Loạn Thế Thư

Chương 206: Dùng kiếm nhắm rượu

Chương 206: Dùng kiếm nhắm rượu
Vương Chiếu Lăng mặt mày nhăn nhó.
Bọn hắn thật sự không thể uy h·iế·p Triệu Trường Hà, càng không thể tùy t·iệ·n g·iết chóc.
Tuy rằng bọn hắn không nhìn ra quan hệ thật sự giữa Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương, nhưng dù thế nào, Triệu Trường Hà cũng là ân nhân của Thôi Nguyên Ương. Thôi gia tặng Long Tước, ý tứ đã viết rõ trêи mặt, "Gia tộc ta thừa nh·ậ·n thân ph·ậ·n của hắn". Nếu không có Thôi gia chứng nhậ·n, thân phậ·n của Triệu Trường Hà ai mà công nhận, sau lưng g·iết thì thôi đi, nhưng hiện tại thì không được.
Long Tước mang đến nhiều điều bất t·iệ·n cho Triệu Trường Hà, nhưng chỗ tốt cũng không hề ít, mọi thứ đều có hai mặt của nó.
Bây giờ, thái độ của Thôi Văn Cảnh như lưỡi kiếm treo trêи đầu, Vương gia tuyệt đối không muốn đắc tội với đồng minh Thôi gia, vậy thì còn làm đại sự gì nữa, về nhà tắm rửa rồi ngủ cho xong.
Đừng nói Thôi Văn Cảnh, vô số thế lực liên quan, môn sinh cố lại của Vương gia, rất khó nói có bao nhiêu người ủng hộ chuyện g·iết hoàng t·ử, nếu thật sự truyền ra ngoài, thế lực Vương gia có thể rung chuyển, suy yếu chỉ sau một đêm.
Thế gia đại tộc khác biệt lớn nhất so với lũ Ma giáo ở chỗ này, bọn hắn làm gì cũng cần danh nghĩa, một khi rời bỏ điều này, lịch sử đã cho bọn hắn biết hậu quả nghiêm trọng thế nào. Mà nếu nắm bắt tốt, thành sự dễ dàng hơn đám phản tặc Ma giáo rất nhiều, đổi cờ là được. . .
Vương Chiếu Lăng nhức cả đầu nhìn Thôi Nguyên Ương, Thôi Nguyên Ương nháy mắt mấy cái, ra vẻ ta là Tiểu Thỏ t·ử ngây ngô, chẳng hiểu gì cả. Vương Chiếu Lăng biết không thể trông mong gì vào thái độ của nàng, nàng có thể tới làm vật trang trí đã là thái độ thân t·h·iệ·n của Thôi gia rồi.
Thôi Nguyên Ung không đến đâu phải vì "Trước khi cưới không nên gặp mặt"... Chẳng qua là vì hắn có thể đại biểu cho những chuyện mà Thôi Nguyên Ương không thể, cố ý trốn tránh thôi, chỉ có Tiểu Thỏ t·ử ngây thơ mới tới, mặc kệ có làm gì, Thôi gia cũng có thể giả ngốc.
Tất cả đều là cáo già cả.
Trầm mặc hồi lâu, Vương Chiếu Lăng quyết định từ bỏ việc tranh thủ thái độ của Triệu Trường Hà.
Ngược lại, chỉ cần Triệu Trường Hà ngồi ở đây, không phủi tay bỏ đi hay q·uấy r·ố·i sự việc, người ngoài sẽ không biết chuyện gì, có thể xem như hắn ủng hộ và tham dự, như vậy cũng không cần thiết phải thêm chuyện.
Nghĩ đến đây, Vương Chiếu Lăng lại nở nụ cười, phẩy tay: "Vậy cứ như vậy đi, dù Triệu công tử không tham gia luận k·i·ế·m, Vương mỗ vẫn cảm tạ mọi người đã đến chúc thọ. Mọi người cứ ăn uống no say, mới có sức luận k·i·ế·m nha... Người đâu, mang thức ăn lên, tấu nhạc!"
"Món ăn thì không cần." Tư Đồ Tiếu lảo đảo đứng dậy, duỗi lưng một cái: "Tư Đồ ta có rượu là đủ rồi, bây giờ chỉ thiếu một k·i·ế·m nhắm rượu."
Vương Chiếu Lăng ngẩn người: "Tư Đồ huynh đây là..."
Tư Đồ Tiếu cười ha hả: "Lão Vương, đừng có tâm tư quá nhiều, quên mất mục đích ban đầu rồi. Trước đây, mọi người đoán ngươi mượn cớ sinh nhật, muốn mời t·h·i·ê·n hạ Tiềm Long thử k·i·ế·m. Nói thật ra, tuy rằng có vẻ phô trương, nhưng lại hợp khẩu vị của Lão t·ử, so tài anh hùng t·h·i·ê·n hạ, đó mới là khí chất của võ giả. Lão t·ử rất vui lòng cùng ngươi thử một k·i·ế·m này, cũng là để luận bàn, kiểm c·h·ứ·n·g lại kỹ năng của mình, cùng nhau học hỏi. Chẳng lẽ Lão t·ử ngàn dặm xa xôi từ Hồ Quảng đến đây dự tiệc, chỉ vì ăn một miếng cơm của ngươi sao?"
Vẻ mặt Vương Chiếu Lăng dần dần trở nên nghiêm túc.
Tư Đồ Tiếu miễn cưỡng nói: "Vương Chiếu Lăng ngươi nói gian nan lịch duyệt, mời anh hùng t·h·i·ê·n hạ đến đây, rốt cuộc là vì những chuyện rác rưởi gì, lỡ cả thời cơ tốt? Tự hỏi lại lương tâm, có thấy yên lòng, không hối hận không?"
Hắn chậm rãi rút thanh trọng k·i·ế·m trêи lưng: "Thần Hoàng tông Tư Đồ Tiếu, xin được giao chiến với Tiềm Long t·h·i·ê·n hạ, xin dùng các vị để nhắm rượu! Ai lên đ·á·n·h một trận?"
Giữa sân im phăng phắc, Vương Chiếu Lăng hít sâu một hơi.
Hắn mở tiệc, lại thành võ đài của Tư Đồ Tiếu.
Có lẽ, đây mới là mục đích thật sự...
Chính Vương Chiếu Lăng, trong lòng làm sao không có chút hào hùng đang sôi sục?
Nhưng đâu có ai luận k·i·ế·m chưa bắt đầu, hai người mạnh nhất đã xuống đ·á·n·h nhau tan nát thế này? Vậy thì những người sau lên so tài chẳng phải trò hề hay sao?
Muốn nâng cao giá trị, thể hiện phong thái, hẳn là ngồi cao trêи vị chủ tọa, thưởng thức người khác luận võ, chờ người chiến thắng đến khiêu chiến hắn, sau đó hắn chiến thắng, đó mới là cái kết trọn vẹn.
Vương Chiếu Lăng cố gắng kiềm chế khát vọng võ giả muốn ra tay, gượng cười: "Nếu Tư Đồ huynh muốn thử k·i·ế·m, hẳn sẽ không ỷ mạnh hiế·p yếu, ai muốn xuống bồi Tư Đồ huynh kiểm c·h·ứ·n·g kỹ nă·ng?"
Nhất thời lặng ngắt, ai mà muốn xông lên ch·ế·t chứ, Tư Đồ Tiếu đâu có nói không được ỷ mạnh hiế·p yếu, coi như hắn không làm, cũng không ai có tự tin thắng được hắn.
Giống như Xích Ly trước đây, có thể đánh một trận với hắn cũng chỉ có Nhạc Hồng Linh. Bây giờ Tư Đồ Tiếu đứng ở đây, người có thể so tài thật sự với hắn chỉ có Vương Chiếu Lăng mà thôi.
Tư Đồ Tiếu cầm k·i·ế·m đứng giữa sân, mãi không có ai hưởng ứng, trong đôi mắt say хỉn của gã hán t·ử lam lũ dần lộ rõ vẻ thất vọng và k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Nhạc Hồng Linh đã đăng l·ê·n Nhân bảng, Thôi Nguyên Ung tránh hiềm nghi không ra mặt, ở đây chẳng có ai cả, cái gì mà Tiềm Long chứ!
Bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng cười: "Kính Tư Đồ huynh một chén!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, là Triệu Trường Hà vung chén rượu trêи tay, bay thẳng đến Tư Đồ Tiếu giữa sân.
Mắt Tư Đồ Tiếu lập tức sáng lên.
Vương Chiếu Lăng gượng cười: "Triệu huynh, chẳng phải ngươi nói không tham dự sao?"
Triệu Trường Hà ngạc nhiên hỏi lại: "Ta cùng Tư Đồ huynh gặp nhau trêи bàn tiệc, ngứa tay luận bàn vài chiêu, chứ có tham gia tranh đoạt giải thưởng đâu, liên quan gì đến luận k·i·ế·m của Vương gia?"
Vương Chiếu Lăng: "..."
Hạ Trì Trì "Phụt" bật cười, những ngón tay giữ chuôi kiếm dần thả lỏng.
Nàng cũng muốn xuống đài, nhưng còn e ngại thân ph·ậ·n ảnh hưởng, không ngờ Triệu Trường Hà lại không biết xấ·u h·ổ như vậy.
Người ngoài không có tâm tư nghĩ nhiều, mắt ai nấy đều dán chặt vào chén rượu.
Rượu đầy ly, gần như tràn cả ra ngoài, nhưng chén rượu bay đến giữa sân, rượu lại không hề sánh ra một giọt, cho thấy khả năng khống chế lực đạt tới đỉnh cao.
"Nhạc Hồng Linh Xạ Nhật, ám khí phi linh diệu pháp, nhu hòa ý Đường gia bích lãng Thanh Y, trộn lẫn vào nhau, thật không thể tả." Vương Chiếu Lăng lẩm bẩm, chiến ý trong mắt rục rịch càng lúc càng hăng, gần như quên mất mình tổ chức yến tiệc này vì cái gì.
Trong mắt Tư Đồ Tiếu cũng tràn đầy vui mừng, trọng k·i·ế·m bỗng dựng đứng.
"Xoạt" một tiếng, đáy chén vừa vặn chạm vào thân k·i·ế·m, trượt dọc th·e·o thân k·i·ế·m, đến chuôi k·i·ế·m thì khựng lại, nhưng kỳ lạ thay, chén rượu không đổ ngược ra sau mà lại hướng về phía trước, rượu như tên bắn, rót thẳng ra.
Tư Đồ Tiếu há miệng đón lấy, t·ửu dịch không sót một giọt nào, rơi hết vào miệng, chiếc ly lại vững vàng rơi vào thân k·i·ế·m, như thể vừa có người cầm chén đưa cho hắn uống vậy.
"Rượu ngon!"
Tư Đồ Tiếu cười ha hả, vỗ hông, nắp túi rượu bật ra, một cột rượu phun ra, chính xác rót vào chén. Rượu ngừng, chén lại đầy.
Đột nhiên, trọng k·i·ế·m vung ngang: "Hồi kính Triệu huynh!"
Thanh trọng k·i·ế·m mấy chục cân quét qua, đập vào chén, chỉ có một tiếng "Keng" cực khẽ, chén khoan thai bay trở lại, rượu trong chén vẫn không sánh ra ngoài.
Chiêu này còn khó hơn Triệu Trường Hà ném chén vừa rồi, chỉ xét về thi đấu kỹ năng, hắn đã thắng Triệu Trường Hà một bậc.
Triệu Trường Hà không làm ra vẻ thêm, đưa tay bắt lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, vui vẻ nói: "Tốt, k·i·ế·m p·h·áp tốt, c·ô·ng phu tốt!"
Nói xong, hắn đặt chén rượu xuống bàn, Long Tước tuốt khỏi vỏ!
Tiếng long ngâm vang lên, ánh huyết quang mờ ảo vượt qua mấy trượng phòng, hướng thẳng đến Tư Đồ Tiếu ở tr·u·ng ương.
Tư Đồ Tiếu tùy ý vung kiếm đỡ lại, ánh huyết sắc trêи lưỡi đ·ao bỗng biến đổi, Triệu Trường Hà thân hình như lăng không di chuyển, rất tiêu sái nghiêng người nửa phần, lại biến c·h·é·m thành đ·â·m, đâm thẳng vào l·ồ·ng n·g·ự·c Tư Đồ Tiếu.
Vẻ mặt Tư Đồ Tiếu cuối cùng cũng trịnh trọng hẳn lên, vội nghiêng người tránh nhát đâm này, đồng thời mừng rỡ: "Hay! Kiế·m p·há·p hay! Thân ph·á·p hay!"
Kiế·m p·h·áp hay...
Rất nhiều người đứng ngoài cuộc không hiểu gì cả. Triệu Trường Hà đây rõ ràng là đ·a·o, còn là đại đ·a·o vô cùng dị hợm...
Nhưng vừa rồi hắn đã dùng kiếm ý trong chiêu thức đó, hắn lấy đâu ra k·i·ế·m p·h·áp, còn dung hợp vào đ·a·o p·h·áp nữa? Chuyện này là điều mà một giang hồ tân tú có thể làm được sao?
"Đường gia đạp nước cưỡi sóng..." Vương Chiếu Lăng lẩm bẩm: "K·i·ế·m p·há·p kia không nhận ra dáng vẻ gì, có lẽ Đường Vãn Trang đã giúp hắn dung hợp vào đ·a·o, quan hệ của hắn và Đường Vãn Trang..."
Thôi Nguyên Ương chu môi, hít hít mũi.
"Xoảng!" Đao kiếm cuối cùng cũng giao kích lần đầu, nhưng không phải là cảnh trọng k·i·ế·m và khoát đ·a·o đ·â·m s·ầ·m như mọi người tưởng tượng, mà là hai lưỡi trượt nhau, p·h·át ra tiếng cọ xát chói tai.
Hai người lướt qua nhau, chớp nhoáng đó, tay trái đồng thời chộp về phía l·ồ·ng n·g·ự·c, eo và sườn đối phương, rồi chạm nhau thoáng chốc.
Ngón tay Triệu Trường Hà lướt qua dưới s·ư·ơ·n sườn Tư Đồ Tiếu, như chạm vào tấm sắt, không có gì xảy ra, ngón tay còn hơi đau. Ngón tay Tư Đồ Tiếu điểm vào huyệt ngọc đường của Triệu Trường Hà cũng không có gì xảy ra.
Hai người lướt qua, riêng quay đầu nhìn nhau.
Triệu Trường Hà xoa huyệt ngọc đường, cảm thấy mình thua. Đối phương luyện đến da dày thịt béo không thấy đau, còn mình chỉ chạm huyệt vị mà thôi, vẫn bị đau, bị thiệt.
Vẻ mặt vui mừng của Tư Đồ Tiếu trở nên có chút kỳ quái: "Triệu huynh..."
Triệu Trường Hà: "Hả?"
"Mẹ nó, ngươi là thằng đàn ông mà chơi niêm hoa cầm nã thủ với ta! Có phải muốn lách vào s·ờ mó một cái không?"
"... Ta không biết cương m·ã·n·h quyền chưởng, đang không biết tìm ai để học, ngươi dạy ta à?"
Tư Đồ Tiếu lộ vẻ dở k·h·ó·c dở cười: "Ngươi đúng là không kh·á·c·h khí chút nào."
Nói xong, hai tay cầm kiếm, thân hơi cong, mắt hổ nhìn chằm chằm: "Quyền chưởng của bổn tông, nói là cương mãnh thì cũng không hẳn, có thể so sánh với sắt thép, cũng là có cơ sở. Trận chiến này của Triệu huynh nếu giúp ta ngộ ra điều gì, ta sẽ tặng Triệu huynh một bộ quyền chưởng, thế nào?"
Triệu Trường Hà vung đ·a·o đứng đó, bước chân hơi dịch, trùng t·h·iê·n huyết s·á·t gào th·é·t: "So sánh, Triệu mỗ càng muốn nhìn xem thanh Vô Phong trọng k·i·ế·m này, đại xảo bất c·ô·ng thế nào."
Vương Chiếu Lăng: "..."
Đây có phải là Lang Gia luận k·i·ế·m mà ta mong muốn hay không?
Nhìn vẻ bề ngoài, đúng là nó, đúng là cực kỳ.
Nhưng tại sao lại cứ sai sai thế nào ấy...
Trước phong thái đ·a·o k·i·ế·m kia, Vương Chiếu Lăng dường như đã trở thành người qua đường Giáp, chẳng còn ai quan tâm đến hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận