Loạn Thế Thư

Chương 870: Nhân gian ba mươi năm

Chương 870: Nhân gian ba mươi năm
Đối với dân chúng mà nói, trận chiến Ma Thần đêm đó là một đêm cực kỳ kinh hoàng trên thị hiệu, phảng phất tận thế ập đến rồi lại đột ngột tan đi.
Vào thời điểm đó, tuyệt đại đa số mọi người đều không cảm nhận được nguy cơ gì, chỉ có sự náo loạn trên thị hiệu gieo rắc nỗi sợ trong lòng. Coi như đao kiếm tuốt khỏi vỏ kề cổ, người ta cũng chỉ thấy tấm ảnh hưởng đến Miêu Cương mà thôi, những người khác chỉ cảm thấy đao kiếm không nghe sai khiến. Thống kê kỹ lưỡng, số người tử thương đêm đó chỉ có mấy trăm người Miêu Cương, nguyên nhân chết là do cổ trùng bạo liệt, những người khác thậm chí không hề hấn gì.
Tựa hồ không ai cảm nghiệm được bất kỳ áp lực gấp gáp nào, cũng không sinh ra sự sùng mộ và cúng bái anh hùng ngăn cơn sóng dữ.
Chỉ có người trong nghề mới biết người thiện chiến không khoe khoang công lao. Khi có người an bài mọi việc chu toàn, lúc đại nạn ập đến, họ bảo vệ được tất cả mọi người mà không ai cảm thấy nguy hiểm, công lao của họ còn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc để thương vong thảm trọng rồi ra tay cứu vãn tình thế.
Người bình thường không hiểu chuyện, quan phương cũng không tiện nói nhiều. Ngay cả việc nữ hoàng bệ hạ của họ tham gia trận chiến này với vai trò chủ lực cũng không tiện khoe khoang công lao, bởi vì chuyện đối đầu với Thiên Đạo nói ra có chút kinh hãi. Đừng nói thế gian có tin hay không, coi như tin, có khi lại cảm thấy Thiên Đạo là chính diện, triều đình là phản diện thì lại thành ra ngược đời.
Quan phương khó mở lời, tự có Loạn Thế Thư giúp họ nói. Đối phương là Thiên Đạo thì sao, chỉ cần Loạn Thế Thư nói đó là "vực ngoại thiên Ma" thì chính là vực ngoại thiên Ma.
"Có vực ngoại thiên Ma, giấu ma thân trong Linh Tộc, đã trải qua hai kỷ."
"Tháng tám Trung thu, lấy Chu Tước Bạch Hổ làm tế, lấy máu thịt của chúng sinh làm mồi, thiên Ma khôi phục, thế gian gặp hạo kiếp."
"Kiếm Hoàng dẫn động thiên hạ đao kiếm phệ chủ, muốn đồ máu vạn linh, Dạ Cửu U tập kích mà giết chết, Phiêu Miểu bảo hộ non sông, kiếp đao kiếm gia thân liền giải."
"Nhạc Hồng Linh, Hạ Trì Trì, Hoàng Phủ Tình, Nguyên Tam Nương, lấy Tứ Tượng diễn thương khung, vây khốn ma hồn hận lệ vào hư không. Dạ Cửu U vừa giết Kiếm Hoàng, liên chiến ma hồn, nhất kích diệt chi, kiếp chúng sinh ma hóa liền giải."
"Hoàng Phủ Tình niết bàn mà sinh, Triệu Trường Hà đánh gãy Nhân Quả Hàn Vô Bệnh Bạch Hổ, ma thân khôi phục chưa hết, lại dẫn huyết nhục Linh Tộc ngự linh chư pháp gia tăng, muốn hóa thần khu. Phiêu Miểu bảo vệ vạn linh, hiến tế huyết nhục cùng tịch, kiếp núi lở đất sụt liền giải."
"Thiên Ma bản thể hiện ở bên ngoài tam giới, muốn xóa linh Thiên Đạo, hóa tam giới thành lao tù. Triệu Trường Hà lấy mệnh làm tên, cùng thiên Ma giai vong. Kiếp cả thế gian thành nhà tù liền giải."
"Ma Thần thứ ba, Kiếm Hoàng vẫn lạc."
"Ma Thần thứ năm, Liệt vẫn lạc."
"Ma Thần thứ bảy, Bạch Hổ vẫn lạc."
"Ma Thần bảng hủy bỏ, nhập vào Thiên Địa Nhân Bảng."
"Thiên Bảng thứ nhất, Dạ Cửu U."
"Thiên Bảng thứ hai, Phiêu Miểu."
"Thiên Bảng thứ ba, Triệu Trường Hà."
"Thiên Bảng thứ tư, Hoàng Phủ Tình."
"Tóm lại, Ma Thần xuất hiện, anh hùng cùng nổi lên, hóa kiếp thiên địa ở vô hình, miễn họa Kỷ Nguyên mở lại. Máu anh hùng, có thể viết thành trường ca."
"Gửi gắm ý chí hàn tinh xuyên không gian quan sát, ta bằng máu ta tiến vào Hiên Viên."
Đến khi Loạn Thế Thư lập lòe trên thương khung, mọi người mới từ những dòng tự thuật khái quát đơn giản này biết được, trong cuộc chiến tranh thoạt như không có chút cảm giác nguy cơ nào kia, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu tầng thiên địa đại kiếp, bao nhiêu lần họa Kỷ Nguyên mở lại, bao nhiêu Ma Thần vẫn lạc, bao nhiêu anh hùng trường tồn.
Máu anh hùng, ở nơi người không biết, ngoài khúc ca thái bình.
Trong đó, Triệu Trường Hà theo miêu tả của Loạn Thế Bảng thì đã chết, nhưng tên trên bảng danh sách không bị xóa, tựa hồ anh linh vĩnh tại… Cũng không biết rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Mọi người chỉ biết, ba mươi năm sau đó, không còn tin tức gì về hắn.
Cũng chẳng khác gì đã chết, nhưng vĩnh hằng trong lòng các hiệp khách nhân gian.
...
Thiên Hán năm thứ ba mươi mốt, Thanh Minh.
Đây là năm thứ ba mươi mốt Đại Hán lập triều, Nữ Đế đăng cơ. Cách đêm trăng máu năm đó cũng đã ba mươi năm.
Sau đêm đó, Quan Lũng quy thuận, Tây Vực bình định, tứ hải quy nhất. Thần Châu ba mươi năm mưa thuận gió hòa, bước vào thời kỳ cường thịnh nhất từng được ghi chép trong Kỷ Nguyên này, danh vọng của Nữ Hoàng Bệ Hạ đạt đến cực hạn của đế vương nhân gian.
Người ta đồn rằng ba mươi năm qua ngay cả một trận tiểu tai cục bộ cũng không có, cho thấy bệ hạ thật là nơi hội tụ khí mạch của sông núi, cũng chẳng trách bao nhiêu năm rồi vẫn phong thái yểu điệu, ngoài việc thêm ba phần uy nghiêm và phong vận, hình dáng tướng mạo gần như không khác gì thiếu nữ.
Người bình thường tự nhiên không biết rằng sau khi phá Ngự, vốn dĩ đã dung mạo không già, giữ mãi thanh xuân.
Nữ Hoàng Bệ Hạ chỉ mỗi mình giữ mãi thanh xuân, bởi vì tính chất đặc thù của Thanh Long công, nàng còn có thể giúp người khác giữ mãi thanh xuân.
Nếu không giúp Bão Cầm bảo trì thanh xuân, tiểu nha đầu có lẽ đã nhảy sông từ ba mươi năm trước. Giờ đây ngày nào cũng ngồi chung một bàn, cô ta lại được đà lấn tới.
Dù sao người ta đang ở độ tuổi đẹp nhất thì cơ hội làm hoàng đế bị cướp mất, bây giờ khổ đợi ba mươi năm, kể ra nam nữ đều rơi lệ. Không giúp cô ta giữ lại tuổi xuân này, đoán chừng bây giờ phản tặc duy nhất của Đại Hán sẽ xuất thân từ tướng phủ mất.
Bây giờ, Nữ Hoàng Hạ Trì Trì của Đại Hán đang đứng trên đài Quan Tinh trong hoàng cung, ngửa đầu xem sao. Mưa bụi rả rích rơi xuống, ba trăm sáu mươi lăm chén nến trên đài Quan Tinh vẫn cháy, chỉ khẽ lung lay.
Hạ Trì Trì sờ bụng, có chút mừng rỡ nói: "Phiêu Miểu tỷ tỷ, ta yên lặng mang thai ba mươi năm, thai động có phải có nghĩa là hắn sắp hồi phục?"
Xung quanh im lặng, một lát sau thần niệm trong gió truyền đến: "Sinh cơ dẫn dắt, ắt là như vậy."
Mưa phùn liên miên dường như có thêm vài phần vị chua.
"Bớt gato đi, mang thai ba mươi năm có gì tốt?"
"Ngươi bình thường cũng đâu có phản ứng thai nghén, có khác gì không có thai đâu? Ngươi đừng có cho ta đấy." Phiêu Miểu còn tức giận hơn nàng, đây là kỳ thai cùng cha về ngủ, Triệu Trường Hà ngủ say bù đắp những gì tu hành quá nhanh bỏ qua, lắng đọng bao lâu, cái thai này bồi lắng đọng bấy lâu, ngày thường căn bản không cảm thấy có thai, đối với mẫu thể căn bản không ảnh hưởng. Một khi hiện thế, cái thai này có lẽ sẽ là thân thể mạnh nhất của nhân loại.
Hạ Trì Trì mỗi ngày sờ bụng than thở khó chịu, ai chẳng biết ngươi sờ bụng là để khoe, nhắc nhở mọi người đứa con đầu của Triệu Trường Hà ở đây. Mấy năm nay, mặc kệ sau đó là Hoàng Phủ Tình mẹ nàng hay là Đường Vãn Trang đồng sự trong Đại Hán, mỗi lần thấy bệ hạ sờ bụng là lại phẩy tay áo bỏ đi, vậy mà nàng vẫn không biết mệt.
Người ta như Nhạc Hồng Linh, Tam Nương thì riêng mình lưu lạc chân trời góc biển, căn bản không đến hoàng cung. Chỉ có mình Phiêu Miểu là không có cách nào, nhất thiết phải chú ý, mỗi ngày bị ép phải chứng kiến cảnh ân ái.
Ngươi nên cảm tạ đây không phải là cung đấu trong thoại bản, nếu không thì thuốc phá thai chắc đã lén cho ngươi ăn mấy lần rồi.
Hạ Trì Trì đang hỏi: "Nhưng thai đã động, sao vẫn tìm không thấy hắn?"
Phiêu Miểu giận trả lời: "Dạ Cửu U hỗn loạn không gian, tự diễn bí cảnh, để tránh Dạ Vô Danh và Thiên Đạo, chúng ta làm sao tìm được?"
"Là vì không để Thiên Đạo và Dạ Vô Danh tìm được đâu, hay là tự giấu đi không cho chúng ta dây vào, cô ta có tính toán cả đấy!" Hạ Trì Trì nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên hỗn đản kia đến giờ mới ba năm, ngủ một giấc ba mươi năm, cô ta còn mặt mũi nào giấu!"
Phiêu Miểu cũng có chút bất đắc dĩ không nói gì.
Trận chiến đó phát sinh ở ngoài giới, nên kết quả thế nào mọi người kỳ thực không rõ lắm, không biết Thiên Đạo bị thương ra sao, trạng thái Dạ Vô Danh lại thế nào.
Đông người nhiều chuyện, nhiều nữ nhân như vậy động tĩnh, ai biết Thiên Đạo và Dạ Vô Danh có đang nhìn hay không. Ai tùy tiện chạy đi tìm Triệu Trường Hà mà bị phát hiện đều có thể gây ra hậu quả khó lường. Chỉ có Dạ Cửu U lạnh lùng bá đạo mới gánh được áp lực của tất cả tỷ muội, nghiêm mặt không cho ai biết.
Nhưng nói là vì công tâm thì cũng chưa hẳn, Phiêu Miểu cũng cảm thấy Dạ Cửu U làm vậy vì muốn độc chiếm đàn ông...
Không biết hắn trọng ngưng thân thể có bị Dạ Cửu U đùa bỡn thế nào... Nghĩ đến cảnh tượng đó lòng liền như mèo cào.
Phiêu Miểu biết Dạ Cửu U sẽ không cho Triệu Trường Hà ăn trái ngon đâu. Việc đem cả mạng bắn ra xem chấn động đến tâm can, còn coi các tỷ muội ra cái gì? Nói là ngăn trở kế hoạch Dạ Vô Danh, xem như thay mọi người báo thù, nhưng ý đồ ẩn giấu chỉ cần nghĩ lại là nhận ra ngay - Kẻ này đang cứu Dạ Vô Danh, không tiếc lấy mình cùng thay.
Nếu để cho mọi người tìm được hắn ở đâu, chẳng phải sẽ phải giết hắn sao? Cũng không biết Triệu Trường Hà có phải cũng vì trốn mọi người, sợ bị đánh hay không.
Từ xa bỗng truyền đến tiếng thị vệ thông báo: "Bệ hạ, Thôi Thủ Tọa Trấn ma ti cầu kiến."
Mặt Hạ Trì Trì giật giật, mỗi khi nghe thấy từ Thôi Thủ Tọa, trong lòng đều có cảm giác không lành, khi nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn ba mươi năm không đổi của Thôi Nguyên Ương xuất hiện trước mặt, cảm giác không lành này càng thêm rõ rệt.
Nha đầu này bây giờ là Thủ Tọa Trấn Ma Ti.
Khi xưa, lão Thủ Tọa Đường Vãn Trang cùng nàng cùng đến, trông như đại tỷ tỷ dẫn theo đứa trẻ con.
Trên thực tế, việc hai người này đến tìm hoàng đế vốn không cần "Cầu kiến". Hạ Trì Trì còn chưa kịp mở miệng nói chữ "Tuyên", hai người đã đến đài Quan Tinh. Phiêu Miểu, người vẫn ẩn mình bằng Khí Mạch Hình Thức, thấy Thôi Nguyên Ương liền tươi cười rạng rỡ hiện ra thân hình, tiến lên ôm một cái: "Ương Ương!"
Thôi Nguyên Ương liền ghé vào ngực Phiêu Miểu cọ cọ, lộ ra vẻ thoải mái: "Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ lắm..."
Hạ Trì Trì liếc mắt, "Ngươi là Thủ Tọa Trấn ma ti đấy: "Nhớ gì nhớ, các ngươi muốn gặp chẳng phải tùy thời gặp được sao? Nói đi, đến làm gì?"
Hai người còn chưa kịp chào hỏi, tiếng Đường Vãn Trang đã đến trước: "Tin tức Trấn ma ti, nhân gian có dấu hiệu thần khí hiện thế, vị trí khó dò, lúc xuất hiện thì ban ngày như đêm, tinh thần đầy trời."
Trong lòng Hạ Trì Trì khẽ động: "Tinh Hà!"
Đường Vãn Trang gật đầu: "Không sai, chỉ có thể là Tinh Hà."
Trước kia, Tinh Hà bị bắn ra ngoài giới gò bó Thiên Đạo, sau chiến tranh tiêu tán trong nhân gian. Vì tính chất đặc thù của Tinh Hà, tung tích nó mờ mịt khó dò, như ẩn như hiện, như có như không, không ai tìm được nó ở đâu.
Bây giờ nó hiện thế, có mối liên hệ mật thiết với việc ai đó sắp xuất quan. Nói cách khác, chỉ cần tìm được địa điểm cụ thể Tinh Hà hiện thế, nghĩa là có khả năng tìm ra Triệu Trường Hà.
Coi như không liên quan đến Triệu Trường Hà, nếu mọi người muốn tìm đường đến Dạ Cung, tìm Dạ Vô Danh gây phiền phức, Tinh Hà kiếm cũng là chìa khóa tốt nhất.
"Trấn ma ti có manh mối cụ thể nào về nơi Tinh Hà sẽ xuất hiện không?" Hạ Trì Trì nhìn về phía Thôi Nguyên Ương: "Ngoài ra, Tinh Hà đã xuất hiện, Long Tước cũng phải có tin tức chứ?"
Thôi Nguyên Ương lắc đầu: "Long Tước khác Tinh Hà, nó tự bỏ nhà đi chơi, tự muốn trốn tránh, ai tìm được. Đã lệnh thiên hạ các bộ chú ý, còn cần chờ đợi thêm tin tức tập hợp, chỉ là đến trước báo cho ngươi một tiếng."
Hạ Trì Trì trầm ngâm chốc lát: "Vậy gần đây hiệu quả đồ ma thế nào? Tinh Hà hiện thế, có lẽ sẽ là một tiêu điểm."
Kể từ khi Huyễn Cảnh Thiên Ma vỡ nát năm đó, thế gian xuất hiện rất nhiều yêu ma dị thú, như cắt cỏ, thường xuyên xuất hiện, Trấn ma ti diệt trừ không hết. Ngoài ra, tu hành của toàn bộ nhân thế cũng tăng lên rất nhiều so với trước kia, trong đó có nhiều nhân vật phản diện, hung đồ, đủ loại Ma Môn, tà giáo, hắc bang như nấm mọc sau mưa, không hề kém thời Loạn Thế trước kia, vẫn đang xây dựng giang hồ vĩnh hằng.
Đây có lẽ là chủ đề mà bất kỳ thế giới nào cũng không thể tránh khỏi, mà thế giới này còn đặc biệt hơn - nó rất có thể vẫn là sự thể hiện của Thiên Đạo, thẩm thấu vào mọi mặt của thế giới.
Trên giang hồ vẫn có hiệp khách phấn kiếm mà đứng lên, ba mươi năm mưa dầm, nhân gian vẫn vậy.
Trong những chuyện này, Phiêu Miểu và những người khác không muốn nhúng tay vào. Chuyện nhân gian không thể để họ làm hết được, ngay cả Nhạc Hồng Linh, người từng thích xen vào chuyện của người khác, cũng ít khi ra tay trong những năm gần đây. Mọi người hoặc là đang tìm Triệu Trường Hà, Dạ Vô Danh và những cố nhân khác, hoặc là đang tìm tòi chư thiên ngoài giới, cuối cùng vẫn phải có người mới trong nhân thế thay kíp.
Tiềm Long Bảng thay đổi hết lớp này đến lớp khác, võ đạo hưng thịnh chưa từng suy giảm.
Thôi Nguyên Ương thở dài: "Hiệu quả đồ ma vẫn vậy... Anh kiệt nhân gian thì nhiều, nhưng trong mắt ta, chỉ có đồ đệ của Nhạc tỷ tỷ là giống người nhất. Ta cho cô ta một cái ngọc bài của Trấn ma ti, muốn dụ dỗ cô ta sau này đổi kíp, tiếc là cô ta tính tình giống Nhạc tỷ tỷ, chỉ thích độc thân xông pha."
Hạ Trì Trì bĩu môi: "Đàn bà, gặp khắc tinh thì biết ngay... Sư phụ của cô ta còn không thoát được, cô ta là cái gì."
Đường Vãn Trang nói: "Cho cô ta gửi một tin, bảo cô ta báo cho sư phụ cô ta biết, Tinh Hà hiện thế, Nhạc Hồng Linh nên xuất sơn. Còn nữa, tiện thể bảo Bất Khí gửi một tin cho con rùa đen kia, lênh đênh ở hải ngoại lâu vậy rồi, chán chưa..."
...
Bên bờ cổ kiếm.
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa chân dài chạy trốn trong rừng trúc đêm mưa, bụng dưới âm ỉ thấm máu.
Một đám người áo đen đằng đằng sát khí đuổi theo phía sau, đều đang quát lớn: "Nàng bị thương, vết máu hướng này, đuổi!"
Dù bị thương, thiếu nữ vẫn trầm tĩnh. Mưa đêm rừng rậm, tầm nhìn thấp, vũng bùn bốn phía chính là cơ hội đào tẩu.
Nàng ngầm tra đám hung đồ Ma Môn, lại ngoài ý muốn biết được đám người này có manh mối Triệu Vương Long Tước đao, đang ám mưu, còn nói muốn hiến tặng cho Mạc Bắc, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Tiếc là đang định thông báo cho Trấn ma ti nơi đó, liền bị đám người này phát hiện, điên cuồng đuổi giết.
"Vút!" Ám khí sau lưng bắn tới, thiếu nữ loạng choạng tránh né, ám khí găm vào thân trúc bên cạnh, khiến lá trúc điên cuồng rung rinh, giọt nước hắt vẫy. Thiếu nữ nhất kiếm khuấy giọt nước thành màn mưa hoa, thừa cơ lại lẩn trốn mấy trượng.
Đừng để bản nữ hiệp thoát...
Đang đào vong, phía trước đột nhiên xuất hiện một căn nhà tranh.
Trước nhà tranh dựng một tấm bia mộ vô danh, một lão giả áo xanh còng lưng ngồi trước mộ khẽ ho khan, dường như bệnh tật quấn thân.
Trước mộ đặt ngang một thanh đại khoát đao tạo hình rất khoa trương, trên thân đao đỏ nhạt khắc hình Long Tước giương nanh múa vuốt.
Đây là tạo hình đại khoát đao mà rất nhiều người thích bắt chước sau khi Triệu Vương đột nhiên xuất hiện, đáng tiếc ít ai sử dụng được thanh đao nặng nề như vậy, trào lưu một thời rồi dần ít đi. Nhưng cũng vẫn có người dùng, hơn nữa thanh nhất sắc đều khắc Long Tước, coi như một loại vũ khí tương đối thường gặp, không ai thấy mà nghĩ đến thật Long Tước đao.
Thiếu nữ không ngờ ở đây lại có người ngoài cuộc, vội kêu lên: "Tiền bối đi mau, bọn chúng giết người không chớp mắt!"
Lão giả không biết có phải bị lãng tai hay không, thờ ơ, còn chậm rãi lấy một bình rượu hâm nóng, chậm rãi tưới lên khoát đao, thấp giọng nói: "Tiết Thanh Minh vừa vặn... Đã ngươi tới, vậy thay hắn bồi ta uống một chén?"
Khoát đao dường như ông ông vang lên.
Lão giả cười nói: "Ngươi nói hắn không chết, ta tế ai? Vậy ngươi nói xem, nhiều năm không tin tức như vậy, khác gì đã chết?"
Khoát đao ong ong. Lão giả cười to: "Đúng không, ngươi cũng cho là vậy."
Thiếu nữ không hiểu gì cả, dậm chân cầm kiếm chắn sau lưng lão giả, quay người đối mặt với truy binh phía sau. Trong nháy mắt, bóng người lay động, mấy chục người áo đen bao vây xung quanh, đều cười lớn: "Sao không chạy nữa?"
Cô gái nói: "Lão nhân gia này vô tội, hãy để ông ấy đi trước."
Người áo đen cười ồ: "Tiềm Long đệ nhất Lăng Nhược Vũ cũng là hạng người cổ hủ? Các Tiềm Long tiền bối trước kia, như Nhạc Hồng Linh hay Triệu Trường Hà, nếu ai cũng ngu xuẩn như ngươi, Tiềm Long Bảng đã sớm thành bảng rắn rết rồi, ha ha ha..."
Lăng Nhược Vũ lớn tiếng nói: "Tên tục của hai vị tiền bối há để lũ chuột nhắt các ngươi gọi lớn! Nếu họ ở đây, cũng sẽ làm như vậy!"
Tai lão giả khẽ động, hình Long Tước trên khoát đao có vẻ quỷ dị quay đầu lại.
Dường như một cô thiếu nữ song đuôi ngựa ngửa người ra thăm dò.
Tiềm Long đệ nhất à...
"Thôi đi, Triệu Trường Hà chết rồi, ai chẳng biết vệt máu Trường Hà năm xưa chính là tính mệnh của hắn biến thành, đao kiếm của hắn đều dật tán nhân gian mặc cho người ta tranh đoạt, người sống sao có thể như vậy?"
Lăng Nhược Vũ giận dữ: "Nói bậy, Loạn Thế Bảng chưa xóa tên, tiền bối chưa chết!"
"Loạn Thế Bảng còn có Cửu U, Phiêu Miểu, trước kia đều ngủ hết một Kỷ Nguyên, Triệu Trường Hà dù không chết cũng chẳng hơn gì." Người áo đen không nhịn được: "Thôi đi, coi như Triệu Trường Hà ở đây cũng không cứu được ngươi. Đã ngươi vì một lão già mà lâm vào tử địa, vậy thì chết đi."
"Vút vút vút!" Đao quang kiếm ảnh chớp nhoáng đánh tới, Lăng Nhược Vũ hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay chợt đâm ra.
Mưa đêm phảng phất biến mất không thấy, trước mắt chỉ có một vầng tàn hà chiếu rọi chân trời, ánh tà dương mênh mông hiện giữa nhân gian.
Thần sắc lão giả khẽ động, thấp giọng tự nói: "Tà Dương thần kiếm... Cô nương này lại là..."
"Hắc!" Theo một tiếng kiếm minh, người áo đen che cổ họng, chết bốn năm tên. Lăng Nhược Vũ loạng choạng lui lại, chợt chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất thở dốc.
Những người áo đen còn lại vẫn còn sợ hãi, lại xông tới, kẻ cầm đầu cười nói: "Tiềm Long thứ nhất quả không sai, nhưng đến đây là..."
Lời còn chưa dứt, lão giả ho khan, chậm rãi đứng lên, trong tay không biết từ lúc nào có thêm một thanh kiếm nhỏ dài.
Hắn chậm rãi đi về phía đám người áo đen, như thể ở đó không có gì cả.
Lăng Nhược Vũ kinh hãi: "Tiền bối cẩn thận!"
"Lão già bệnh lao ở đâu ra, còn bày đặt!" Kẻ cầm đầu cười lạnh, đột nhiên một kiếm đâm về cổ họng lão giả.
Lão giả chỉ chậm rãi bước đi, nhát kiếm kia khó hiểu đâm hụt, thân hình còng xuống ho khan tiếp tục tiến lên, chậm rãi tiến vào rừng trúc, không còn thấy đâu nữa.
Gần như cùng lúc đó, trên cổ họng mấy chục người áo đen trào ra vết máu.
Kẻ cầm đầu che cổ họng, hãi nhiên thì thầm: "Hàn..."
"Bịch..." Mấy chục thân thể đồng thời ngã xuống đất, không còn âm thanh nào.
Lăng Nhược Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm này, trong lòng cũng hiện lên một cái tên.
Hàn Vô Bệnh.
Nàng như bừng tỉnh từ giấc mộng, hô lớn: "Hàn tiền bối! Có Ma đồ Địa Bảng đang nhòm ngó Triệu Vương chiến đao, xin tiền bối ra tay tương trợ..."
"Địa Bảng?" Hàn Vô Bệnh dường như đang cười, thanh âm đã đến từ rất xa: "Cầm lấy thanh đao say rượu kia trên mặt đất, giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận