Loạn Thế Thư

Chương 355: Áo gấm về quê

Chương 355: Áo gấm về quê
Một đường leo lên mười bậc thang, Triệu Trường Hà có phần hứng thú ngắm nhìn phong cảnh Vu Sơn.
Vừa vặn thời gian chuyển từ đông sang xuân, thêm vào sự biến đổi về địa lý, từ Côn Luân lộng lẫy đến chốn non xanh nước biếc, băng tuyết tan biến, cỏ cây xanh tươi, bốn phía đều là hơi ẩm ướt sau cơn mưa xuân, chim hót hoa nở hệt như lạc vào một bí cảnh mới.
Quả là một trải nghiệm thú vị.
Tiếc rằng kiến thức trong bụng khi có khi không, thỉnh thoảng mới nảy ra vài câu hay, nhưng mỗi khi cần đến những vần thơ tả cảnh thì chỉ có thể nhớ lại vài câu danh ngôn không mấy hợp cảnh.
Tỷ như câu "Từng trải làm khó nước, ngoại trừ Vu Sơn không phải mây". Ở nơi này là Tiết giáo chủ, thơ này có hợp không?
Hoặc là một câu "Vu Sơn cao, Vu Sơn thấp, mưa chiều Tiêu Tiêu lang chẳng về, phòng không chiếc bóng lẻ loi."
Tiết giáo chủ nghe sẽ đ·á·n·h người mất, hỏi ai phòng không gối chiếc?
Nói đi nói lại, toàn bộ Huyết Thần giáo dường như không ai háo sắc, chỉ khát m·á·u t·h·í·c·h g·iết c·h·óc… Đúng là một giáo p·h·ái ngu xuẩn.
Trên thực tế, Huyết Thần giáo tại Vu Sơn, người biết cũng không nhiều lắm, nếu không có lẽ đã bị tiêu diệt từ lâu. Trước đây Triệu Trường Hà cũng là hỏi Vạn Đông Lưu của Tứ Tượng giáo mới biết được nơi này. Bên ngoài Vu Sơn chỉ có một sơn trại, hô hào nhau tập hợp nhóm người chiếm núi xưng vương c·ướp b·óc, giáo p·h·ái dựa vào một bí cảnh dưới lòng đất trong núi để che giấu hoạt động, cực kỳ giống mô hình Bắc Mang lúc trước.
Trong bối cảnh Di Lặc g·â·y r·ố·i ở miền nam, triều đình Đại Hạ thật sự không rảnh mà để ý đến bọn sơn đại vương này.
Bất quá so với Bắc Mang thì tốt hơn một chút là, sơn trại này không chỉ có một trại, mà từ sườn núi lan rộng lên đến đỉnh núi, trại lớn trại nhỏ chen chúc, còn có cả công trình phòng ngự…
"Dừng lại, làm gì đó!"
Một đường dò xét đến cửa trại, một đám đạo tặc không nhịn được nữa xông tới, khẩn trương nhìn chằm chằm hắn: "Nơi này không phải nơi du sơn ngoạn thủy… Chúng ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi…"
Triệu Trường Hà suýt nữa bật cười: "Vì sao phải nhịn?"
Có người lúng túng một lát, thấp giọng nói: "Ngươi… Có phải Triệu Trường Hà không?"
Thời khắc này Long Tước của Triệu Trường Hà đang cất trong giới chỉ, t·h·iếu một dấu hiệu kinh điển, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn còn, hắn quang minh chính đại dùng thân ph·ậ·n Triệu Trường Hà tới bái sơn, chứ không phải Vương Đạo Tr·u·ng.
Triệu Trường Hà cười nói: "Sao lại không dám nh·ậ·n, bởi vì không mang đ·a·o sao?"
"Giờ người ta bắt chước Triệu Trường Hà đều đeo đ·a·o to búa lớn, có ai như Triệu Trường Hà thật lại không mang đ·a·o đâu, ta đã bảo với các ngươi không phải rồi mà!" Có người phàn nàn với đồng bọn: "Đến mức để một kẻ không biết có phải Triệu Trường Hà hay không đến tận cửa trại mà không ai dám cản, nói ra người ta cười cho!"
Triệu Trường Hà cười nói: "Vậy nếu thật là Triệu Trường Hà tới, các ngươi liền không ngăn cản sao?"
Bọn phỉ đồ đều nói: "Nói nhảm, Triệu lão đại có thể nói là người của Thánh giáo chúng ta, nếu thật tới thì đương nhiên là về nhà rồi."
Thần mẹ nó đi ra… Triệu Trường Hà dở k·h·ó·c dở cười: "Không phải còn t·ruy s·át sao? Sao lại thành về nhà…"
"Cái lệnh t·ruy s·át kia, phơi lâu rồi có ai nhắc đến đâu, ai coi ra gì chứ." Bọn phỉ đồ cẩn t·h·ậ·n nói: "Ngươi rốt cuộc có phải không, nói một câu đi, không phải thì đừng có mà giả vờ. Chúng ta đã cho Bắc Mang huynh đệ ra nhận mặt rồi đấy, ngươi đừng hòng chạy!"
Đang nói chuyện thì một người vội vã chạy từ trong trại ra: "Nghe nói có người giống đương gia? Ối Ngọa Tào, đương gia tới rồi à, c·h·ết mất các huynh đệ!"
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn lên, càng cười l·i·ệ·t hơn. Chính là tên Lục t·ử được Huyền Vũ viết thư giới t·h·iệu đến mấy ngày trước, quả nhiên Tiết Thương Hải b·ó·p mũi bổ nhiệm cho bọn hắn chức tiểu đầu mục, chẳng hạn như vị này, được sắp xếp làm tiểu đầu lĩnh sơn trại thấp nhất?
Lục t·ử chen qua đám người, nhanh chóng xông đến trước mặt Triệu Trường Hà ôm chầm lấy, quay ra ngẩng đầu ưỡn n·g·ự·c: "Đứa nào mù mắt bảo không phải? Nếu đây không phải đương gia của chúng ta thì chẳng lẽ là cha ngươi à!"
Mọi người: "…"
Đây không phải sơn trại của các ngài, ai mới là đương gia chứ?
Dù ngoài miệng oán thầm, nhưng không ai dám lộ ra ngoài, ngược lại, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ kính yêu, dồn d·ậ·p khom lưng hành lễ: "Thật sự là Triệu lão đại…"
"Gặp qua Triệu đại ca!"
"Triệu lão đại tốt!"
"Triệu lão đại là thần của chúng ta!"
"Triệu lão đại tốt, mời vào trong ngồi nha, chúng ta đi thông báo giáo chủ? Thuận t·i·ệ·n dẫn Lão Đại đi dạo?"
"…" Nhìn một đám người vui mừng hớn hở thấy thần tượng, Triệu Trường Hà thật sự dở k·h·ó·c dở cười, các ngươi có muốn lập hội fan không đấy?
Hắn có thể đoán trước được việc mình chính thức đến Huyết Thần giáo bái sơn, chắc chắn sẽ không bị coi là phản đồ mà hô hào đ·á·n·h g·iết, dù sao thực lực và quan hệ của hắn hiện giờ, Tiết giáo chủ nhất định phải t·h·ậ·n trọng đối đãi. Mới đây còn cùng Thánh nữ Tứ Tượng nắm tay g·iết đ·ộ·c Tri Chu t·h·i·ê·n Linh t·ử, Loạn Thế thư loan tin khắp t·h·i·ê·n hạ, có thể nói cứ thò đầu ra cho Tiết giáo chủ c·h·é·m, cho hắn mười lá gan cũng không dám c·h·é·m.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ được giáo đồ Huyết Thần giáo đối đãi như người một nhà, mà còn là loại thân quen đến vậy… Thái độ này là sao, Lão t·ử rốt cuộc là bội phản Huyết Thần giáo hay là thành tài xuất sư áo gấm về làng đây?
Biết thế này thì đã không cần lãng phí nhân tình của Tam Nương để nh·é·t người vào.
"Đi đi đi, đương nhiên là ta dẫn đương gia đi dạo, các ngươi có việc gì?" Lục t·ử ch·ố·n·g nạnh trừng mắt nhìn xung quanh, rồi lại quay sang cười xòa với Triệu Trường Hà: "Đương gia, Vu Sơn rất đẹp, có nhiều danh thắng lắm, ta dẫn ngài đi ngắm cảnh nhé?"
Triệu Trường Hà liền cười: "Quen thuộc lắm à?"
"Cũng tàm tạm, Lục Lâm sáo lộ, đâu cũng không khác gì nhau. Mấy tôn giáo tập ở chỗ này cũng không tệ, còn có thể chăm sóc cho anh em một tay." Lục t·ử hí hửng dẫn đường: "Bên này khí hậu tốt hẳn, không biết các huynh đệ vùi đầu ở cái đất Bắc Mang băng giá làm gì."
Triệu Trường Hà khéo léo từ chối một đám k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g l·i·ế·m c·ẩ·u, đi theo Lục t·ử vào trại: "Tôn giáo tập không bị làm khó dễ chứ?"
"Nghe nói có một thời gian sống không tốt lắm, trong giáo có vài người xa lánh. Giáo chủ tuy p·h·át lời, giáo tập tận tâm dạy học thuộc về có c·ô·ng không có tội, giáo nghĩa tuyên truyền không phải trách nhiệm của giáo tập, không ai được gây khó dễ… Nói thì nói vậy, nhưng khó tránh khỏi bị xa lánh."
"Ừm, xa lánh thì cứ kệ. Ta còn sợ Huyết Thần giáo độc ác, không phân tốt x·ấ·u xử phạt Lão Tôn thì đại gia hết đường làm ăn…"
Lục t·ử cười nói: "Sao có thể chứ, đừng nói xử phạt, đến cả cái kiểu xa lánh này, sau này cũng sẽ tự động m·ấ·t thôi. Thái độ của nhiều người dần dần tốt lên, còn có người lén la lén lút chạy đi thỉnh giáo Tôn giáo tập, ta nghe nói cả hộ p·h·áp trưởng lão cũng vụng trộm đi thỉnh giáo, ông ta tu vi còn cao hơn Tôn giáo tập ấy chứ… Thành ra mọi người coi Tôn giáo tập như một lão già ẩn cư bán mì hoành thánh thôi."
Triệu Trường Hà bật cười: "Chuyện xưa của các người đều là bán mì hoành thánh nhỉ, không có quét rác à?"
Lục t·ử: "Hả?"
"À, không có gì, ngươi cứ nói tiếp."
"Sau đó giáo chủ hình như cũng xem trọng Tôn giáo tập, đặc cách cho xem không ít bí tịch, nghe nói còn cho lĩnh hội thánh vật. Kết quả tu vi của Tôn giáo tập cũng tăng lên, đột p·h·á Huyền Quan lục trọng, giờ không còn là một giáo tập không quan trọng dưới trướng truyền c·ô·ng trưởng lão nữa, mà đã được đề bạt làm Hộ p·h·áp của Thánh giáo, bây giờ không ai dám nói lời xa lánh nữa."
Triệu Trường Hà nghe mà thở dài trong lòng.
Không phải giáo tập nào dưới trướng truyền c·ô·ng trưởng lão của Huyết Thần giáo cũng có trình độ như Lão Tôn… Lão Tôn không chỉ có trách nhiệm mà kiến thức cơ bản lại vô cùng vững chắc, trước kia còn tưởng là chuyện thường, xông xáo giang hồ lâu mới p·h·át hiện phần lớn người giang hồ phương diện này rất bình thường, không mấy coi trọng.
Tôn giáo tập thật ra chỉ t·h·iếu một sự bồi dưỡng tốt và cơ hội thăng tiến, nếu có tài nguyên bồi dưỡng thì sao đến mức hơn ba mươi tuổi mới đạt Huyền Quan tứ trọng?
Trên đời t·h·i·ê·n tài kỳ thật không ít, chỉ là bị vùi dập quá nhiều, bất kể thế lực nào cũng có tình huống này, thậm chí còn không có cơ hội học c·ô·ng p·h·áp hay bái sư.
Hai người vừa nói vừa leo núi, sớm đã có người lên trước thông báo.
Tiết Thương Hải đang đàm luận với sứ giả Di Lặc giáo thì thủ vệ thò đầu vào nhìn, nháy mắt ra hiệu nhưng không nói gì. Tiết Thương Hải bực mình đứng dậy đi qua, vung tay cho một bạt tai: "Ai cho phép ngươi làm việc lén lút như vậy?"
Thủ vệ ấm ức đến muốn c·h·ết, ôm mặt thấp giọng: "Triệu Trường Hà đến bái sơn."
Tiết Thương Hải giật mình, biết mình đ·á·n·h nhầm người, thủ vệ chắc chắn là có lòng tốt đồng thời thông minh, nếu để sứ giả Di Lặc giáo nghe được thì rất khó xử.
Huống chi Triệu Trường Hà nổi tiếng thích g·iết sứ giả của nhà khác trước mặt chủ nhà, trước cổng Vương gia, trong quân Ba Đồ, đã chơi hai lần rồi, một trong số đó chính là Di Lặc giáo.
Tiết Thương Hải suy nghĩ rất nhanh, quay sang cười với sứ giả: "Bản tọa có chút việc riêng cần giải quyết, sứ giả có thể về nghỉ ngơi trước, chúng ta sẽ bàn lại sau."
Nói xong ra hiệu cho bọn thủ vệ, dặn dò tuyệt đối không được để sứ giả ra ngoài gặp Triệu Trường Hà, rồi vội vã rời khỏi phòng nghị sự, phi tốc xuống núi.
Vừa xuống được một nửa, nhìn xuống đã thấy trong sơn trại phía dưới reo hò vang trời, một đám người Huyết Thần giáo vây quanh Triệu Trường Hà, như thể đang nhìn thấy thần tượng vậy. Sau đó Triệu Trường Hà mỉm cười vẫy tay, bộ dáng kiểu "Các huynh đệ vất vả rồi."
Mấy người mới đến từ Bắc Mang vây quanh hắn vừa nói vừa cười leo núi, bộ dáng thu nạp tiểu đệ từ các trại khác, xem cái kiểu tiền hô hậu ủng này, ngươi mới là giáo chủ hay ta mới là giáo chủ Huyết Thần giáo vậy?
Đây là đến diễu võ dương oai à? Tiết Thương Hải tức đến nghiến răng.
Đang suy nghĩ về chân ý và thái độ của Triệu Trường Hà, thì một bóng người lại vội vã bay xuống từ đỉnh núi, chốc lát đã đến trước mặt Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà dừng bước.
Trước sự mong chờ của vô số đạo tặc trong sơn trại, Triệu Trường Hà q·u·ỳ một chân xuống đất, làm một đại lễ: "Chúc giáo tập thân thể khoẻ mạnh, tu hành có thành tựu, Trường Hà vô cùng mừng rỡ."
Sơn trại yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả Tôn giáo tập chạy ra xem đồ đệ cũng không ngờ mình lại nhận được đại lễ như vậy, nhất thời ngốc ra đó, đến cả đỡ hắn dậy cũng quên.
Lần trước ngươi chặn đường ta ở Cổ k·i·ế·m hồ cũng đâu có lễ phép thế này.
Tiết Thương Hải đứng từ xa nhìn thấy hơi thở phào nhẹ nhõm… Qua biểu hiện này thì ít nhất không phải đến gây chuyện.
Đang nghĩ vậy, chỉ thấy Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Thương Hải đang đứng trên đỉnh núi, dường như đã biết hắn ở đó từ lâu. Tiết Thương Hải lại giật mình… Giác quan như vậy, ít nhất cũng đã ở bí t·à·ng chi môn.
Triệu Trường Hà đứng dậy, bình tĩnh nói, tiếng vang vọng khắp núi: "Tiết giáo chủ từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ… Đạo tặc ngoài biên chế Triệu Trường Hà, bái sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận