Loạn Thế Thư

Chương 853: Vợ chồng việc làm

Chương 853: Vợ chồng làm việc
Thấy các bà vợ đều ủng hộ việc rèn sắt khi còn nóng, Triệu Trường Hà cũng không cãi, cầm bản dịch minh văn độ thẳng đến ngọn núi tuyết của Dạ Cửu U.
Từ xa nhìn thấy Dạ Cửu U vẫn mặc toàn thân áo đen, lẳng lặng ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, mặc gió tuyết gào thét, Triệu Trường Hà trong lòng lộp bộp, thầm kêu không ổn.
Nếu nói Triệu Trường Hà có ý định sử qua thủ đoạn gì, thì đó không phải là rèn sắt khi còn nóng mà ngược lại, là để nguội đêm nay.
Hắn muốn quan sát xem Dạ Cửu U sau một ngày ở Trường An, lại lần nữa chìm vào u ám, trong lòng có chút gợn sóng hay không. Nếu nàng vẫn không bận tâm, có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc giữa chừng. Không ai có thể làm nóng một tảng đá, giống như Dạ Vô Danh sớm chiều ở chung gần ba năm, vẫn là tính toán thì tính toán, đi là đi... Có thể thái độ đối với hắn hơi khác một chút, nhưng đó là gần ba năm!
Dạ Vô Danh đối với Tứ Tượng và Phiêu Miểu nhà mình còn ác cay vô tình, nhưng Triệu Trường Hà ở chung lâu như vậy luôn cảm thấy nàng không phải là tuyệt đối vô tình, ít nhất thái độ với Sương Hoa cho thấy trong lòng vẫn có chỗ mềm mại. Mà Dạ Cửu U trong chuyện này còn kỳ quái hơn Dạ Vô Danh, nàng thật sự không có một người thân cận.
Nếu bảng xếp hạng Ma Thần có ai khó cua nhất, Dạ Cửu U chắc chắn đứng đầu, đừng nói hoàn thành trong thời gian ngắn, đơn giản là độ khó Địa Ngục. Cho nên các nữ nhân nhà hắn mới phấn khởi như vậy, cảm thấy việc hắn làm quá nghịch thiên.
Cũng may Dạ Cửu U đang ở vào một tiết điểm rất hỗn loạn, nàng đang bài trừ toàn bộ lạc ấn Thiên Đạo vốn có, thay đổi ý chí hoàn toàn mới. Quá trình này là thời điểm dễ dàng tác động người khác nhất, nếu giai đoạn này không xong việc, sau này vĩnh viễn không thể.
Cho nên thấy nàng không hề thay đổi, lòng Triệu Trường Hà lạnh đi một nửa.
Lại gần thêm chút nữa, tim càng lạnh. Trang sức không có, má hồng môi son cũng không còn, nàng khôi phục lại vẻ tái nhợt. Khi nàng phát giác hắn đến gần mà mở mắt, trong mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Điều khiến hắn vô cùng lạnh lẽo là, Dạ Cửu U chủ động mở miệng trước: “Không mang đám oanh oanh yến yến của ngươi theo cùng à?”
“Đây chẳng phải là nàng bảo ta tự mình tới sao?” Triệu Trường Hà lấy lại bình tĩnh, lại ngồi xếp bằng đối diện nàng.
Gần hơn một chút so với trước... chịu chủ động nói chuyện, hình như không lạnh lắm, nhất là trong lời nói này có phải hơi chua không...
Dạ Cửu U dường như không để ý hắn đến gần hơn, thản nhiên nói: “Ngươi nói sau khi thương nghị với các nàng rồi tới tìm ta, là vì chuyện gì?”
“Đầu tiên, ta muốn biết nàng từ bỏ kế hoạch t·h·i khôi Tứ Tượng Thượng Cổ sao?”
Dạ Cửu U im lặng một lát, chậm rãi nói: “Từ khi ngươi có thể thu hoạch ý chí Tứ Tượng, thì ý nghĩa của Tứ Tượng t·h·i khôi với ta đã giảm đi rất nhiều... Nhưng chúng vẫn có thể hỗ trợ chiến lực rất lớn. Ngươi biết thực lực của ta bây giờ khá suy yếu, chiến lực Tứ Tượng Thượng Cổ rất có ý nghĩa với ta, khó mà nói không cần là không cần.”
Triệu Trường Hà nói: “Có ta hỗ trợ, giai đoạn suy yếu của nàng sẽ rất ngắn. Vả lại t·h·i khôi chung quy là t·h·i khôi, không p·h·át huy được thực lực Tứ Tượng Thượng Cổ thực sự, cộng lại chưa chắc hơn được một mình ta.”
Dạ Cửu U cười lạnh: “Có thể đem ra so sánh với ngươi thì đã rất có ý nghĩa, ngươi không biết bây giờ ngươi mạnh đến mức nào sao? Nếu không phải vì tên Ngư Nạm sớm bị ta bóp c·hết, ngươi còn có thể ở đây kỷ kỷ oai oai sao?”
“Ờ...”
Dạ Cửu U tức giận nói: “Ngược lại, t·h·i khôi dù kém đến đâu cũng là khôi lỗi hoàn toàn nghe lệnh ta, còn ngươi thì sao?”
Triệu Trường Hà vẫy tay, núi kim loại trong lòng bàn tay hội tụ, nhanh chóng ngưng tụ thành phôi đ·a·o. Chưa kịp thành hình, nó đã gãy cái "rắc", bị hắn ném sang một bên: “Ta có Long Tước rồi thì không cần thứ rác rưởi khác. Dù đ·a·o khác hoàn toàn nghe lệnh ta, còn Long Tước đã từng rất bướng... Nhưng ta chưa bao giờ muốn biến Long Tước thành khôi lỗi chỉ biết nghe lời, có ý chí riêng của nó mới là bảo bối của ta.”
Dạ Cửu U cười như không cười: “Ngươi muốn ta đối xử với ngươi như với một cây đ·a·o à?”
Triệu Trường Hà nói: “Ít nhất ta có lòng tin khiến Long Tước ngày càng nghe lời ta hơn, nàng có lòng tin Triệu Trường Hà ngày càng nghe lời nàng không? Nếu có thể chinh phục ta thì t·h·i khôi nào so lại, đến nghĩ nàng còn không dám.”
Dạ Cửu U ngược lại giật mình, nhất thời không t·r·ả lời.
Triệu Trường Hà lại nói: “Nàng bây giờ đang trong giai đoạn suy yếu... Lúc gặp ở Trường An, nàng còn tự tin đ·ả·o lộn hậu viện của ta, đùa bỡn ta trong lòng bàn tay, còn bây giờ lại sợ ta theo đuổi.”
Nói đến mới thấy thú vị, lúc đó có thể tùy tiện nói muốn đ·ả·o lộn hậu viện của hắn, còn hơi có chút đùa giỡn, bây giờ một câu cũng không nói, vì sao? Thật sự là vì suy yếu sao? Hay là vì khi đó trong mắt Dạ Cửu U, Triệu Trường Hà không khác gì tảng đá ven đường, muốn nói sao thì nói, bây giờ quan hệ khác rồi, lời nói không dám lung tung?
Dạ Cửu U có chút đau đầu, không t·r·ả lời thẳng mà chỉ nói: “Triệu Trường Hà xong chưa? Vì không muốn ta động vào t·h·i t·hể Tứ Tượng mà nói càng ngày càng vô bờ bến, không có giới hạn.”
“Bây giờ ta không muốn nói Tứ Tượng, ta muốn nói về nàng.”
“...”
“Nếu không sợ thì sao ngay cả dây chuyền cũng không đeo? Quần áo không mặc có thể nói là p·h·áp y có c·ô·ng dụng đặc biệt, vòng tay không đeo có thể nói là không muốn chiến đấu bị tổn h·ạ·i, dây chuyền chỉ có thể nói là cố tình làm vậy.”
“Chỉ là không quen. Hôm qua nhận dây chuyền của ngươi coi như thực hiện giao dịch, giao dịch xong thì quay về nguyên điểm, còn đeo làm gì?”
“Ta tặng nàng cảm ngộ u ám, tặng nàng cảm ngộ sinh t·ử, tặng nàng góc nhìn vũ trụ, mục đích cuối cùng là vì tặng thêm thứ khác sao? Nàng có muốn nghe mình đang nói cái gì không?”
Dạ Cửu U không nhịn được cười: “Vậy là cái gì?”
Triệu Trường Hà nói một cách hùng hồn: “Đương nhiên là để ta ngắm cho đẹp mắt, nàng không đeo chẳng khác nào chưa thực hiện giao dịch. Cho nên ít nhất trước mặt ta nàng phải đeo vào, lúc ta không có ở đây thì tùy nàng.”
Dạ Cửu U rất muốn nói mình vốn không phải là người giữ chữ tín, ngươi đến cùng hiểu lầm gì về ta vậy... Nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn không nói ra, ngược lại vẻ mặt bất đắc dĩ, xoay người đổi váy dài, đeo vòng tay dây chuyền vào. Phảng phất đang nói, chỉ là vì giao dịch của ngươi thôi, hết cách rồi.
Đến tột cùng là vì không muốn p·h·á hỏng tín dụng giữa hai người hay là chính mình mượn cớ chút nào đó, thực ra nàng cũng không biết.
“Hài lòng chưa?” Dạ Cửu U nhìn hắn trong nháy mắt sáng mắt, có chút cạn lời hỏi.
Triệu Trường Hà cười: “Hài lòng rồi.”
Không biết là hài lòng nàng nguyện ý tiếp tục thực hiện giao dịch hay là hài lòng nàng đẹp.
Nói đến mới kỳ lạ, rõ ràng hôm qua cũng mặc như vậy cho hắn ngắm, Dạ Cửu U không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hôm nay bị hắn nhìn vậy lại tự nhiên có thêm một loại cảm giác x·ấ·u hổ, không biết từ đâu ra.
Triệu Trường Hà biết rõ nó khác nhau thế nào. Một đám người vây xem nàng dạo phố, với bí mật mặc cho một người đàn ông ngắm chỉ vì muốn hắn thấy đẹp, hai trải nghiệm tâm lý này tuyệt đối không giống nhau. Loại phụ nữ này, các Ma Thần thật sự không mấy người biết, ít nhất Dạ Cửu U thì không biết.
Nàng chỉ nhìn thấy Triệu Trường Hà ánh mắt nóng bỏng, bắt đầu như ngồi trên đống lửa: “Ngươi nhìn đủ chưa!”
“Nhìn chưa đủ.” Triệu Trường Hà cười ha hả lảng sang chuyện khác: “Thôi, chuyện Tứ Tượng Thượng Cổ cứ vậy nhé, nếu nàng thật sự cần sức mạnh của chúng, ta sẽ ra tay thay thế, được không?”
Dạ Cửu U bực mình nói: “Dùng để đ·á·n·h Tứ Tượng nhà ngươi cũng được à?”
“Nàng vốn không có lý do để đ·á·n·h họ, đến giờ các nàng có xung đột gì đâu? Tranh giành nam nhân?”
“Ngươi...” Dạ Cửu U khựng lại, cố gắng nghĩ một hồi, mới giật mình, nếu cứ duy trì quan hệ minh hữu với Triệu Trường Hà, mình thật sự không có lý do đối đầu với Tứ Tượng kiếp này.
Cái vòng vo này trong thời gian ngắn hơi khó xoay chuyển, dù sao nàng đã đối đầu với hệ thống này bao nhiêu năm rồi, dấu ấn đối đầu ăn sâu cố đế, gần như tự nhiên như phàm nhân ăn cơm ngủ. Bỗng nhiên phát hiện không còn lý do đối đầu, thế mà có chút hụt hẫng, không quen.
Đừng nói Dạ Cửu U, ngay cả Dạ Vô Danh bây giờ cũng đang vò đầu.
Ngay cả nàng cũng không quen.
Từng trịnh trọng cảnh cáo Triệu Trường Hà về sự tồn tại của Dạ Cửu U, còn chỉ ra xung đột lớn nhất giữa hai người là ở Chu Tước, cũng dự đoán chiến cuộc tương lai của hai người sẽ khốc l·i·ệ·t, nguy hiểm thế nào, bây giờ thì sao?
Ngoại trừ hôn tay Monet, các ngươi đã từng có một trận chiến thực sự nào chưa?
Triệu Trường Hà đang nói: “Vốn là muốn thoát khỏi nhãn hiệu cố hữu, chẳng phải quan hệ với Tứ Tượng cũng là một phần trong đó sao? Dạ Vô Danh đi càng xa, nàng cũng g·iết Tứ Tượng.”
Dạ Vô Danh: “...”
Ngươi đủ rồi, phải dùng ta kích Cửu U bao nhiêu lần nữa?
Lần này Dạ Cửu U không biết có bị kích hay không, chỉ im lặng một hồi rồi nói: “Ngoài chuyện Tứ Tượng, còn gì nữa không?”
Triệu Trường Hà không truy hỏi nàng có bỏ hay không bỏ Tứ Tượng t·h·i khôi mà hỏi: “Nàng còn cần dựa dẫm vào cảm ngộ từ mấy thứ hôm qua của ta không?”
Dạ Cửu U lắc đầu: “Đủ rồi. Sâu hơn nữa thì là đồ của ngươi, không phải Dạ Cửu U của ta.”
“Tsk...” Triệu Trường Hà tiếc nuối tặc lưỡi.
Dạ Cửu U liếc hắn, bật cười: “Sao, bị dày vò thành nghiện rồi à? Hay là không có đồ để treo ta lên nên tiếc nuối lắm?”
Triệu Trường Hà mỉm cười: “Loại vật này vĩnh viễn không t·h·iếu.”
“Ngươi lấy đâu ra tự tin đó vậy?” Dạ Cửu U cười nói: “Đừng trách ta không nhắc, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì hơn mười ngày nữa là ta chuyển hình gần xong rồi đó.”
Triệu Trường Hà nói: “Có thì có, nhưng ta sẽ không cho không mãi, cứ như l·i·ế·m c·h·ó, l·i·ế·m c·h·ó không có kết quả tốt.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Muốn nàng chủ động một chút, cầu ta một hai.”
“Ngay cả nh·ậ·n thức vũ trụ còn cho không ta thì nàng còn cái gì đáng để ta chủ động cầu của ngươi?”
“Đó chỉ là phác thảo sơ bộ thôi, nhiều thứ hơn chưa thấy, đối với nàng chỉ là tham khảo và tỉnh táo, khó mà có tác dụng lớn hơn.” Triệu Trường Hà cười tủm tỉm nói: “Món này ta sẽ giữ lại sau này, lúc nào nàng với ta thân m·ậ·t hơn sẽ dâng lên.”
Khi nào thân m·ậ·t hơn? Dù Dạ Cửu U không rành chuyện nam nữ cũng nhanh chóng nghĩ ra, bày ra vũ trụ phía trước đã là thần hồn đối tiếp, muốn thấy chi tiết, hoàn t·h·iệ·n hơn thì cần gì? Bạn tri kỷ? Hay song tu?
Dạ Cửu U ngược lại không phiền, chậm rãi nói: “Ngoài cái đó, ngươi thật sự không có thứ gì có thể nắm ta, muốn ta cầu xin ngươi đâu, nằm mơ giữa ban ngày.”
Triệu Trường Hà giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn năng lượng thạch.
Dạ Cửu U liếc qua, thần sắc thản nhiên trong nháy mắt c·ứ·n·g đờ: “Các ngươi dám t·r·ộ·m thác ấn khắc đá ở đầm nước của ta?”
“Nhờ nàng, nàng dùng nhà nàng để giam lỏng ta với Phiêu Miểu, không gian lận chút thì chúng ta chẳng phải quá ngu sao?”
Dạ Cửu U sắc mặt khó coi: “Ta giam lỏng các ngươi không phải ở trụ sở của ta, các ngươi tự t·r·ộ·m vào đó.”
“Nàng không nghĩ tới chúng ta sẽ t·r·ộ·m vào, là đ·á·n·h giá cao khả năng phòng ngự Cửu U Thâm Uyên của nàng hay đ·á·n·h giá thấp ta và Phiêu Miểu?” Triệu Trường Hà cười cười: “Thực ra chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nàng đã giải mã hết minh văn này chưa?”
Dạ Cửu U im lặng, đương nhiên là chưa.
Nàng biết ý Triệu Trường Hà, nàng có thể giải mã một phần, Phiêu Miểu đương nhiên cũng vậy, với thuộc tính và kiến thức hoàn toàn trái ngược của hai người, nội dung giải mã trùng khớp chắc chắn rất thấp. Theo lý thuyết chỉ cần hai người hợp lại, có thể c·ắ·t nghĩa tuyệt đại bộ phận, coi như còn chút chưa giải khai cũng có thể đoán ra ý nghĩa toàn văn.
Thiên Đạo minh văn là thứ cực kỳ bí ẩn, Dạ Cửu U chắc chắn không chủ động tìm Phiêu Miểu chia sẻ, nghĩ cũng không nghĩ. Triệu Trường Hà và Phiêu Miểu có t·r·ộ·m vào phòng tắm của nàng hay không không quan trọng, quan trọng là vô tình thúc đẩy mình và Phiêu Miểu hợp tác để tăng mạnh tỉ lệ giải mã.
“Phiêu Miểu giải mã chút văn tự, nàng có muốn biết không?” Triệu Trường Hà cười tủm tỉm nói: “Nếu muốn thì vụ tiếp th·e·o sẽ giao dịch cái này.”
Dạ Cửu U nghiến răng ken két. Ý hắn rất rõ ràng, sẽ không chủ động đưa ra nữa mà muốn nàng cầu xin.
Nhưng đúng vào điểm yếu, thứ này nàng rất cần.
“Chẳng lẽ bản thân ngươi không muốn giải mã?” Dạ Cửu U mãi mới nhả ra một câu như vậy.
Triệu Trường Hà cười: “Ta muốn chứ, nhưng hiện tại đối với ta nó chỉ là hiếu kỳ, không phải không thể thiếu. Vậy... nàng có muốn không?”
Dạ Cửu U nhịn một hồi, khẽ nói: “Ngươi muốn gì?”
“Nàng bằng lòng cho ta cái gì?”
Không khí im lặng trở lại, Dạ Cửu U không b·iểu t·ình, thực ra có chút rối.
Có thể cho hắn cái gì đây?
Giao dịch hôm qua đã là quá chiếm tiện nghi của hắn khi chỉ đi dạo phố. Nói đến nàng có thể cho hắn cái gì, có lẽ vốn hắn không cần gì cả, chỉ muốn con người nàng.
Bảo nàng chủ động, có thể dâng gì đây?
Dạ Cửu U cuối cùng thở dài: “Vẫn là ngươi dâng đi, chỉ cần ta có thể làm được.”
Triệu Trường Hà lặng lẽ nhìn nàng, đến khi thấy nàng hơi tức giận mới khẽ nói: “Nếu ta nói... muốn nàng...”
Dạ Cửu U ngưng tụ bóng tối trong lòng bàn tay, sắc mặt băng hàn, rõ ràng sắp trở mặt.
Dù thế nào, nàng cũng không thể chịu khuất phục thế này.
Lại nghe Triệu Trường Hà nói tiếp: “Muốn nàng ăn mặc hoàn t·h·iệ·n hơn một chút, mấy thứ trước mắt chỉ là hào nhoáng bên ngoài, còn t·h·iếu rất nhiều. Với cả hôm qua ta đeo dây chuyền nàng né tránh ta, ta không vui chút nào, hạng mục sau nhất định phải để ta động tay vào, không được né.”
Dạ Cửu U: “?”
Còn muốn gì? Khuyên tai? Trâm cài? Nếu là những thứ này thì thật nhẹ cả người, cứ để hắn tự đeo lên có gì đâu?
Tên này bị mỡ h·e·o làm mờ mắt, chuyện quan trọng thế mà chỉ đổi mấy thứ này?
Dạ Cửu U gần như không thể chờ đợi nh·ậ·n lời: “Thành giao.”
Triệu Trường Hà cười tủm tỉm móc ra một gói nhỏ: “Vậy mặc cái này vào trước đi.”
Dạ Cửu U ngẩn người: “Đây là gì?”
Triệu Trường Hà mở gói, lộ ra chiếc y·ế·m trắng nõn: “Cái này.”
Dạ Cửu U: “!!!”
Triệu Trường Hà nghiêm trang: “Ta bảo mấy thứ trước mắt chỉ là hào nhoáng bên ngoài mà, đương nhiên là chỉ t·h·iếu bên trong, chẳng phải là cái y·ế·m sao?”
Nhìn cái khuôn mặt nghiêm trang kia, Dạ Cửu U thật sự muốn đ·á·n·h một quyền vào.
Còn màu trắng nữa chứ!
Đây chính là cái hắn bảo nhất định phải để hắn động tay vào, không thể tránh à?
Hắn rốt cuộc đã "thuận tay" lấy cái y·ế·m ở đâu về vậy, còn đóng gói mà nàng còn không thấy động tác của hắn nữa! Có phải khi t·r·ộ·m mấy thứ này thì tiềm năng của đàn ông tăng vọt gấp mười không?
Dạ Cửu U hít một hơi thật sâu, gượng cười mị hoặc: “Nói thẳng ra chẳng phải là ham muốn thân thể... Đến đi, đằng nào chẳng phải đã sờ rồi.”
Nàng chủ động kéo dây váy, váy hơi buông ra, lộ bờ vai trắng nõn. Kết hợp với nụ cười mị hoặc, đột nhiên quyến rũ tuyệt luân, kinh tâm động phách.
Triệu Trường Hà run rẩy cầm cái y·ế·m tiến lên, Dạ Cửu U cười khẽ nhìn hắn tiếp cận, thực ra sâu trong mắt ẩn giấu hàn ý.
Cái sự khuất n·h·ụ·c này cứ nhớ lấy... Chờ lừa được bản dịch, lập tức trở mặt, không thể hợp tác thêm một khắc nào nữa!
Đang nghĩ vậy thì thấy Triệu Trường Hà nh·é·t cái y·ế·m từ cổ áo nàng xuống, còn thổi vào tai nàng một ngụm khí: “Cái này vẫn là để tự nàng làm đi.”
Dạ Cửu U ngẩn người, Triệu Trường Hà lại ngồi thẳng người, gần sát trước mặt nàng, lấy ra hộp son phấn từ trong n·g·ự·c.
Dạ Cửu U ngây ngốc nhìn hắn mở hộp son phấn, lấy bông phấn nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, miệng lẩm bẩm: “Mấy thứ này rửa mặt là hết, ngày nào cũng phải tô lại... Chờ ngày nào nàng cải thiện c·ô·ng p·h·áp, tự mình hồng hào thì không cần mấy thứ này nữa... Chắc không cần mấy ngày đâu.”
Thanh âm hắn rất khẽ, thần sắc rất chuyên chú, không hề sắc mị như tưởng tượng.
Dạ Cửu U ngồi yên để hắn thoa lên mặt, đầu óc t·r·ố·ng rỗng. Tư thế gần sát quá, gần đến mức cảm nhận được hô hấp của hắn, ngụm khí thổi vào tai nàng vẫn còn văng vẳng trong đầu, đến cả thân thể cũng tê dại.
Mãi một lúc sau mới khôi phục chút tỉnh táo, hỏi: “Ngươi tính toán nửa ngày chỉ vì cái này thôi à?”
“Không thì sao?” Triệu Trường Hà tùy ý đáp: “Biết chúng ta đang làm cái gì không?”
“Cái gì?”
“Cái này giống như vợ chồng làm việc đó.”
“Ngươi...”
“Thật sự nghĩ ta, Triệu Trường Hà, sẽ dùng giao dịch để trêu hoa ghẹo nguyệt à, ta là loại người không có phẩm như vậy sao? Muốn nói không có phẩm thì ngược lại ta nghĩ theo hướng khác không có phẩm hơn.”
“Có r·ắ·m thì thả thẳng!” Dạ Cửu U đơn giản bị khiến cho tinh thần r·ối l·oạn.
“Sau này gặp ta thì phải ăn mặc thật xinh đẹp. Nếu không chịu thì giao dịch minh văn của chúng ta giao dịch từng chữ một, ngày nào cũng đến để ta bôi trét cho một lần.” Triệu Trường Hà vừa nói vừa cất hộp phấn, vừa lấy son môi đưa lên môi nàng ra hiệu nàng mím.
Dạ Cửu U vô ý thức mím môi.
Ánh mắt lay động, dừng lại trên đôi mắt hắn, gần ngay trước mắt, cả hai đều thấy bóng hình của nhau.
Chỉ tiếc không rõ ràng như tấm gương, nếu đủ rõ ràng, Dạ Cửu U sẽ thấy trong mắt mình có ý mị hoặc, đến giờ vẫn chưa tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận