Loạn Thế Thư

Chương 126: Chân không quê quán

Thời điểm thực sự tiến đánh Bạch Liên tự, Nhạc Hồng Linh thầm mừng vì trước đây khi tiềm phục quan sát đã hết sức cẩn thận, không trực tiếp động thủ.
Ngôi chùa này nhìn bề ngoài tăng lữ không nhiều, chỉ chừng trăm người, nhưng thực tế mỗi người đều là cường giả tinh nhuệ, Pháp Nguyên và Cung Siêu Quần đều có lực lượng ngang nhau. Lúc bị đánh bất ngờ, ứng chiến vội vàng, dưới sự tiến công toàn lực của Trấn Ma ti mà vẫn có thể cầm cự, dần dần lùi về phía chùa.
Nếu không có quân đội điều mấy trăm cung thủ đến giúp, riêng Trấn Ma ti căn bản không thể quét sạch ổ điểm của đám tặc tự này, trách không được Cung Siêu Quần thường ngày khó mà làm việc.
Nhạc Hồng Linh rất khó hiểu vì sao tăng chúng Bạch Liên tự lại mạnh như vậy.
Di Lặc giáo không giống các đại tông môn gia tộc bồi dưỡng mầm mống từ nhỏ, cũng không như Trấn Ma ti chọn lựa những người xuất thân trong sạch, có võ đạo cường giả trong thiên hạ để gia nhập, có công việc ổn định.
"Nguồn cung lính" của bọn chúng cơ bản đều là mê hoặc mà đến, có đạo tặc, có người lương thiện, chỉ một bộ phận tự mang võ nghệ, phần lớn vốn là nông phu ngư dân nghèo khổ, mà lại đã trưởng thành, thậm chí đã trung lão niên, rốt cuộc là thế nào mà trong thời gian ngắn ngủi, bọn chúng lại huấn luyện được đám hỗn độn này thành từng người phá Huyền Quan, thấp nhất cũng nhất nhị trọng, cao thì lục thất trọng? Luyện như thế nào được?
Chẳng lẽ ai nấy cũng là Triệu Trường Hà sao?
Thêm vào đó, vì giáo nghĩa "sát sinh thành Phật", đám tăng chúng này đều dũng mãnh vô cùng, ai nấy tay đều đã nhúng máu, không phải là những nông phu hiền lành chưa từng tranh đấu với ai.
Với lực lượng như vậy, Di Lặc giáo còn có vô số người, trải rộng khắp Giang Nam. Một khi nổi lên, sẽ long trời lở đất.
Đừng nói toàn bộ Giang Nam, ngay trước mắt là Bạch Liên tự này thôi, Nhạc Hồng Linh rất nghi ngờ nếu Pháp Nguyên nhất quyết bỏ chạy, chỉ dựa vào cung nỏ bên ngoài có thể không ngăn được.
"Bạch!" Nhạc Hồng Linh một kiếm chém ngang cổ một gã đồ chúng Di Lặc giáo, chợt ôm bả vai, hơi nhíu mày.
Vết thương này nói là không ảnh hưởng nhiều đến hành động, nhưng thực chiến ít nhiều vẫn liên lụy, còn tệ hơn dự đoán một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng đêm, Pháp Nguyên đang dẫn mấy tăng chúng cốt cán vừa đánh vừa lui về phía hậu sơn, trước sự tiến công của Cung Siêu Quần.
Đêm khuya, một khi vào rừng núi thì vô cùng dễ bị chạy mất, hỏi Triệu Trường Hà thì biết rõ nhất.
Không thể để thủ lĩnh kiểu này chạy thoát!
Nhạc Hồng Linh khẽ cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau âm ỉ trên vai, phóng người lên, một kiếm phi đâm.
Pháp Nguyên đang dùng sức giao chiến với Cung Siêu Quần, hắn biết Cung Siêu Quần cực kỳ khó đối phó, đơn đả độc đấu còn chưa chắc đã thắng, đừng nói bây giờ đối phương đang khí thế ngút trời, lòng quân phe mình thì đại loạn, cơ bản là không có phần thắng. Nhưng Pháp Nguyên có lòng tin trốn thoát, bóng đêm đen đặc, chỉ cần tìm cơ hội chui vào trong núi...
Hắn gắng gượng giơ đao lên, đao mang chói mắt bao phủ các yếu huyệt quanh người Cung Siêu Quần, chính là tuyệt học Bạch Liên tịnh thế của Di Lặc giáo.
Cung Siêu Quần hơi lùi trọng tâm về sau, cầm kiếm ngưng thần đề phòng.
Hắn biết một đao này lợi hại, muôn vàn ảo ảnh cùng lúc xâm nhập, lên trời xuống đất cánh sen đều là đao, nhất định phải vững chắc Linh Đài, phá được ảo ảnh, mới ứng phó được một kích này.
Nhưng ngay khi hắn khẽ lùi nửa bước, đao mang đột nhiên biến mất, Pháp Nguyên đã phi thân bỏ chạy, đúng là hư chiêu!
"Trấn Ma ti chỉ có thế thôi! Ha ha ha ha... Ách..."
Một đạo kiếm quang kéo đến dưới ánh trăng, Nhạc Hồng Linh dưới vầng trăng tròn thân ảnh như Nguyệt cung giáng xuống, rơi thẳng từ chín tầng trời.
"Keng!" Pháp Nguyên cầm đao ra sức đỡ, tình thế bỏ chạy liền khựng lại, giận tím mặt chửi ầm lên: "Nhạc Hồng Linh! Chớ để một ngày nào đó rơi vào tay bản tọa, ta sẽ bắt ngươi quỳ trên mặt đất như chó cầu xin ta..."
Chưa kịp dứt lời, một mũi tên như cầu vồng xuyên mặt trời, mang theo tiếng rít kinh khủng xé gió lao tới, nhắm thẳng cổ họng!
Pháp Nguyên chưa kịp buông lời ngoan độc, vội vàng quay thân né tránh, mũi tên sượt qua bả vai, cạo xuống một mảng lớn da thịt.
Khóe miệng Nhạc Hồng Linh hơi nở nụ cười, không tha lại lần nữa tung kiếm.
Sau lưng, Cung Siêu Quần cũng đã một kiếm đâm thẳng vào giữa lưng Pháp Nguyên.
Tam phương giáp công, Pháp Nguyên làm sao gánh nổi?
Vai trái và sau lưng cùng lúc tóe máu, Pháp Nguyên cực kỳ chật vật lảo đảo ngã sang một bên, miệng gầm thét: "Di Lặc hàng thế, sát thân thành Phật!"
Theo tiếng hô, những tăng lữ còn lại đang chống cự Trấn Ma ti đồng loạt lẩm bẩm: "Di Lặc hàng thế, sát thân thành Phật..."
"Vô Sinh lão mẫu, chân không quê quán..."
Nhạc Hồng Linh đang định bồi thêm cho Pháp Nguyên một kích, thì thấy một tăng lữ hai mắt đỏ bừng, như hổ điên lao về phía nàng.
Nhạc Hồng Linh một kiếm đâm vào ngực đối phương, không muốn dây dưa, định bức lui, không ngờ tăng lữ kia không tránh không né mặc cho trường kiếm xuyên qua lồng ngực, dùng sức túm lấy thân kiếm của nàng.
Điên rồi...
Nhạc Hồng Linh giật kiếm, vậy mà trong thời gian ngắn không rút ra được.
Quay đầu nhìn quanh, hết thảy tăng lữ đều phát điên rồi.
Mỗi người đều dùng máu thịt của mình để ngăn cản binh khí của Trấn Ma ti, ôm chặt không buông tay.
Đây quả thực không còn là cuồng tín đồ, cuồng tín đồ ít nhiều còn biết đau, bọn chúng dường như đã mất hết cảm giác đau đớn. Đây là bí pháp tước đoạt lý trí, triệt để trở thành dã thú chỉ biết trả giá hết thảy vì tín ngưỡng.
Đây chính là chân không quê quán của bọn chúng? Cái chốn Cực Lạc thực sự, bởi vì không có đau đớn.
Khi mọi người rút binh khí từ trên thân những dã thú này về, Pháp Nguyên đã thừa dịp trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, trốn vào rừng núi, không dấu vết.
Cung Siêu Quần giận đến bốc hỏa: "Toàn viên lục soát núi! Hắn bị trọng thương, khó giấu được mùi máu, chạy không xa!"
Nhạc Hồng Linh hơi suy yếu ôm bả vai thở dốc mấy cái, vừa rồi lúc nàng chặn đường Pháp Nguyên, một kiếm kia bị đối phương chống đỡ, lực phản chấn khiến vết thương của nàng thêm nặng, vẫn luôn cố gắng kiềm chế, bây giờ không áp chế nổi nữa, vết thương bắt đầu nứt toác, máu tươi ào ạt chảy ra.
Nhớ tới mũi tên vừa rồi đã kịp thời trợ giúp, Nhạc Hồng Linh trong lòng lại có chút cảm xúc khó tả, ngẩng đầu nhìn về phía chùa chiền, tìm kiếm bóng dáng Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà không tham gia vây công, vì hắn cũng có một đống đối thủ, đối thủ chủ yếu là người quen cũ Niêm Hoa thiên nữ.
Lúc bắn tên hắn đã chế trụ Niêm Hoa thiên nữ, mũi tên viện binh vừa rồi còn chưa kịp chạy tới, tình thế đột biến, Pháp Nguyên đã chạy thoát.
Triệu Trường Hà đặt Long Tước lên vai Niêm Hoa thiên nữ, ép nàng phải quỳ trên mặt đất, thở dài nói: "Pháp Nguyên ác khẩu với Nhạc Hồng Linh như vậy, ngươi lại bắt ta phải quỳ... Oan có đầu, nợ có chủ, hà tất như thế?"
Nhạc Hồng Linh đang định bay tới để bàn bạc với Triệu Trường Hà thì khựng lại, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn hắn, không tiến tới.
Thực ra Triệu Trường Hà có ý định trả thù thay Nhạc Hồng Linh, nhưng không hoàn toàn là vậy.
Bởi vì qua thời gian kết giao trước đó, hắn cảm thấy Niêm Hoa thiên nữ này không cuồng nhiệt trong tín ngưỡng đến thế, trước đây nàng đã từng làm vài việc nhỏ giúp hắn, che giấu cho hắn, không phải chỉ có cơ bắp, chỉ biết kính dâng cho giáo phái. Việc hắn ép nàng quỳ cũng là để thăm dò, nếu như nàng giống như những con thú tự nguyện bỏ mạng khác, nàng sẽ không quỳ, mà sẽ chỉ ôm Long Tước tự sát.
Nhưng nàng đã quỳ xuống, chứng tỏ đây không phải là cuồng tín đồ bị tẩy não, hoàn toàn có thể chiêu hàng.
Lại nghe Niêm Hoa thiên nữ tiếp tục nói: "Thánh giáo chúng ta vẫn luôn đối đãi với ngươi không tệ, muốn thu nạp ngươi nhập giáo, vì sao ngươi lại như vậy..."
Triệu Trường Hà cuối cùng cũng mở miệng: "Thu nạp? Nhập giáo? Là để giống như lũ dã thú kia đi chịu chết sao?"
Niêm Hoa thiên nữ giật mình, nhỏ giọng nói: "Ngươi sẽ không... Ngươi thân là Tiềm Long liệt kê, tiềm lực vô tận, trong giáo chỉ muốn bồi dưỡng ngươi, không giống vậy."
"Không có gì khác nhau cả, phái ngươi đóng giả làm Nhạc cô nương để truyền giáo cho ta chẳng lẽ không phải giấu bí pháp khống chế suy nghĩ sao?"
Niêm Hoa thiên nữ nói: "Trình độ khác nhau... Thôi đi, công tử nghĩ vậy, ta cũng không có gì để biện minh."
Triệu Trường Hà nói: "Ta cũng không muốn biện kinh với ngươi, ngược lại ta cảm thấy ngươi và bọn họ không giống nhau lắm, chưa bị tẩy não thành đồ đần hay kẻ điên, còn có thể trao đổi. Ta nói thẳng, bây giờ Pháp Nguyên bị thương, không thể nào thoát khỏi vòng vây của Cung Siêu Quần, nếu mọi người không tìm thấy, chứng tỏ trong núi chắc chắn có bí quật hoặc mật đạo ẩn giấu, ta rất nghi ngờ mọi người vẫn đang tìm kiếm trong núi, mà hắn đã ở ngoài vài dặm rồi."
Đôi mắt Niêm Hoa thiên nữ khẽ động, có chút kinh ngạc.
Triệu Trường Hà nói: "Cho nên ta đoán không sai chứ? Ta đã nói sào huyệt Ma giáo kinh doanh lâu như vậy không thể nào không có chút bí quật gì đó. Ngươi chỉ cần nói mật đạo ở đâu, ta có thể làm chủ tha cho ngươi một mạng, ngươi về sau có thể thay hình đổi dạng, chuyển đến nơi khác sinh sống, không cần dính dáng đến Di Lặc giáo... Thấy cảnh những người kia xuống tràng, ngươi thật không chút do dự sao? Ngày thường làm bồn cầu, có việc thì đi chịu chết, nghĩ mà thấy thương cho các ngươi."
Niêm Hoa thiên nữ cũng rất kỳ lạ: "Ngươi... Hoàn toàn có thể dùng khổ hình tra tấn ta, thậm chí, thậm chí nói những lời ngoan độc như Pháp Nguyên đã nói với Nhạc Hồng Linh, tại sao lại muốn tha cho ta, còn khuyên ta hoàn lương?"
Khuôn mặt Triệu Trường Hà lại có chút ửng đỏ, giọng trầm xuống: "Ngươi... Đã từng coi như là nâng ta lên, còn thơm ta một cái."
Niêm Hoa thiên nữ mở to mắt nhìn, vẻ kinh hoàng khi bị bắt làm tù binh cũng gần như biến mất, thiếu chút nữa đã bật cười.
Triệu Trường Hà thẹn quá hóa giận: "Mau nói, không thì ta sẽ tra tấn thật đấy!"
"Không cần như vậy." Niêm Hoa thiên nữ cười nói: "Ta không chỉ biết mật đạo ở đâu, thậm chí bây giờ còn có thể dẫn ngươi đi."
Triệu Trường Hà ngạc nhiên nói: "Dễ nói chuyện vậy sao?"
"Vì ngươi nói không sai, ta không muốn sau này biến thành kết cục như bọn họ." Niêm Hoa thiên nữ khẽ cười, giọng lại có chút vũ mị: "Hơn nữa... Ngươi hết sức đáng yêu. Tu La khát máu trong lòng mọi người, lại là tiểu đệ đệ như vậy... Ngoài ra, ta cũng không phải bồn cầu nha..."
"Liên quan gì đến ta?" Triệu Trường Hà có chút mất mặt, vô ý thức nhìn quanh, lại ngạc nhiên phát hiện Nhạc Hồng Linh đang đứng dự thính ở gần đó.
Triệu Trường Hà: "...Ngươi đến từ khi nào?"
"Vừa tới." Nhạc Hồng Linh mặt không đổi sắc đi tới, không biết xuất phát từ ý tưởng gì đá Niêm Hoa thiên nữ một cước: "Bí quật ở đâu, mau nói."
Đây thực sự là vừa mới tới sao?
Triệu Trường Hà nghiêng đầu, giả vờ không đoán ra.
Niêm Hoa thiên nữ cười nói: "Thực tế là trong chùa có bí quật và mật đạo dưới lòng đất, vừa để làm các nghi thức bí mật, vừa để trốn chạy ra sau núi. Các ngươi đến đột ngột, bọn chúng không kịp vào mật đạo trong chùa, chỉ kịp rút lui về phía sau núi. Bây giờ vừa vặn ngược lại, nếu hắn từ sau núi vào mật đạo, thì ngược lại là từ trong chùa chui ra ngoài, các ngươi mà dồn tinh lực tìm kiếm ở sau núi, hắn từ đây ra ngược lại thật trốn thoát."
Triệu Trường Hà và Nhạc Hồng Linh liếc nhau, chút xấu hổ trong lòng thoáng chốc bay biến.
Niêm Hoa thiên nữ lại bồi thêm một câu: "Đúng rồi, bên dưới có nhiều đồ hồi phục, thủ đoạn khôi phục của Thánh giáo vượt xa tưởng tượng của các ngươi. Ta kiến nghị các ngươi đừng cho hắn cơ hội, nên sớm hành động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận