Loạn Thế Thư

Chương 861: Khi xưa tấm thứ ba tạp

**Chương 861: Khi xưa tấm thứ ba tạp**
Thiên Hà, mỗi một bọt nước cũng là một ngôi sao, mỗi một ngôi sao cũng là một phương thế giới.
Nếu có người ẩn mình trong Tinh Hà vô tận này, dù Dạ Vô Danh dốc toàn lực tìm kiếm, trong thời gian ngắn cũng đừng mong tìm được. Trước kia Bạch Hổ trốn chạy là nhờ nó, Phiêu Miểu mang theo Triệu Trường Hà trộm đài sen chạy trốn cũng nhờ nó.
Trốn ở đây tắm rửa, có thể nói tam giới không có nhà tắm nào an toàn hơn.
Lần này Triệu Trường Hà đi đã khá lâu, mọi người tu hành có chút chán, Phiêu Miểu còn cố ý xông Tứ Tượng trận một lần, cùng nhau đối luyện. Sau khi mọi người ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, liền không hẹn mà cùng đi tắm rửa.
Sự thật chứng minh, khi đã biết rõ tất cả mọi người tụ tập ở khúc sông này, lão công của các nàng muốn nhìn trộm vẫn rất dễ dàng.
Phiêu Miểu vừa tắm vừa phát giác lực lượng của mình đang tăng trưởng. Nàng tu hành không giống bình thường, sức mạnh tăng trưởng chủ yếu đến từ nhân đạo thịnh vượng. Lần này dường như có thể phát giác Thần Châu viên mãn, cả vùng quy về một mối.
Quan Lũng thu phục? Ít nhất là đã bắt đầu, thế là khí mạch đã có phản hồi.
Phiêu Miểu âm thầm cảm ứng bản thân, phát hiện lực lượng bây giờ đích xác mạnh hơn cả thời thượng cổ. Ở trên Ngự Cảnh Tam Trọng, nàng từ đầu đến cuối không thể đạt đến đỉnh phong, bởi vì Thanh Long thượng cổ tuy thống trị rất mạnh, không chỉ sơn hà nhất thống, liền hải dương cũng coi như vươn xúc tu, nhưng hải dương cuối cùng chỉ có thể coi là cùng Hải Hoàng phân trị, chưa hoàn toàn thành công. Thế nên phản hồi trên người Phiêu Miểu, từ đầu đến cuối vẫn còn thiếu một chút không đủ viên mãn.
Ngược lại là Triệu Trường Hà bây giờ, vừa đạt thành sơn hà nhất thống, hải dương cũng thông qua Tam Nương quản lý, ảnh hưởng lực đã vượt qua Thanh Long thượng cổ.
Không chỉ thế, Phiêu Miểu ẩn ẩn cảm thấy, nếu Triệu Trường Hà thu phục Cửu U thì đối với nàng cũng tương tự sẽ có phản hồi... Nếu ngay cả đêm cung đều thu phục, có lẽ sẽ giúp mình đột phá thêm một tầng nữa.
Bây giờ Phiêu Miểu đã cảm thấy mình cường đại chưa từng có, không biết có phải do liên quan đến Cửu U hay không... Cảm giác là vậy, nhưng có vẻ quá ảo diệu, hay chỉ là ảo giác?
Đang nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy có người rình rập. Trong lòng Phiêu Miểu rùng mình, tinh thần âm thầm bộc phát, tính toán chấn mù đối phương.
Tinh thần vừa mới xâm nhập qua, nàng đã thấy lão công nhà mình ở trong tẩm cung Trường An ôm Dạ Cửu U, hai người trần truồng vùi ở trên giường rồi nói chuyện. Mắt Phiêu Miểu suýt chút nữa trợn ngược lên, sức mạnh phản chế cuốn ngược về, suýt chút nữa khiến chính mình hóa ngốc.
Người phụ nữ này thật là Dạ Cửu U? Vẫn là e ấp như chim non nép vào người, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng Dạ Cửu U?
Để ngươi lừa ta, hóa ra bây giờ chẳng phải cũng bị nam nhân đè dưới thân thu phục. Lại nói sao có thể nhanh như vậy chứ, mới có mấy ngày, thật sự đã thành công? Thật không hợp lý...
Nói đến... Mình và hắn bên nhau, cũng tưởng như hai người là duy nhất sao? Hối hận là đã không nhìn từ đầu đến cuối, còn có thể xem trọn vẹn một màn.
Phiêu Miểu đỏ mặt thất thần, bên kia các nàng đã tắm xong, tụ tập lại một chỗ ăn uống nói chuyện nhảm nhí: "Sao Phiêu Miểu tỷ tỷ tắm lâu thế..."
"Chẳng lẽ thượng cổ Ma Thần có nhiều chỗ cần chà tắm hơn chúng ta?"
"... Chẳng lẽ nàng mọc ra cả 'cây thương' sao?"
"Đâu phải không có khả năng... Nếu không nàng còn không to bằng ta, cần gì phải tắm lâu vậy."
"Các ngươi lén so hả? Hay là tối nay thử xem?"
Phiêu Miểu vốn đã tắm xong định đi ra, bị mấy người vô liêm sỉ này nói đến mức muốn c·hết lặng, chi bằng trốn tránh.
Đến giờ nàng vẫn rất khó hòa nhập với đám người này... Nhưng phải nói đi cũng phải nói lại, đám người này đích xác rất dễ gần, không hòa nhập được là do tính mình lạnh lùng. Ngay cả vậy, bây giờ mọi người đã rất quen với việc trêu chọc mình, bản thân mình cũng không bài xích.
Nhưng còn một người lạnh lùng hơn sắp đến... Không biết đám người này có dám trêu chọc nàng ta không, có đánh nhau hay không? Phiêu Miểu rất chờ mong.
Bên kia đang nói: "Tối nay á? Ai biết cái tên thối tha kia có về không, trước kia còn biết ngày nào cũng về một lần, bây giờ đã học được cả ngày không thấy mặt, chắc bị hồ ly tinh nào câu mất hồn rồi."
"Có sao nói vậy, cô ta không tính là hồ ly tinh, rõ ràng Lãnh Tâm Lãnh Tình mới đúng."
"Các ngươi biết cái gì, ban đầu ở Trường An, ta đã tận mắt thấy cô ta nói muốn làm loạn hậu viện của chúng ta. Đừng để bộ mặt người c·hết của cô ta lừa, không chừng còn táo bạo hơn cả vị ở Miêu Cương."
Đang trò chuyện khí thế ngất trời, hai bóng người xuất hiện trong sương khói bên bờ sông.
Đám người ngừng chuyện phiếm, quay đầu nhìn lại, thân ảnh Triệu Trường Hà rất quen thuộc, liếc mắt là nhận ra. Một thân ảnh khác uyển chuyển thướt tha, chậm rãi đi trong sương khói. Càng đến gần, áp lực như núi ập đến, sự lạnh lẽo xâm nhập tâm linh mỗi người, dường như máu cũng muốn đóng băng, da thịt cũng muốn khô héo.
Dạ Cửu U... Dường như còn mạnh hơn lần loạn chiến trước?
Mọi người đều căng thẳng thần kinh, chuẩn bị tư thế chiến đấu, phong thái BOSS này gây áp lực quá lớn. Vừa rồi sau lưng nghị luận còn giống như bị nghe thấy được, không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì...
Khoảnh khắc sau, vị BOSS kia đột nhiên hai chân mềm nhũn, Triệu Trường Hà bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy.
Tất cả căng thẳng, áp lực tan biến hết, biểu lộ của mọi người đều trở nên vô cùng đặc sắc, Dạ Cửu U nắm chặt khuôn mặt, biểu cảm càng thêm đủ màu sắc.
Sớm biết vậy vừa rồi đã không nói nhiều như thế... Mặt mũi này đều vứt xuống tận ngoại tinh cầu rồi...
"Triệu! Trường! Hà!" Dạ Cửu U nghiến răng, giọng nói như đến từ Cửu U Địa Phủ: "Đều là tại ngươi làm hại..."
Triệu Trường Hà ho khan: "Mọi người đừng nhìn vậy, có ý gì chứ... Cửu U là trước kia có ma sát với Dạ Vô Danh, thương thế chưa lành."
Bị Thiên Thư ma sát không biết có tính không, dường như cũng không lừa người.
Một loạt tiếng thở phào. Xem ra dù là các nàng, đối với hình tượng Dạ Cửu U đều rất tôn trọng, không muốn hủy tam quan.
Bây giờ mọi người mới chú ý đến hình tượng Dạ Cửu U đã khác với hình tượng áo bào đen trong khái niệm của mọi người. Nàng mặc quần dài màu tím bằng tơ lụa, không phải món đồ Triệu Trường Hà mua cho nàng ngày đầu tiên. Hôm qua nàng mua ba chiếc, thiết kế khác nhau, chỉ có điều đều là màu tím... Cổ tay có vòng tay bằng ngọc bích, ngón tay có Nhẫn Mặc Ngọc, trên cổ có dây chuyền đá lam bảo, mơ hồ còn có thể thấy yếm bên trong.
Cả người trông rất sống động, còn xinh đẹp hơn trước kia bảy phần quyến rũ. Vốn bộ dạng quỷ dị trước kia đã rất đẹp, bây giờ càng đẹp đến nghẹt thở.
Mọi người đồng thanh hỏi: "Đây là Dạ Cửu U?"
Tam Nương nói: "Trường Hà, ngươi tùy tiện tìm ai đến giả mạo đấy à? Không cần thiết thế đâu, không thành công chúng ta cũng không cười ngươi. Coi như tìm người giả mạo thì cũng bỏ chút tâm vào, Dạ Cửu U sẽ không ăn mặc thế này."
Dạ Cửu U xụ mặt không nói gì, Phiêu Miểu từ trong sông đạp nước đi tới, thở dài nói: "Đây chính là Dạ Cửu U, uy thế này ai giả mạo được?"
Tam Nương quay đầu nhìn Phiêu Miểu đạp nước Lăng Ba, lại nhìn Dạ Cửu U trước mắt, đột nhiên cảm thấy những Ma Thần thượng cổ này có chút vấn đề.
Trước kia thấy đám Hoang Ương, Ảm Diệt đều xấu đến một nhóm, vì sao nữ tính lại đẹp như vậy?
Dạ Cửu U cuối cùng mở miệng: "Phiêu Miểu, ngươi thử qua Tứ Tượng trận của các nàng chưa?"
Phiêu Miểu nói: "Vừa thử xong, uy lực rất mạnh. Nếu ta một mình vào trận thì rất khó phá trận, nhưng các nàng cũng khó làm tổn thương ta, coi như giằng co. Đương nhiên chúng ta cũng không đánh thật, kết quả cuối cùng khó nói."
Dạ Cửu U gật đầu: "Ta muốn thử xem."
Phiêu Miểu nói: "Ngươi đến đây vì cái này?"
"Nếu không thì sao?" Dạ Cửu U cười lạnh: "Chẳng lẽ ta có chuyện gì dễ nói với đám thổ nữ nhân này?"
Hạ Trì Trì quay đầu nói với Hoàng Phủ Tình: "Có thấy cái xác cương thi vừa già vừa thối sống trong Kỷ Nguyên trước, suốt ngày đi đào mộ không?"
Hoàng Phủ Tình: "..."
Dạ Cửu U mắt lộ hung quang.
Quả nhiên không hợp với Tứ Tượng, thấy đám người này là lại nhớ tới chuyện xưa thượng cổ, mình và tiền bối của các nàng đánh ngươi c·hết ta sống, đổi một Kỷ Nguyên mới Tứ Tượng còn cướp nam nhân. Mình đúng là uống nhầm thuốc mới chịu đồng ý đến gặp mặt cùng các nàng.
Triệu Trường Hà nhanh chóng chen vào giữa, cười nói: "Cửu U có lẽ là người hiểu Tứ Tượng nhất, ngoại trừ Dạ Vô Danh ra. Ta mời cô ấy đến để cùng mọi người rèn luyện, có lẽ có thể tìm được một chút sơ hở. Nhưng không cần vội, mọi người làm quen trước đã, vừa gặp mặt đã đánh nhau thì không hay..."
Nghe câu này, đến nay mọi người vẫn không thể xác định hắn có thành công hay không, Cửu U có phải tỷ muội hay không? Sao nghe cứ như quan hệ đã tốt lắm rồi, nhưng vẫn chưa thành sự?
Thực tế, điều kiện duy nhất Dạ Cửu U đưa ra khi đến gặp các nàng, là không được công khai quan hệ. Bị nam nhân bắt được trong vài ngày, nàng xấu hổ lắm... Không biết Phiêu Miểu có nhận ra không?
Lặng lẽ liếc nhìn Phiêu Miểu, Phiêu Miểu cười như không cười. Dạ Cửu U mặt có chút nóng lên, phất tay áo nói: "Có gì để làm quen? Chiến đấu cần nói chuyện tình cảm sao? Cái miệng lưỡi bén nhọn đương thời Thanh Long, Nữ Hoàng Đại Hán đúng không? Bắt đầu từ ngươi."
Hạ Trì Trì lấy băng phách, nhảy dựng lên.
Dạ Cửu U nhìn băng phách, thản nhiên nói: "Băng phách... Các ngươi có biết vì sao Bạch Hổ phát điên trông thấy băng phách, sẽ có nháy mắt thất thần không?"
Hạ Trì Trì cẩn thận bày tư thế phòng ngự: "Vì sao? Chẳng lẽ Bạch Hổ cũng có liên quan đến sương hoa?"
Dạ Cửu U thản nhiên nói: "Bạch Hổ là hiện thân của Kim Chi Pháp Tắc, nhưng băng phách lại không phải kim loại tạo thành. Vì vậy, Bạch Hổ được mệnh danh là đại diện trăm binh, thực tế có chút bất công. Nếu hắn muốn đột phá, ngược lại cần tìm tòi từ việc tu hành sương hoa này, vì sương hoa có sức hút tự nhiên cực lớn với hắn... Đương nhiên đây chỉ là võ đạo hút nhau, không phải tình yêu. Ta thấy, các ngươi tìm được băng phách, ắt có Nhân Quả với Hàn Vô Bệnh."
Nhạc Hồng Linh như có điều suy nghĩ.
Hạ Trì Trì tìm kiếm ánh mắt Triệu Trường Hà, hai người liếc nhau, đều có chút kinh sợ. Quả nhiên Nhân Quả sâu xa khôn lường, sẽ thể hiện ở nhiều nơi lơ đãng. Lúc đó tìm kiếm băng phách đích xác liên quan đến Hàn Vô Bệnh, kỳ thực lúc ấy Hạ Trì Trì đồng thời nhận hai chi Thanh Long Bạch Hổ, Nhân Quả cũng đầy ắp.
Dạ Cửu U nói: "Cho nên người thích hợp dùng băng phách nhất trong các ngươi vốn là Nhạc Hồng Linh. Nhưng băng phách đã nhận chủ, gắn bó với ngươi như hình với bóng, vậy thì không cần miễn cưỡng đổi. Có thể dụng tâm bổ sung trong Tứ Tượng đại trận... Các ngươi có từng cân nhắc đến điều này?"
Nhạc Hồng Linh thành tâm thi lễ: "Chưa từng... Đa tạ chỉ điểm."
"Không có gì, Trường Hà đã mời ta hỗ trợ, ta sẽ giải thích rõ Tứ Tượng sự tình với các ngươi." Dạ Cửu U thể hiện bộ dạng tiền bối thượng cổ, đột nhiên thân hình lóe lên, ma thủ bóp cổ Hạ Trì Trì.
Để ngươi mắng ta vừa già vừa quê mùa, lần này phá trận sẽ túm lấy ngươi.
"Hắc!" Nhạc Hồng Linh rút kiếm khỏi vỏ, cùng lúc đó Chu Tước chi hỏa, Huyền Vũ Chi Quyền đồng thời đến sau lưng Dạ Cửu U.
Rõ ràng mới giữa trưa, toàn bộ hoàn cảnh đột nhiên trở nên u ám.
Trong u ám, tinh thần Tứ Tượng rạng rỡ.
Dường như không có bóng người, trước mắt chỉ có thương khung.
Triệu Trường Hà lui lại một chút, sóng vai với Phiêu Miểu nhìn chiến cuộc bên kia, trong lòng có chút chấn động.
Hiệu quả Tứ Tượng đại trận cực kỳ huyền huyễn, ý tưởng bốn vị nhất thể không chỉ là bốn người phân biệt tiến công. Theo một nghĩa nào đó, đó là một người -- Pháp tướng của hắn ẩn hiện, giống như mở ra Thần Ma chi nhãn trong bầu trời đêm.
Đó là Dạ Vô Danh.
Tứ Tượng hội tụ, chính là Dạ Đế.
Đêm đó giữa không trung ẩn hiện hình Thần Ma, Triệu Trường Hà đã gặp... Trong ký ức rất xa xưa.
Đó là khi hắn rút tấm thứ ba tạp.
Triệu Trường Hà đột nhiên có cảm giác kỳ lạ -- Lúc đó rút ba tấm tạp, trên lý thuyết đều thuộc về mình. Tấm thứ nhất là đôi mắt sau lưng, vẫn luôn được mình dùng đến bây giờ; tấm thứ hai vị trí tạp, trực tiếp liên quan đến Trì Trì và hoàng vị hiện tại, trở thành cả một chủ tuyến của mình ở thế giới này. Bây giờ vô luận là Trì Trì hay thiên hạ, đều đã bị mình có được, đích xác thuộc về mình.
Tấm thứ ba vốn chỉ manh mối về yêu nữ trong mộng, kết quả manh mối này không chỉ là manh mối, dường như trực tiếp rút ra cả nền tảng của nàng.
Nếu tấm thẻ này cũng thuộc về mình, có phải có nghĩa Dạ Vô Danh cũng thuộc về mình?
Có thể giải thích như vậy không? Hay bây giờ mình kế thừa vị trí Dạ Đế, liền xem như ý nghĩa của tấm thẻ này?
Rút thưởng mù quáng, hẳn là không đến mức ném chính nàng vào trong ao thưởng chứ...
Triệu Trường Hà trầm mặc một lát, đột nhiên trong tay mô phỏng ra một bộ thẻ bài, đưa cho Phiêu Miểu bên cạnh: "Rút một tấm?"
Phiêu Miểu ngẩn người: "Làm gì?"
"Đây là ta thu hẹp Nhân Quả chi tuyến của ngươi và ta, ngưng tụ vật cụ thể. Ngươi rút được thế nào, đó chính là kết quả của ngươi và ta."
Phiêu Miểu cười, tiện tay rút một tấm.
Lật ra xem xét, đó là hình ảnh một dây tơ hồng quấn quanh cây cao.
Thiếp là tơ hồng, nguyện nắm cây cao.
Phiêu Miểu liếc mắt hiểu ngay, nở nụ cười: "Chẳng lẽ đây không phải là cảnh tượng bất kỳ tấm nào ta rút tùy tiện cũng nên là sao?"
Triệu Trường Hà cũng cười: "Đại khái là vậy, Nhân Quả của ngươi và ta đã cực độ sáng tỏ, thế nào rút cũng không thoát khỏi khung này... Nhưng cảnh này còn có thể chứng minh một vài thứ khác."
"Cái gì?"
"Ngươi và ta sẽ không chết, cũng sẽ không phân ly, càng sẽ không thay lòng đổi dạ. Trong vô số kết quả của chúng ta, khả năng nhất là vĩnh viễn quấn quýt bên nhau."
Phiêu Miểu cười nói: "Đáng lẽ nên như vậy."
Triệu Trường Hà cúi đầu nhìn hình ảnh thẻ bài, thầm nghĩ đâu chỉ những thứ này.
Thẻ bài không hề có bất kỳ thiết lập chủ quan nào của hắn, tất cả đều là Nhân Quả tự nhiên hiện ra của mình và Phiêu Miểu... Nếu Dạ Vô Danh trước đây rút thẻ cũng không hề có bất kỳ thiết lập chủ quan nào, vậy không phải nàng ném chính mình vào jackpot, mà là chính hắn Triệu Trường Hà rút trúng tỷ lệ gần như bằng không.
Không biết khi đó Dạ Vô Danh trông thấy tấm thẻ này, sẽ có tâm tình gì...
"Này..." Phiêu Miểu lặng lẽ ghé tai: "Ngươi tuy chưa công bố... Dạ Cửu U thật sự đã bị ngươi bắt được rồi à?"
Triệu Trường Hà nhỏ giọng nói: "Ngươi biết? Chuyện phát sinh ở Trường An, chắc là không thoát khỏi tai mắt của ngươi."
"Ừm..." Phiêu Miểu thấp giọng nói: "Trên đời sẽ không ai ngờ Dạ Cửu U và ngươi lại có loại quan hệ này. Các ngươi có thể tiếp tục đóng vai bạn bè kiêm đối địch như trước đây, lừa dối phán đoán của người khác, đến thời khắc mấu chốt e rằng sẽ có chỗ tốt không tưởng tượng nổi."
Triệu Trường Hà nói: "Lừa gạt đám Kiếm Hoàng thì không có ý nghĩa lớn... Dựa theo phán đoán của ngươi, giả thiết Thiên Đạo còn ở, có giấu diếm được hắn không?"
Phiêu Miểu nghĩ ngợi, gật đầu: "Có thể. Ta và Dạ Cửu U đối với cảm ứng Thiên Đạo không phải trò đùa, chỉ cần hắn còn, chúng ta không thể không biết. Chúng ta đều không phát hiện Thiên Đạo còn tại, chứng minh trạng thái của hắn bây giờ có vấn đề rất nghiêm trọng, có khả năng bị cách ly ở bên ngoài thế giới."
Triệu Trường Hà trầm mặc tiếp. Bị cách ly, hay là bị trấn áp?
Hắn đột nhiên nhớ tới thứ bị trấn áp trong Hàn Ly Băng Uyên, là thứ đó sao? Nếu đó là Thiên Đạo, hay một phần của Thiên Đạo, vì sao lại là ý chí tinh thần tiêu cực đến vậy, còn nghiêm trọng hơn cả Ba Tuần?
Một khắc hắn g·iết Ảm Diệt, Thần Phạt giáng xuống từ trên trời, là từ đâu ra?
Triệu Trường Hà bỗng nhiên có chút đoán được Dạ Vô Danh đang làm gì.
"Ầm ầm!" Từ xa truyền đến rung động đất trời.
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn lại, Tứ Tượng đại trận vẫn còn, 4 người đều không bị thương, nhưng trận pháp rối loạn, vị trí của mỗi người bị Hỗn Loạn di chuyển. U ảnh thoáng hiện, Dạ Cửu U phá trận mà ra, cuối cùng vẫn không thể trói được nàng.
Phiêu Miểu có chút bội phục, mình và Tứ Tượng đại trận giằng co bất phân thắng bại, Cửu U lại có thể phá trận mà ra, chứng tỏ Cửu U vẫn mạnh hơn mình mấy phần. Vốn gần đây thực lực của mình đã có tiến bộ, xem ra Cửu U cũng không hề tụt lại.
Nhìn mấy vị bị phá trận bên kia, ai nấy cũng vẻ mặt suy tư, xem ra trận chiến này có ích rất lớn với các nàng.
Dạ Cửu U lướt qua bên cạnh, vỗ vai Triệu Trường Hà: "Tối nay đến Cửu U Thâm Uyên, ta có lời muốn nói với ngươi."
Nói cứ như rất quang minh lỗi lạc, có chuyện chính sự muốn bàn.
Chỉ có Phiêu Miểu biết ả ta đang cố ý kiếm cớ bắt cóc nam nhân, không muốn để hắn ở lại cùng các nàng, nên không nhịn được nói: "Ngươi đã cướp phu quân của chúng ta mấy ngày rồi, có chuyện gì không thể nói ngày mai sao?"
Dạ Cửu U nói lẽ thẳng khí hùng: "Đám ngu xuẩn kia không vây khốn được ta, đây là tiền cược."
"Đừng tưởng ta không nghe thấy, các ngươi căn bản không có thiết lập cá cược gì hết." Phiêu Miểu truyền niệm thấp giọng: "Ngươi đã muốn giữ thể diện, không chịu biểu lộ quan hệ, vậy dựa vào cái gì mà giành với chúng ta? Thành thật ngồi xổm về Thâm Uyên của ngươi, đêm nay chúng ta chiến sự cho phép ngươi nhìn trộm."
Dạ Cửu U câm như hến, kinh hãi nhìn Phiêu Miểu: "Đây là Phiêu Miểu ngươi nói ra?"
Phiêu Miểu cũng lẽ thẳng khí hùng: "Dạ Cửu U cướp nam nhân được thì Phiêu Miểu sao lại không thể? Quên nói với ngươi, ngươi còn phải gọi ta là tỷ tỷ đấy."
Dạ Cửu U giận sôi lên. Còn tưởng có thể có nhiều chủ đề với Phiêu Miểu, không ngờ chủ đề lại là bị khi dễ. Ngươi cùng đám nữ nhân kia thì ít nói, sao với ta lại cãi cọ?
Đáng tiếc mình trọng thể diện, quỳ cũng phải kiên trì. Dạ Cửu U chỉ có thể chua chát để lại một cái cớ: "Tứ Tượng đại trận kiếp này có khác biệt tinh tế so với thượng cổ, rất có thể đáng để người xem. Ngày mai bản tọa lại đến, hy vọng có thể có nhiều kinh hỉ."
Nói xong một ngụm dấm nuốt về trong bụng, phẩy tay áo bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận