Loạn Thế Thư

Chương 142: Huyết Sát chi mê

**Chương 142: Huyết sát chi mê**
"Thí chủ mời về." Bên trong am đường, một vị lão ni cúi đầu theo lời: "Lục công tử sát khí nhập não, đã mất lý trí, sợ rằng sẽ làm thương người ngoài. Hai vị lại còn mang đao cầm kiếm, kích thích quá lớn, xin đừng tiến lên phía trước nữa."
Đường Bất Khí do dự một chút, kỳ thật hắn thấy bộ dạng Lục công tử như thú kia đã có ý định rút lui. Không phải vì sợ, mà là muốn tra xét tình huống ra sao, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải trao đổi được. Với bộ dạng kia thì có ý nghĩa gì đâu?
Quay đầu nhìn Triệu Trường Hà, xem hắn có ý kiến gì, kết quả vừa nhìn đã ngây người.
Triệu Trường Hà cởi cái thanh phá đao trên lưng xuống, ôm chặt trước ngực, liều mạng giữ lấy, giằng co như thể đang phân cao thấp: "Đừng làm ồn! Thảo, còn run, còn run ta đánh ngươi!"
Long Tước run dữ dội hơn.
Đường Bất Khí: "..."
Tư Tư ở bên cạnh che trán, nhập vai một nha hoàn, lẽ nào cả hai đời chủ nhân đều ngốc như nhau?
"Keng!"
Triệu Trường Hà gắt gao túm lấy thân đao, kết quả Long Tước thế mà tự rút khỏi vỏ, dọa Triệu Trường Hà vội túm lấy chuôi đao nhét trở lại, một tay giữ chuôi, một tay giữ vỏ, gắt gao ấn vào. Xoay người bỏ chạy: "Ngoan ngoãn nghe lời, đừng quậy! Ngươi cả đường đi đều ngoan như vậy, lần sau gặp được Lão Hoàng, ta sẽ khen ngươi trước mặt hắn có được không?"
"Rống!" Sau lưng truyền đến một tiếng gầm giận dữ, "Sang sảng" một tiếng, xích sắt thế mà bị xé đứt. Lục công tử nhà họ Lục điên cuồng thoát khỏi những ni cô đang cố gắng ngăn cản xung quanh, hung tợn nhào về phía Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà lách người né tránh, tung một cước đá bay, đá hắn trở về am, ào ào ào đâm sập cửa sổ, bụi mù nổi lên bốn phía.
Đường Bất Khí và Tư Tư đều ngây người như phỗng.
Cảnh này nhìn thế nào cứ như Lục Thiểu Hùng muốn cùng Triệu Trường Hà đấu đao, đánh nhau, còn Triệu Trường Hà thì ra sức khuyên can?
À, không đúng, là ra sức "giữ khung".
Lục Thiểu Hùng bị đá bay một cước, dường như không hề hấn gì, lại điên cuồng nhảy dựng lên, tiếp tục nhào về phía trước.
Trước mắt hắn hiện ra đế giày to lớn của Triệu Trường Hà, một cước nữa đá hắn vào góc tường.
Một đám ni cô ùa lên, gắt gao đè Lục Thiểu Hùng xuống, vội vàng nói: "Vị thí chủ này mau rời đi!"
Triệu Trường Hà giữ chặt chuôi đao, chạy như bay, trong miệng hô lớn: "Ra đây một vị sư thái, ta muốn hỏi mấy chuyện!"
Mãi đến khi thoát khỏi Tĩnh Tâm am, cách xa ba bốn dặm, Long Tước mới tạm thời yên tĩnh trở lại, tựa hồ còn có chút không cam lòng, ấm ức nhìn Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà rất là im lặng, trách không được người ta nói rõ ràng thần kiếm có thể chủ động trảm tà, Long Tước có thể thay thế Thanh Hà kiếm.
Trước kia còn không có cảm giác gì, nhìn qua không giống như có thể chủ động chém người. Lần trước tại Cổ Kiếm Hồ đối mặt Băng Phách, Long Tước không hề biểu hiện ra cái kiểu chủ động vận hành như Băng Phách, cũng không có biểu hiện ra ý tứ không phục hay muốn đánh một trận với Băng Phách. Điều đó khiến Triệu Trường Hà cảm thấy linh tính của Long Tước rõ ràng kém Băng Phách không ít.
Không ngờ lần đầu nổi điên lại là ở chỗ này. Nhìn qua thật sự có thể chủ động chém người, không kém Băng Phách quá nhiều.
Long Tước là vũ khí của kỷ nguyên này ư? Do Hạ Long Uyên chế tạo, tên đầy đủ là "Đại Hạ Long Tước". Còn Băng Phách là thần kiếm từ kỷ nguyên trước. Có phải điều này chứng minh Hạ Long Uyên đã chạm đến năng lượng thần phật của kỷ nguyên trước?
Nhưng thật kỳ lạ, Long Tước thực tế không phải nhằm vào sát khí mà phản ứng, nếu không lúc trước hắn tiến vào trạng thái "thiên địa vô ngã", Long Tước đã sớm chém hắn rồi chứ? Nó vốn là nhằm vào sát cơ, cảm nhận được sự "xúc phạm" đối với nó nên mới đặc biệt mẫn cảm. Vậy vì sao thứ sát khí điên cuồng, chẳng phân biệt được đối tượng này lại có thể khơi dậy chiến ý của nó, khiến nó run không ngừng?
Triệu Trường Hà híp mắt nhìn Long Tước, như có điều suy nghĩ.
"Thanh đao của ngươi là tình huống gì?" Đường Bất Khí lướt tới sau lưng: "Ta còn vừa mới nói với người giữ cửa là đao kiếm của chúng ta không thể có vấn đề được, ngươi đây là cầm mặt đao quạt lên mặt ta đấy à?"
Triệu Trường Hà nhìn mặt hắn, lại nhìn mặt đao rộng lớn của mình, tay bỗng nhiên có chút ngứa.
Đường Bất Khí lùi lại một bước.
Tư Tư dẫn theo một lão ni thở hồng hộc chạy tới: "Lão gia, sư thái tới."
Triệu Trường Hà nghe nàng đóng vai thấy buồn cười, vuốt cằm nói: "Vẫn là Tư Tư hiểu chuyện."
Tư Tư ngượng ngùng cúi đầu: "Để Tư Tư phân ưu cho lão gia ạ."
Răng của Đường Bất Khí chua hết cả, tức giận phất tay áo một cái, hỏi lão ni: "Người khống chế được chứ?"
"Khống chế được." Lão ni thở gấp nói: "Loại sát khí phong ma này, không biết đau đớn, không tránh đao thương, không sợ điểm huyệt, lại sức lớn vô cùng, muốn khống chế rất phiền phức. Lúc đầu xích sắt khóa lại hắn còn giãy giụa mà không thoát, không biết hôm nay làm sao lại bị kích thích, đến cả xích sắt cũng giãy ra được..."
Nói đoạn, liếc mắt nhìn thanh đao trong tay Triệu Trường Hà. Đường Bất Khí và Tư Tư cũng đang nhìn đao, mặc kệ thanh đao này làm sao dẫn phát điên cuồng của đối phương, tóm lại, bản thân thanh đao tự di chuyển là đúng chứ gì? Bảo vật a đây là!
Triệu Trường Hà cũng rất là bất đắc dĩ, không ngờ linh tính của Long Tước được che giấu bấy lâu nay lại bị bại lộ ngoài ý muốn bởi một chuyện vớ vẩn như vậy. Cũng là do mình chủ quan khi xem ánh mắt của những người này, có lẽ Đường Bất Khí không sao, nhà hắn nói không chừng cũng cất giấu thứ tương tự, chỉ có Tư Tư là con mắt tỏa sáng, không biết đang nghĩ gì.
Hắn chỉ có thể lảng tránh chủ đề này, hỏi lão ni: "Trong khoảng thời gian Lục công tử bị nhốt ở đây, còn có biểu hiện đặc biệt nào khác không?"
Lão ni lắc đầu: "Không có, chỉ là thường xuyên không định kỳ phát cuồng gào thét, cố gắng thoát ra, nhưng không được. Mấy ngày nay đến Lục gia lão gia phu nhân cũng không dám tới, tới cũng vô dụng, Lục phu nhân chỉ biết khóc. Chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh tụng kinh, giúp hắn tĩnh tâm..."
Triệu Trường Hà ngắt lời: "Đừng niệm kinh, nếu thật sự là sát khí cuồng bạo, các ngươi ở bên cạnh lải nhải như ruồi bọ chỉ khiến hắn càng táo bạo hơn thôi được không? Nếu là đặt ta vào lúc Huyết Sát cấp trên thời điểm, có người ở bên cạnh niệm kinh thử xem? Bọn ta tụng kinh không giống người bình thường, là có hiệu quả công pháp đấy. Những ngày qua, tần suất phát tác của Lục công tử xác thực không cao bằng lúc ban đầu."
Triệu Trường Hà giật mình, thầm nghĩ công pháp phật hệ của các ngươi nếu thật sự có hiệu quả với cái này, ta cũng muốn tìm các ngươi bái sư. Suy nghĩ một chút, tạm thời không nói đến chuyện này, ngược lại hỏi: "Trước đó nghe nói Lục Thiểu Hùng là do đi ngang qua chợ thành nam, thấy có người phát cuồng chém người, tiến lên đánh chết, kết quả chính mình bị nhiễm, có đúng không?"
Lão ni vuốt cằm nói: "Xác thực là như vậy."
"Vậy cái gã cuồng nhân bị hắn đánh chết trước đó được chôn ở đâu? Chẳng lẽ vứt xác hoang dã à?"
"Ngay phía sau am đường của chúng tôi, có một khu mộ chuyên để mai táng những thi thể không có người nhà nhận và vô danh."
Triệu Trường Hà nói: "Được, dẫn chúng tôi qua đó, ta muốn mở quan tài xem thi thể, xem có còn sót lại phát hiện nào không. Đại chất tử ngươi đi đâu?"
Đường Bất Khí chậm rãi lùi về sau: "Loại chuyện này ta lại không rành, đi cũng vô dụng, ngươi đi là tốt rồi, ngươi đi là tốt rồi, ha ha..." Nói xong bỗng nhiên quay người, nhanh như chớp không còn bóng dáng.
"Thao, cái đồ nhát gan như vậy mà cũng lăn lộn giang hồ!" Triệu Trường Hà hừ một tiếng, đã thấy lão ni cùng Tư Tư đều vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, sắc mặt hai người cũng đều có chút trắng. Nghĩ
Nghĩ ngậm một ngụm nước bọt: "Lão gia, người kia chết ít nhất nửa tháng trở lên rồi, lúc này thi thể hơn phân nửa là thối rữa, không giống cái loại ngươi vừa mới chém chết đâu."
Vẻ mặt Triệu Trường Hà cứng đờ, nhắm mắt nói: "Sợ cái chùy gì? Thỉnh sư thái dẫn đường."
Tư Tư quay người co giò bỏ chạy, Triệu Trường Hà tay mắt lanh lẹ túm chặt gáy áo nàng lại, Tư Tư tại chỗ chạy bảy tám bước, khóc không ra nước mắt dẫm đạp khiến tóc tai rũ rượi: "Lão gia, xin ngài tha cho ta đi, ta chỉ là một tiểu nha hoàn ngoài viện, ta tạo nghiệp gì chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận