Loạn Thế Thư

Chương 629: Làm Tứ Tượng giáo cùng Trấn Ma ti hợp lưu

Chương 629: Sáp nhập Tứ Tượng giáo cùng Trấn Ma ti
Trước mắt là cả vạn dặm giang sơn...
Đúng vậy.
Lão Hạ vừa mất, hoặc là mọi người buông xuôi tất cả, quay về giang hồ, ngồi xem đám người mất Hạ tranh giành thiên hạ, chờ một minh chủ mới thống nhất thiên hạ.
Có ai cam tâm làm vậy không?
Nếu không cam tâm, thì phải tự mình đứng ra tiếp nhận và thu dọn cái cục diện rối rắm này.
Thiên hạ chẳng nơi nào thừa nhận Đại Hạ, ngay cả kinh sư cũng chẳng mấy ai chịu nhận. Bất luận là Triệu Trường Hà hay Hạ Trì Trì muốn kế vị, e rằng đến quần thần cũng chẳng thể triệu tập đủ, căn bản chẳng ai đoái hoài.
Trước đây không ít người trong lòng còn nghĩ đến Thái tử Triệu Trường Hà? Nhưng thiên hạ đều phản, hoàng đô chẳng ai nhận, thì còn gọi gì là Thái tử!
Hạ Trì Trì ư? Ngài ấy là...
Một giấc mộng áo vải tỉnh lại, trước mắt là cả vạn dặm giang sơn, nhưng tất cả đều phải tự mình thu dọn mới tính.
Hầu như chẳng có di sản chính trị nào đáng kể, thậm chí có thể nói, việc thu phục thiên hạ dưới danh nghĩa kế tục Đại Hạ còn khó hơn cả việc tự mình dựng lên một địa bàn mới, rồi đánh lại một lần thiên hạ. Bởi vì những gì lão Hạ để lại đều là ảnh hưởng tiêu cực.
Những người như Lệ Thần Thông, tự biết không có năng lực quản lý, cũng chẳng vì tư dục. Nếu đổi thành một nghĩa quân thanh danh không tì vết khác, hắn nói không chừng còn nhập bọn. Nhưng nếu là quân Hạ đến chiêu an? Có khi Thần Hoàng Phong Lôi Chưởng đã giáng ngay lên mặt, danh nghĩa khác, tâm tính hoàn toàn khác biệt.
Ngược lại, chính Triệu Trường Hà mới để lại "di sản" cho Đại Hạ... Nếu Lệ Thần Thông không tiện giáng ngay một chưởng, thì chỉ vì người đến là Triệu Trường Hà, hắn sẽ nể mặt một chút. Giang Nam, Thôi gia, Tào bang, Kinh Tương, Miêu Cương, cơ bản cũng vậy, bọn họ sẽ không thừa nhận một Thái tử của Hạ, nếu có miễn cưỡng chấp nhận, thì chỉ vì người đó là Triệu Trường Hà.
Bất tri bất giác, chính Triệu Trường Hà lại tạo ra được ý nghĩa chính trị lớn hơn bất kỳ ai, khí mạch hội tụ gần như một nửa giang sơn.
Đây là do cách đối nhân xử thế mà nên... Nhưng nể mặt là một chuyện, còn việc vung tay hô hào mà tất cả mọi người đều nghe theo lại là chuyện khác, còn rất nhiều việc cần phải làm.
Khôi hài nhất là kinh sư không có quân, có thì cũng chỉ là một đám giá áo túi cơm. Nếu lúc này có một đội "Cần vương chi sư" đột nhiên đến Kinh thành, có khi bọn họ còn bị đuổi đi ấy chứ.
Triệu Trường Hà và Chu Tước Hạ Trì Trì nhìn nhau một hồi lâu, trong đầu đều suy tính những vấn đề này. Cuối cùng, Triệu Trường Hà thở dài: "Tôn giả, hợp tác nhé?"
Chu Tước vênh cằm: "Chúng ta ủng lập ngươi làm Hoàng đế, chúng ta làm quốc giáo, được chứ? Huynh đệ thân thiết cũng phải sòng phẳng, dù ngươi có là Thất Hỏa Trư, chúng ta cũng phải nói rõ ràng. Tỉ như ngươi lên ngôi, Hoàng hậu nhất định phải..."
"Khoan đã..." Triệu Trường Hà khoát tay: "Ta muốn tạm hoãn việc lên ngôi."
Chu Tước: "..."
Hạ Trì Trì nhìn Triệu Trường Hà, mỉm cười, không nói gì.
Triệu Trường Hà hỏi: "Ý của chính ngươi thế nào? Nếu ngươi không muốn, thì bàn khác."
Hạ Trì Trì cười đáp: "Nếu như ngươi không muốn làm, thì đương nhiên chỉ còn ta thôi. Lẽ nào ta lại trốn tránh thế gian, mặc người khác tranh giành thiên hạ ở đây? Hạ Trì Trì ta khi nào thành thánh nhân vậy?"
"Emmm..."
Hạ Trì Trì nhìn sâu vào thân thể của Hạ Long Uyên, khẽ nói như tự nhủ: "Vả lại ta muốn làm. Phụ hoàng đã cùng ngươi ủy thác, di ngôn như Chiêu Liệt Đế thác cô cho Gia Cát Võ Hầu... Ta muốn nói hắn dựa vào cái gì mà có thể Chiêu Liệt Đế, lại dựa vào cái gì xem ta là A Đẩu? Ta chẳng những muốn làm, mà còn muốn thay hắn trả nợ với thiên hạ, sau này sẽ hỏi hắn, cuối cùng thì ngươi không muốn gặp mặt con gái mình đến vậy sao? Có lẽ việc duy nhất có giá trị trong cuộc đời ngươi chính là sinh ra ta!"
Triệu Trường Hà gật đầu: "Nếu ngươi đã quyết ý như vậy, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Chu Tước hỏi: "Ngươi tự mình làm kỳ thực đơn giản hơn nhiều, vì sao không làm? Bởi vì Hạ Long Uyên ủy thác?"
Triệu Trường Hà nói: "Lão Hạ thiếu người, chứ không thiếu ta. Việc công ta cho rằng hắn sai, việc tư được phó thác thì tự nhiên ta nên hết sức hoàn thành, đó là nghĩa."
Chu Tước im lặng.
Bày sẵn hoàng vị trước mặt mà không muốn, chỉ vì chữ nghĩa... Thảo nào loại người như ngươi sẽ hợp ý với con móng của Đường gia, thật là một đôi trời sinh.
Ách, vậy ta rốt cuộc hợp ý với ngươi ở điểm nào chứ?
"Còn một điểm quan trọng hơn nữa..." Triệu Trường Hà khẽ nói: "Ta đã không thể làm Hoàng đế, còn phải chinh chiến bốn phương, về sau lại càng cần mệt mỏi ứng phó Thần Ma. Nếu bắt ta cũng làm luôn cái vị trí này, thì chẳng khác nào có một Hạ Long Uyên thứ hai. Nếu vì võ giả tuyệt đỉnh, hà tất phải làm Đế Vương... Có người mắt mù, nhưng trong lòng thật sáng suốt a..."
Mù lòa: "..."
Chu Tước cũng không xoắn xuýt, nói thẳng: "Đã các ngươi đều có ý này, vậy thì tạm hoãn việc lên ngôi. Còn cái huyết mạch quan hệ của nàng, cái gọi là kế tục đại thống ấy, xét kỹ đều toàn là ảnh hưởng tiêu cực. Muốn vậy, chi bằng chính Tứ Tượng giáo ta đánh thiên hạ, quang minh chính đại tự lập."
"Cũng có ý đó đấy, các ngươi tự lập, ta giúp các ngươi đánh thiên hạ."
Chu Tước trợn to đôi mắt sau lớp mặt nạ.
Triệu Trường Hà hơi nghiêng đầu, mẹ nó, dù có mặt nạ che chắn, ánh mắt này cũng quá giống Hoàng Phủ Tình lúc kinh ngạc bán manh ấy chứ. Ngài lãnh khốc lên đi, chứ cứ thế này ta nhịn không được muốn bóc mặt ngài ra đấy...
Hắn thu dọn tâm tình, chân thành nói: "Kinh sư chẳng có binh mã nào ra hồn cả, đội tinh nhuệ cuối cùng cũng bị Hoàng Phủ Thiệu Tông mang đến Bồ Dương rồi. Bây giờ có thể đánh thì chỉ có mấy thành phần, một là gia đinh tay chân do các nhà nuôi dưỡng, nhưng do tính chất đặc thù của kinh sư nên khác với vũ trang của địa chủ các nơi, không thành quân, một mình ngươi và ta có thể phá được. Hai là Trấn Ma ti dưới trướng Vãn Trang, đây mới thực là tinh nhuệ, nhưng phần lớn vẫn nghe theo Vãn Trang..."
Chu Tước mặt không biểu lộ: "Ừm, Vãn Trang."
Triệu Trường Hà nghiêng đầu: "Ba là Tình Nhi Tôn giả đã từng nói bóng gió với ta..."
"Tình Nhi" và "Tôn giả" hai từ này không có dấu phẩy ngăn cách, mà chữ "thổi" còn được nhấn mạnh, không biết có ý gì.
Chu Tước muốn nhắc hắn ăn nói chú ý một chút, tốt xấu gì cũng phải ngắt nghỉ cho rõ ràng, nhưng Triệu Trường Hà đã tuôn ra luôn: "Tứ Tượng giáo có thế lực ngầm rất lớn, nhiều quan viên trong triều đã bị thẩm thấu, dân gian cũng ẩn giấu lượng lớn giáo chúng, có thể tổ chức thành cường quân bất cứ lúc nào. Ta thấy Tình Nhi đã bắt đầu tổ chức rồi, chỉ chờ lão Hạ băng hà là sẽ khống chế hoàng thành, tung loạn thế sách, có khi bên ngoài đã đang hành động rồi ấy chứ."
Chu Tước nhếch miệng cười: "Ngươi cũng không ngốc."
Ta đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi á! Chỉ cần Đường Vãn Trang không sao, chúng ta hoàn toàn có thể theo Kinh thành tự lập, không nói đến chuyện học Đổng Trác, học cái kiểu Lý Giác Quách Dĩ cưỡng ép bách quan cũng dễ như chơi ấy chứ.
Điểm khác biệt lớn nhất so với Hán mạt là, Hán pháp chế vẫn còn, làm loạn sẽ mất đại nghĩa. Còn cái Đại Hạ này thì tùy tiện tự lập, chỉ cần ngươi có thể áp đảo được người khác là được.
Đang nói chuyện, phía trên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, có người báo cáo: "Báo Tôn giả, kinh sư bốn cửa, các cửa cung thành đều đã bị khống chế. Bách quan đã bị huynh đệ trong giáo bắt giữ trước cửa cung, chờ đợi triều hội... Ách, cũng không hoàn toàn là áp giải, có không ít vốn chính là huynh đệ chúng ta."
Thật là Đổng Trác vào kinh thành.
Tứ Tượng giáo ẩn mình nhiều năm, rốt cục đã lộ rõ răng nanh.
Ba người rời khỏi Thái Miếu lòng đất, nhanh chóng tiến về cửa cung, liền thấy bách quan ô ương đứng ở đó, ánh mắt nhìn ba người đầy vẻ khó hiểu.
Rất nhiều "người biết chuyện" trong lòng cho rằng Triệu Trường Hà là ẩn Thái tử, đều đang chờ hắn tuyên bố tin tức kế tục đại thống. Nếu là hắn, kỳ thật không ít người trong lòng đều đã chuẩn bị từ lâu, không phải là không thể chấp nhận. Nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng, trước đó thiên hạ đều phản, Hạ Long Uyên đến một chút long khí cũng không có, nghĩa là những người này kỳ thật cũng phản rồi, nếu thật sự để Thái tử kế vị, thì có phải là sẽ bị thanh toán hay không?
Vả lại ở đây có rất nhiều thế gia, cùng môn sinh cố lại của các thế gia... Cơ bản là tất cả đều vậy.
Cho nên mới nói, lão Hạ để lại cơ bản toàn là ảnh hưởng tiêu cực, biết ngươi là Thái tử, có tâm lý mong muốn ngươi kế vị, nhưng thật sự muốn ngươi kế vị thì lại không nhiều.
Chi bằng dứt khoát dùng tuyệt đối vũ lực, dựng lại một triều đình mới. Bản thân Tứ Tượng giáo có quan viên, có quân đội, có ban tử cao tầng, cơ sở đã có, chỉ có điều có lẽ phải trải qua một cuộc rửa sạch tương đối tàn khốc.
Đứng trước bách quan, một lão giả chậm rãi lên tiếng: "Lão phu là Lư Xây Chương, hổ thẹn đảm nhiệm vị Tướng quốc. Thái tử từng gặp mặt xá điệt Thủ Nghĩa một lần..."
Nghe như chắp vá, kì thực bên trong đầy rẫy sự châm biếm. Một vị "Thái tử" mà bây giờ chuẩn bị lên tiếng đăng cơ kế vị, ngay cả Tướng quốc là ai cũng không biết rõ.
Triệu Trường Hà cười đáp: "Chào Lư tướng."
Lư Xây Chương nói: "Nếu Thái tử muốn kế đại thống, vì sao lại cấu kết với Ma giáo, bức hiếp bách quan?"
Triệu Trường Hà đáp: "Ai nói ta là Thái tử kế đại thống chứ? Ta họ Triệu."
Bách quan ngạc nhiên, lời này là ý gì...
Lại nghe Hạ Trì Trì nhàn nhạt mở miệng, giọng nói thanh thúy mà lạnh lùng: "Hôn quân vô đạo, thiên hạ tru chi. Tứ Tượng giáo nhận thiên mệnh, hàng Thanh Long xuống thế, lập nhân gian chi quốc. Lư tướng học uyên thâm, hẳn là không lạ gì chuyện Nhân Hoàng thời tiền sử chứ?"
Lư Xây Chương ngẩn người, Nhân Hoàng thời tiền sử hình như thật là Thượng Cổ Thanh Long. Cũng bởi vì cái sự kiện này mà Tứ Tượng giáo thậm chí còn ngộ nhận Hạ Long Uyên nữa chứ...
Pháp lý, pháp chế, muốn tìm thì đều có đại nho biện kinh. Tứ Tượng giáo người ta kế thừa pháp chế từ Thượng Cổ, đâu cần tiếp tục theo Hạ Long Uyên...
Rất nhiều người đổi ý rất nhanh, cái bậc thang này có chút ý vị đấy, hình như cũng không phải là không thể bước xuống... Muốn Lư Xây Chương ở đây làm đại diện cho bách quan để làm gì, chi bằng chúng ta cứ tỏ thái độ tòng long trước thì hơn? Chủ yếu là phải cân nhắc cho rõ ràng, hiện tại Tứ Tượng giáo thế lực ngoài kinh sư ra còn có Giang Hoài, vậy về sau thì sao, liệu bọn họ có thành công được không?
Có rất nhiều người chỉ là môn sinh của thế gia, chứ bản thân cũng chẳng phải thế gia gì... Đã cùng đối chủ tử rồi, thì sao lại không thể trở thành thế gia mới?
Đang tính toán thì ở phía trên, cửa cung chợt có một đội ngũ chỉnh tề bước lên bậc thang.
Hạ Trì Trì lặng lẽ nhìn lại, thấy Đường Vãn Trang dẫn theo một đám tinh nhuệ của Trấn Ma ti nhanh chân đi tới.
Hai người nhìn nhau, trong mắt dường như có tia lửa điện.
Bách quan đều nín thở không nói gì, trong lòng thầm nghĩ có trò hay rồi. Uy vọng của Đường Vãn Trang trong triều đình không phải chuyện đùa, chỉ cần nàng phản đối, Tứ Tượng giáo mà muốn huyết tẩy Trấn Ma ti, thì trong mắt thiên hạ vẫn là Ma giáo, lòng người sẽ mất hết, không bằng Đổng Trác.
Trước mặt mọi người, Đường Vãn Trang đứng đối diện Hạ Trì Trì một hồi lâu, bỗng nhiên hơi nghiêng người, quỳ một chân xuống đất hành lễ: "Đường Vãn Trang mang theo đồng liêu Trấn Ma ti, tham kiến Thái tử."
Không ai thấy nàng quỳ lạy có hơi lệch, thực tế là nàng chỉ chịu quỳ Triệu Trường Hà.
Trong mắt người ngoài, đó chính là việc công khai bày tỏ ý ủng hộ Hạ Trì Trì xưng đế đầu tiên!
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm. Đường Vãn Trang cái này thiết lập nhân vật sụp đổ rồi à... Loạn thế sách trước đó đã thông báo rõ ràng cho mọi người rồi, nói muốn giết ngươi cả tộc trừ phi kia là khôi lỗi hàng giả, không phải bệ hạ thật sự, ngươi cái này là phản cái gì? Nếu Đường Vãn Trang cái thiết lập nhân vật mà vỡ thành người ủng hộ phản tặc Ma giáo đầu tiên, thì cái hào quang của nàng cũng rụng mất luôn rồi... Đồng liêu Trấn Ma ti sao lại im lặng không nói gì vậy, không ai phản đối sao?
Chờ một chút... Nàng nói tham kiến Thái tử, tham kiến cái gì Thái tử chứ?
Hạ Trì Trì bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bĩu môi, xoay người lại đỡ Đường Vãn Trang: "Ta tuy là trẻ mồ côi của Hạ Hoàng, nhưng không phải Thái tử, thậm chí còn muốn đổi hướng đổi trời, thủ tọa đừng nhắc lại lời này nữa."
Đám người xôn xao.
Liên hệ với câu "Ta từ họ Triệu" vừa rồi của Triệu Trường Hà thì người họ Hạ đang ở chỗ này đây!
Đây mới là huyết mạch Hạ Hoàng thật sự!
Lúc này mới có ý vị, mặc kệ ủng hộ đổi triều đại, hay ủng hộ truyền thống pháp lý, đều có thể đối ứng trên cùng một người. Giao thoa ra những phản ứng phức tạp, cái này trong thời gian ngắn không ai có thể lý giải được. Điểm đầu tiên là cái chính Thái tử này chỉ làm phản, nàng sẽ không thanh toán!
Đường Vãn Trang nói: "Thần được người ân trọng, nguyện phụ hắn mong muốn, đây là tư. Thần là dân của Thần Châu, không phải vì cái gì đời nào đời kia, đây là công. Chỉ nguyện bệ hạ lấy sự tình trước kia làm gương, lấy thiên hạ tâm làm tâm."
Tinh túy nằm ở nửa câu trước... Nghe như là nói chịu ân trọng của Tiên Đế, nguyện phụng sự con gái của người, nhưng thật sự làm cái gì thì lại không nói thẳng...
Chu Tước từ đầu đến cuối không nói một lời, liếc xéo nhìn về phía hướng Đường Vãn Trang quỳ xuống, con sâu rượu này, ủng hộ vô điều kiện nam nhân của ngươi thì cứ việc nói thẳng, còn quanh co lòng vòng làm gì...
Nhưng quay đầu nhìn dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của tất cả mọi người, nàng không thể không thừa nhận, Đường Vãn Trang ra mặt còn hữu dụng hơn việc Tứ Tượng giáo nàng cưỡng ép bức hiếp nhiều, chỉ một người thôi nhưng đáng giá cả mười vạn binh... Đây chính là đại nghĩa lòng người, ai bảo thứ này vô dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận