Loạn Thế Thư

Chương 186: Lang Gia vương

Chương 186: Lang Gia Vương
Vạn chiếc thuyền rồng nối đuôi nhau, đi Dương Châu mà chẳng trở về.
Chắc là do trời mở sông Biện, hơn ngàn dặm chẳng có núi.
Một chiếc thuyền lớn treo cờ hiệu Tào Bang đang xuôi dòng về phương bắc.
Trong lúc Giang Nam hỗn loạn, Tào Bang cũng không tiếp tục vận chuyển tài nguyên về kinh sư, triều đình hiếm hoi ban lệnh vật tư Giang Nam được lưu lại sử dụng tại chỗ. Binh sĩ Tào Bang hiện tại cũng tham gia giúp đỡ quan phủ chống lại Di Lặc giáo, thân phận Tứ Tượng giáo của Vạn Đông Lưu lúc này không còn ảnh hưởng, Tào Bang vẫn là chính đạo bang hội cùng quan phủ đồng vận mệnh.
Chiếc thuyền này bây giờ, người chèo thuyền không nhiều, vật tư vận chuyển cũng chỉ là mua bán cá nhân của Vạn gia, hướng đi cũng không phải kinh sư, mà là Thanh Châu.
Đặc biệt chính là trên chiếc thuyền này có hai kẻ ăn nhờ ở đậu không biết xấu hổ, trong đó một kẻ còn mang theo một con ngựa.
Sau thông báo toàn server "Loạn Thế", Triệu Trường Hà dù cuồng vọng đến đâu cũng không dám tiếp tục lượn lờ trong phạm vi thế lực Di Lặc giáo, thật sự bị chặn lại không phải chuyện đùa, liền thừa dịp đêm xuống, trực tiếp lên phía bắc qua sông đến Dương Châu, vừa lúc bám theo thuyền của Vạn Đông Lưu tiếp tục chuồn về phương bắc.
Vốn định đi thuyền ngược dòng Trường Giang đến Vu Sơn, nhưng thuyền này không tiện đường, với lại thời buổi binh hoang mã loạn thế này khó tìm được thuyền tiện đường ngay. Đi ra ngoài rồi tính tiếp. Hướng bắc cũng rất tốt, đến Nhạn Môn Quan xem thử có chỗ nào có thể giúp đỡ không chừng.
Một vị khác ăn nhờ ở đậu chính là Huyền Trùng đạo nhân, hắn trở về Thái Sơn, tông môn Thái Ất Tông của mình, nên đúng là tiện đường.
Lúc này Huyền Trùng ngồi ở mũi thuyền hóng gió, ung dung nhếch miệng uống rượu thưởng ngoạn phong cảnh, tràn đầy thi hứng.
Thoải mái hơn là trước mặt hắn có một bàn cờ, đối diện bàn cờ là đầu chó Hùng, Triệu Trường Hà ngồi khoanh chân vẻ mặt khổ sở, đã bất động cả nén nhang.
"Triệu huynh." Huyền Trùng chậm rãi nói: "Ngươi bảo không biết chơi cờ vây, đòi đổi thành cờ tướng. Cờ tướng chơi không lại, lại phát minh ra cờ ca rô. Bây giờ thế "ngũ tinh liên châu" đã là sát chiêu, ngươi còn muốn đổi thành cờ gì?"
Triệu Trường Hà hít mũi một cái, ôm tay lẩm bẩm: "Các ngươi rốt cuộc có phải luyện võ không vậy, cầm kỳ thi họa ai cũng giỏi hơn người khác, cái cờ ca rô này ngươi cũng đâu có chơi lại?"
"Quy tắc này quá đơn giản, không đáng chơi." Huyền Trùng chậm rãi nói: "Chi bằng nói đầu óc Triệu huynh, ngoài luyện võ ra, những thứ khác quá... ân, quá..."
Nghĩ mãi không ra nên dùng từ nào cho tế nhị, nói thẳng quá ngu thì không biết tên này có trở mặt không...
"Ta biết chơi đàn rồi nhé, đừng nói ta không có tế bào văn nghệ." Triệu Trường Hà lầu bầu, đau lòng móc ra một đồng tiền: "A, có chơi có chịu. Quả nhiên cờ bạc là không nên dính..."
Huyền Trùng nhìn biểu tình của hắn thiếu chút nữa bật cười.
Hai người trên đường tiêu khiển, lại đều nói mình không cờ bạc, chỉ dùng một đồng tiền để giải trí, ai ngờ tên này thua có một đồng cũng xót của như vậy, mọi người nhận thức Triệu Trường Hà có phải sai chỗ nào không vậy?
"Cười gì cười? Ta lặn xuống nước cứu thuyền, nhất thời quên mất, ngân phiếu trên người ướt hết cả rồi, ta hiện tại không có tiền..." Triệu Trường Hà phiền não nói: "Vì sao trên đời không có túi trữ vật nhỉ, bất tiện quá, giấu thanh đao còn phải giấu trong bụi cỏ lau."
Huyền Trùng không nhịn được cười phá lên.
"Ấy, đạo huynh, các ngươi tu tiên à? Có nghe qua túi trữ vật hay nhẫn trữ vật gì không, hoặc là kỷ nguyên trước có không?"
"Trong truyện xưa thì có, thực tế chưa thấy." Huyền Trùng chậm rãi nói: "Kỷ nguyên trước... hư hư thực thực là có. Thứ này nói trắng ra là một loại không gian chi pháp, người thời nay làm không được, không có nghĩa là Thần Ma kỷ nguyên trước không làm được. Theo các loại truyền thuyết, bọn họ có thể làm được mới đúng. Triệu huynh thật sự cần loại đồ vật này, nói không chừng vận cứt chó thế nào lại gặp được ở di tích nào đó."
Triệu Trường Hà bĩu môi, kiếm Hoàng chi lăng xem như di tích trên cùng, đáng tiếc đại gia căn bản không dám đi thăm dò, bên ngoài trừ có lưu lại truyền thừa cũng không có đồ tốt gì, đừng nói đến trữ vật chi bảo... Không biết Tư Tư có từng gặp chưa, lúc đó đại gia không ai nhắc chuyện này.
Nhưng cho dù có, với tu vi của đại gia hiện tại, cũng không dùng đến... Lấy gì để dò vào chiếc nhẫn không gian lấy đồ? Chân khí ư? Trình độ chân khí hiện tại còn chưa làm được cách không thủ vật...
Triệu Trường Hà không đi gây sự, thử thò tay hút quân cờ trên bàn, quân cờ nhúc nhích một chút, nhưng không nhấc nổi.
Huyền Trùng dở khóc dở cười: "Triệu huynh, ngươi thử hút trang giấy còn may ra, quân cờ thì thôi đi. Trừ phi ngươi cố ý luyện loại võ học thu lấy đồ vật, như Cầm Long Công chẳng hạn, nắm giữ vận kình pháp môn đặc thù, may ra còn thử được."
Triệu Trường Hà mắt sáng lên: "Có loại võ học này sao? Đi đâu tìm?"
"Đạo môn chứ đâu, ai giỏi viễn trình thu đồ hơn họ?"
"Ấy..."
Nói đến đây, không biết Quý Thành Không đi đâu rồi... Triệu Trường Hà hoài nghi hắn nhận ra Tư Tư, nên không cần tiếp tục "Tìm người" nữa nên rời đi. Nói đến đạo môn cũng có chút thú vị, Triệu Trường Hà cảm thấy có cơ hội có thể trao đổi sâu hơn một chút.
Cảm giác Huyền Trùng cũng kiến thức rộng rãi, không bằng nhân cơ hội này hỏi thêm chút chuyện khác: "Nếu ta muốn tìm một môn quyền chưởng cương mãnh, nhà ai nổi danh nhất? Cái Bang sao?"
"Cái Bang cũng có, nhưng võ học chủ yếu ở trên côn, quyền chưởng không nổi danh lắm, mà Cái Bang cũng không đi theo cương mãnh chi đạo." Huyền Trùng kỳ quái nói: "Triệu huynh thiếu sót chuyện giang hồ làm người kỳ lạ, tuy ngươi bước vào giang hồ không lâu, nhưng ngươi với Nhạc Hồng Linh cùng Đường thủ tọa giao tình đều không cạn, Nhạc Hồng Linh du lãm thiên hạ, Đường thủ tọa tình báo phong phú, các ngươi ở chung lâu như vậy không trò chuyện gì sao?"
Triệu Trường Hà muốn dán lên mặt một ngón tay biểu cảm hề hề.
Huyền Trùng im lặng: "Quyền chưởng cương mãnh số một, đương nhiên là "Ta chi quyền hắn cương mãnh bá đạo cử thế vô song" của bệ hạ hiện tại."
"Tên quỷ gì vậy?"
"Bệ hạ tự đặt đó."
Triệu Trường Hà thầm nghĩ sao cảm giác trình độ chuunibyou này giống Long Tước vậy? Đao theo chủ nhân ư?
"Thứ hai đâu?"
"Thứ hai là bài Trấn Hải Chưởng của Lang Gia Vương gia, và Huyền Vũ quyền pháp của Tứ Tượng giáo, ta không biết tên, nghe nói một quyền đánh nổ người..."
Đánh nổ người, nếu rót chân khí từ bên trong nổ ra còn có thể tin, chứ dựa vào cương mãnh đánh nổ thì hơi phi lý, Triệu Trường Hà không tin. Trong lòng suy nghĩ một chút, cảm giác võ học Vương gia cùng Huyền Vũ đều không dễ lấy được, chẳng lẽ lại đi theo con đường nhận cha hoang?
"Vậy đạo huynh Thái Ất Tông các ngươi thì sao? Có thật là tu tiên không?"
"Chúng ta đạo gia, đều đi theo đạo lấy nhu thắng cương, quyền chưởng dù không tệ, cũng không hợp với vấn đề của Triệu huynh."
Ra vậy... Triệu Trường Hà như có điều suy nghĩ nhìn hắn, không tiếp tục chủ đề này nữa, định hỏi xem thứ hạng thứ ba có gì hay không, thì từ xa bên bờ vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập.
Đều là hạng người trực giác nhạy bén, tiếng chân dù xa, hai người cũng cảm giác được hình như đang nhắm vào thuyền của mình, không khỏi nhìn nhau, ngừng nói chuyện.
Chỉ một lát sau, một đội kỵ sĩ ập đến, đến bên bờ cùng nhau ghìm ngựa, cực kỳ chỉnh tề.
Kỵ sĩ dẫn đầu hô lớn: "Dừng thuyền!"
Các thủy thủ Tào Bang vốn quen ngang ngược, sao để ý đến bọn chúng? Thuyền lớn vẫn tiến lên, không hề dừng lại.
"Thật to gan! Tào Bang còn dám hoành hành trên đầu Vương gia chúng ta?" Kỵ sĩ dẫn đầu cười lạnh một tiếng, chẳng thấy động tác thế nào, đột nhiên từ trên lưng ngựa vọt lên không trung, Đại Bằng giương cánh lao về phía thuyền.
Thuyền thường đi cách bờ có một khoảng cách, ngày đó Triệu Trường Hà phải chờ Thôi Nguyên Ương ấp úng vẽ một hồi mới đủ khoảng cách bay vọt lên bờ, mà tên kỵ sĩ này nhảy tới, chỉ thiếu chừng một trượng là đến được thuyền.
Triệu Trường Hà có chút hứng thú nhìn, chỉ thấy khi người này sắp hết đà, bỗng nhiên vung ra một sợi dây thừng có móc, chuẩn xác móc lên thuyền, thuận đà mượn lực đặt chân lên mũi thuyền.
Không ít người đi đường bên bờ trông thấy, đều vỗ tay hô: "Giỏi quá!"
Triệu Trường Hà trong lòng cũng thầm khen một tiếng, chiêu này có chút ý vị, không biết có học được chút gì không. Mẹ trên người mang nhiều đồ quá, sợ là không tiện.
Chủ thuyền từ trong khoang đi ra, vẻ mặt khó coi: "Vương gia?"
Người kia ngạo nghễ nói: "Không sai."
Chủ thuyền thầm nghĩ ngươi ngạo cái mả mẹ nhà ngươi, nếu không nghe thấy ngươi lỡ lời chữ Vương gia, thì cái dáng bay tới như bia ngắm của ngươi, sớm bị chúng ta loạn tiễn bắn thành con nhím rồi.
Nhưng đã là người của Vương gia, ngạo thì cứ ngạo, Tào Bang cũng không dám đắc tội, chủ thuyền đành phải nuốt giận vào bụng: "Không biết Vương gia chặn thuyền Tào Bang ta lại, có chuyện gì?"
Người kia không đáp, bỗng "Bốp" một tiếng, tát vào mặt chủ thuyền, khiến hắn lảo đảo.
Huyền Trùng đứng phắt dậy, tầm mắt Triệu Trường Hà trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Người kia đột nhiên khắp người phát lạnh, cảm giác như bị mãnh hổ để mắt tới, cũng không biết từ hai người nào ở mũi thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận