Loạn Thế Thư

Chương 816: Sơ bộ hợp tác khảo nghiệm

Triệu Trường Hà lỡ lời vội im bặt, nghiêng đầu nhìn cảnh tuyết xung quanh, không nói thêm gì.
Dạ Cửu U liếc xéo hắn: “Đẹp không?”
Triệu Trường Hà nhất quyết im lặng.
Dạ Cửu U túm lấy cổ áo hắn, h·u·n·g h·ãn nói: “Nói đi chứ, chẳng phải mồm mép lanh lẹ, nói năng thẳng thắn lắm sao? Câm rồi à?”
Triệu Trường Hà gạt tay nàng ra, ngoảnh mặt đi: “Ta đoán, chỉ là đoán thôi mà.”
“Đoán? Kỷ Nguyên U Ngần này căn bản không nuôi ra thứ sinh vật u ám nào, ngươi cũng chưa từng thấy qua, đoán cái rắm!” Dạ Cửu U vận khí kình vào tay, đấm thẳng vào n·g·ự·c Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà đuối lý nên không tránh né, hứng trọn một đòn.
Dù Dạ Cửu U chưa dùng toàn lực, thực lực giữa hai bên vẫn chênh lệch lớn, Triệu Trường Hà vẫn bị cú đấm này làm rách khóe miệng, khẽ r·ê·n lên, nhưng vẫn im lặng.
Dạ Cửu U hỏi: “Sao không c·h·ố·n·g cự?”
Triệu Trường Hà hỏi ngược lại: “Sao không xuống t·ử th·ủ? Chút lực đạo ấy đối với ngươi mà nói... thứ lỗi ta nói thẳng, chẳng khác gì liếc mắt đưa tình.”
Dạ Cửu U giận dữ: “Ngươi thực sự cho rằng ta muốn hợp tác với ngươi đối phó Dạ Vô Danh nên không dám làm gì hả?”
Triệu Trường Hà cười cười: “Ban đầu thì có, nhưng không ngờ tới cú đấm này.”
Dạ Cửu U trừng mắt, tức đến l·ồ·ng n·g·ự·c phập phồng.
Triệu Trường Hà liếc nhìn: “Khỏi cần hô hấp Ma Thần cũng giận đến thở mạnh, dù sao cũng phải để ngươi xả bớt cơn giận, bằng không hợp tác thế nào được.”
“Để ta nguôi giận?” Dạ Cửu U cười lạnh: “Cũng được thôi, móc hai mắt ngươi ra là xong.”
Triệu Trường Hà nói: “Cho nên ngươi mới có thể buông thả như vậy sao? Ngươi xem chúng ta đang nghiên cứu thảo luận vấn đề chân ngã quan trọng như thế, đừng xoắn xuýt những chi tiết đó...”
Không đợi Dạ Cửu U đáp lời, hắn đã vội nói tiếp: “Ngươi có biết ta n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu khởi nguyên của ngươi, p·h·át hiện ngươi không phải Tiên Thiên Ma Thần tồn tại từ khai t·h·i·ê·n lập địa sao?”
Dạ Cửu U ngẩn người, chủ đề mấu chốt này ngay lập tức cuốn hết suy nghĩ của nàng: “Không thể nào! Ta sinh ra đã có, đại diện cho Hỗn Loạn tịch diệt, loại p·h·áp tắc này sao có thể là hậu thiên sinh ra? Hơn nữa ta cũng không có hậu t·h·i·ê·n phụ mẫu, ký ức của ta là cùng Dạ Vô Danh cộng sinh, lại đối đầu với nhau.”
“Có khả năng nào ngươi là ác t·h·i mà Dạ Vô Danh ch·é·m ra?”
“Không thể nào.” Dạ Cửu U vẫn quả quyết: “Nếu đúng như vậy, chính ta phải biết rõ tình huống này, hơn nữa Dạ Vô Danh chém ra ta, những ký ức trước đó đều phải là ta có, ta sẽ biết ta chính là Dạ Vô Danh.”
Triệu Trường Hà cau mày.
Dạ Cửu U tò mò: “Rốt cuộc ngươi đã thấy gì?”
“Liên quan đến nhân quả đản sinh của ngươi, giống như có một siêu cấp đại năng đứng giữa ngăn trở, một mảng mơ hồ... Là Dạ Vô Danh sao? Nhưng ta có thể thấy Dạ Vô Danh đ·á·n·h nhau với ngươi, chứng tỏ ta không phải n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu không được nàng, vậy tại sao sự ra đời của ngươi lại hoàn toàn n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu không được? Nếu Dạ Vô Danh cố ý che giấu, vậy tại sao phải che giấu? Chuyện này rất không thể cho ai biết sao?”
Dạ Cửu U đột ngột đứng lên, đi qua đi lại.
Xem ra thứ Triệu Trường Hà n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu được lần này đến ngay cả Dạ Cửu U cũng không hiểu.
Triệu Trường Hà nghiêng đầu nhìn nàng đi đi lại lại, không nhịn được nói: “Này, ngươi có thật là đứng đầu cái đám Ma Thần kia không đấy, sao ta cảm thấy kiến thức của ngươi về nhiều bí ẩn so với tỷ tỷ ngươi kém tới mười vạn tám ngàn dặm vậy?”
Dạ Cửu U dừng bước, cười lạnh: “Có vài bí m·ậ·t, chưa chắc liên quan nhiều đến tu hành, ngược lại liên quan nhiều đến địa vị hơn. Địa vị có thể mở mang tầm mắt. Dạ Vô Danh thân là thiên chi Đế Vương, chưởng khống tứ phương bốn mùa ngũ hành sinh t·ử, biết nhiều hơn bất kỳ nhân vật nào trên đời này là đương nhiên. Ta không giành được vị trí của nàng, chỉ xứng kinh doanh U Ngần, tự nhiên không thể so sánh với nàng.”
Triệu Trường Hà nói: “Có thể hiểu là, ngươi dù đã từng đốt lên ngọn lửa T·h·i·ê·n Ma mênh mông, làm đủ chuyện của nhân vật phản diện, cũng chỉ là vì đối phó nàng, nhưng trong mắt nàng đối thủ chưa chắc là ngươi?”
Dạ Cửu U nhướng mày.
Triệu Trường Hà vội nói tiếp: “Nhưng cũng không hẳn... Nàng rất để ý ngươi. Ta gặp nhiều Ma Thần thượng cổ rồi, chỉ khi Âm q·u·ỳ xuất hiện, đại diện cho ngươi ở sau lưng, Dạ Vô Danh mới tỏ ra đặc biệt quan tâm, ta chưa từng thấy nàng như vậy. Hơn nữa chỉ khi ngươi xuất hiện, nàng mới đích thân ra tay hạn chế ngươi. Dù là K·i·ế·m Hoàng hay L·i·ệ·t, đều không được như vậy.”
Thần sắc Dạ Cửu U dễ chịu hơn vài phần: “Ngươi cung cấp nhân quả n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu, có giá trị rất lớn với ta. Ta muốn có được thật ảo chi kính nhưng hiệu quả kém xa mong đợi, có lẽ không phải bảo vật là giả, mà do ta không chắc chắn về nguồn gốc của mình, nên phương hướng có vấn đề...”
Triệu Trường Hà nói: “Ta nói những điều này chính là ý đó. Vừa rồi hao tổn quá nhiều, thần hồn của ta không trụ được nữa. Nếu ngươi đồng ý, những ngày tới có thể cho ta xem thêm thời không chi thư, biết đâu lại có thu hoạch lớn hơn.”
Dạ Cửu U lại túm chặt cổ áo hắn: “Còn muốn nhìn tắm rửa à!”
Mất công chuyển hướng chủ đề, lại bị vòng về, Triệu Trường Hà chỉ còn biết im lặng.
Chuyện này có vẻ như là, nếu Dạ Cửu U muốn hắn giúp xem nhân quả, chẳng khác nào chủ động mời hắn đến xem mình tắm... Triệu Trường Hà hoàn toàn không biết nên đáp lời kiểu gì, nói gì cũng nghe như khoe khoang.
Dù nói thấy tắm rửa thực chất chỉ là ngoài ý muốn, không phải xem mỗi cái nhân quả quan trọng nào cũng thấy tắm rửa, nhưng ai mà biết được? Triệu Trường Hà nhớ lại, hình như trước đây khi n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu nhân quả từ Thanh Hà K·i·ế·m, cũng đã thấy Phiêu Miểu tắm rửa rồi... Lúc đó tưởng đây đều là do đám Ma Thần đã c·h·ết nên không để ý, giờ liên quan tới, phải làm sao đây?
Cái nghiệt duyên gì thế này!
Chủ yếu là mấy người các ngươi, nữ Ma Thần, có thể đừng lúc nào cũng làm việc quan trọng vào lúc tắm rửa không, hay là do không có gì làm trong bồn tắm?
Triệu Trường Hà nhịn hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng nặn ra một câu: “Ngươi có thường làm chuyện quan trọng khi đang tắm không? Ví dụ như truyền âm sắp xếp nhiệm vụ hay ngàn dặm g·iết người. Nếu chỉ là ngẫu nhiên thì còn đỡ... Chứ thường thì...”
Dạ Cửu U cũng nhịn nửa ngày, mới thốt ra hai chữ: “Thường xuyên.”
Đúng là do không có gì làm trong bồn tắm, lại có thể vạn dặm truyền âm, vạn dặm phi k·i·ế·m các kiểu nên mới bắt đầu làm việc... Giống như người hiện đại ngồi bồn cầu rảnh tay nên lướt điện thoại quá bình thường, thành ra Phiêu Miểu và Dạ Cửu U đều sập cùng một cái hố.
Chắc gì n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu Dạ Vô Danh không dính cùng cái hố đó.
Hai người cứng đờ mặt đối mặt hồi lâu, Dạ Cửu U mới mặt không đổi sắc nói: “Ta không cần ngươi n·g·ư·ợ·c dòng tìm hiểu nữa, duyên ph·ậ·n của ngươi với thời không chi thư dừng ở đây. Còn chuyện ngươi muốn cho ta sách, bây giờ thêm một trang Nhân Quả nữa, ta tự mình xem.”
Triệu Trường Hà lặng lẽ lấy ra trang Nhân Quả, đặt cùng trang Thật Ảo cho nàng xem.
Dạ Cửu U khẽ vuốt hai trang sách, cảm nhận rồi, trước mắt không định c·ướ·p. Dù sao về phương diện tu hành của Dạ Cửu U, có thể tiếp xúc với hai trang t·h·i·ê·n Thư này thì có thể lĩnh hội những điều liên quan, có chiếm làm của riêng hay không không quan trọng, không cần thiết gây mâu thuẫn với Triệu Trường Hà.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt Dạ Cửu U lúc xanh lúc trắng.
Hai trang này chẳng khác nào giấy nháp với nàng, vô dụng. Không cần nghĩ, chỉ có thể do Dạ Vô Danh giở trò xấu, không cho nàng xem.
Mấy trang trên người Triệu Trường Hà, tr·ê·n danh nghĩa thuộc về Triệu Trường Hà, tr·ê·n thực tế lại thuộc về Dạ Vô Danh, nên Triệu Trường Hà chưa bao giờ phát huy được năng lực chân chính của t·h·i·ê·n Thư. Điều này lại được kiểm chứng. Nhưng dù sao Triệu Trường Hà vẫn là người nắm giữ, hắn có thể có được ứng dụng cơ bản nhất, như Dạ Vô Danh không thể ngăn hắn lấy ra s·á·t thương, hay Triệu Trường Hà dùng nó để cảm ngộ, dạy học.
Nếu Dạ Cửu U cũng muốn nhận được tác dụng cảm ngộ, vậy phải đoạt lại từ tay Triệu Trường Hà, biến mình thành người nắm giữ.
Đây cũng là một trong những mâu thuẫn cơ bản giữa Triệu Trường Hà và Dạ Cửu U. Một khi tranh đoạt, hợp tác chắc chắn đổ bể. Dạ Vô Danh chẳng hề sợ hãi, biết rõ bọn họ không thể thật lòng hợp tác.
“Sao? Vô dụng à?” Triệu Trường Hà quan sát thần sắc Dạ Cửu U, thăm dò hỏi.
Dạ Cửu U gắt gao kìm nén ý định c·ướ·p sách, thản nhiên nói: “Dạ Vô Danh đang muốn ta và ngươi t·ranh c·hấ·p. Đã biết rõ ý định của nàng, ta lại càng không muốn làm theo ý nàng.”
Triệu Trường Hà im lặng giây lát, rồi nở nụ cười tươi: “Chẳng phải rất đơn giản sao? Ngươi muốn, ta không cho, mới có t·ranh c·hấ·p. Nhưng nếu ta cho ngươi luôn thì sao? Hà Tranh Chi Hữu mà.”
Nói rồi, hắn ném luôn cả hai trang qua, không hề do dự.
Dạ Cửu U đón lấy hai trang, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi...”
“Ta chưa bao giờ tham chiếm hữu t·h·i·ê·n Thư, t·h·i·ê·n Thư ở tr·ê·n người ta chưa hẳn là chuyện tốt... Ta nói không cho ngươi, chỉ vì không muốn Trợ Trụ vi n·g·ư·ợ·c, nuôi ra tai họa. Nhưng đã hứa cho ngươi cảm ngộ hai trang này rồi, thì dù sao cũng phải để ngươi hoàn thành mục tiêu này, hợp tác phải có bộ dáng hợp tác. Huống chi...”
“Cái gì?”
“Ngươi nhịn được không c·ướ·p sách, x·ứ·n·g đ·á·n·g với sự hợp tác của chúng ta, ta cũng không thể phụ lòng x·ứ·n·g đ·á·n·g của ngươi.”
Trong lòng Dạ Cửu U có chút lạ lẫm, trầm mặc không đáp, trực tiếp cảm ngộ.
Một lát sau, nàng lắc đầu: “Vô dụng, mấy trang này đã bị Dạ Vô Danh hoàn toàn chiếm giữ, dù vứt vào dị độ không gian cũng chỉ thuộc về Dạ Vô Danh... Nàng sẽ không để lại kẽ hở dễ lợi dụng như vậy đâu.”
Nói rồi, nàng do dự một chút, dường như giằng xé giữa việc vứt nó đi và trả lại cho Triệu Trường Hà, cuối cùng vẫn t·r·ả lại: “Ngươi cầm về đi, để ta giữ nó có khi lại có ý đồ xấu.”
“Ờ.” Triệu Trường Hà cũng không khách khí, rất tự nhiên thu vào giới chỉ.
Bầu không khí nhất thời tĩnh lặng, cả hai đều cảm thấy quan hệ dường như có chút biến chuyển, nhưng lại không nói ra được.
Có lẽ Dạ Cửu U chưa từng nghĩ sẽ có thể cùng ai chia sẻ bảo vật một cách tự nhiên như vậy, của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi, ném qua ném lại ai cầm cũng không sao...
Dù bảo vật này trở nên vô dụng vì Dạ Vô Danh cản trở, nhưng nếu là bảo vật khác có thể sử dụng được thì chưa chắc làm được điều này. Nhưng Dạ Cửu U thừa nhận, cảm giác này rất đặc biệt.
Ít nhất có thể nói, quan hệ hợp tác đã chịu được khảo nghiệm sơ bộ. Đối với một Ma Thần nổi tiếng với sự Hỗn Loạn mà nói, thật sự có chút khó tin.
Dạ Cửu U biết mình không thể tin bất kỳ ai, và cũng không ai tin nàng. Trải nghiệm “Ngươi x·ứ·n·g đ·á·n·g với ta, ta cũng không thể phụ lòng ngươi” này, suốt hai Kỷ Nguyên chưa từng có.
Nhưng trên thực tế... Nàng biết sự hợp tác của mình không hề thành tâm.
Nàng vẫn muốn g·iết Triệu Trường Hà, hợp tác xong là g·iết. Bằng không nhân quả hôn ước kia sớm muộn gì cũng gây họa, bây giờ nhân quả đã ngày càng nhiều, ngay cả thân thể cũng đã bị thấy hết, không thể để tiếp tục như vậy nữa...
Thật sự x·ứ·n·g đ·á·n·g sao?
“Nếu... ngươi không dùng đến...” Triệu Trường Hà trầm mặc giây lát rồi hỏi: “Có cần ta tiếp tục không?”
Lại là một câu tương tự như “Cho ta xem ngươi tắm rửa sao?”, lúc này đầu óc Dạ Cửu U rối bời, thật sự không muốn xoắn xuýt chuyện này, khoát tay nói: “Tính sau đi. Chúng ta vẫn nên bàn bạc cụ thể xem sự hợp tác này sẽ tiến hành như thế nào.”
Triệu Trường Hà gật đầu: “Ngươi có ý kiến gì không? Đầu tiên nhắc ngươi, Dạ Vô Danh có thể theo dõi lời chúng ta nói, có thể không phải thông qua t·h·i·ê·n Thư. Dù ta bỏ t·h·i·ê·n Thư đi nơi khác, những mưu đồ bí m·ậ·t của chúng ta vẫn có thể thuộc về nàng.”
Dạ Cửu U nói: “Ta có thể ngăn cách, nàng không thể vô thanh vô tức xuyên thấu lớp ngăn cách của ta để nhìn t·r·ộ·m.”
Triệu Trường Hà chân thành nói: “Ta khuyên ngươi đừng nghĩ vậy. Dạ Vô Danh sau khi thân hợp t·h·i·ê·n Thư thì thủ đoạn có thể vượt quá những gì ngươi từng biết về nàng.”
Nàng ở tr·ê·n người ta không chỉ riêng là t·h·i·ê·n Thư, mà mắt của nàng có thể ở ngay đây.
Triệu Trường Hà không nói thẳng điều này, trước mắt hắn và Mù Lòa chưa tiết lộ chủ đề này, hắn không chắc chắn Mù Lòa có biết mình đoán được điều này hay không… Vả lại những gì mà Hạ Long Uyên đã đề cập trước đây về việc học tập Vương gia c·ô·ng p·h·áp để khắc chế Dị, ông ta đã và đang lặng lẽ luyện tập, nhưng Triệu Trường Hà không biết Mù Lòa có nhận ra điều này không. Thế thì càng không nên vạch trần nó trước khi cần thiết.
Dạ Cửu U cũng không để ý: “Vậy cứ coi như mưu đồ bí mật trước mặt nàng đi, đằng nào thì ngươi vẫn chưa đủ sức gây uy h·i·ế·p lớn với Dạ Vô Danh, ngươi vẫn cần phải tiến bộ. Cho dù nàng có nghe được, nàng cũng không thể ngăn cản ngươi tiến bộ, trừ khi g·iết ngươi sớm...”
Nói đến đây, Dạ Cửu U như cười như không: “Không biết nàng nghĩ gì nhỉ.”
Triệu Trường Hà nghiêng đầu: “Không có chuyện bỏ được hay không, chỉ có đúng thời điểm hay không thôi.”
Nhìn vẻ mặt ngạo kiều của hắn, Dạ Cửu U có chút buồn cười, vẫn nói: “Nếu ngươi còn muốn đề thăng, ta đề nghị ngươi đến một nơi. Đương nhiên, nơi đó cũng có ích cho ta.”
“Nơi nào?”
“t·h·i·ê·n Ma huyễn cảnh, chỗ của Ba Tuần.” Dạ Cửu U chậm rãi nói: “Ta vẫn nghi ngờ kính thật ảo mà hắn cho ta có vấn đề, ta cần hàng thật giá thật. Mà hắn và ngươi có nhân quả, ngươi cũng cần kết thúc chuyện này. Đây là hạng mục hợp tác chính thức đầu tiên của ngươi và ta, ngươi thấy sao?”
Triệu Trường Hà tò mò: “Đến nước này, trước đây ngươi hoàn toàn có thể c·ướ·p cái gương, sao lại không trực tiếp g·iết hắn? Lúc đó phân thân của hắn bị ta bắn n·ổ tan tành, đáng lẽ phải bị thương nặng chứ.”
“Cũng như Dạ Vô Danh không g·iết được ta và Phiêu Miểu, ta chưa chắc đã g·iết được loại nhân tâm chi ma như Ba Tuần, chỉ cần nhân thế còn thì hắn còn, đó là p·h·áp tắc cố định của t·h·i·ê·n Đạo. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ta có thể g·iết hắn, ta cũng sẽ trở thành Ba Tuần nếu hấp thu ý chí của hắn... Ta không muốn làm loại chuyện này, ngay cả chính ta còn chưa hiểu rõ, lại thêm một cái phiền não, chỉ có h·ạ·i mà không có lợi.”
Triệu Trường Hà gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đừng nói Dạ Cửu U Hỗn Loạn, chuyện này nàng nghĩ còn rõ hơn ai hết. “Hấp thu Ba Tuần” là một sự cám dỗ mà không phải ai cũng ch·ố·n·g cự được, chỉ có người biết rõ mình phải làm gì mới có thể đạt được thành tựu tu hành khiến ngay cả Dạ Vô Danh cũng kiêng kỵ.
Dạ Cửu U nói tiếp: “Nếu không thì Dạ Vô Danh sao phải đưa vào loại t·h·i·ê·n ngoại nhân như ngươi? Chỉ có như vậy mới có thể siêu thoát khỏi khuôn khổ cố định của t·h·i·ê·n Đạo. Trước đây trong trận chiến Đạo Tôn, nếu không có ngươi thì Ngọc Hư và những người khác dù có phản kháng thế nào cũng vô dụng — Tương tự, đó cũng là lý do ta để mắt tới ngươi và giá trị của việc hợp tác với ngươi.”
Triệu Trường Hà trầm mặc giây lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi muốn ta g·iết Dạ Vô Danh?”
“Đương nhiên.” Dạ Cửu U đột nhiên cười: “À phải rồi, hình như ngươi không muốn g·iết nàng, mà là...”
Triệu Trường Hà c·ắ·t ngang: “Ta không biết. Bàn về chuyện Ba Tuần trước đi.”
“Được.” Dạ Cửu U thật sự không tiếp tục chế nhạo mà nghiêm túc nói: “Phải nói rằng trước đây ta và Ba Tuần có hợp tác… Ngươi đã p·h·á h·o·ạ·i chuyện hợp tác giữa thuộc hạ của ta là đám người Ám Diệt Âm q·u·ỳ với t·h·í·c·h k·á·c·h T·h·i·ê·n Bảng là Tuyết Kiêu, chuyện này ta còn chưa tính sổ với ngươi. Tuyết Kiêu không phải người của ta mà là của Ba Tuần, nhưng lúc đó ta và Ba Tuần có mục đích khác nhau.”
Nói đến đây, Triệu Trường Hà lại nhìn Dạ Cửu U một cái, người này thật sự không an phận. Nàng muốn khôi phục Linh Tộc đại địa. Cái gọi là mục đích khác nhau, Ba Tuần và Tuyết Kiêu bên kia hẳn là muốn Trường Sinh t·h·i·ê·n Thần Phủ. Thứ này Dạ Cửu U hẳn là không hứng thú lắm, chỉ là giúp đồng minh cướp đoạt thôi.
Xét theo quan hệ hiện tại, chuyện lớn như Linh Tộc đại địa vẫn chưa phải lúc hỏi. Hỏi thì Cửu U cũng sẽ không nói… Cũng may trước đây hắn không gây tổn hại gì cho Linh Tộc, nếu không thì bây giờ không thể hợp tác được. Dù vậy thì Tư Tư chắc chắn rất bất mãn với Cửu U, chuyện này để sau hãy nói vậy.
“Tuyết Kiêu lấy k·i·ế·m khí nuôi cá, chuyện này dựa trê·n tâm ma do Ba Tuần diễn sinh ra?”
“Gần vậy. Tại sao một k·i·ế·m kh·á·c·h lại làm chuyện này thì đừng hỏi ta, ta cũng không hứng thú biết.” Dạ Cửu U chậm rãi nói: “Ta chỉ biết t·h·i·ê·n Ma huyễn cảnh của Ba Tuần, hay còn gọi là hóa tự tại thiên, rất nguy hiểm, ngươi dám đi không?”
“Ý là ngươi muốn ta tự đi một mình?”
“Nếu ta hoặc Phiêu Miểu cùng ngươi đi vào, hay chờ nhóm thê t·ử của ngươi đến xử lý cùng, vậy có giá trị đề thăng gì cho ngươi?” Dạ Cửu U trở nên lạnh lùng: “Cho nên đương nhiên là ngươi tự đi. Nếu ngươi c·h·ết trong đó thì sự hợp tác tự nhiên kết thúc, ngươi không xứng.”
Triệu Trường Hà nghiêng đầu nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên cười: “Thật ra trong lòng ngươi có chút mâu thuẫn? Trong thâm tâm ngươi muốn ta c·h·ết đi, như vậy chuyện của ngươi bị ta thấy sẽ tản th·e·o gió.”
Dạ Cửu U nhướng mày, vừa định nói gì đó thì Triệu Trường Hà c·ắ·t ngang: “Ta vẫn rất sẵn lòng tự đi... Hơn nữa nếu Tuyết Kiêu có liên quan đến Ba Tuần, ta lại càng phải đi, vì việc này có lẽ liên quan đến một người bạn thân đã m·ấ·t tích từ lâu, ta phải đi.”
Lời của Dạ Cửu U bị chặn lại, nàng lạnh lùng nói: “Vậy còn không đi đi, còn đứng đây nói gì nữa?”
Triệu Trường Hà thản nhiên nói: “Nhưng trước đó, ta cần suy ngẫm thêm vài ngày về thời không chi thư… Vừa rồi nhìn thoáng qua thì thấy được vài câu chuyện, nhưng chưa đủ để ta ngộ ra điều gì, coi như không thấy gì cả… Nếu ngươi không muốn đ·u·ổ·i n·g·ư·ợ·c dòng nhân quả của mình, và không muốn để ta đụng vào trang sách này, thì có thể cho Phiêu Miểu giữ trang này.”
“Sao ta phải cho Phiêu Miểu? Huống hồ ta cũng cần đ·u·ổ·i n·g·ư·ợ·c dòng nhân quả của ta nữa.”
“Vậy thì ngươi phải nhịn một chút, chấp nhận để ta nhìn ngươi thêm vài lần nữa.”
Dạ Cửu U ngẩn người.
Từ đằng xa vọng lại tiếng Phiêu Miểu: “Đồ gì cho ta? Nhìn cái gì?”
Dạ Cửu U giật giật khóe miệng, giọng trở nên hòa ái dễ gần: “Phiêu Miểu, ngươi muốn t·h·i·ê·n Thư không? Ta cho ngươi cầm một lúc thì sao?”
Phiêu Miểu phiêu nhiên tới: “Sao tự dưng ngươi trở nên tốt bụng vậy?”
Dạ Cửu U nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối không có cạm bẫy gì đâu. Coi như ngươi không tin ta thì cũng nên tin Triệu Trường Hà chứ?”
Phiêu Miểu nhìn Triệu Trường Hà, trong mắt vẫn còn chút x·ấ·u hổ, nhưng về mặt nhân phẩm thì nàng lại hoàn toàn tin được Triệu Trường Hà. Chuyện tối hôm qua nàng không biết phải đối mặt với Triệu Trường Hà như thế nào. Trải qua một chuyện gì đó đứng đắn và không thể sửa chữa được từ T·h·i·ê·n Thư có thể coi như một cách để xua tan sự lúng túng.
Thế là nàng hỏi: “Nàng nói thật chứ?”
Triệu Trường Hà không còn cách nào khác ngoài nói: “Thật.”
Thực ra Phiêu Miểu đã nhìn qua từ lâu rồi... cũng không có gì cả...
Phiêu Miểu gật đầu: “Nếu Triệu Vương đảm bảo thì đương nhiên được, ta cũng muốn xem t·h·i·ê·n Thư.”
Dạ Cửu U lấy t·h·i·ê·n Thư ra, nở một nụ cười kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
---
PS: Còn một chút nữa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận