Loạn Thế Thư

Chương 631: Võ Linh

Chương 631: Võ Linh
Lúc này Triệu Trường Hà cũng ngây người.
Ngươi chẳng phải nói "Nguyện làm quân thiếp" sao, chẳng phải nói không tranh giành với ai. . . Sao mới sáng ra thái độ đã khác vậy?
Giống như việc ta trước khi x·u·y·ê·n qua, mỗi tối trước khi đi ngủ đều nói hôm sau phải dậy sớm, đến hôm sau lại quên hết, ý là vậy hả?
Triều đình trên kia công khai xằng bậy coi như xong, hiểm ác nhất là vị bệ hạ hiện tại nhất định phải lấy lòng Đường thủ tọa, mặc kệ nàng muốn ban thưởng gì cũng sẽ nhận lời ngay, đừng nói là tứ hôn một nam nhân, thế có là gì?
Triệu Trường Hà đặt mình vào vị trí của Hạ Trì Trì mà nghĩ, gần như không tìm ra được giải pháp, chẳng lẽ lại ngay trước buổi tế điển khai quốc quân thần cãi nhau ư?
Nhưng hắn cũng không có cách giải quyết mà!
Đầu óc Chu Tước bốc hỏa rồi đây, phen này nếu để Hoàng Phủ Tình không xé xác ngươi ra thì thôi, ta giờ là Chu Tước sao lại đoạt. . . Không đúng, Hoàng Phủ Tình với thân phận Quý phi càng không tiện lên tiếng, Chu Tước ít ra còn có thể chế nhạo!
Vừa nghĩ đến đó, không thể chờ đợi thêm được, Hạ Trì Trì còn đang hô chờ một chút, Chu Tước đã bắt đầu nã p·h·áo: "Ồ, Đường thủ tọa băng thanh ngọc khiết, ai ai cũng coi là đóa sen trên núi cao, ai ngờ lại lén lút nuôi nam nhân, thật là chuyện cười thiên hạ."
Đường Vãn Trang bình tĩnh nói: "Trai cưới gái gả, lẽ thường tình, có gì đáng cười. Vãn Trang năm nay đã hai mươi chín, tháng này qua là ba mươi rồi. . . Trên có lỗi với kỳ vọng của song thân, dưới hổ thẹn với tình riêng. Nay tân quân khai triều, Vạn Tượng đổi mới, ban cho thần niềm vui tân hôn, cũng là quốc sự vui mừng. Chu Tước Tôn giả quản giáo vụ, không quá hiểu chuyện nhân luân cũng là bình thường."
Quá có đạo lý, quá quang minh chính đại, quan viên dù đứng ở lập trường nào nghe cũng thấy quá đỗi bình thường, Đường Vãn Trang vì nước vất vả cả đời, đến giờ vẫn lẻ bóng đơn côi, các ngươi có thấy sao? Tân quân ban thưởng một mối lương duyên quá là hợp lẽ, huống chi nàng tự mình lên tiếng.
Nhưng triều thần không ít người hiểu chuyện, Đường Vãn Trang cùng Triệu Trường Hà mập mờ tuy rằng đều tránh trong phòng không đối ngoại công khai, nhưng không ít người ngửi ra mùi vị, huống chi lúc này nàng nói rõ "Hắn không phải Thái t·ử", cơ hồ là công khai chỉ đích danh Triệu Trường Hà.
Rồi sao nữa? Vị bệ hạ hiện tại là ai? Người sống sót cùng Triệu Trường Hà ở Lạc gia trang, thấu hiểu nhau lúc còn hàn vi, cùng nhau ngủ ở Bắc Mang. Tiên Đế biết rõ vị này không phải con ruột mà vẫn mập mờ, không nói rõ thái độ, mặc Long Tước để hắn dùng, mặc người ta hiểu lầm, chẳng phải vì tán thành vị này là con rể cũng có tư cách kế thừa sao?
Cho nên đây là ngày đầu khai quốc, thủ tọa và bệ hạ công khai tranh giành nam nhân!
Triều thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lặng lẽ xem kịch, Chu Tước đã sớm chế giễu: "Vậy đây là khai quốc đại điển hay là lễ nghị hôn của Đường thủ tọa?"
Đường Vãn Trang bình tĩnh đáp: "Vãn Trang trọng thần một nước, việc nhà là việc nước. Kẻ thảo dã không hiểu đạo này cũng là thường tình, nhưng Tôn giả là quốc giáo chi tôn, vẫn nên học hỏi thêm về những sự tình này. . . Nói đi nói lại, chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì tới Tôn giả, sao lại lải nhải mãi vậy. . ."
Chu Tước tức sôi máu.
Hạ Trì Trì chợt mở miệng: "Thủ tọa an tâm, trẫm nhớ ra còn sót một người chưa luận c·ô·ng hành thưởng, cứ an bài trước đã."
Đường Vãn Trang giật mình, liền nghe Hạ Trì Trì nói: "Triệu Trường Hà, từ thân phận tầm thường mà làm việc kinh bang tế thế, Định Giang Nam, đuổi Bắc Hồ, trấn Kinh Tương, an Miêu Cương, bình Thương Hải, c·ô·ng l·ớn rõ ràng, chưa từng được phong thưởng, vì sao? Tiên Đế coi hắn là hoàng trữ, không để ý tới thân phận tầm thường. Nay lập tân triều, c·ô·ng của Trường Hà dẫn đầu, đáng lẽ được phong thưởng đầu tiên, lại không một chữ nào, là sao? Lấy việc xưa coi hắn là hoàng trữ, tư thưởng vô ích. Nay phong Trường Hà làm Triệu Vương, nếu trẫm bất trắc, Triệu Vương sẽ kế vị, khâm thử."
Đường Vãn Trang: "?"
Chu Tước: " "
Triệu Trường Hà: ". . ."
Gần như tất cả triều thần hiểu chuyện đều nảy sinh cảm giác kinh diễm, tuyệt, vị bệ hạ này cao tay thật!
Nay loạn thế, lại có Thần Ma rình mò, ai dám chắc ngày mai không bị ám sát c·hết bất đắc kỳ t·ử, sớm định hậu sự để mọi người yên lòng đúng là rất cần thiết, đó là nền tảng lập quốc. Nếu muốn tìm một người đủ tư cách sau khi "Trẫm bất trắc" sẽ kế tục, để ổn định lòng người, ngoài Triệu Trường Hà còn ai nữa? Đây vốn là ứng cử viên duy nhất! Quan hệ này nếu nói là Thái t·ử thì hơi gượng ép, nàng cố ý không dùng danh xưng "Thái t·ử", mà nói là hoàng trữ, hòa tan sự gượng ép này, hoàn toàn có thể coi như nghi thức nhường ngôi của hiền giả Thượng Cổ.
Như vậy còn hơn là tuyên bố Triệu Trường Hà là trượng phu, nếu không tránh không khỏi mang tiếng tranh chồng với thần, quá khó coi. Giờ Đường Vãn Trang vừa mới tuyên bố sẽ không gả cho Thái t·ử, không làm hoàng phi, giờ thì sao? Hắn lại là hoàng trữ. . .
Như vậy không chỉ giải quyết vấn đề Đường Vãn Trang đoạt nam nhân, mà còn thuận tiện xây vững nền tảng lập quốc, đến nỗi Đường Vãn Trang có chút há hốc miệng, nhưng không thể cãi lại cái "Loạn m·ệ·n·h" này!
Giờ mà Hạ Trì Trì ân cần nói "Ái khanh muốn cưới ai", Đường Vãn Trang chẳng tan tành. . . Nàng lo Hạ Trì Trì cố đấm ăn xôi, vội chuyển chủ đề: "Bệ hạ đã nhận trữ quân của Tiên Đế, việc hậu cung cũng nên định đoạt."
Hạ Trì Trì lo lắng nói: "Phong Hoàng Phủ Quý phi làm Thái Hậu, th·ố·n·g lĩnh hậu cung, trẫm sẽ sớm tối hầu hạ. Còn về trẫm. . . t·h·i·ê·n hạ chưa định, dùng đâu đến tư tình? Tạm gác lại."
Đường Vãn Trang nói: "Vậy tang lễ của Tiên Đế cùng thụy hiệu. . ."
Tang lễ theo nghi thức Tiên Đế? Hay theo nghi thức vua mạt triều? Đó là hai khái niệm khác hẳn nhau, ngươi muốn nhận Tiên Đế hậu phi là mẹ, lấy c·ô·ng của Tiên Đế thừa nhận trữ quân là trữ quân, vậy những chuyện này phải định vị rõ ràng.
Lúc này triều thần không còn tâm tình quản chuyện tranh giành nam nhân của nữ nhân, thỏa mãn thở ra một hơi nhịn nãy giờ, từng người giọng như chuông đồng tham dự: "Bệ hạ, việc này không thể coi thường, cần bàn bạc thêm!"
Chủ đề về việc Đường Vãn Trang nên ban cho ai hoàn toàn bị chuyển sạch sẽ, chẳng còn ai để ý.
Hạ Trì Trì nhìn sâu vào nàng một cái, quân thần đối diện, đều có ác ý của kẻ kỳ phùng đ·ị·c·h thủ.
Chu Tước bên cạnh hé miệng, chợt nghĩ, ta đấu cả đời với lão bà này ư? Nhận tiểu nữ nhân này làm đồ đệ? Ta là ai, ta ở đâu?
Kỳ thật việc tang lễ theo Tiên Đế hay theo vua vong quốc tiền triều, Hạ Trì Trì muốn xử lý theo cách nào cũng sẽ bị phản đối, bởi vì đều có lý do để phản đối, đây sẽ là một lần quần thần thăm dò và răn đe tân hoàng.
Nhưng đáng tiếc thay, trước đôi Hạ Trì Trì Đường Vãn Trang, hết thảy không chỗ che thân. Răn đe phản đối còn chưa bắt đầu, đã bị Đường Vãn Trang chặn lại: "Xưa kia Võ Chiếu thay đổi quốc hiệu là thuận theo lòng dân, cũng là tân triều, Thái Tông, Cao Tông vẫn thờ cúng ông ta trong miếu, đó là đức. Bệ hạ tuy đổi hướng, huyết mạch còn tại, không thể mang tiếng bất hiếu, nên lấy lễ Tiên Đế mà an táng. Phàm ai nói trái, kẻ đó bất hiếu. Muốn bêu danh quân vương với muôn dân, kẻ đó bất tr·u·ng. Nên đuổi khỏi triều đình, vĩnh viễn không bổ nhiệm!"
Lư Kiến Chương: ". . ."
Lão t·ử còn chưa kịp lên tiếng. . . Cái mũ bất tr·u·ng bất hiếu đã chụp xong rồi.
Được thôi.
"Khắc định họa loạn gọi là võ, bảo đảm đại định gọi là võ, uy cường áp đảo gọi là võ. . . Dẹp loạn ngoại xâm gọi là võ, hình dân vượt qua gọi là võ. . . Võ của Tiên Đế là không thể tranh cãi."
". . . Ch·ết nơi biên ải gọi là tráng, v·ũ k·hí cấp bách gọi là tráng, nhiều lần chinh s·á·t gọi là tráng, võ mà bất toại gọi là tráng. . ."
"Loạn mà không tổn h·ạ·i gọi là linh, không cần thành danh gọi là linh, c·hết gặp thần năng gọi là linh, cực biết Quỷ Thần gọi là linh. . ."
"Tại nước gặp khó gọi là mẫn, làm dân gãy tổn thương gọi là mẫn, họa loạn dẹp yên gọi là mẫn. . ."
"Ba chữ này đều có ý phù hợp, chư vị nghị sao?"
Đã dùng lễ nghi Tiên Đế, thụy hiệu chẳng lẽ lại dùng thụy hiệu tốt, vậy chẳng thay cái rắm gì, thật sự là l·ừ·a mình d·ố·i người bịt tai mà đi t·r·ộ·m chuông, một cái đ·á·n·h giá công bằng vẫn là nên có.
Võ mà bất toại, làm dân gãy tổn thương. . . Triệu Trường Hà xem như mở mang kiến thức về thụy p·h·áp cổ đại, may mà đám người kia có thể chọn ra những chữ có thể gán ghép với lão Hạ, lại rất hợp lý. Chữ Võ cơ bản không ai tranh cãi, trên triều đình cãi nhau nảy lửa về chữ Tráng, Linh, hay Mẫn, đến nỗi Hạ Trì Trì và Đường Vãn Trang đều không đưa ra được kết luận.
Triệu Trường Hà nhìn xem "Cực biết Quỷ Thần", "Chết gặp thần năng", người khác thấy vậy sẽ nghĩ lão Hạ trong mắt chỉ có Thần Ma, còn Triệu Trường Hà chợt nghĩ đến câu nói cuối cùng của lão Hạ, có lẽ linh hồn đã trở về. . . Hắn ngạc nhiên xuất thần một hồi, lần đầu lên tiếng trong cuộc tranh luận: "Linh đi."
Tranh luận bỗng ngưng lại, mọi người nhìn hắn một cái rồi ngậm miệng.
Hạ Trì Trì trong lòng khẽ nhúc nhích, uy vọng Triệu Trường Hà rất cao, cao đến nỗi chính hắn không ý thức được.
Đây không chỉ là thân phận "Triệu Vương". . . Mà còn là thực lực. Hơn hai năm, Địa Bảng thứ hai, Đồ Thần thí ma, từ xưa đến nay không ai biến thái như vậy, đáng sợ hơn là ấn tượng hắn tạo cho người ta luôn là Tu La đẫm m·á·u, s·á·t khí rất nặng. Bình thường hắn không nói nhiều, hễ mở miệng là hắn để ý, đến nỗi đám Giang Tinh đều nể mặt, không ai dám công khai cãi hắn một câu, cứ thử Long Tước có lợi không.
Võ Linh, thụy hiệu của Hạ Long Uyên được định như vậy, an táng theo lễ nghi Tiên Đế.
Với Triệu Trường Hà mà nói, thụy hiệu này không tệ. . . Triệu Vũ Linh Vương về già dù c·hết mất mặt thật, nhưng hình tượng trong sách giáo khoa vẫn rất chính diện. Còn việc Thần Vũ cả đời oai hùng lại c·hết chẳng có mặt mũi gì,. . . Rất giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận