Loạn Thế Thư

Chương 582: Nhưng chìa khoá là thật

Tam Nương và Trì Trì không biết Triệu Trường Hà làm thế nào mà đạt được chiến quả này, phải nói về khoảnh khắc trước đó… Thời gian Triệu Trường Hà ẩn nấp đánh lén Hải Hoàng còn sớm hơn cả thời gian Hạ Trì Trì đánh lén Vương Đạo Ninh, nhưng hiệu quả của hắn kém xa so với Hạ Trì Trì.
Vương Đạo Ninh và Tam Nương đang giằng co, nhưng thời khắc này Hải Bình Lan đã không địch lại Hải Hoàng.
Triệu Trường Hà không thể chờ đợi một cơ hội tốt nhất như Trì Trì, hắn nhất định phải lập tức ra tay cứu viện.
Hải Hoàng mang thân Giao Long có thân thể dài vô tận, trước kia co lại có thể thành một hòn đảo lớn, giờ bày ra thân hình, dài đến mấy dặm. Hải Bình Lan vừa đánh vừa lui ở phía trước, Triệu Trường Hà trực tiếp cầm đao bổ vào đuôi Giao Long, xem thử thứ dài như vậy có thể lo được đầu đuôi hay không.
Kết quả, đuôi rồng vung lên, giống như đập ruồi, ép tới.
Triệu Trường Hà toát mồ hôi lạnh, hiểm lại càng hiểm suýt trúng.
Xem ra Hải Hoàng không hề gặp vấn đề với việc lo liệu đầu đuôi, đồng thời sức mạnh này vô cùng c·u·ồ·n·g m·ã·n·h, vượt xa dự tính khi đứng ngoài quan sát.
Thấy người gồng gánh thì không tốn sức. Thấy Hải Bình Lan nghênh đón trực diện, trước đó Hạ Long Uyên càng là như g·iế·t h·e·o kêu cạc cạc loạn c·ắ·t, giống như không hề khó khăn gì, đến phiên mình đối mặt mới biết được thân thể to lớn như vậy quét qua là khái niệm gì.
Chỉ cần bị lướt qua dù chỉ một chút, sẽ có cảm giác không khác gì con ruồi bị họng pháo nghiền nát, biến thành t·h·ị·t nát không có chút hy vọng nào.
Đồng thời, trong tưởng tượng, vật to lớn như vậy động tác sẽ chậm một chút, nhất là khi đối phương bị thương, độ linh hoạt chắc chắn bị ảnh hưởng... Sự thật chứng minh đúng là chậm hơn một chút, nhưng sự khác biệt về thể lượng mang lại khác biệt ở chỗ, đối với Giao Long mà nói, chỉ là xê dịch một chút, thực tế đã quét ngang mấy trượng, cảm giác như vậy còn nhanh hơn.
Triệu Trường Hà lại lần nữa xác nhận một sự thật: Lớn là tốt.
Mặc dù một kích này của Triệu Trường Hà bị đập như đập ruồi, hoàn toàn không p·h·át huy được thế c·ô·ng, Hải Hoàng cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Chỉ cách đây không đến một tháng, hắn mượn thân bạch tuộc từng giao phong với Triệu Trường Hà. Vì cố kỵ Hạ Long Uyên nên không ra tay thật sự, cộng thêm việc xâm nhập tinh thần quá n·ô·ng, lúc ấy bị Triệu Trường Hà xảo diệu p·h·á giải, hắn đã đ·á·n·h giá rất cao khứu giác chiến đấu của Triệu Trường Hà. Nhưng dù có xem trọng thế nào cũng không ngờ rằng, chỉ trong vòng không đến một tháng ngắn ngủi này, tên này lại có bước tiến dài. Nhát đ·a·o này chém tới, nếu là trước đây hắn thậm chí không cần ứng phó, mặc cho Triệu Trường Hà bổ cũng không bổ nổi lớp phòng ngự, nhưng lần này đ·a·o còn chưa tới, Hải Hoàng đã cảm thấy báo động trong lòng, biết rõ b·ị đ·ánh trúng chắc chắn bị thương.
Tốc độ tiến bộ thế này, thật không biết đám võ giả Tr·u·ng Nguyên cùng thời với hắn phải mang bao nhiêu bóng ma tâm lý.
Nếu đ·a·o của Triệu Trường Hà có thể gây tổn thương cho nó, vậy thì nhất định phải phân tâm ứng phó. Hải Bình Lan vốn m·ấ·t tiên cơ dẫn đến vướng tay vướng chân, cuối cùng có được một tia cơ hội thở dốc, lúc này muốn p·h·á Hải Bình Lan sợ là không được, cục diện lại lần nữa giằng co.
Cả hai bên đều bị thương nặng, cứ giằng co như vậy, so không phải thực lực mà là xem ai hết dầu cạn kiệt trước... Hải Hoàng trong lòng không hoảng hốt, so sánh giữa nhân thân và long thân ai có thể ch·ố·n·g đỡ hơn, kết quả không cần nói cũng biết.
Nhân thân đúng là yếu ớt...
Triệu Trường Hà cẩn t·h·ậ·n quấy nhiễu, đồng thời tự hỏi vấn đề này. Chủ lực là Hải Bình Lan, mình chỉ là đ·á·n·h quấy nhiễu, nhưng Hải Bình Lan tuổi đã cao, nếu so ai ch·ố·n·g lâu hơn, làm sao có thể so với Long? Một khi Hải Bình Lan không chịu đựng nổi, chẳng phải là sụp đổ toàn bộ?
Chưa nói đến cái siêu mô hình Hạ Long Uyên, chỉ nói ngang cấp thôi, nhân thân thật sự không bằng thân rồng sao? Vô luận là lực lượng hay sức chịu đựng.
Vậy tại sao sau khi kỷ nguyên sụp đổ, người th·ố·n·g trị thế giới lại là loài người quật khởi từ p·h·ế tích, mà không phải Giao long? Giống như Chúa Tể trước kỷ nguyên cũng là hình người?
Nhân thân nhất định có điểm hơn Long, là cái gì?
Tầm mắt Triệu Trường Hà lướt qua thân rồng dài vô tận, thầm nghĩ, kỳ thật t·h·iếu hụt rất rõ ràng... Hải Hoàng dùng thân thể Giao Long chiến đấu lâu như vậy, tất cả chỉ có ba chiêu:
Răng c·ắ·n, không gây ra tổn thương gì cho nắm đ·ấ·m của Hạ Long Uyên, ngược lại bị quyền kình xuyên vào, đ·á·n·h thủng cổ họng.
Thân thể quét ép, vừa nhanh vừa mạnh, Hạ Long Uyên còn bị nghiền đến biến dạng, nhưng cuối cùng vẫn rất đơn điệu, muốn tránh né cũng không quá khó.
Năng lượng phun ra có nước có hỏa, cũng nhiều biến hóa, lúc này chiến đấu với Hải Bình Lan chủ yếu dựa vào nó, sinh sinh chơi thành p·h·áp sư.
Không có, chỉ có ba chiêu này. Mấy cái móng vuốt ngắn ngủn kia cơ bản không có cách nào dùng tới tham gia tiến c·ô·ng, căn bản không với tới phía trước, chỉ khi Hải Bình Lan cố gắng c·ô·ng kích xuống phía dưới mới bị móng vuốt phòng hộ...
Rõ ràng hình dáng thân Long có t·h·iế·u hụt trí m·ệ·n·h, nó không giống nhân thân có thể lợi dụng từng vị trí trên cơ thể c·ô·ng thủ toàn diện, c·ô·ng kích cực kỳ đơn điệu thì thôi, phương diện phòng hộ cũng tất có góc c·h·ế·t. Tỷ như Hạ Long Uyên trước đây c·ắ·t sau lưng nó, móng vuốt căn bản vô p·h·áp hướng lên phòng hộ, một khi t·r·ố·n không thoát chẳng phải chỉ có thể chịu c·ắ·t sao, bị c·ắ·t vào rồi thì vung cũng không thoát được!
Chỉ là, thực sự giao phong chính diện với nó, không phải ai cũng có thể lên lưng nó được, Hải Bình Lan thử vô số lần đều không chiếm được vị trí đó. Triệu Trường Hà cố gắng nhảy lên theo vị trí tr·u·ng đoạn của Giao Long, Giao Long lắc mình, cái đuôi đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g vung vẩy, vẫn là không thể tới gần.
Thực lực sai biệt ở chỗ này, không phải ai cũng là Hạ Long Uyên.
Tầm mắt Triệu Trường Hà rơi vào phần bụng Giao Long.
So với phần lưng, phần bụng mềm mại hơn nhiều, nhưng nó có móng vuốt có thể phòng hộ, bị đ·ậ·p một t·r·ảo cũng không phải chuyện đùa.
Triệu Trường Hà khẽ c·ắ·n răng, đột nhiên x·u·y·ê·n xuống dưới, chui vào vị trí mà nhìn như móng vuốt không đ·ậ·p tới, tay trái rút k·i·ế·m lên liền đ·â·m.
Hải Hoàng nhịn không được cười: "Quả nhiên tuổi trẻ, ta chỉ chờ ngươi xúc động lần này."
Nhìn như góc c·h·ế·t móng vuốt không đ·ậ·p tới, nhưng thân thể tùy t·i·ệ·n lắc một cái, móng vuốt liền đ·ậ·p tới...
Khi Triệu Trường Hà rút k·i·ế·m ra, móng vuốt đã ở trước mặt. Dù cho Cổ k·i·ế·m Long Hoàng cũng là một thanh thần k·i·ế·m, nó nhất định không gây thương tổn cho chân chính long t·r·ảo, cái vỗ này sợ là muốn đ·ậ·p cả người lẫn k·i·ế·m thành t·h·ị·t nát.
Nhưng vượt quá dự kiến của Hải Hoàng, móng vuốt tới gần trong chốc lát, k·i·ế·m đột nhiên biến m·ấ·t không thấy, Triệu Trường Hà quát lớn một tiếng, hai mắt trong nháy mắt huyết hồng, dùng nắm đ·ấ·m hung tợn ch·ố·n·g đỡ t·r·ảo tâm!
Cánh tay kia mắt thường có thể thấy lớn lên gần như gấp đôi, lực lượng quyền kình không bùng n·ổ nữa mà ngưng tụ không tan, phảng phất th·e·o sóng chi quyền p·h·á trước đó nghịch chuyển mà về, hóa thành Uyên Hải.
Dùng Huyền Vũ chi quyền, nghịch chuyển ý của Thần Hoàng Phong Lôi Chưởng, do c·ô·ng chuyển thủ, lực khiêng long uy!
Giống như Vương Đạo Ninh bên kia vứt k·i·ế·m dùng quyền để nghênh đón Tam Nương, vào một số thời khắc, quyền chưởng phát huy lực lượng mạnh hơn k·i·ế·m!
Trong mắt Hải Bình Lan, người trẻ tuổi giờ phút này mới thật sự là Thần Ma, tay nâng Cự Long, như ch·ố·n·g đỡ cả trời đất.
"Răng rắc" một tiếng, x·ư·ơ·n·g tay Triệu Trường Hà đ·ứ·t gãy, cơ bắp bạo l·i·ệ·t, trong một chớp mắt nửa bên thân thể đều thành huyết nhân, nhưng một kích này cuối cùng cũng bị gánh nháy mắt!
Chỉ một nháy mắt này cũng đủ để thay đổi cục diện!
Tay phải Long Tước gào th·é·t mà lên, dùng đ·a·o dẫn người, hung tợn tìm đến phía trước, một đường mở n·g·ự·c mổ bụng, thẳng tước đến trước một móng khác.
Giao Long p·h·át ra tiếng h·é·t t·h·ả·m kinh t·h·i·ê·n động địa, một t·r·ảo đột nhiên vỗ xuống, Triệu Trường Hà hoành đ·a·o một nhát, cả người b·ị đ·ánh bay mấy dặm, m·á·u vẩy trời cao.
Đúng vào thời khắc ngay trước đó, Vương Đạo Ninh trọng thương trở lại, chiến cuộc bỗng nhiên đảo ngược, Hải Hoàng biết nếu bị Tam Nương vây lại thì thật sự không đ·á·n·h được, vội xông vào pho tượng, cố gắng thông qua bí cảnh bỏ chạy.
Nhưng không đi nổi, chìa khóa là giả, căn bản không mở được cửa...
Một nhà mấy người xúm lại, các loại tuyệt kỹ không tiếc s·ố·n·g đ·á·n·h vào các v·ế·t t·h·ươ·ng trên thân thể Giao Long.
Tuy nói lúc này một nhà mấy người thực chất chỉ có Tam Nương là có thể đ·á·n·h thật sự, nhưng giờ phút này một mình Tam Nương đã đủ lấy m·ạ·n·g nó.
Hải Hoàng muốn p·h·á vây nhưng đột nhiên không ra được.
Phản ứng đầu tiên của nó hiển nhiên là tìm Hạ Trì Trì yếu nhất và cũng bị thương nặng nhất để p·h·á vây, kết quả lựa chọn này chọc phải tổ ong vò vẽ, Triệu Trường Hà b·án t·hâ·n bất toại ngăn trước mặt Hạ Trì Trì, Tam Nương một đ·ấ·m đ·á·n·h lệch nửa bên mặt nó.
Dù nó tìm Hải Bình Lan để p·h·á vây cũng không gặp phải phản ứng gay gắt như vậy.
Đường đường là Hải Hoàng, một cường giả đỉnh cao th·ố·n·g trị hải dương trước kỷ nguyên, giờ khắc này lên trời không có đường xuống đất không có cửa, sắp bị mấy phàm nhân s·ố·n·g vây đ·á·n·h t·ới c·hết, chạy cũng không thoát.
Trong mắt rồng cuối cùng bùng nổ lệ khí đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Hải Bình Lan bỗng nhiên nói: "Nó muốn giải thể! Các ngươi mau tránh ra, càng xa càng tốt!"
Giải thể, một cách nói khác của tự bạo. Hải Hoàng chỉ chiếm cứ thân thể Giao Long, nếu bạo c·h·ết thân thể này, nó còn có thể độn về thần miếu chân chính của nó, tức là nơi Hải Trường Không đang c·hi·ế·n t·ranh. Chỉ là, nó kết hợp với thân thể Giao Long này đã vô cùng hoàn chỉnh, loại tự bạo này sẽ khiến thần hồn của nó bị t·h·ươ·ng cực nặng, công sức khôi phục mấy chục năm qua sẽ đổ s·ô·ng đổ biển, có thể còn suy yếu hơn lúc vừa tỉnh lại.
Nếu không bị b·ứ·c đến đường cùng, nó tuyệt đối không làm vậy.
"Chạy?" Nó ha ha cười: "Ta mà giải thể, trăm dặm hoang vu, với tốc độ của các ngươi thì chạy đi đâu cho kịp?"
Th·e·o tiếng nói, thân thể bắt đầu p·h·ồ·n·g lên: "Ta còn có thể trở lại, còn các ngươi thì phải c·h·ế·t hết. Dùng người đ·ị·c·h thần, có đáng không? Ha..."
Tiếng cười vừa dứt thì đột nhiên bị c·hé·m đ·ứ·t giữa cổ họng.
Hạ Trì Trì chạy nhanh như chớp tới chỗ pho tượng, nắm lấy Thanh Long ấn khảm trên đó n·h·ổ xuống, đổi vị trí.
Pho tượng không có chút phản ứng nào bỗng nhiên phát ra hào quang.
Ở đây ai nấy đều là cáo già nên lập tức xông tới, tụ tập bên người Hạ Trì Trì.
"Không!!" Hải Hoàng tự bạo đã bắt đầu, làm sao dừng lại được?
Trong khoảnh khắc này, hắn cũng p·h·át ra cảm xúc giống hệt Vương Đạo Ninh: "Tào!"
"Oanh!" Thân rồng ầm ầm n·ổ tung, trăm dặm vùng biển tịch diệt, đến nước biển cũng bị nổ không còn, lộ ra rãnh biển sâu thăm thẳm.
Mà hào quang vặn vẹo trên pho tượng lóe lên, mấy người vừa vặn biến m·ấ·t không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận