Loạn Thế Thư

Chương 144: Long Tước nhảy mặt

Chương 144: Long Tước nhảy mặt
Trở lại khách viện nhà Đường, Đường Bất Khí không biết đã đi đâu, có một quản gia tiến lên đón: "Triệu công tử, thiếu gia nói đưa ngài một nha hoàn, nhưng lại không nói rõ tên. Để ta xem là ai... À, ra là Tư Tư."
Triệu Trường Hà ngắt lời: "Mấy loại chuyện ép buộc thế này, không cần tìm ta, cứ giải quyết là xong."
Quản gia đáp: "Vậy thì sợ không ai nghe lời."
Triệu Trường Hà vỗ vai Long Tước: "Ta có đao."
"... " Quản gia thương cảm nhìn Tư Tư, thầm nghĩ chi bằng ngươi cứ ở lại nhà Đường, ít ra còn thanh nhã hơn.
Tư Tư từ nãy giờ cúi gằm mặt, không dám đối diện với quản gia, lắp bắp nói: "Ta đi lấy nước cho lão gia tắm."
Nhìn Tư Tư chạy đi, Triệu Trường Hà hạ giọng nói với quản gia: "Ngươi đi tìm quanh các góc trong khách viện xem, có ai bị trói không, đừng để c·h·ết đói. Cho nàng thoát tịch để bồi tội."
Quản gia: "?"
Triệu Trường Hà vỗ vai hắn: "Tìm được thì đừng lên tiếng, không hiểu thì hỏi thiếu gia nhà ngươi, hắn biết."
Quản gia vâng lệnh đi. Triệu Trường Hà nhìn Tư Tư bận rộn ở đằng xa, vặn mình bẻ khớp rồi trở về phòng.
Không ngờ lại gặp Quý Thành Không. Chỉ cần nghe câu "Đi Dương Châu rồi lại đến Cô Tô cũng là để tìm người", những nghi hoặc trước kia đã gần như được giải đáp. Nha hoàn này chính là giả thiên nữ không thể nghi ngờ, Quý Thành Không muốn tìm chính là nàng, bằng không sao có chuyện trùng hợp như vậy được?
Cô nương này xảo quyệt vô cùng. Chắc ả không ngờ rằng việc mình mạo danh nha hoàn lại biến người thật thành c·h·ết thay. Giống bi kịch của Niêm Hoa thiên nữ lúc trước. Cũng may ta đã nhận ra thân phận của ả, và nghĩ ngay đến việc c·ứ·u người thật trước.
Một kẻ xảo quyệt như vậy ẩn mình trong nhà Đường, không biết là có ý đồ gì. Tóm lại, trước khi biết rõ mục đích của ả, mình phải thăm dò và cho ả ta một bài học đã.
Nói đi cũng phải nói lại, khuôn mặt của ả hoặc là giống Nhạc Hồng Linh, hoặc chỉ là một tiểu nha hoàn tầm thường. Ta đến giờ vẫn chưa thấy được diện mạo thật sự của ả. Sau một hồi suy nghĩ, điểm chung duy nhất giữa hai khuôn mặt có lẽ là đôi mắt linh động, lấp lánh như sao.
Kỹ thuật dịch dung này cao minh hơn hẳn loại dịch dung vụng về để che giấu giới tính lúc trước. Chiêu này rất đáng để ta học hỏi, đi lại giang hồ sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Ngươi có ý đồ với ta, ta có nên t·ậ·p k·í·ch ngươi một phen không?
"Lão gia, nước đây ạ." Tư Tư sai hai đầy tớ khiêng thùng nước nóng vào nhà, rồi nhanh chóng đuổi họ đi, cười làm lành: "Để Tư Tư hầu hạ lão gia tắm rửa."
Tại nhà Thôi, Triệu Trường Hà từng bị thị nữ đuổi đi. Giờ hắn đứng im một chỗ, nhìn Tư Tư với nụ cười như có như không, xem ả giở trò gì.
Hai má Tư Tư ửng đỏ, ngượng ngùng tiến lên, đưa tay cởi y phục cho hắn. Thứ đầu tiên nàng để ý tới là con đao: "Lão gia, vỏ đao này ngài cứ treo trên người, xuống nước cũng không cởi ra, không nặng sao?"
"Thật ra hồi tiểu học, trung học cặp sách của ta còn nặng hơn thế này nhiều. Lớn lên chỉ biết ăn chơi trác táng cũng có nguyên nhân cả."
Tư Tư: "?"
Vừa nói, Tư Tư cởi được đao xuống. Cầm lên nàng suýt chút nữa không giữ được, trong lòng thầm giật mình. Cái vỏ đao này chắc phải bốn năm mươi cân chứ chẳng ít, sao hắn vung nó nhẹ nhàng linh hoạt như cầm đao bình thường vậy?
Nàng không dám để lộ sự chú ý đặc biệt đến con đao, bèn đặt nó sang một bên, rồi thẹn thùng cởi đai lưng cho Triệu Trường Hà.
Đai lưng vừa buông, áo cũng mở ra, lộ ra cơ bụng, cơ ngực vạm vỡ. Cảnh tượng ấy khiến Tư Tư nhất thời thở gấp, tay cởi quần áo cũng run lên.
Phải nói, thân thể này thật sự quá sức quyến rũ! Đừng nói đàn ông thấy thân thể phụ nữ sẽ phản ứng, đàn bà thấy thân thể đàn ông thế này cũng vậy thôi. Đều giống nhau cả.
Tổng cảm giác đầu mình còn không to bằng cơ ngực của hắn.
Tư Tư âm thầm so sánh, không biết ngực mình có to bằng vậy không. Hình dáng thì chắc chắn là hình giọt nước rồi, nhưng tổng số t·h·ị·t thì chưa chắc.
Đứng trước thân thể này, người ta thấy như núi đè, áp lực vô cùng, cảm giác như hắn tùy thời đè xuống thì mình không thể chống cự.
"Này, ngươi còn muốn sờ bao lâu nữa? Tí nữa nước lạnh mất." Bên tai vang lên giọng nói như cười như không của Triệu Trường Hà.
Tư Tư giật mình tỉnh lại, vội rụt tay về, ho khan nói: "Vậy, vậy còn quần thì sao, lão gia tự cởi nhé?"
"Ta cởi, ngươi xem à?"
Trong phòng bỗng im lặng.
Lúc này Triệu Trường Hà có chút ngơ ngác, Tư Tư cũng ngơ ngác.
Cả hai đều chưa thấy nha hoàn hầu hạ tắm rửa thật sự sẽ đến mức này bao giờ.
Tư Tư lúc này tư duy gần như đóng băng. Mới nhìn cơ ngực cơ bụng với mấy múi kia thôi đã khiến tim nàng đập thình thịch rồi, bảo nàng nhìn cởi quần?
Triệu Trường Hà liếc xéo nàng một cái, không biết nàng đang nghĩ gì. Tóm lại, Triệu Trường Hà cảm thấy chuyện này thật nực cười. Cái loại yêu nữ chưa gặp mặt hai lần đã dám hôn môi, còn lạ gì ba cái chuyện này?
Tắm rửa mà thôi, ta đứng đây đủ lâu rồi. Nếu không phải vì muốn thăm dò xem con hàng này định giở trò gì, ta đã sớm tống cổ ả ra ngoài, đỡ mất thời gian.
Triệu Trường Hà thuần thục cởi quần, "ùm" một tiếng nhảy vào thùng.
Quay đầu nhìn Tư Tư, nàng vẫn đang ngẩn người, như bị cái gì đó làm cho sốc.
"Này!" Triệu Trường Hà đưa tay huơ huơ trước mặt nàng: "Hoàn hồn lại đi, không phải nói bóp vai à? Ngươi đang nghĩ gì đấy?"
"A? A..." Tư Tư rùng mình, gần như là chạy chậm vòng ra sau lưng hắn, nịnh nọt bóp vai, không nói một lời.
Cảm giác bóp vai hắn cứ như có dòng điện ấy. Vừa rồi cái kia to lớn quá, cũng may bị cắt ngang, nếu thật sự thành, có phải mình c·h·ết ở đó luôn không? Cái đó có phải chuyện người phàm có thể tiếp nh·ậ·n được không? Chắc phải để Nhạc Hồng Linh tu vi mạnh mẽ kia đi tiếp nh·ậ·n quáy? Ơ hay, mình đang nghĩ cái gì thế này...
Đầu óc loạn hết cả lên. Tư Tư không biết mình đang nghĩ gì nữa rồi.
"Đây là cái gọi là "Tư Tư bóp vai rất dễ chịu?" Giọng Triệu Trường Hà vang lên: "Ngươi chưa ăn cơm hả?"
Tư Tư bực bội: "Ăn rồi, nhưng phun ra hết rồi."
"... "
"Nói nữa, người ngươi c·ứ·n·g như sắt thế này, đàn bà nào b·ó·p nổi! Đường thiếu gia nói ngươi quen Nhạc Hồng Linh đúng không? Vậy ngươi đi tìm Nhạc Hồng Linh bóp cho mà vừa!"
"Ấy nha nha, đây là lời tiểu nha hoàn nên nói sao?"
Tư Tư giận dỗi: "Ta mặc kệ. Dù sao n·ô t·ì n·ô tịch đều xé bỏ hết rồi, phải không? Xoa cho ngươi một cái là xong, không muốn thì thôi!"
"Xoa chỗ nào?"
Không khí lại im lặng. Tư Tư trợn tròn mắt.
Triệu Trường Hà muốn dạy dỗ con yêu nữ này, nhưng trêu chọc mãi thành ra lúng túng.
Một hồi sau, hắn khoát tay: "Thôi được rồi. Ngươi hoặc đi ăn gì đi, hoặc là đi tắm đi. Nói chung thích làm gì thì làm, ta tự tắm."
Tư Tư vội như t·h·ỏ đ·ế l·ừ·a thu tay về. Nàng tiếp tục giả mù sa mưa thu dọn quần áo hắn vừa cởi, ra vẻ muốn giặt quần áo cho lão gia.
Triệu Trường Hà lười nhác nói: "Đừng s·ờ s·ờ m·ẫ·m m·ẫ·m ở đó, ta có hành lý riêng. Lát nữa mấy bộ quần áo cũ này vứt đi là xong."
"Vâng..." Tư Tư không còn ý nghĩ mò mẫm trong ngực hắn xem có gì ghê gớm nữa. Ánh mắt nàng lướt qua Long Tước, cuối cùng không nhịn được, mượn cớ sửa sang lại đồ đạc để sờ vào Long Tước, hỏi: "Lão gia, đao này tên gì vậy? Trông uy phong quá."
Triệu Trường Hà quay lưng về phía nàng, sau lưng có mắt thấy rất rõ ràng. Hắn nghĩ một chút, muốn kiểm tra xem nàng nghe tên Long Tước thì có phản ứng gì, bèn nói thẳng: "Long Tước."
Tư Tư ngẩn ra một chút, lẩm bẩm: "Nói bậy. Tên cái đao mà lại bảo... Chẳng lẽ ngài vừa rồi muốn ta xoa cái kia?"
Long Tước: "?"
Triệu Trường Hà: "?"
Long Tước bỗng nổi giận, cả đao lẫn vỏ đập thẳng vào mặt Tư Tư.
Dù biết con đao này sẽ tự động hành động, nhưng ai ngờ nó lại bỗng dưng bạo tẩu thế này? Tư Tư không kịp chuẩn bị nên không tránh được, suýt nữa thì bị đập cho nhừ tử. Tay nàng bỗng bị ai đó nắm chặt, rồi một lực mạnh kéo đến khiến cả người cắm thẳng xuống bồn tắm, "ùm" một tiếng.
Mặt nàng không bị Long Tước đập trúng.
Nhưng Long Tước lại nhảy nhót tr·ê·n mặt nàng trong bồn tắm, thậm chí môi nàng cũng bị nó quệt qua.
Tư Tư trong nước hoài nghi nhân sinh.
Nếu đời người có cơ hội làm lại, có g·i·ết nàng cũng không thèm đóng vai con nha hoàn hèn mọn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận