Loạn Thế Thư

Chương 32: Sao tới muộn vậy

**Chương 32: Sao tới muộn vậy**
"Ngươi muốn cây đao này của ta?" Hoàng phó đà chủ gõ gõ vào thân đao, có chút buồn cười: "Ngươi nếu thật sự thắng được ta, vị trí của ta đều là của ngươi, chẳng lẽ ta lại tiếc một thanh đao sao? Chẳng qua là ta thực sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin, cho rằng ngươi ở chung với nàng thì ngươi cũng đạt được trình độ của nàng rồi?"
Triệu Trường Hà không tranh cãi, mỉm cười: "Xin chỉ giáo."
Hai người ra đến sân viện, một đám giáo chúng nghiêm nghị vây xem, bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Huyền Quan nhất trọng chiến nhị trọng, kỳ thật cũng không hiếm thấy, nhưng cái loại năng lực vượt cấp khiêu chiến này, thật sự tồn tại trên người một tân thủ mới luyện hơn một tháng sao?
Triệu Trường Hà dám đánh, đương nhiên là có lòng tin của hắn, hiện tại hắn không còn là kẻ vô tri khi mới đến đây.
Hắn biết rõ, với những gì đã tiếp xúc ở cấp độ võ thuật thấp này, Huyền Quan nhất trọng và nhị trọng không có nhiều khác biệt, chỉ là lực lượng lớn hơn, phản ứng nhanh hơn, nhưng biên độ cũng không quá lớn. Nội công hắn tu luyện đủ để bù đắp sự chênh lệch này, nhưng đối phương không biết điều đó. Sự thiếu hụt thông tin và sự khinh địch của đối phương chính là cơ hội để hắn chiến thắng.
Khó khăn của mình ngược lại là làm thế nào để phát huy nội công, đồng thời phải giấu kín nó, tránh bị phát hiện.
Huống chi hắn không chỉ luyện quyền suông... Triệu Trường Hà trong sơn trại ngày ngày đánh nhau, cùng với đám lão giáo chúng giao đấu không ít, sinh ra cái danh "Triệu lão đại", "Tiểu Bá Vương", kinh nghiệm thực chiến không hề thiếu. Còn Hoàng phó đà chủ ở thành này lâu như vậy, có làm nên tích sự gì đâu, suốt ngày chỉ ôm thị nữ uống rượu, hỏi cái sự dũng mãnh ngày xưa còn lại được mấy phần?
Nhạc Hồng Linh có thể vượt cấp khiêu chiến, Lạc Thất cũng đã nổi danh khắp thiên hạ... Nếu mình còn không dám thử một lần, chi bằng về nhà cày ruộng, dựa vào cái gì mà cùng bọn người này gặp lại trên giang hồ?
Triệu Trường Hà hít sâu một hơi, bước chân xê dịch, ra chiêu trước.
Trường đao xé gió, vạch qua khoảng không trước mắt, mọi người chỉ thấy ánh đao lóe lên, Huyết Sát cuồng quyển, đao mang đỏ tươi thoáng cái đã đến bên trái cổ Hoàng phó đà chủ.
"Đao nhanh thật!" Rất nhiều người biến sắc.
"Chỉ riêng đường đao này, ai mà tin được đây là người mới luyện hơn một tháng?"
"Nói hắn luyện ba năm ta cũng không nghi ngờ..."
"Thế gian thật có thiên tài như vậy sao? Mà lại còn ở chung một phòng..."
Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Hoàng phó đà chủ đã vô cùng ngưng trọng, tốc độ của đao làm hắn kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Vô thức né sang phải, cương đao trong tay gấp gáp cản phía bên trái, cố gắng dùng tu vi cao hơn và trọng lượng của cương đao để nghiền ép, đẩy lui nhát đao của Triệu Trường Hà.
Một khi đã để cho hắn sơ hở thì thắng bại đã định.
Phương đà chủ vẻ mặt nghiêm túc thở dài: "Lão Hoàng bị đoạt mất khí thế rồi, không nên bị động như vậy..."
Vừa dứt lời, nhát đao thoạt nhìn nhanh như chớp của Triệu Trường Hà bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, Hoàng phó đà chủ một đao bổ xuống, như chém vào bông, đao của Triệu Trường Hà trượt như cá bơi sượt qua sườn đao của hắn, rồi lướt về phía cổ tay của hắn.
"Đây đúng là chiêu trong Huyết Sát Đao Pháp, nhưng gần như không ai dùng?"
"Huyết Sát Đao Pháp vốn thẳng thắn, thoải mái, những biến hóa tinh xảo không được ưa chuộng lắm, cần phải tốn thêm công sức mới có thể thành thạo, người bình thường bỏ qua những xảo chiêu này."
"Vậy hắn đã luyện bao lâu rồi?"
"Khả năng khống chế tinh tế như điều khiển cánh tay này, hắn thật sự chỉ luyện hơn một tháng?" Suy nghĩ tương tự chợt lóe lên trong đầu Hoàng phó đà chủ, hắn vội vã thu đao về.
Nhưng vừa rút đao, sơ hở đã biến thành của chính mình.
Khóe miệng Triệu Trường Hà hình như nở một nụ cười, một chân to đã không khách khí đá vào bụng dưới Hoàng phó đà chủ.
Một cước này không thấy chút tinh xảo nào như chiêu đao vừa rồi, Huyết Sát lực lượng cuồng bạo sôi trào mãnh liệt bùng nổ, Hoàng phó đà chủ cảm giác Huyết Sát Công nhị trọng của mình như là luyện tập uổng công, căn bản không chống đỡ nổi luồng sức mạnh đồng nguyên này, bay ngược ra xa hơn mười trượng, đâm sầm vào tường viện, rồi ngã xuống đất.
"Khụ khụ..." Hắn vất vả co ro trên mặt đất: "Cho, cho ta Định Huyết Đan... Huyết sát chi khí của ta bị hắn đảo loạn rồi..."
Giữa sân lặng ngắt như tờ.
Đồng nguyên Huyết Sát Công, đồng dạng Huyết Sát Đao Pháp, nhất trọng phá nhị trọng, giao thủ chỉ vỏn vẹn ba hiệp!
Hoàng phó đà chủ thậm chí còn không tìm được cơ hội phản công!
Ngay cả Triệu Trường Hà cũng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, hắn thậm chí còn chưa dùng đến nội lực... Tôn giáo tập nói không sai, ma luyện đao pháp quan trọng không kém gì công pháp.
Cái kia mỗi ngày luyện tập một ngàn lần thậm chí ba ngàn lần đao, cuối cùng giờ phút này bắt đầu toả ra ánh đao chói lọi.
Triệu Trường Hà vung đao ngang: "Phương đà chủ, thuộc hạ khiêu chiến này là thắng rồi chứ?"
Nhìn đôi mắt có chút huyết sắc và thô bạo vì thôi động Huyết Sát Công, bị vung đao ngang qua mặt, Phương Bất Bình có chút bất an, luôn cảm thấy cái tên hán tử dữ dằn này sắp chém mình làm đôi.
Hắn hít sâu một hơi, nắm chặt lan can ghế nằm: "Không sai, theo quy củ trong giáo, từ hôm nay chức phó đà chủ của Hoàng là của ngươi."
Triệu Trường Hà cười lớn: "Vậy thì tốt, thân là Phó đà chủ chưởng quản thuế ruộng, đối với việc điều hành thuế ruộng ta có ý kiến riêng. Vương Đại Sơn!"
Vương Đại Sơn trong lòng run sợ: "Nhỏ, nhỏ xin nghe."
"Nhỏ cái rắm nhỏ, ngươi cũng là phó trại chủ của Lão Tử, nói chuyện lớn tiếng lên!" Triệu Trường Hà chỉ đao về hướng nhà kho: "Dẫn mấy huynh đệ, đi lấy ba trăm lượng bạch ngân, ba xe ngô, một nửa số thịt mang đi, duy trì xây dựng Bắc Mang sơn trại. Cẩn thận một chút, đừng dời đồ bên trong, để lại chút cho huynh đệ trong thành, đừng có hẹp hòi không biết đối nhân xử thế."
Mặt Phương Bất Bình tái mét.
Triệu Trường Hà nhanh chân đến bên tường viện, đưa cho Hoàng phó đà chủ một viên Định Huyết Đan: "Triệu mỗ phụng mệnh Tiết giáo chủ, phải quản lý tốt Bắc Mang sơn trại, cái phân đà thuế ruộng này vẫn nên để Hoàng phó đà chủ quản lý thay đi."
Lúc này trong túi quần Triệu Trường Hà không chỉ có viên Định Huyết Đan hắn cố ý giữ lại trước đó, mà có đến bảy tám viên, là Tôn giáo tập lén đưa cho khi sắp đi. Hoàng phó đà chủ không ngờ người giúp mình giải quyết vấn đề lại là Triệu Trường Hà chứ không phải Phương Bất Bình, sau khi ăn đan thì trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Cảm ơn. Đao là của ngươi."
Xem ra hắn vốn là một tên đạo tặc, sự sảng khoái vẫn phải có. Triệu Trường Hà không khách khí với hắn, cầm lấy thanh cương đao dày, có chút thích thú vung vẩy hai lần, rồi đeo vào bên hông. Sau đó quay người ôm chồng sách vừa rồi, đối Phương Bất Bình cười tủm tỉm nói: "Nếu đà chủ không còn gì phân phó, thuộc hạ xin cáo lui trước."
Phương Bất Bình hít sâu mấy hơi, nếu như hắn không bị thương, chắc chắn đã bất chấp hậu quả chém Triệu Trường Hà thành hai khúc rồi. Nhưng hiện tại hắn bị thương đến mức không xuống được giường, ngược lại sợ Triệu Trường Hà bất chấp hậu quả chém hắn thành hai khúc, với ánh đao nhanh như chớp vừa rồi, người khác sợ là không kịp cứu viện.
Hắn cố gắng đè nén tức giận trong lòng, gắng gượng giữ giọng nói bình tĩnh: "Triệu trại chủ dũng mãnh, là phúc lớn của Thánh giáo, là chuyện may mắn. Nhưng đã nhập giáo phái, một số quy củ vẫn cần phải nói rõ với Triệu trại chủ."
Triệu Trường Hà nói: "Đà chủ cứ nói."
"Sơn trại không phải vật tư nhân của ngươi, mà là một đường dây để phân đà kiếm tiền, nói đâu cũng là như vậy cả. Sơn trại nếu có thu hoạch, mỗi tháng một nửa giữ lại, một nửa nộp lên cho phân đà; nếu như các ngươi bắt được quan binh hoặc chính đạo tiễu phỉ, không được tự tiện xử lý, nhất định phải áp giải đến cho bản tọa định đoạt. Những chuyện này Triệu trại chủ nhất định phải nắm chắc, bằng không nháo đến tổng đàn, Tứ Tượng giáo cũng sẽ không vì loại sự tình này mà che chở ngươi, giáo vụ nội bộ của Huyết Thần giáo chúng ta vẫn là tự chủ."
Triệu Trường Hà cười nói: "Ta đương nhiên để ý rồi. Bất quá nói thật, nếu có quan binh hoặc chính đạo tiễu phỉ, cũng mong phân đà hỗ trợ."
"Chuyện đương nhiên." Phương Bất Bình thực sự không muốn nhìn nụ cười chói lọi của Triệu Trường Hà nữa, chán ghét phất phất tay: "Đi đi."
Triệu Trường Hà nhìn về phía Vương Đại Sơn và những người khác đang đẩy xe đến, vung tay lên: "Các huynh đệ, về núi!"
Đúng lúc này, bầu trời lóe lên kim quang.
Loạn Thế Thư nhấp nháy liên tục trong chưa đầy một khắc như vậy là chuyện hiếm thấy trên đời, hầu như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, lần này là bảng nào thay đổi?
Nhìn kỹ, thì ra là Tiềm Long Bảng.
"Tháng chạp, tiểu hàn. Triệu Trường Hà, Huyền Quan nhất trọng, ba hiệp thắng nhị trọng, tiềm lực đáng khen."
"Tiềm Long Bảng có người mới."
"Tiềm Long hai trăm năm mươi, Triệu Trường Hà."
Không có, thứ tự rất bình thường, cũng không có đãi ngộ như Nhạc Hồng Linh và Hạ Trì Trì, có thêm một câu bình luận cuối cùng, xem ra không được coi trọng lắm.
Dù sao cũng chỉ là cấp thấp Huyền Quan nhất nhị trọng, chuyện vượt cấp này không hiếm, chỉ là ba hiệp thắng thì hơi khó. Với chút thực lực ấy, có tên trên Tiềm Long Bảng cũng không phải chuyện tốt, thực lực không đủ lại bị người đố kỵ, những tân tú cuối bảng thường sống không lâu.
Đa phần người trên đời chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để ý, nhiều nhất cảm thấy cái tên Triệu Trường Hà này quen tai.
Ngoài ngàn dặm, trong bí địa, Hạ Trì Trì mở mắt sau khi khoanh chân tiềm tu, ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng nở một nụ cười động lòng người.
"Ngươi theo sau ta lên bảng, là muốn nhắc nhở ta điều gì sao? Đây gọi là tranh bảng tỏ tình? Hì hì."
"Thật ra ta đã sớm biết, dù ngươi và ta xuất phát muộn, Loạn Thế Thư rực rỡ trên bầu trời, nhất định có chỗ đứng cho cả hai ta."
"Tiềm Long Bảng không phải là điểm cuối, Thiên Địa Nhân Bảng đang chờ chúng ta."
Ngày hè chói chang, sao tới muộn vậy!
Nàng Hạ Trì Trì là như thế, Triệu Trường Hà sao lại không phải?
Ở đâu đó trong thành, Nhạc Hồng Linh đứng trên nóc nhà cao tầng, lặng lẽ nhìn Triệu Trường Hà đang chào hỏi cấp dưới vận chuyển vật liệu ở phía xa.
Lời Triệu Trường Hà ngày đó bỗng nhiên lóe lên trong lòng nàng: "Ta Triệu Trường Hà đến đời này, không phải là để hưởng lạc nơi thôn quê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận