Loạn Thế Thư

Chương 599: Vọng Khí thuật

Chương 599: Vọng Khí Thuật
Cái bí cảnh này hơi nước quá nặng thì thôi đi, mấu chốt là không có không khí, không thể nhóm lửa. Không nhóm được lửa thì không sắc thuốc được.
Nhưng vì nó thuộc một bộ phận của Hải Hoàng Thần Điện, việc thu thập Tín Ngưỡng lực tạm thời nhất định phải ở nơi này, Tam Nương không thể rời khỏi, Triệu Trường Hà đành phải ra ngoài trước, đến thuyền của Đường Ân để sắc thuốc, tiện thể lấy thêm một ít dược liệu khác trên thuyền để phối hợp.
Thế mới thấy một đoàn đội cần phối hợp nhiều thuộc tính, có Tank, có DPS, có Heal, còn cần cả pháp sư. Nếu lúc này có con Dực Hỏa Xà hoặc Chu Tước ở đây, thì hơi nước hay không khí gì cũng mặc kệ, cứ đốt lửa thôi.
Đáng tiếc Thất Hỏa Trư không mang chữ "Hỏa", ngoài việc sấy khô quần áo ra thì chẳng làm được gì, cái rắm cũng không có. Chuyện này không thể trách Thất Hỏa Trư của ta, vì Tôn Giả Huyền Vũ trực thuộc không dạy cho nó...
Triệu Trường Hà khoanh chân ngồi đó sắc thuốc, bên cạnh Đường Ân và đám người mặt mày ủ dột, thở mạnh cũng không dám.
Mẹ nó, đây là Đồ Thần, lần này bọn ta ra biển rốt cuộc tham gia vào cái gì vậy?
"Ấy, Lão Đường, sao ta cảm giác khí tức của các ngươi dao động có vẻ mạnh hơn trước kia?" Triệu Trường Hà nhìn ngọn lửa trong lò, đột nhiên hỏi.
Đường Ân ngẩn người, khí tức dao động? Còn có cách nói này nữa? Đồ Thần quả nhiên là lợi hại.
Hắn gãi đầu: "Đại gia tu hành phổ biến tăng một tầng ấy mà, đặc biệt là lúc Hải Hoàng ngã xuống, có linh khí tán ra, chúng ta tắm gội một chút... Ặc, có sao không?"
"Không sao, đó chỉ là lực lượng thủy nguyên tố hắn tụ tập thôi, các ngươi tu hành đều liên quan đến nước, coi như là nhặt được tiện nghi..."
Đường Ân rất có văn hóa đáp: "Cái này gọi là Kình Lạc vạn vật sinh đúng không?"
Triệu Trường Hà cảm thấy cũng có lý, từ trước đến giờ hắn đều thấy vùng biển này linh khí đậm đặc hơn trước.
Trước kia đã đoán, việc hai kỷ nguyên c·ắ·t đ·ứ·t sâu sắc như vậy, không chỉ là vấn đề t·h·i·ế·u hụt truyền thừa, mà còn là vấn đề từ hai phương diện.
Một là t·h·i·ê·n Đạo c·hết rồi, t·h·i·ê·n Thư tản mát, đời này người không thể nào nhìn trộm quy tắc t·h·i·ê·n Đạo, chỉ có thể hàng Huyền vi võ, dừng bước ở phương diện bí t·à·ng. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và Hạ Long Uyên sau khi có được t·h·i·ê·n Thư, "lão sư" của hai người không cùng cấp bậc, những phân tích và biểu diễn kia kỳ thật chỉ là bề ngoài, mấu chốt là học được càng gần bản chất hơn.
Hai là sự khác biệt về đậm nhạt năng lượng t·h·i·ê·n địa, Thượng Cổ linh khí nồng đậm, còn hiện tại mỏng manh hơn nhiều, Doanh Ngũ từng nói hắn thu thập bí cảnh để thế giới hoàn chỉnh hơn, một trong những ý nghĩa là có thể khiến linh khí khôi phục.
Việc thu thập bí cảnh có hiệu quả này hay không thì chưa biết, nhưng thần linh ngã xuống có lẽ thật sự có hiệu quả này... Chút này quay đầu lại nên trao đổi nhiều hơn với Doanh Ngũ, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.
Ngoài ra cái gọi là cảm giác khí tức dao động, là kỹ năng mới. Triệu Trường Hà trước kia nghiên cứu làm sao dẫn dắt Tín Ngưỡng lực cho Tam Nương, tiền đề là phải phân biệt chuẩn x·á·c Tín Ngưỡng lực giữa vô vàn khí tức cùng năng lượng khác nhau, có thể làm được điều này, tự nhiên có thể phân biệt được những thứ khác, như lúc này có thể p·h·án đo·á·n được trình độ tu hành của mọi người dựa vào tu hành khí lượn lờ quanh Đường Ân.
Đương nhiên việc này cần cảm giác lực rất mạnh, không phải mắt trần có thể làm được.
Cuối cùng dần dần tiếp cận trạng thái minh bài tu hành đ·á·n·h nhau huyền huyễn, muốn không bị đối phương nhìn ra vẫn phải có chút c·ô·ng p·h·áp đặc t·h·ù để ẩn giấu.
Thật ra Triệu Trường Hà càng t·h·í·c·h minh bài hơn. Trước kia ai cũng không nhìn ra tu hành của người khác, tuy hợp lý nhưng là t·h·í·c·h k·h·á·c·h s·á·t thủ g·i·ư·ờ·n·g ấm, bản thân hắn lại không t·h·í·c·h chơi kiểu đó, đó là việc của Tuyết Kiêu. Đ·i·ế·m tiểu nhị, lão khất cái hơi tí lại cho ngươi một vố, tuy rất võ hiệp, nghe rất hay, nhưng đi như vậy mệt mỏi lắm.
Nếu đột p·h·á được hạn chế này, về sau đối phó Tuyết Kiêu sẽ có lợi lớn.
Nghĩ vậy, hắn nói với Đường Ân: "Chúng ta còn phải ở lại đây một thời gian, ngươi cho ta một chiếc thuyền để dùng, đội tàu có thể đi Bồng Lai. Dù sao cũng đến làm buôn bán trên biển, nếu không giao dịch gì mà không có thuyền về, ta sợ bị chê cười."
Đường Ân cười gượng một tiếng, chuyện này cũng chưa chắc bị c·ô·ng t·ử đ·á·n·h, cảm giác chuyện bên cạnh ngươi nhiều như vậy một khi hồi báo cho thủ tọa, muốn đ·á·n·h ngươi ra làm sao cũng không ai biết...
Lại nghe Triệu Trường Hà nói tiếp: "Sau khi đến Bồng Lai, giúp ta truyền đạt mấy việc cho Hải Trường Không."
Đường Ân nghiêm nghị: "Điện hạ xin nói."
"Nói với hắn, chúng ta sẽ ủng hộ hắn làm Bồng Lai Vương, Tam Nương không thể nào đi tranh với hắn, đại gia căn bản không cùng mục đích, khiến hắn an tâm. Về thương nghiệp buôn bán, ta hi vọng hắn cùng Đại Hạ thiết lập quan hệ mậu dịch ổn định, chuyện cũ diệt quốc mối t·h·ù thì đừng xoắn xuýt, c·h·ặ·t đ·ứ·t với Vương gia đi."
Đường Ân toát mồ hôi: "Nguyên văn nói vậy?"
"Cứ nói thẳng vậy đi." Triệu Trường Hà cười cười: "Hải Trường Không vốn là một võ giả sảng k·h·o·á·i, không cần che giấu, hắn cũng nên biết Vương gia không sống được mấy ngày nữa. Mặt khác, Đường gia các ngươi tự mình muốn làm mậu dịch gì thì tự đàm là được."
Đường Ân mừng rỡ, đây thực ra là việc c·ô·ng báo tư, Hải Trường Không sẽ cảm thấy đây là một chuyện, cùng cá nhân đại diện Đường gia đàm phán thì lại là chuyện khác.
Triệu Trường Hà lại nói: "Chuyện thứ hai, nhờ hắn giúp một việc, cũng chính là việc Hải Bình Lan trước kia làm cho Hải Hoàng, lập miếu cung phụng Hải Thần, chỉ là đổi hình ảnh Hải Thần thành Tam Nương. Có bản lĩnh, bao trùm toàn bộ các nước Đông Hải thì càng tốt."
Đường Ân: "... Hắn có chịu không, việc này tốn công tốn sức."
Triệu Trường Hà nói: "Bởi vì dân chúng tr·ê·n biển cần một vị thần như vậy, dù là thật sự có thần tích hay chỉ là an ủi tâm lý. Ngươi nói với hắn, nếu không dẫn dắt thành hình ảnh Tam Nương, có thể sẽ ngưng tụ ra một Hải Hoàng khác, không biết hắn có muốn thấy ngày đó không."
"Hiểu rồi." Đường Ân nói: "Việc này rất quan trọng, điện hạ không tự mình đi đàm?"
Đang nói chuyện thì mùi t·h·u·ố·c xông vào mũi, ngọn lửa trong lò lụi dần.
Triệu Trường Hà không để ý cái bình t·h·u·ố·c đang nóng, dùng chân khí bao tay lại, ôm bình chạy như bay: "Vì ta muốn cho bọn họ tôn kính Hải Thần uống t·h·u·ố·c."
Đường Ân nhìn theo bóng Triệu Trường Hà biến mất trong vòng xoáy, thầm nghĩ ngươi với thủ tọa cũng là như thế, cuối cùng thành ra cái dạng gì ai cũng không biết... Vừa nói Tân Hải Thần muốn hình ảnh Tam Nương đúng không, vị này bây giờ không phải Đồ Thần mà là bỗng nhiên thành thần, thân ph·ậ·n thủ tọa có vẻ không đáng chú ý nữa rồi...
Triệu Trường Hà nào biết người khác oán thầm cái gì, ôm bình vào đáy biển Thâm Uyên, Hạ Trì Trì đang khoanh chân nhắm mắt tu hành, Tam Nương vẫn nằm ngửa trên g·i·ư·ờ·n·g nước, t·h·i·ê·n Thư duy trì tư thế che mặt như trước, vị trí cũng chưa từng thay đổi.
Triệu Trường Hà cẩn t·h·ậ·n vạch t·h·i·ê·n Thư ra xem, Tam Nương mắt lấp lánh.
"Chưa ngủ à?"
"Chờ ngươi đó."
"... Vậy còn che sách làm gì? Nghiên cứu t·h·i·ê·n Thư thì cứ cầm lên thôi..."
"Ngươi vừa rồi vén lên trông giống mở nắp đầu lắm biết không? Ta nghĩ vậy nên không muốn động vào, chờ ngươi tới bóc, hi hi."
Hạ Trì Trì tức giận mở mắt, nhìn quanh xem có tìm được trứng thối gì không ném qua, kết quả xung quanh chỉ có nước mịt mờ, chẳng có gì.
Sao Tôn Giả Tứ Tượng Giáo lại thế này chứ, may mà Chu Tước Tôn Giả uy nghiêm.
Triệu Trường Hà cảm giác sau lưng có s·á·t khí ngưng tụ, toàn thân rùng mình, đành ho khan: "Ngươi che vậy, đâu có nghiên cứu gì?"
"Có chứ, đang dùng đây." Tam Nương nháy mắt: "Không thấy sắc mặt ta khá hơn à, hồng hào rồi nè."
"Không thấy." Triệu Trường Hà xụ mặt: "Thấy rõ ràng tái nhợt như tờ giấy, ngươi hiểu lầm gì về sắc mặt của mình vậy? Thuốc tốt đó, uống xong ta tiếp tục chữa thương cho ngươi."
"Đút ta ~"
"Bốp!" Không thể nhịn được nữa, Hạ Trì Trì chộp lấy thứ gì đó từ trong nhẫn ném qua.
Triệu Trường Hà sợ nàng không biết nặng nhẹ, vội đưa tay chặn lại, hóa ra là một viên kẹo đậu phộng.
Tam Nương ngạc nhiên: "Không ngờ ngươi còn vụng t·r·ộ·m giấu kẹo đậu phộng ăn đấy. Không phải trước mặt người khác ngươi luôn tỏ ra lạnh lùng hả? Nếu giáo chúng biết..."
Hạ Trì Trì sắp cười đến tức giận: "Ta nghĩ giáo chúng mà biết bộ dạng Tôn Giả của cô, còn nghiêm trọng hơn cả nhìn thấy Thánh Nữ t·à·ng kẹo, không biết có ai nhảy sông tự vẫn không nữa!"
"Tôn Giả là thứ bọn họ có thể định nghĩa chắc?" Tam Nương mặt dày: "Giáo quy của chúng ta k·h·i· ·d·ễ... Ơ, ước thúc nhiều hơn cũng chỉ có Thánh Nữ thôi."
Hạ Trì Trì đưa tay sờ k·i·ế·m.
"Khụ." Triệu Trường Hà vội hòa giải: "Trì Trì sợ sư bá uống thuốc đắng nên chuẩn bị kẹo trước đó thôi mà. Đến đây đến đây, uống thuốc nào."
Tam Nương dò hỏi: "A ~"
Hạ Trì Trì đảo mắt, cười híp mắt tiến lên: "Trường Hà sắc thuốc mệt rồi, thân là vãn bối phải hầu hạ sư bá thôi, việc đút thuốc cứ giao cho ta đi."
Tam Nương ngớ người: "Hả?"
Triệu Trường Hà đâu dám tranh đút thuốc cho người khác với Hạ Trì Trì, đàng hoàng b·ị c·ướ·p bát, Hạ Trì Trì ngồi bên cạnh múc một muỗng nhỏ: "A ~"
"A cái đầu nhà ngươi!" Tam Nương bi phẫn.
Triệu Trường Hà che trán cầm sách qua một bên, nhìn vẻ mặt đút thuốc của Hạ Trì Trì mà thấy đau cả đầu, nhìn một hồi lại thấy có gì đó sai sai.
Trên người Trì Trì mơ hồ có long khí... Chắc không có gì sai, cái kia là long khí mà?
Chắc chắn rồi, vì quá dễ nh·ậ·n biết, khí tức kia đã mơ hồ ngưng tụ lại như một con rồng vậy.
Đây rốt cuộc là ảnh hưởng của Thanh Long chi ý, hay là do hình ảnh Phi Long Tại t·h·i·ê·n trước đó kéo dài, hay là do có liên quan đến nhân thế sơn hà?
Nếu là vế sau, mà Hạ Long Uyên vẫn còn thì long khí của Trì Trì nồng đậm như vậy có vẻ không khoa học lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận