái, không thì không ngủ."
Dạ Vô Danh: "?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Triệu Trường Hà, Dạ Vô Danh xoắn xuýt muốn chết.
Vợ chồng các ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi, người lớn cả rồi còn chơi trò "dỗ ta hôn một cái không thì ta không ngủ" này, người ta Nhược Vũ tám tuổi còn không cần Nhạc Hồng Linh dỗ kiểu đó!
Nhưng giữa vợ chồng mà cứ từ chối thế này thì lộ hết mất... Triệu Trường Hà lại là người thông minh, từng trải qua chuyện của Phiêu Miểu và Thôi Nguyên Ương rồi, nhỡ hắn nhận ra người vừa ôm mình kia là Dạ Vô Danh chứ không phải Cửu U, vậy chi bằng mình cắt cổ cho xong.
Dạ Vô Danh cắn răng, chậm rãi cúi xuống hôn lên môi hắn, tay còn cố ý vuốt ve thêm vài cái, ôn nhu nói: "Ngoan, ngủ ngon. Ngày mai... ngày mai 'cho' ngươi."
Triệu Trường Hà tạm giải nghi hoặc, lúc này cũng thực sự tâm lực hao tổn quá độ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Dạ Vô Danh đứng dậy, lại cảm thấy toàn thân lạnh toát mồ hôi.
"Hì hì." Tiếng cười của Dạ Cửu U vang lên trong thức hải.
Dạ Vô Danh giận không chỗ xả: "Tỉnh khi nào?"
"Lúc ngươi 'lộng' đấy." Dạ Cửu U cười nói: "Thật không ngờ Dạ Vô Danh lại chịu làm chuyện này, càng không ngờ Dạ Vô Danh lại ý loạn tình mê đến thế, ngay cả ta tỉnh trong thức hải cũng không phát giác."
"Cái gì mà 'chịu làm' chuyện này?" Dạ Vô Danh cứng cổ: "Chính vì không 'chịu' nên mới phải đóng vai tốt nhân vật của ngươi! Ta chả hiểu ngươi vui cái gì, ta chưa thấy ai như mấy người đầu óc có bệnh như các ngươi, không cho đầu mình nhiễm chút 'xanh' thì không vui hả?"
"Ai bảo người kia là ngươi Dạ Vô Danh chứ? Thấy bộ dạng này của ngươi, ta và Phiêu Miểu đều vui." Dạ Cửu U cười hì hì nói: "Mặc kệ ngươi là đóng vai hay thật lòng, chỉ cần là ngươi đang làm thì ta vui."
"Bệnh tâm thần."
"Nha, còn dám mắng ta... Tin ta không lần sau ta nói thẳng cho hắn biết, hôm nay giúp hắn 'cái này cái kia', còn hôn hắn dỗ ngủ, bảo là người phụ nữ này là Dạ Vô Danh chứ không phải ta?"
Dạ Vô Danh: "......"
Vốn tưởng Cửu U nhập định, không ai biết, ngày khác Triệu Trường Hà cũng không thể nào cùng Dạ Cửu U bàn luận chuyện "thân mật" vừa rồi, coi như xong. Ai ngờ Dạ Cửu U tỉnh...
Vậy giờ sao?
Vị này Dạ Đế, ngươi cũng không muốn để người ta biết ngươi lại làm chuyện như vậy chứ?
Dạ Vô Danh suy nghĩ nhanh như chớp, mặt không biểu tình: "Không quan trọng, lừa không được thì thôi. Ta chỉ là chăm sóc hắn thôi, là hắn muốn xem chức năng còn không, đây là chuyện chữa thương, có gì mà phải ngại. Ngươi thích nói thì nói, muốn 'bóp' ta, ngươi chưa tỉnh ngủ hả?"
Dạ Cửu U thật sự phát hiện chỉ cần kẻ này ngã ngửa thì thật sự không nắm được, Triệu Trường Hà có biết thì có thay đổi gì, ngược lại còn khiến Triệu Trường Hà càng mềm lòng với nàng, mọi người lại càng không vui.
Thật không đáng yêu, so với cái cô Phiêu Miểu còn e dè ngại ngùng kia kém xa.
Dạ Cửu U hơi mất hứng, ngáp một cái: "Thôi, ngươi nhập định đi, ở đây giao cho ta."
Dạ Vô Danh đầy một bụng mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhập định, phảng phất đà điểu vùi đầu vào cát. Dù sao có muốn nói hay không là do Dạ Cửu U quyết định, thích trách cứ thì cứ trách.
Dạ Cửu U ngược lại lười nghĩ mấy chuyện này, sở dĩ chọn nhập định trước, để Dạ Vô Danh chăm sóc, cũng là phán đoán sai thời gian Triệu Trường Hà tỉnh lại, tưởng hắn không nhanh vậy. Sớm biết Triệu Trường Hà tỉnh nhanh vậy, chuyện kiểm tra song tu gì đó mình làm còn trơn tru hơn Dạ Vô Danh nhiều, cần gì phải nhờ cô ta làm?
Giờ nhìn Triệu Trường Hà yên tĩnh ngủ say, Dạ Cửu U đưa tay khẽ vuốt ve thân thể Triệu Trường Hà, cũng có chút ngoài ý muốn.
Dạ Vô Danh không dùng thuật pháp, thật sự lau rửa sạch sẽ như phàm nhân, không nhiễm chút bụi trần.
Dụng tâm như vậy...
Vậy Dạ Vô Danh trong lòng ngươi đối với hắn... thật sự như những lời ngươi nói? Sợ là chính ngươi không thấy rõ đâu.
Dạ Cửu U lắc đầu, từ bỏ ý định lau lại một lần, tay ung dung nổi lên vầng sáng, ấn vào những vết thương của hắn, giúp hắn khép lại.
............
Chữa thương, nhập định, thời gian trôi qua thật nhanh.
Khi Triệu Trường Hà tỉnh lại, bên cạnh vẫn là Dạ Cửu U, đang nhìn hắn âu yếm: "Tỉnh?"
"Ừm... Ngươi vẫn luôn canh giữ bên cạnh ta?"
"Không có gì, mới có một ngày một đêm, thoáng cái thôi."
Triệu Trường Hà cảm nhận thân thể, đã không còn đau đớn, nội ngoại vết thương đều đang hồi phục: "Mới có một ngày một đêm thôi sao? Ngươi chữa trị hiệu quả tốt vậy à? Lẽ ra không thế chứ..."
Dạ Cửu U mỉm cười: "Ta đã là Bỉ Ngạn, ngươi lần trước tỉnh lại không phát hiện ra sao?"
Lần trước tỉnh lại đều bận kiểm tra song tu, thật sự không để ý đến cái này. Triệu Trường Hà kỳ lạ đánh giá Dạ Cửu U, sao lại là Bỉ Ngạn... Liên hệ đến uy lực công kích khủng khiếp của "Thiên Thư" pháp bảo trước kia, lòng Triệu Trường Hà khẽ động: "Dạ Vô Danh đâu?"
Dạ Cửu U tức giận nói: "Dạ Vô Danh Dạ Vô Danh, ngày nào cũng chỉ biết Dạ Vô Danh!"
Trong mắt Triệu Trường Hà, hai lần tỉnh lại, phản ứng của nàng đều giống nhau. Xem ra Dạ Vô Danh cosplay đạt điểm tối đa rồi.
Triệu Trường Hà chỉ có thể nói: "Ý ta là, theo lý thuyết trong thời gian ngắn các ngươi đều không thể đạt tới Bỉ Ngạn, sao đột nhiên lại thành Bỉ Ngạn, lẽ nào Dạ Vô Danh lại tự sát, dung hợp với ngươi?"
Dạ Cửu U thầm nghĩ ngươi thực sự hiểu cô ta quá, ngoài miệng trả lời: "Không có, nàng bị trọng thương, đang hôn mê, ngươi có muốn xem không?"
Nói rồi ngón tay nhỏ nhắn bắn ra, cảnh tượng sâu trong Dạ Cung như mặt gương hiện ra trước mắt.
Đó là Dạ Vô Danh đang lặng lẽ nằm đó, như người đẹp ngủ trong rừng.
—— Nàng chủ động dung hợp với Dạ Cửu U, lại không cam lòng thân thể tan rã, giấu mình trong Dạ Cung.
Triệu Trường Hà liếc nhìn, cách xa nên không cảm nhận được gì, tiện miệng nói: "Không chết là tốt rồi, không cần nhìn nhiều, ta chữa thương xong có thể đứng dậy thì tính."
Dạ Cửu U đảo mắt, cười quyến rũ nói: "Hôm qua khảo thí, độ 'cứng' không đủ, đúng không?"
Triệu Trường Hà lúng túng nói: "Thể hư là thế, chỉ có thể chờ khôi phục... Ngươi định làm gì?"
"Có chứ." Dạ Cửu U đột nhiên vẫy tay, Dạ Vô Danh đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nằm song song cùng Triệu Trường Hà.
"Đàn ông mà, có mới nới cũ, ngươi lúc nào cũng Dạ Vô Danh, chắc mong rằng nhìn cô ta sẽ hưng phấn hơn đúng không?" Dạ Cửu U cười híp mắt cởi quần áo Dạ Vô Danh: "Hay là thử một chút?"
Sâu trong thức hải, Dạ Vô Danh mở mắt: "Dạ Cửu U! Ngươi dám!"
"Ta có gì không dám..." Dạ Cửu U cười híp mắt vạch 'cậu em' của nam nhân nhà mình lên, đặt lên thân thể Dạ Vô Danh bên cạnh: "Có muốn thử không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận