Loạn Thế Thư

Chương 833: Cùng ngươi chung lịch trời sập

Chương 833: Cùng ngươi chung chịu trời sập
Nhìn Triệu Trường Hà ngồi trong nước sông tĩnh tọa cảm ngộ, Phiêu Miểu an tĩnh thủ hộ bên cạnh, chống cằm nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, càng nhìn càng thấy đẹp mắt, đến nỗi một chút khó chịu nhỏ trong lòng cũng chẳng buồn để ý.
Khó chịu là bởi vì phương hướng tu hành của Triệu Trường Hà, cùng với khí chất hiện tại, quá giống Dạ Đế... Giống như đúc một khuôn nam bản.
Đương nhiên, vốn dĩ hắn chính là Dạ Đế của Kỷ Nguyên trước, Tứ Tượng cũng bị hắn trộm, giống như vậy cũng rất bình thường. Nỗi khó chịu này đơn thuần là khó chịu với Dạ Vô Danh, giận cá chém thớt mà thôi.
Nếu đổi một hướng suy nghĩ, hắn có thể trộm được Tứ Tượng, chẳng phải cũng coi như một kiểu trả thù sao?
Nghĩ như vậy, nỗi khó chịu càng tan biến, hẳn là nên hết sức ủng hộ mới đúng! Đúng vậy, quay đầu lại phải giúp hắn thu thập nốt Bạch Hổ, triệt để cướp đoạt hết thảy những gì thuộc về Dạ Đế!
Chỉ không biết bây giờ Triệu Trường Hà nhìn thấy tương lai như thế nào... Phương pháp tu hành này quá khó, ít nhất Phiêu Miểu không làm được, dù gấp gáp cũng không giúp được gì.
Hiện tại Triệu Trường Hà không nhìn thấy gì cả.
Việc nhìn thấy lại cảnh tượng ân ái triền miên với Phiêu Miểu trong dòng sông, có lẽ chính là do chuyện này giải trừ tâm ma rồi mới nhìn thấy trong giấc ngủ. Lần trước, mình cảm thấy đã cùng Phiêu Miểu làm chuyện đó, còn trong mộng lại thấy lần này nàng thực sự tự nguyện lần đầu... Đại khái là tiềm thức đang suy nghĩ "Khi nào mới có thể thực sự tự nguyện", nên đã thấy lần này trong tương lai, Nhân Quả coi như đã rõ ràng.
Lý thuyết mà nói, nếu không có một đường dây rõ ràng, cứ thế vô căn cứ mà bấm đốt ngón tay tính toán xem tương lai là không có manh mối, không thể xem được gì.
Triệu Trường Hà cố gắng tập trung tư duy vào chuyện "Quay về", nếm thử chảy ngược trong Trường Hà thời không, nhưng không có chút dấu hiệu nào, thực sự không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Ngược lại còn có chút cảm giác tinh thần phản phệ, đau đớn muốn nứt ra.
Hắn thở hổn hển thoát ly trạng thái nhập định, Phiêu Miểu đã nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khẽ nói: "Sao vậy? Đừng quá miễn cưỡng, tu hành không thể nóng vội."
Nhờ khí tức non sông nhu hòa bảo vệ, cơn đau đớn của Triệu Trường Hà tan biến, hắn hơi thở dốc: "Cảm tạ... Nói nữa, hiệu quả phụ trợ bảo vệ của nàng cho ta, mạnh hơn nhiều so với ta tưởng tượng, có chút ý nghĩa vạn năng..."
Phiêu Miểu nói: "Có gì phải cảm tạ, giữa ngươi và ta... Ân, cái này chính là trong thiên hạ đều là vương thổ, non sông đều là của ta."
"... Nghe ý này của nàng, càng giống như nói từng tấc trên người nàng đều là của ta."
Phiêu Miểu giận dỗi đẩy hắn một cái: "Trong đầu ngươi bây giờ có thể nghĩ điều gì đó đứng đắn được không?"
Triệu Trường Hà cười: "Làm hoàng đế riết quen, ai mà chẳng muốn tất cả đều thuộc về mình? Chuyện này chỉ có vợ chồng mới được phép thôi."
Phiêu Miểu nói: "Thiên hạ có nhiều vợ chồng, nhưng mấy ai đồng lòng?"
Triệu Trường Hà nghiêng đầu nhìn nàng, Phiêu Miểu mặt không biểu cảm.
"Nàng đang nói lòng ta không giống lòng nàng?"
"Ta không có nói vậy, tự ngươi nhận thôi."
"Được được được." Triệu Trường Hà ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng nói: "Chúng ta còn có rất nhiều thời gian để chứng minh."
Phiêu Miểu khẽ cười, không trả lời.
Thực ra, ngày thứ ba nàng rời khỏi thể xác, nếu thời gian mọc lại không quay về thì có thể sẽ xảy ra sự cố, thần hồn không có chỗ dựa, có thể sẽ trở thành du hồn. Nhưng Triệu Trường Hà nói muốn ở lại đây thể ngộ thời gian, nàng liền không một lời phản đối, giống như chuyện có thể xảy ra sự cố không phải là của nàng.
Triệu Trường Hà biết rõ, nhìn vẻ mặt mỉm cười không đáp của nàng, không nhịn được hỏi: "Nàng... Không vội sao?"
Phiêu Miểu thản nhiên nói: "Không có gì... Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, ta khôi phục là một sai lầm. Tiêu tan cũng là một kiểu trở về, không có gì đáng cưỡng cầu."
Triệu Trường Hà cảm giác Phiêu Miểu lại bắt đầu có chút trạng thái hiền giả vô dục vô cầu, giống như là sau khi trộm đài sen rồi, báo được một phần thù, chấp niệm không còn dày đặc như vậy, lại càng trở về dáng vẻ đạm nhiên trước kia.
"Bây giờ không thể so với trước kia." Triệu Trường Hà vuốt ve cái mũi của nàng: "Ý nghĩa tồn tại của nàng bây giờ không chỉ có là hận."
Phiêu Miểu cười cười: "Còn vì chàng sao?"
"Đúng vậy, có được không?"
"Nhưng ta thấy chàng cũng không gấp gáp, còn có tâm tư không đứng đắn."
"Hiểu lầm rồi, ta chỉ là vừa rồi bị phản phệ đau đầu, nghỉ ngơi một chút thôi." Triệu Trường Hà cười nói: "Nhưng mà có cảm giác phản phệ, chứng tỏ phương hướng của ta đúng, chỉ là thiếu đi thăm dò căn cứ, quá mức hư vô mờ mịt nên thần hồn không chịu nổi."
"Chàng cần căn cứ gì?"
"Nàng chính là căn cứ của ta, cũng không phải là ta không đứng đắn."
Phiêu Miểu: "?"
Đang ngơ ngác, Triệu Trường Hà đã hôn lên.
Phiêu Miểu vừa tức vừa buồn đẩy hắn, thầm nghĩ sao người đàn ông này sau khi chiếm được rồi lại trở nên như vậy... Cũng không biết nên trách hắn vô tâm vô phế hay là nên vui mừng vì hắn si mê đến vậy...
Nhưng cũng rất nhanh phát hiện, Triệu Trường Hà hôn vài cái, lại nhập định.
Phiêu Miểu: "..."
Trước đây là vì Ương Ương mà có được Phiêu Miểu, rồi từ đó thăm dò nhận được Phiêu Miểu tự nguyện đêm đó... Vậy từ giờ phút này Triệu Trường Hà đi thăm dò tương lai nàng có nhục thân thực sự lần đầu tiên, có phải là một đường Nhân Quả hoàn chỉnh?
Vậy là đã có chỗ dựa mà men theo tuyến mà vuốt ve.
Trong mơ mơ màng màng, Triệu Trường Hà nhìn thấy một vực sâu u ám, không quang không ảnh, yên tĩnh lạnh lẽo.
Ở sâu trong vực sâu, ẩn hiện có đài sen nở rộ sinh mệnh, khí tức thần diệu hóa sinh của thiên nhân tràn ngập, trong vực sâu không ánh sáng tràn ngập như khí tức khai thiên lập địa.
Chẳng lẽ đây là... Cửu U vực sâu? Địa bàn của Dạ Cửu U?
Thân thể của Phiêu Miểu cần phải tái tạo ở nơi này sao...
Tốt rồi... Theo điểm này suy ngược, có phải là có thể nhìn thấy làm sao qua được tọa độ mấu chốt?
Hình ảnh nhanh chóng tua lại, lại chợt thấy một điểm kiếm mang nở rộ tại một vị trí không tên, ánh sáng rực rỡ chiếm cứ tất cả tầm mắt, đó là sự sắc bén phá hủy hết thảy, bá đạo diệt thời không.
Kiếm Hoàng?
Một vị trí khác, một đạo ánh đao đỏ ngòm xông lên trời không, giận trảm thương khung.
Liệt.
Đôi tay nhỏ bé đặt trong thương khung đang, Tứ Tượng bầu trời đêm chợt sụp đổ.
Dạ Vô Danh... Tự tay phá hủy Tứ Tượng của nàng.
Chắc còn một chút cái khác... Quần hùng cùng nổi dậy, giận chỉ thượng thương.
Trong cảnh diệt thế bốn phía sụp đổ, dường như có một nơi giao phong cốt lõi nhất, mờ mịt không cách nào nhìn trộm, chỉ có lôi đình lập lòe, cuồng bạo vô song. Có một âm thanh kỳ quái đang vang vọng: "Vô ích thôi... Các ngươi đều trốn không thoát..."
"Ầm ầm!" Hình ảnh biến thành đen, toàn bộ vị giới biến mất, thương khung sụp đổ, Thiên Giới diệt vong.
Thiên môn vỡ nát, pháp tắc tràn lan, hóa thành các loại trang sách, rải rác hạ giới. Hình ảnh cắt vào Nhân giới, Thiên Hà treo ngược, rải rác nhân gian, không gian vỡ vụn đều tiến vào nhân gian trở thành bí cảnh.
Nhìn vào thời khắc này, những trang sách tứ tán giống như giấy niêm phong, phong bế một giới lao tù.
Trên cùng trang sách thoáng qua kim quang, ghi chép tám chữ lớn: "Thiên Đạo không còn, nhân đạo mở lại."
Đây là tên sách Loạn Thế Thư.
Bởi vì Triệu Trường Hà thăm dò chỉ là việc mình làm sao trở về, góc nhìn chỉ giới hạn quanh mình, đồ vật ở xa toàn bộ nhìn không rõ, rất khó phán đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đồ vật mình muốn biết thì thực sự biết... Biện pháp trở về căn bản không phải cái Nh·iếp Hồn Kính gì, mà chính là dừng lại trong dòng Thiên Hà này, theo dòng Thiên Hà hạ xuống Cửu Thiên, tiến vào Nhân giới.
Thiên Hà vốn là dòng sông thời không, thừa dịp lúc trời băng đất nứt, thời không Hỗn Loạn, mình vận dụng thời gian chi đạo men theo mà xuyên qua trở về điểm mình phải đến là được rồi. Giống như lời Phiêu Miểu trước đây, việc xuyên toa thời không là bản thân chúng ta...
Vị trí quay về cũng là vị trí Thiên Hà tản lạc, trở thành một bí cảnh không ai biết ở Nhân giới, cảm giác phương hướng chính xác cũng ở bên Côn Luân...
Cũng may đã nhìn trộm một lần, nếu như chạy đến chỗ Nh·iếp Hồn Kính hoàn toàn là một chuyến đi tay không, cả sự kiện và Nh·iếp Hồn Kính vốn chẳng liên quan gì đến nhau, phương pháp chính xác là ở lại bên dòng Thiên Hà, đừng đi đâu cả.
Thời gian... Ngày mai!
Triệu Trường Hà bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, cảm giác thân thể để lại ở chùa miếu đã mồ hôi đầm đìa, chính là khoảnh khắc này hồn thể có chút vô ý thức mà run rẩy.
Ngày mai trời sập!
Cái cảm giác quần hùng cùng nổi dậy, thế giới sụp đổ, đối với một võ giả thật sự là quá dụ dỗ, thực sự quá muốn đi xem một mắt cái địa điểm giao chiến cốt lõi kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn có thể đi, chỉ cần không can thiệp là được.
Thực lực của mình lần này đủ để đứng xa quan sát, chí ít có thể nhìn thấy lúc bắt đầu, đẳng cấp không nhiều lắm thì quay về dòng Thiên Hà là xong.
"Nàng... Sao vậy?" Phiêu Miểu kỳ quái hỏi: "Tìm được đường chưa?"
"Tìm được rồi, ngay ở đây."
Phiêu Miểu rất là kỳ quái: "Sao lại ở đây... Hơn nữa đột nhiên cảm giác được chiến ý của chàng bành trướng, như gặp được đối thủ đã khát vọng từ lâu."
Triệu Trường Hà nói: "Ngày mai trời sập... Thời không hỗn loạn nhất, chúng ta trong Trường Hà thời gian tự mình ngược dòng tìm hiểu là được."
Phiêu Miểu không nói gì.
Ngày mai trời sập... Bốn chữ này còn có một cách diễn giải khác: Ngày mai sẽ là ngày giỗ của nàng.
Triệu Trường Hà muốn đi chứng kiến khoảnh khắc Cổ Quần Hùng cùng nổi dậy quyết chiến, Phiêu Miểu sao lại không muốn đi nhìn Dạ Vô Danh tập sát mình khoảnh khắc đó?
Thực ra, nếu không đánh lén, Phiêu Miểu dù có bị giết trong một trận chiến chính diện cũng sẽ không có oán hận nhiều như vậy... Nhưng cũng không thể trách Dạ Vô Danh phải dùng phương thức đánh lén, nàng chiến đấu ở Thiên giới có hơi khoa trương, đoán chừng khi đó bản thân đã là nỏ mạnh hết đà. Một bài toán khó.
Hai người trầm mặc giây lát, đồng thời nói: "Muốn đi không?"
Tiếp đó lại dừng một chút, lại trăm miệng một lời: "Ta không thể đi."
Nói xong lại trầm mặc.
Triệu Trường Hà nhìn Phiêu Miểu trước mắt với thần tình phức tạp, không có chiến ý, cũng không có hiếu kỳ, những thứ đó của mình tính là gì... Cái loại tâm tình biết rõ ngày mai mình sẽ bị giết mà vẫn phải cố gắng chịu đựng không thể can thiệp của Phiêu Miểu mới thực sự khó chịu.
"Không... Không có gì." Phiêu Miểu miễn cưỡng nói: "Ta chẳng phải vẫn sống rất tốt sao... Chờ trở về ta còn có thân thể, Dạ Vô Danh thì không có."
Triệu Trường Hà: "..."
Phiêu Miểu nói: "Ngược lại là chàng... Vì sao chàng không thể đi? Nếu chàng muốn đi nhìn cụ thể xảy ra chuyện gì thì có thể đi... Chú ý an toàn là được... Ta ở đây chờ chàng trở về."
Triệu Trường Hà khẽ vuốt khuôn mặt của nàng: "Ta không đi đâu cả, ngay ở chỗ này cùng nàng."
"Vì sao?"
"Bởi vì ngày mai lại là lúc nàng khó chịu nhất, cần có người ở bên cạnh cùng vượt qua. So với lòng hiếu kỳ của ta, chuyện đó không đáng nhắc tới."
Phiêu Miểu lặng lẽ nhìn hắn.
Triệu Trường Hà cười cười: "Huống hồ, việc thăm dò tương lai chỉ là một khả năng trong vô vàn khả năng, có khi chúng ta trở về sẽ thất bại. Ta nhất thiết phải từ đầu đến cuối ở bên cạnh nàng, bất kỳ lúc nào cũng không rời xa nhau, nếu thật sự không trở về được thì cùng nhau theo thế giới này tan biến."
Phiêu Miểu nhìn hắn hồi lâu, rồi cũng mỉm cười: "Được."
"Nào, chúng ta tu luyện, tạm thời ôm chân phật còn hơn là ngã ngửa." Triệu Trường Hà kéo tay nàng, hướng về phía bờ sông.
Khi dùng từ là tu luyện chứ không phải song tu, Triệu Trường Hà vẫn rất đứng đắn. Phiêu Miểu có chút hứng thú nhìn hắn lướt trên mặt nước hướng về bờ sông, thầm nghĩ thời gian không nhắc tới, đơn thuần về không gian, Triệu Trường Hà đã đăng đường nhập thất — mỗi một nơi ở Thiên Hà thực chất đều là không gian xa xôi, người bình thường ở trong đó chính là gang tấc không thấy, nhưng Triệu Trường Hà dẫm trên nước căn bản không có cảm giác, như thể một dòng sông bình thường.
Trên bờ sông có rất nhiều cây cối ở Thiên Giới, Triệu Trường Hà không nhận ra tên, cũng lười nhận.
Tiện tay sờ vào một gốc cây hoa không biết tên, vì điềm báo trời sập, những cây này đã sớm khô héo — người người ở Thiên Giới biết sẽ có thiên biến, bắt nguồn từ những dị tượng suy bại này.
Trong thời gian ngắn, những cái cây không nhìn thấy tương lai, một số trong tương lai sẽ hoàn toàn biến mất, một số khác vẫn còn tồn tại và nở hoa... Triệu Trường Hà vừa động tâm niệm, trước mắt một gốc cây đã đến thời kỳ nở hoa.
Phiêu Miểu trơ mắt nhìn nụ hoa sinh ra trên cành, tiếp đó nở rộ, hoa nở khắp cây, hương thơm xộc vào mũi.
Triệu Trường Hà dùng thời gian rất lâu, Phiêu Miểu cũng lặng lẽ ở bên cạnh hắn, cho đến khi hơn mười dặm cây khô ven sông đều nở hoa, phóng tầm mắt nhìn, đẹp không sao tả xiết.
Có cây là tương lai nở hoa, có cây là quá khứ nở rộ. Muôn hoa đua nở, mỗi người dùng thủ đoạn khác nhau. Rõ ràng là tu luyện nghiên cứu thời gian, lại tu thành giống như đang trang trí phòng tân hôn.
"Đẹp không?" Triệu Trường Hà quay đầu nở nụ cười: "Tặng cho nàng."
"Đây chính là tu luyện của chàng?"
"Hai việc không lỡ. Ta lĩnh ngộ thời gian, cũng tỏ tâm ý."
"Thời gian..." Đôi mắt Phiêu Miểu lay động: "Những cây nở hoa này, có quá khứ, có tương lai?"
"Là dù đi qua bây giờ hay tương lai, ta đều cùng nàng ở bên nhau."
Phiêu Miểu nói: "Vì sao lại tặng hoa?"
Triệu Trường Hà gãi đầu: "Ách, bởi vì nó đẹp... Huống hồ nàng và ta từng ở dưới ánh trăng, lại chưa có hoa..."
Phiêu Miểu cảm thấy rất có ý tứ: "Thực sự là phàm phu tục tử, chàng biết đây là loại hoa gì không?"
Triệu Trường Hà lắc đầu: "Không biết... Dù sao cũng không phải loại hoa ngụ ý xấu xa gì... Dù sao nó cũng mọc bên dòng Thiên Hà, ẩn chứa năng lượng rất mạnh, để chúng nở hoa khó khăn hơn nhiều so với những cây hoa bình thường, chắc là loại thiên tài địa bảo gì đó..."
Phiêu Miểu không nhịn được bật cười: "Làm gì có loại thiên tài địa bảo không đáng giá gì lại tùy tiện mọc dại ở bờ sông mà không ai quản... Đây là Ngân Hà, nơi Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, là cầu ô thước. Người hữu tình tặng nhau một đóa có ý là lòng son sắt, cả hai tặng nhau là dây đỏ vĩnh kết, mỗi người cầm một đóa sẽ vĩnh viễn không tàn úa... Chàng tặng ta cả một vùng hơn mười dặm, muốn làm gì?"
Triệu Trường Hà cũng cười: "Vậy chẳng phải tốt hơn sao? Nàng cũng hái một đóa tặng ta đi."
Phiêu Miểu tiện tay hái một đóa, trực tiếp cắm lên tóc Triệu Trường Hà huyễn hóa, ngửa người ra ngắm nghía: "Trâm hoa tái tửu là phong lưu của thư sinh, tiếc là không hợp với chàng... Nhìn mà buồn cười."
Triệu Trường Hà cũng hái một đóa định cài lên tóc nàng: "Quyết định rồi sao? Một khi cài lên, dây đỏ vĩnh kết, đừng hòng chạy thoát."
Phiêu Miểu ôn nhu nói: "Rất tốt... Xem như chàng đã mang ta từ Kỷ Nguyên mà ta vốn nên thuộc về, đưa ta đến vị trí của chàng. Không phải ở bên Ương Ương, cũng không phải ở bên Dạ Vô Danh hay Dạ Cửu U, chỉ là có nàng và chàng."
Vừa dứt lời, đất rung núi chuyển.
Lúc Phiêu Miểu nói chuyện, đã cảm thấy ngày tận thế đến.
"Ầm ầm!" Từ phía xa tiếng sấm vang lên, dãy núi sụp đổ nhanh chóng, cây cối xung quanh khô héo, có cây bật gốc gãy lìa.
Hai người không nhìn, nắm tay nhau bước xuống sông, đi thẳng về phía đáy sông.
"Ôm chặt vào." Triệu Trường Hà dùng sức ôm Phiêu Miểu, thấp giọng nói: "Tin ta, nhất định sẽ mang nàng về."
Đáy sông bắt đầu rung chuyển, dòng sông vốn yên tĩnh chợt gào thét khuấy động, xung quanh tiếng nổ điên cuồng vang dội, Thiên Hà trút xuống, đâm thẳng xuống Cửu Thiên.
Nếu đem dòng sông so sánh với thời gian, giống như dòng thời gian yên tĩnh đang trôi chảy, bỗng nhiên bị tua nhanh chóng.
"Oanh!" Ngân Hà rơi xuống Nhân giới, nện vào không gian dị biệt, hóa thành một bí cảnh độc lập nằm trong không gian dị thứ nguyên ở Nhân giới.
Bí cảnh trải qua ngàn vạn năm thời gian, chưa từng có ai mở ra.
Cây cối ven sông ngả nghiêng, có cây thành tro, có cây khô héo tàn phế đứng thẳng, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, dần dần lớn lên.
Bất tri bất giác, sinh ra hai đóa nụ hoa, dần dần nở rộ.
Trong dòng sông hiện lên hai đạo u hồn, hai mắt nhắm nghiền, theo gió phiêu đãng trên mặt nước, dường như đã trải qua toàn bộ Kỷ Nguyên mà hồi phục thành thần hồn thượng cổ.
Nhưng vẫn luôn ôm nhau, trên đầu cài đóa hoa giống nhau, giống như đúc với hai đóa hoa bên bờ sông.
Hai đạo u hồn đồng thời mở mắt, đảo mắt nhìn xung quanh, đồng thời lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn.
"Nếu có ai lúc này xâm nhập 'Bí Cảnh', có phải ta và nàng sẽ bị coi là Ma Thần thượng cổ hồi phục không?" Triệu Trường Hà nháy mắt mấy cái: "Thể nghiệm này thật thú vị, có cơ hội thử lại lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận