Loạn Thế Thư

Chương 267: Cẩu nam nữ

Chương 267: Cẩu nam nữ
Trước đó, Ba Đồ chưa từng nghĩ mình dám vung đao vào một cường giả Nhân bảng hạng 41, đã mở bí tàng.
Nhưng khoảnh khắc đao bổ ra, chiến ý trong lòng đã thay thế mọi suy nghĩ khác.
Những ngày bị đè nén này thật khó nuốt trôi, ai ai cũng muốn đến gặm một miếng.
Một gã lỗ mãng, thiết hàm hàm mãnh hán vốn có nay bị ép đến mức trong mắt loé lên sự hung ác và nham hiểm. Như một con sư tử thảo nguyên trốn trong chân núi, liếm láp vết thương, đôi mắt đẫm máu căm hận nhìn đám đông xung quanh đầy ý đồ xấu xa, sự thô bạo dâng trào trong lồng ngực mà không có chỗ giải tỏa.
Chỉ cần một mồi lửa, mọi thứ sẽ tan nát.
Chú ta là cường giả Địa bảng, ta đã thấy nhiều rồi! Nhân bảng thì sao chứ, lẽ nào đao thương bất nhập!
"Bang!" Cây khoát đao hung hãn bổ vào loan đao của Hổ Liệt.
Hổ Liệt căn bản không có thời gian rảnh để đối phó hắn, chỉ tiện tay gạt một cái. Bên cạnh là đao của Triệu Trường Hà, phía sau là kiếm của Nhạc Hồng Linh, gần như đồng thời không theo thứ tự mà tới, nhất là kiếm của Nhạc Hồng Linh không phải trò đùa, làm gì có thời gian để ý đến Ba Đồ?
Nhưng chỉ một cú gạt tay, Ba Đồ đã cảm thấy một luồng cự lực tuôn ra, kinh mạch hỗn loạn, cố nén không được mà cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào ra ngoài.
Nhưng hắn không hề sợ hãi mà còn mừng rỡ, vừa phun máu vừa cười lớn: "Ha ha... Ha ha ha... Cũng chỉ có vậy thôi!"
Không phải hoàn toàn không thể chống cự, không đến mức bị giây chết ngay lập tức! Điều này chứng tỏ bao vây tấn công là có thể đánh, không phải tự tìm đường chết!
Những ngày tháng khổ luyện và tiến bộ này không hề uổng phí! Không uổng công bảo vật mà thúc thúc để lại!
"Khả Hãn!" Đám hộ vệ trung thành bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, vội vàng đỡ Ba Đồ: "Có chuyện gì vậy..."
"Bọn chúng bày bẫy giết chúng ta, không ai thoát được đâu!" Ba Đồ vung đao: "Xông lên theo ta, chém chết hết lũ tay sai của hắn!"
Tiếng la hét giết vang dội, hộ vệ của Ba Đồ và đám thuộc hạ Hổ Liệt dẫn tới chém giết lẫn nhau.
Bên kia, Hổ Liệt vừa phải đỡ đao kiếm của Nhạc Hồng Linh và Triệu Trường Hà, thấy cảnh này suýt chút nữa hộc máu.
Một kế hoạch giăng bẫy vây đánh Nhạc Hồng Linh, đột nhiên biến thành trận đối đầu với số lượng người của hai bên không chênh lệch nhau là mấy, đồng thời hắn lại còn bị đôi cẩu nam nữ giáp công... Hắn thật sự không hiểu mọi chuyện biến thành thế này từ lúc nào.
Sao Ba Đồ lại dám! Đến cả lương thực để bộ tộc qua mùa đông hắn còn chưa lo xong, chẳng lẽ hắn nghĩ Nhạc Hồng Linh sẽ đưa lương cho hắn chắc!
Hổ Liệt không còn tâm trí nghĩ nhiều, thực lực của Ba Đồ vượt quá dự tính của hắn, có thể đỡ được một đao của hắn đã là may mắn, hơn nữa thực lực của đôi cẩu nam nữ trước mắt cũng vượt quá dự kiến. Nhất đao nhất kiếm điên cuồng công kích, khiến hắn không thể phân tâm.
Dù đã cố gắng đánh giá Nhạc Hồng Linh cao nhất có thể, hắn vẫn không nghĩ tới người phụ nữ này lại mạnh đến vậy.
Chuyện Nhạc Hồng Linh phá tan trướng Hắc Lang, đánh giết Hắc Lang Vương nghe rất oai, nhưng người ở thảo nguyên như bọn họ biết rõ chi tiết hơn, không có rung động tâm can như Loạn Thế Thư miêu tả.
Bởi vì khi đó quân lính của trướng Hắc Lang ở bên ngoài, xung quanh trướng chỉ có một ít thân binh, Hắc Lang Vương cũng khinh địch chủ quan, cho rằng một người phụ nữ tầm thường trên Tiềm Long bảng có gì đặc biệt hơn người, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nghe đâu hắn còn mường tượng ra một đống cốt truyện bắt giữ rồi giở trò, mãi đến lúc ra nghênh địch thì vẫn còn cười.
Với tâm lý đó, Hổ Liệt cảm thấy có thể hiểu được vì sao một cao thủ Nhân bảng lại bị con ngựa xông trận chém đầu. Về bản chất, Nhạc Hồng Linh không mạnh hơn Hắc Lang Vương, chỉ là lợi dụng các loại tâm lý và hoàn cảnh. Cho nên nàng chỉ thay thế Hắc Lang Vương trên bảng xếp hạng, tức là Nhân bảng hạng 68, chứ không bị đánh giá là mạnh hơn nhiều.
Giữa hạng 68 và hạng 41 của Nhân bảng cách nhau hai mươi mấy bậc, đây không phải kiểu đánh giá tiềm năng như Tiềm Long bảng, mà là thứ hạng thực lực chân chính, chênh lệch hai mươi mấy bậc gần như là một khoảng cách lớn. Quan trọng hơn là hắn đã mở bí tàng, ưu thế của hắn trong hoàn cảnh này sẽ được phóng đại gấp bội!
Nhưng khi giao chiến thực tế, hắn hoàn toàn không cảm thấy sự chênh lệch hai mươi mấy bậc đó, trình độ của Nhạc Hồng Linh cùng lắm chỉ thấp hơn hắn vài bậc. Hơn ba tháng ma luyện ở Độc Lang thảo nguyên, vô số trận chiến xông pha, vô số lần sống chết chạy trốn, kiếm pháp của nàng càng luyện càng trở nên thuần thục và không kẽ hở. Trong bãi cát vàng không thấy ánh mặt trời này, nàng chính là ánh ráng chiều.
Đây là một đối thủ mạnh mà dù đấu một chọi một công bằng cũng cần tốn rất nhiều công sức! Nếu không bị cát bụi cản trở phát huy, Hổ Liệt chắc chắn nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi vòng vây. Bố cục trước đó có vẻ không có ý nghĩa lắm, bởi vì người dẫn đến không đủ mạnh, căn bản không thể ngăn được nàng!
"Đinh đinh đinh đinh!" Trường kiếm và loan đao giao kích không biết bao nhiêu lần, Nhạc Hồng Linh lùi bước. Nhưng Hổ Liệt linh giác mách bảo rõ ràng rằng một cây khoát đao đang thu liễm sự bá đạo, khẽ khàng lặng lẽ kéo tới sau đầu hắn trong cát bão.
Hổ Liệt: "..."
Mẹ nó, ngươi là một tên dã man chơi khoát đao, vừa giao thủ còn thấy cự lực vô luân, mình nghiền ép một đoạn dài thực lực mà dùng loan đao chọi cứng cũng chỉ đẩy lui hắn được mấy bước, còn tưởng là một tên cuồng chiến sĩ, ai ngờ lại bắt đầu giở trò kiếm thuật lén lút này.
Rốt cuộc là từ đâu xuất hiện cái loại quái thai pha tạp này?
"Bạch!"
Ánh đao thu lại, phát sau mà đến trước, đâm về phía sườn trái Triệu Trường Hà một cách im ắng tương tự, cực kỳ ẩn nấp trong cát bão, rất khó phát hiện.
Không chỉ vậy, đây là đao pháp của Nhân bảng, tốc độ cực nhanh, góc độ xảo quyệt, dù có nhìn thấy cũng khó phòng.
Nhưng Triệu Trường Hà như thể nhìn thấy rất rõ, bước chân di chuyển, vậy mà cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt tránh được nhát đao này. Cùng lúc đó, kiếm của Nhạc Hồng Linh lại lao tới cổ họng hắn.
"A..." Hổ Liệt từ bỏ truy kích để đối phó Nhạc Hồng Linh, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Thằng ngốc kia, ngươi nhận ra đao pháp của ta à?"
Triệu Trường Hà im lặng, đao pháp của ngươi ta chưa thấy bao giờ, nhưng Xích Ly đao pháp ta đã nghiền ngẫm đến mức học được chút da lông. Các loại binh khí có sự tương đồng nhất định, loan đao là thứ mà người chưa từng đối phó sẽ thấy đường đao quỷ dị khó lường, nhưng sau khi đoán đi đoán lại thì cũng có kinh nghiệm, nên mới có chuyện này.
Cổ tay hắn hơi rung lên, Long Tước nổi lên huyết quang, mang theo ý nghĩa "Điệt gia thần phật đều tán chi" (đến ông nội, thần phật cũng phải tan).
Một đao quét ngang, như kiếm phá thiên, cả bầu trời cát vàng dường như bị nhát đao này xé toạc làm đôi.
A Tì chi kiếm, vạn hồn truy tìm!
"Vù!"
Hổ Liệt dậm chân trốn xa, vậy mà không dám vừa đối phó Nhạc Hồng Linh vừa đối phó nhát đao này.
Hắn cảm giác nhạy bén và kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến Triệu Trường Hà không khỏi bội phục. Tên này nghiền ép nhiều thực lực như vậy, nhưng không hề khinh địch, thật không dễ đánh...
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, một đao cắm về phía sau.
Ẩn sau lớp cát vàng hỗn loạn, một thuộc hạ của Hổ Liệt đang lén đánh lén hắn, nhưng không ngờ Triệu Trường Hà sau lưng như mọc ra mắt, phát sau mà đến trước, mượn ưu thế Long Tước dài hơn, một đao đâm xuyên ngực hắn.
Nhạc Hồng Linh cũng đồng thời nhất kiếm đâm về phía cát vàng bên cạnh, mang theo một vạt huyết vũ. Nàng hơi kinh diễm quay đầu nhìn Triệu Trường Hà, thầm nghĩ đã lâu không gặp, đệ đệ này đúng là trưởng thành rồi.
Hắn lại thật sự có thể tạo thành uy hiếp cho hạng 41 của Nhân bảng, khiến đối phương không dám khinh thị. Đồng thời dễ dàng đối phó với đánh lén, thành thục đến mức không khác gì biểu hiện của mình, như một danh gia giang hồ tung hoành đã lâu.
Đúng vậy, hắn đã là danh gia.
—— Thực lực của hắn chỉ cần đừng quá chênh lệch so với ta là có thể cùng ta sóng vai, chẳng phải điều đó quá tốt rồi sao?
Cát bão càng lúc càng lớn, tầm nhìn đã rất khó thấy bóng dáng Hổ Liệt, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của hắn truyền đến từ trong cát vàng: "Thằng ngốc kia, ngươi tên gì?"
Thanh âm của Triệu Trường Hà truyền qua cát vàng: "Trung Thổ Triệu Trường Hà, thỉnh Hổ Liệt các hạ chỉ giáo!"
Ba Đồ: "?"
Mẹ kiếp...
Hắn nhìn đám thuộc hạ Hổ Liệt đang giao chiến với mình, biết mình không còn đường về...
Thanh âm Hổ Liệt lúc ẩn lúc hiện trong cát vàng: "Ra là ngươi. Nhạc Hồng Linh, Triệu Trường Hà... Người nổi danh thiên hạ, quả nhiên không phải hữu danh vô thực. Nhưng thật đáng tiếc, sau khi hoàn thành thi kiểm tra, giác quan nhạy bén và bản lĩnh của các ngươi không có gì để chê, nhưng các ngươi vẫn hoàn toàn không biết gì về bí tàng."
"Vậy thì mảnh cát vàng này sẽ là nơi chôn cất các ngươi."
Thanh âm càng về sau càng như có tiếng vọng, vang vọng khắp bốn phía, càng lúc càng chói tai, chấn động đến cát vàng cuồn cuộn, nhật nguyệt ảm đạm.
"Các ngươi có phải cái gì cũng không nhìn thấy nữa rồi không? Thậm chí nín thở cũng sắp đến cực hạn." Thanh âm tiếp tục vang vọng: "Chưa từng đả thông thiên nhân chi cầu, không thể dùng tiên thiên nội tức sống sót lâu dài, cũng không cách nào xây dựng tri thức thông suốt với thiên địa, chỉ là phàm thai. Có lẽ ở bên ngoài các ngươi có thể thoát được, ta thật khó nói có giữ lại được không, đáng tiếc là các ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nhất khi chọn phản kích ở đây."
Triệu Trường Hà nhanh chóng xé hai mảnh vải từ vạt áo, nhúng vào túi nước, vắt thành vải ướt, đưa cho Nhạc Hồng Linh một miếng, che miệng mũi.
Vừa rồi hoàn cảnh còn miễn cưỡng có thể hô hấp, không ngờ tên này lại có thể lợi dụng cát bụi đến mức độ nhất định, khiến nó cuồn cuộn đậm đặc và dữ dội hơn. Nếu không xử lý thì thật sự sẽ khó thở.
Che miệng mũi thì còn xử lý được, nhưng vấn đề là không nhìn thấy gì thì làm sao?
Vừa rồi còn miễn cưỡng thấy được chút động tĩnh, giờ thì chỉ còn cát vàng vô tận, đưa tay ra cũng khó thấy năm ngón tay.
Trong hoàn cảnh này, nếu Hổ Liệt nhìn thấy thì đánh kiểu gì?
Đúng lúc này, Nhạc Hồng Linh truyền âm vào tai Triệu Trường Hà: "Ta đã dòm được bí tàng, dù chưa đột phá, nhưng kỳ thật đã thấy được hắn, vừa rồi là cố tình giấu dốt, để hắn cho rằng ta không nhìn thấy."
Triệu Trường Hà: "Thảo."
"Chứ ngươi nghĩ sao, nếu không thì ngươi cho rằng vì sao ta lại quay người vào cát bão? Tỷ tỷ ngươi đâu có ngốc." Nhạc Hồng Linh cười tinh quái: "Ngươi cứ đi trước đi, loại tình huống này chưa hẳn chỉ xem thực lực, hắn liệu địch sai lầm, biết đâu chừng sẽ bị ta lật thuyền."
Triệu Trường Hà thở dài: "Vậy nếu nói như vậy, hắn sẽ bị lật gấp đôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận