Loạn Thế Thư

Chương 318: Đạo Thánh Diệp Vô Tung

Chương 318: Đạo Thánh Diệp Vô Tung
Triệu Trường Hà cùng t·h·i·ê·n Linh t·ử đối đáp giải thích nghi vấn, kì thực cũng là đang lay động tâm trí của hắn, khiến hắn cảm thấy thất bại.
Còn Hạ Trì Trì thì chẳng buồn phí lời nhiều như vậy, nàng phụ trách ra tay.
"Xoẹt!" Khi Triệu Trường Hà vừa dứt lời, băng phách phá không mà đến, t·h·i·ê·n Linh t·ử miễn cưỡng vung kiếm tạo thành một mạng lưới phòng thủ, kiếm ý sắc bén vô cùng, tiêu điều xơ xác bay thẳng Linh Đài.
t·h·i·ê·n Linh t·ử lúc này mới phát hiện, người phụ nữ này mạnh hơn Triệu Trường Hà nhiều... Con mẹ nó, đây là cao thủ ẩn mình! Dù công bằng giao chiến cũng là một nhân vật ngoan độc.
Uổng công mình cứ bị danh tiếng "Tiềm Long đệ nhất Triệu Trường Hà" hấp dẫn, tưởng rằng trận chiến này do Triệu Trường Hà chủ đạo, ai ngờ người phụ nữ này mới là chủ lực!
Kiếm khí trong cơ thể quấy đảo, đ·ộ·c tố lan tràn, trạng thái rối tinh rối mù, làm sao chống đỡ được Bạch Hổ chi nha sắc bén vô cùng này?
Chỉ một kiếm chạm trán, kiếm lộ của hắn liền tan tác, căn bản không thể ngưng tụ thành một chút kháng cự, đành phải mượn một bộ p·h·áp thân huyền diệu, lại lần nữa né tránh, tiện tay đá một tên Kim Tiền bang gần c·hết lên người Hạ Trì Trì, hòng ngăn cản một lát.
Đồng thời, hắn phóng thẳng về phía cửa thông đạo, muốn chạy t·r·ố·n.
Trước mắt huyết quang bùng nổ, Long Tước gào thét xông tới.
Triệu Trường Hà đã sớm vung đ·a·o về hướng này ngay khi hai người giao chiến, vừa vặn bắt được động tĩnh của t·h·i·ê·n Linh t·ử...
t·h·i·ê·n Linh t·ử tức giận đến thổ huyết.
Lũ người c·ô·n Luân kia vốn đã âm hiểm, đôi c·ẩ·u nam nữ này cũng chẳng kém cạnh gì, Triệu Trường Hà nổi danh là phóng khoáng hiệp nghĩa rốt cuộc là do ai tạo ra, đem tên này ném vào c·ô·n Luân không hề违和(vi phạm) cũng được! (chỗ này mình không biết dịch sao cho hợp nghĩa =)))
Nhưng trợ thủ này cũng đâu phải hạng xoàng, t·h·i·ê·n Linh t·ử vừa bị thương vừa trúng đ·ộ·c thật sự không thể đột p·h·á nổi vòng phong tỏa của đ·a·o, đành bất đắc dĩ giơ k·i·ế·m lên đỡ, thân hình huyền diệu cũng ngưng trệ.
Băng phách phía sau nhanh như sấm chớp, đã tới giữa lưng.
t·h·i·ê·n Linh t·ử chỉ kịp xoay người tránh chỗ hiểm, băng phách lướt qua x·ư·ơ·n·g bả vai, suýt chút nữa c·ắ·t đứt cánh tay hắn.
Vài hiệp ngắn ngủi, t·h·i·ê·n Linh t·ử đã thành một huyết nhân, chống kiếm, q·u·ỳ một chân trên đất thở dốc, ánh mắt trừng trừng oán đ·ộ·c nhìn hai người: "Nói cái gì phản cảm, nói cái gì hiệp kh·á·c·h, các ngươi cũng chỉ vì đoạt bảo vật mà thôi."
Triệu Trường Hà vung đ·a·o đặt lên cổ hắn, thản nhiên nói: "Ngươi lầm rồi... Mấy thứ trong cái lò luyện đan này ta thật sự không muốn, bởi vì có được nó thì ta cũng không có m·ệ·n·h mà rời đi."
t·h·i·ê·n Linh t·ử ngạc nhiên.
Hạ Trì Trì mỉm cười.
Nàng còn định nhắc nhở Triệu Trường Hà một chút, xem ra tiểu nam nhân này danh dương t·h·i·ê·n hạ đến giờ, không phải chỉ nhờ may mắn hay thổi phồng, hắn không hề đần độn như mình tưởng.
Vậy chẳng lẽ sau này mình có thể ngốc nghếch một chút?
Lại nghe Triệu Trường Hà nói tiếp: "đ·ộ·c Tri Chu đã có khả năng mô phỏng vận dụng đ·ộ·c tố ở đây, hoặc đã p·h·á giải đ·ộ·c tố, hoặc đã lấy đi vật phẩm then chốt nào đó. Nếu đã làm được nhiều như vậy, lẽ ra nó đã có thể trực tiếp mở lò lấy đồ, nhưng đến giờ vẫn chưa mở, chắc chắn không phải ở lại chờ ngươi tới chứ?"
t·h·i·ê·n Linh t·ử: "..."
Ta còn chẳng biết đ·ộ·c Tri Chu có thể dùng đ·ộ·c tố ở đây.
Triệu Trường Hà nói: "Vậy nên việc nó không ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nguyên nhân, chính là cần rất nhiều thời gian để mở. Trước đó đ·ộ·c tố ở đây chưa tan, nó không thể ở lại lâu được, cho nên vẫn cần độc kế của các ngươi. Mặc Ngọc lệnh bài kia không bị lấy đi, nguyên nhân rất rõ ràng, chính là nó giữ lại để dụ ngươi sờ vào, ban đầu người đ·á·n·h lén ngươi có lẽ là nó, giờ chúng ta chỉ thay thế nó thôi."
t·h·i·ê·n Linh t·ử: "..."
"Việc mở lò đan này, hoặc là cần lực lượng cực mạnh b·ạo l·ự·c p·h·á vỡ, hoặc là có p·h·áp môn mở ra, hơn phân nửa chỉ có đ·ộ·c Tri Chu nắm giữ vật hạch tâm mới giải được." Triệu Trường Hà thở dài: "đ·ộ·c Tri Chu bị người bắt giữ, không phải chuyện do hai ta làm. Vị tiền bối bắt đ·ộ·c Tri Chu chờ bên ngoài kia có thể ngồi xem chúng ta g·iế·t ngươi, nhưng sẽ không để ta an an ổn ổn lấy đi bảo bối. Chỉ cần ta không đụng vào đan lô, mọi người không xung đột, phần lớn có thể rời đi... Đúng không? Đạo Thánh tiền bối."
Từ lối đi bên ngoài truyền đến một giọng nói phiêu diêu: "Ngươi biết ta ở bên ngoài?"
"Có người bắt đ·ộ·c Tri Chu, tự nhiên sẽ có người đến sau, chẳng lẽ lại bắt về nuôi chơi?"
"Vậy sao ngươi biết là ta?"
"t·h·i·ê·n Linh t·ử buôn bán đồ cổ, ai cũng đoán hắn có liên quan đến đạo môn, nên có chút cố kỵ. Tiền bối lại càng không thể không quan tâm, ta thấy hắn dám chủ động tính kế, ắt hẳn tiền bối cũng phải bị cuốn vào đ·ộ·c. Hắn trực tiếp tính kế tiền bối vào tròng, mà tiền bối lại không một chút biểu hiện, không hợp lý, tất nhiên là âm thầm theo dõi xem hắn giở trò gì." Triệu Trường Hà suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu: "Cái gọi là hậu trường của Tiền bang chủ, phần lớn là tiền bối, việc hắn khiêu khích t·h·i·ê·n Linh t·ử cũng có thể do tiền bối bày mưu hoặc ngầm đồng ý."
Giọng nói kia bật cười: "Không sai. Đã ngươi biết ta vẫn luôn quan tâm, vậy sao ngươi còn tự chui vào nơi t·ử địa, không sợ ta g·iế·t luôn cả hai ngươi?"
"Tối qua ta nhờ t·h·i·ê·n Linh t·ử báo cho tiền bối biết Triệu Trường Hà muốn cầu kiến... Dù hắn có thật sự báo hay không, chắc hẳn tiền bối nếu để ý thì hẳn đã biết. Ta vốn muốn gặp tiền bối, gặp ở đâu mà chẳng là gặp?" Triệu Trường Hà quả quyết nói: "Triệu Trường Hà cầu kiến Đạo Thánh tiền bối, xin tiền bối hiện thân gặp mặt."
Tiếng cười càng lúc càng gần, Triệu Trường Hà hoa mắt, một lão giả mang theo con đ·ộ·c Tri Chu khô quắt xuất hiện trong phòng.
Triệu Trường Hà và Hạ Trì Trì đồng thời trợn tròn mắt.
Đây chẳng phải lão đầu bán mì hoành thánh tối qua sao?
Đường đường là Đạo Thánh, lại tự mình đi bán mì hoành thánh!
Thì ra là, quán mì đó ở trên đường gần Ngọc c·ô·n bang, mọi hành động của Ngọc c·ô·n bang đều lọt vào mắt Đạo Thánh, bao gồm cả việc tối qua mình đi mua hồ lô, Đạo Thánh đều thấy rõ ràng.
Diệp Vô Tung mỉm cười: "Ngươi muốn gặp ta, chẳng phải đã sớm gặp rồi sao?"
Triệu Trường Hà: "..."
t·h·i·ê·n Linh t·ử nãy giờ im lặng bỗng nhiên run rẩy: "Sư phụ, sư phụ cứu con! Con không hề tính kế sư phụ, khi xuất sư sư phụ đã dặn, con không được tự xưng là người của đạo môn, nhưng vẫn có thể dùng danh đạo môn để h·i·ế·p người, lần này con không hề làm trái ý sư phụ..."
Cái đệch, hắn thật sự là người của đạo môn?
Diệp Vô Tung nhìn hắn, vẫn mỉm cười: "Kỳ thật, coi như ngươi có tính kế ta cũng chẳng sao, khi ngươi rời đi ta đã nói, đạo tặc xuất sư, dựa vào bản lĩnh."
"Đúng đúng." t·h·i·ê·n Linh t·ử mừng rỡ nói: "Có muốn c·ắ·t tr·ộ·m đồ của sư phụ, sư phụ cũng không so đo!"
Nụ cười của Diệp Vô Tung vẫn như cũ: "Nhưng nếu đã dựa vào bản lĩnh, vậy sao ta phải cứu ngươi?"
Vẻ mặt vui mừng của t·h·i·ê·n Linh t·ử c·ứ·n·g đờ.
Diệp Vô Tung đưa tay xoa nhẹ đầu t·h·i·ê·n Linh t·ử, như một người cha dịu dàng nói: "Nếu ngươi lừa được ta, giống như Tư Tư, coi như ngươi có bản lĩnh, Lão t·ử sẽ rất vui lòng. Nhưng có người quang minh chính đại thông báo tìm ta, có khả năng liên quan đến chuyện quan trọng của tông môn mà ngươi lại giấu diếm không báo? Nếu không xem mình là một phần của đạo môn, vậy thì vĩnh viễn đừng mong."
t·h·i·ê·n Linh t·ử r·u·n sợ: "Sư phụ, tha mạng..."
Chưa dứt lời, ám kình trong tay Diệp Vô Tung đã bộc phát, t·h·i·ê·n Linh t·ử t·h·i·ê·n Linh vỡ vụn, chết trong hối h·ậ·n tột độ.
Triệu Trường Hà thu hồi đ·a·o đang đặt trên người t·h·i·ê·n Linh t·ử, cùng Hạ Trì Trì liếc nhau không nói gì.
Đạo môn rõ ràng cũng là tà ma ngoại đạo, quả nhiên tà đến m·u·ố·n m·ạ·n·g, cái lý do g·iế·t người thật hiếm thấy, l·ừ·a g·ạ·t h·ạ·i ngươi thì không sao, giấu diếm chuyện người ngoài muốn cầu kiến lại là tội lớn, g·iế·t đồ đệ mà không chớp mắt... Mong rằng đây thật là một ông lão bán mì hoành thánh hiền lành thì hơn.
Kết quả, Diệp Vô Tung nhìn bọn họ, vẻ mặt lại có vài phần hiền lành: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Ách, thật ra ta tìm tiền bối cũng không vì chuyện quan trọng gì của tông môn..." Triệu Trường Hà gãi đầu: "Nhưng giờ nếu đã nói đến đây, ta thấy đạo môn và Tứ Tượng giáo có thể bàn chút hợp tác?"
Hạ Trì Trì tiếp lời ngay: "Đúng vậy, Tứ Tượng giáo đã muốn nói chuyện với đạo môn từ lâu, chỉ là không tìm được người."
"A..." Diệp Vô Tung chậm rãi nói: "Tứ Tượng giáo hiện giờ đang dính líu quá sâu vào thế sự, không hợp với ý chỉ của đạo môn ta, không có điểm gì để hợp tác lớn cả. Dĩ nhiên, tất cả mọi người chẳng tốt đẹp gì, lệnh truy nã của Đường Vãn Trang, đôi bên cùng nhau để ý vẫn có thể."
Triệu Trường Hà: "..."
Diệp Vô Tung nói: "Hợp tác kiểu này không đáng để ta và ngươi đích thân đàm p·h·án, ta càng hứng thú với chuyện Triệu Trường Hà muốn tìm ta."
Hạ Trì Trì không nói gì nữa, quay sang nhìn Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà thở dài: "Ta muốn cầu một môn c·ô·ng p·h·áp thu lấy đồ vật... Trước kia ta nghĩ, nếu ta giúp tiền bối g·iế·t c·hế·t t·h·i·ê·n Linh t·ử, có xem như một ân tình để đổi lấy công pháp này không, nhưng giờ xem ra, mọi chuyện đều nằm trong tay tiền bối, ân tình của ta có chút thừa thãi, không tiện nói ra miệng."
"Thu lấy đồ vật..." Ý cười lại xuất hiện trên mặt Diệp Vô Tung: "Để dùng nhẫn trữ vật?"
Triệu Trường Hà x·ấ·u hổ: "Tiền bối biết hết rồi..."
"Ta đương nhiên biết, ta còn biết đất bùn ngươi bôi trên mặt đều là do ta tự phối chế theo p·h·áp độc môn."
Triệu Trường Hà đột nhiên tỉnh ngộ ra mình vẫn đang hóa trang thành Vương Đạo Tr·u·ng, không khỏi đổ mồ hôi, hỏng bét rồi, chẳng lẽ mình đang tr·ộ·m cắp bí kỹ hạch tâm của đạo môn sao?
Lại nghe Diệp Vô Tung thở dài nói: "Cái thứ c·ẩ·u th·í gì chứ, bôi một mạch lên mặt cũng gọi là dịch dung à? Tư Tư chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, dịch dung cốt lõi là diễn xuất?"
Triệu Trường Hà nhanh chóng liếc nhìn Hạ Trì Trì, thấy nàng có vẻ không biết Tư Tư là cái gì, thầm thở phào, vội vàng nói: "Diễn xuất của ta cũng tạm ổn mà..."
"Tạm ổn cái r·ắ·m!" Diệp Vô Tung nổi giận: "Vác cả khoát đ·a·o tự xưng là Vương Đạo Tr·u·ng, ngoài đầu h·e·o ra thì ai đời lại làm thế! Ngay cả đạo cụ tùy thời thay đổi trang phục ẩn thân cơ bản như nhẫn trữ vật cũng không có, ngươi học cái r·ắ·m dịch dung? Phá hỏng thanh danh của Lão t·ử!"
Triệu Trường Hà: "?"
Diệp Vô Tung tiện tay vung ra một quyển sách: "Đây là Kh·ố·n·g Hạc c·ô·ng, lần sau mà Lão t·ử còn thấy ngươi dịch dung đổi trang mà vẫn vác cái khoát đ·a·o to tổ bố kia, Lão t·ử tự tay p·h·ế bỏ công phu dịch dung của ngươi, cho chừa cái tật dễ dãi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận