Loạn Thế Thư

Chương 406: Lại xuống Giang Nam

Chương 406: Lại xuống Giang Nam
Cái tin này đến thật đúng lúc.
Triệu Trường Hà dù ít nhiều còn giữ chút thể diện, không công khai cùng Hoàng Phủ Tình cùng nhau tham gia yến tiệc long trọng tiễn biệt sớm, trốn ở trong sân mình ăn điểm tâm, lòng nóng như lửa đốt.
Hoàng Phủ Tình thì lười biếng chẳng quan tâm, cứ như không có chuyện gì, một thân trang phục lộng lẫy đi tham gia yến hội, nói cười như thường, như thể chẳng hay ai đang oán thầm gì.
Dương Kính Tu cũng như thể căn bản không biết chuyện gì xảy ra, lời xã giao bóng bẩy hoa mỹ, cảm giác như Tạ quý phi đến đây thọ yến, Dương gia như cá chép hóa rồng, lão thần cảm động đến rơi nước mắt, nói những lời chẳng ai hiểu... Cũng cung chúc bệ hạ thọ tỷ Nam Sơn, xanh tươi tràn trề.
Đường Vãn Trang mượn cớ thân thể khó chịu, cũng không tới dùng cơm. Chỉ có Thôi Nguyên Ương ngồi trong bữa tiệc, cầm đũa liều mạng đâm vào con đào mừng thọ hình thỏ, cái mông cũng sắp bị đâm nát.
Nhìn Hoàng Phủ Tình ngồi kia tươi cười rạng rỡ tinh thần sảng khoái thì khó chịu...
Ban đầu là của ta, ngươi đắc ý cái gì, chẳng phải vì ngươi già hơn chút, sợ ngươi sống không được bao lâu nữa sao!
Hoàng Phủ Tình liếc xéo nàng một cái, với nụ cười người chiến thắng hòa ái: "Thôi gia tiểu thư hôm nay cùng bản cung đồng hành thế nào?"
Thôi Nguyên Ương đâm, đâm, đâm: "Ai thích cùng ngươi đi..."
Hoàng Phủ Tình ghé tai nói: "Trên đường cho ngươi ngửi chút hương vị, có chút cảm giác tham dự."
Thôi Nguyên Ương (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hoàng Phủ Tình đại thắng, đưa người về kinh.
Điều không được hoàn mỹ là họ Đường đến giờ vẫn không dám ra ngoài gặp một lần, đáng tiếc, thiếu đi cơ hội trào phúng vài câu, đành để tiểu thư nhà Thôi nhỏ nhen tức tối vậy...
Mặc dù mới nếm trái cấm ngọt tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, rất không nỡ lập tức đi ngay, nhưng Chu Tước chung quy là Chu Tước, sẽ không trầm mê bên cạnh trai lơ, nàng muốn đi làm chuyện của nàng. Thậm chí chẳng muốn tạm biệt, nhớ nhung ủy mị thật vô nghĩa.
Ừ, chỉ cần coi như là trai lơ, rất nhiều chuyện sẽ dễ chấp nhận hơn...
Không biết Vương Đạo Trùng đến cùng có bị cướp đi hay không, theo Loạn Thế thư mà không có tránh khỏi tình huống xem, ít nhất không có phát sinh biến cố như Hạ Long Uyên đánh gϊếŧ Vương Đạo Tĩnh, hoặc là Vương Đạo Tĩnh đánh gϊếŧ Tần Định Cương, nhìn bề ngoài hết thảy gió êm sóng lặng.
Hoàng Phủ Tình cảm thấy hứng thú với sự biến hóa này... Từng cảm thấy là cự vô phách Vương gia, giờ xem ra thật ra khắp nơi hở gió, còn không bằng triều đình. Bọn phản tặc hợp tác, trước kia còn xem như lấy Vương gia làm chủ đạo, giờ xem ra, cuộc đời thăng trầm ai mà biết.
Kỳ thật trai lơ con heo nhỏ vừa nãy còn bảo mình "Chuyển Đạt tôn giả" mong Chu Tước tham dự cuộc chiến vây quét Di Lặc. Hoàng Phủ Tình cân nhắc xong chỉ nói sẽ hồi bẩm Tôn Giả để nàng quyết định, nội tâm có chút lưỡng lự.
Mặc dù Tứ Tượng giáo và Di Lặc giáo do tín ngưỡng khác biệt mà không đội trời chung, thậm chí đã gϊếŧ cả Phật của đối phương ở Giang Bắc, nhưng việc ra tay trong tình huống này lại có chút khác biệt.
Xét đến cùng, cả hai đều là phản tặc, chưa kể việc vây quét Di Lặc trong tình huống này chẳng khác nào giúp Đường gia làm tay sai... Chỉ nói Di Lặc quá dễ bị tiêu diệt, không phù hợp lợi ích của đám phản tặc.
Nhưng chuyện này có một điểm nàng cũng thực sự quan tâm, Triệu Trường Hà cũng dùng điểm này để nàng "Chuyển Đạt tôn giả": Đó chính là hình bóng thần Phật sau lưng Di Lặc.
Những người truy đuổi bước chân thượng cổ, không ai không hứng thú với điều này, càng là người trên thiên bảng lại càng hứng thú... Trước kia chỉ có đủ loại di tích di vật, đây xem như lần đầu tiên thấy chân nhân, Chu Tước sao có thể không khỏi ngứa ngáy trong lòng?
Lúc khác làm gì có cơ hội đối diện, trao đổi với dạng "Thần Phật" này, tự tay trải nghiệm thực lực của đối phương đến đâu, thậm chí trực tiếp bắt giữ tra hỏi... Lần này nói không chừng là cơ hội tốt nhất, Tứ Tượng giáo có khi nào lại rơi vào phía sau, bị Đường Vãn Trang vơ vét hết, chẳng được gì...
Từ góc độ này mà nói, không chỉ mình muốn đi, tốt nhất nên gọi cả con rùa c·h·ế·t cùng đi mới phải... Đừng giấu chuyện tốt với tỷ muội chứ.
Thật xoắn xuýt.
Ôi... Bất kể có đi hay không, gọi con rùa c·h·ế·t tới kinh sư gặp mặt nói chuyện chút, trước đánh cho nàng một trận luôn là không sai!
... ...
"Ngươi và nàng ta tốt hơn, có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Chu Tước sao?" Đường Vãn Trang ngồi trong viện, vẻ mặt bình tĩnh biết rõ còn cố hỏi.
Cái gọi là "Nếu như ngươi thực sự tà đạo nhân luân, ta sẽ vô cùng thất vọng" sự thật chứng minh là không tồn tại.
Triệu Trường Hà như học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn trước mặt, trộm liếc nhìn nàng nửa ngày, nhìn không ra nàng hỉ nộ thế nào, liền thành thật trả lời: "Việc nàng có thể ảnh hưởng quyết sách của Chu Tước hay không không quan trọng, ta cũng không muốn lợi dụng tình cảm... Ách... Ngược lại then chốt là Chu Tước hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú với thần Phật sau lưng Di Lặc, khả năng lớn nàng sẽ ra tay, ta hoài nghi Huyền Vũ cũng có thể tham dự. Giáo phái của các nàng coi trọng việc này hơn cả thế gia và tông môn."
Đường Vãn Trang phảng phất như không nghe ra ý nghĩa trong sự ngập ngừng của hắn, bình tĩnh nói: "Không sai, nàng có thể ảnh hưởng quyết sách của Chu Tước."
Triệu Trường Hà: "?"
Đường Vãn Trang chuyển chủ đề: "Thật ra, nhìn cái kẻ đã ra tay đẩy lui ta trước đây, thực lực cũng không mạnh đến mức khiến ngươi phải thận trọng mời chào nhiều người như vậy... Ít nhất có hạn chế rất lớn. Phải chăng ngươi còn biết gì khác?"
"Việc bọn họ giáng thế ra tay, xác thực hẳn là có chút hạn chế, thậm chí rất nhiều việc cần tìm người đại diện. Nhưng nếu chúng ta phải nhổ cỏ tận gốc, xâm nhập bí cảnh nơi hắn trú ngụ, biểu hiện của hắn nhất định không phải là như hôm đó. Đừng nói ta thận trọng, ta hận không thể dốc hết mọi lực lượng có thể sử dụng, giờ phút này ta còn đang nghĩ có nên đi bái phỏng Thần Hoàng tông không..."
"Cũng tạm rồi..." Đường Vãn Trang nói: "Người không phải càng nhiều càng tốt... Như đám Lục Lâm trước đây của ngươi, nếu liên minh làm việc lớn, đến cuối chia của cũng có thể dẫn đến tranh chấp nội bộ. Giờ Doanh Ngũ cần bí cảnh, Dương gia thiếu ngươi một nhân tình đồng thời cần trị bệnh cho ngươi, Thôi gia giúp cô gia, Tứ Tượng giáo có lẽ muốn trộm nhìn bí mật của thần Phật, có thể nói tất cả đều không xung đột, điều hòa tốt rồi có thể làm mọi người đều vui vẻ. Một khi lôi kéo cả Lệ Thần Thông vào, ngươi cũng không biết hắn muốn gì, nói không chừng ngược lại không ổn. Sau này nếu còn cấu kết thế lực, cần phải cân nhắc điều này."
Triệu Trường Hà giật mình, gật đầu nói: "Thụ giáo."
"Ta vốn dĩ là sư phụ ngươi mà." Đường Vãn Trang nâng chén trà lên, rất ưu nhã nhấp một ngụm.
Triệu Trường Hà lại nhìn nàng một cái nữa, muốn nói lại thôi.
Đường Vãn Trang đặt chén trà xuống, thở dài: "Đáng tiếc một kẻ đồ đệ nào đó không chút lễ nghĩa, trước khi đi cũng không biết kính sư phụ một chén trà."
Bão Cầm cũng muốn nói lại thôi.
Thôi đi tiểu thư, thật gặp mặt không biết sẽ làm sao tức giận ngươi, đừng tiễn.
Đường Vãn Trang nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, cả hai biểu lộ đều khiến người nổi hỏa, đặt chén trà xuống mạnh hơn mấy phần, phát ra một tiếng "Bang".
Triệu Trường Hà ngồi ngay ngắn.
Đường Vãn Trang nghiêm mặt nói: "Những lời ta nói tối qua, chỉ cần ngươi không ngốc sẽ biết ta cố ý khích nàng, giúp ngươi thành công. Kẻ hài hước nào đó còn tưởng chiếm được món hời lớn... Sao ai ai cũng cảm thấy ta không vui? Là muốn ta đánh cho ngươi một trận ngươi mới hài lòng phải không?"
Triệu Trường Hà cười làm lành nói: "Không, không có..."
Đường Vãn Trang phảng phất không nghe thấy, tự lẩm bẩm gật đầu: "Đã ngươi yêu cầu như vậy, ta đành bất đắc dĩ thỏa mãn một chút."
Triệu Trường Hà: "?"
"Bang!" Sau một khắc bàn đã bị lật tung, Đường Vãn Trang hung tợn đánh cho hắn một trận, phẩy tay áo bỏ đi.
"Đi, Giang Nam!"
...
Khi bọn hắn lên phía bắc Hoằng Nông, Giang Nam đang hừng hực khí thế tiêu diệt toàn bộ Di Lặc giáo.
Quá trình hưng suy của Di Lặc rất giống khăn vàng cuối đời Hán, ban đầu thanh thế hạo đại, thể hiện thế bao trùm, nhưng bị đánh úp mấy vòng vào chỗ hiểm yếu, tình thế liền suy yếu thấy rõ.
Ban đầu cấu kết dị tộc, hiệu quả là có, binh lực triều đình và thuế ruộng đều bị liên lụy, vô lực tổ chức binh lực lớn xuống nam.
Nhưng riêng việc sĩ tộc Giang Nam chống cự, đã khiến Di Lặc giáo lâm vào vũng bùn, tiến lên quá nhỏ bé.
Việc cấu kết với Vương gia, bị Triệu Trường Hà phá hư đảo lộn chỉ là chuyện nhỏ, thực ra việc chém sứ giả trước cửa kia không phải là trở ngại then chốt của việc cả hai cấu kết, mấu chốt thực sự là Vương Đạo Tĩnh chướng mắt Di Lặc giáo, sự khinh bỉ của danh gia vọng tộc đối với tà giáo cỏ rác này bộc lộ ra từ trong xương cốt, bao gồm việc các Hào Tộc chống cự ở các nơi phía nam cũng đều vì nguyên nhân này.
Cũng vì nguyên nhân này, thời kỳ đầu Di Lặc giáo ở thế thượng phong, việc đồ thành diệt tộc là biện pháp không còn cách nào, phường sĩ tộc không phối hợp, ngươi không gϊếŧ chúng chỉ làm tăng thêm phiền phức cho mình, tùy thời đâm một dao.
Nhưng càng như thế, càng tuần hoàn ác tính, khiến đường càng chạy càng hẹp.
Đến khi người Hồ bị đánh lui, triều đình hơi ra tay giúp đỡ phía nam một chút, Di Lặc càng ngày càng khó đánh. Đến khi Đường Bất Khí đại phá chủ lực đông tuyến của Di Lặc ở Thái Hồ, cơ bản có thể tuyên bố Di Lặc thất bại và bước vào đếm ngược.
Cuối cùng gửi gắm vào Tương Dương Đường, thậm chí có cơ hội tương đối tru diệt Đường Vãn Trang, lại bị Triệu Trường Hà mang theo Huyết Thần giáo xuất hiện một cách khó hiểu, phá tan mọi chuyện, đến bản thân Di Lặc cũng trọng thương mà về.
Từ đó Đường Bất Khí hiệu triệu quần hùng phía nam, triển khai phản công lớn vào Di Lặc, chỉ vài tuần tháng đã mất đất phục hồi, quân tiên phong đã đến đại bản doanh của Di Lặc ở Hội Kê.
Dựa theo nhiều suy diễn lịch sử, đây gọi là vì vương dẫn đầu, các thế lực không ngừng lớn mạnh trong quá trình chống lại Di Lặc có thể tiến hành một vòng chiến đấu mới, tỉ như Lữ Thế Hành trước đây, chính là ví dụ. Mà kẻ đánh tan minh quân thống soái của Di Lặc, sẽ có thể trở thành bá chủ mới.
Đại Hạ vận khí tốt ở chỗ vị thống soái này là sản phẩm của Đường gia, vận khí còn tốt hơn ở chỗ hắn không có quyền quyết định, trên mặt còn có một cô cô.
Khi Triệu Trường Hà một đường xuống nam, trong lòng liền rất kỳ quái, chưa từng nghĩ tới mẹ nó, vậy mà ngay cả Đường Bất Khí cũng suýt chút nữa có cơ hội tranh thiên hạ... Thế giới này có phải chăng có chỗ nào đó có vấn đề...
Nếu không có Đường Vãn Trang đè ép, hắn giống như thật có khả năng... Nhưng mà nói đi, không có uy vọng của Đường Vãn Trang và điều động tướng tài đắc lực của Trấn Ma ti phụ trợ, ban đầu cũng chẳng ai phản ứng Đường Bất Khí, hắn ngay cả cơ hội trưởng thành cũng không có...
Điều khiến Triệu Trường Hà không nghĩ rõ ràng nhất là, lúc trước nói loạn thế sắp nổi, nhưng rất rõ ràng mỗi nhà đều còn đang quan sát chờ cơ hội, đến nay vẫn vậy. Mà Di Lặc rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, khi thời cơ một năm trước rõ ràng còn chưa thành thục, đã dám kéo cờ thứ nhất?
Là vì không có học thức, chưa học qua lịch sử, không thể nhận rõ thế cục?
Hay là vì bị ép sớm sau khi Dương Châu và Cô Tô bị phá hủy?
Hoặc là quá tự tin vào liên minh giữa mình và người Hồ, quá đánh giá thấp lực lượng của sĩ tộc phía nam?
Hoặc là vì Thần Ma thúc giục sau lưng, có chút bất đắc dĩ? Bọn chúng đang suy nghĩ gì?
Triệu Trường Hà cảm thấy rất hứng thú... Chớ nói Chu Tước Huyền Vũ hứng thú với Thần Ma, người thực sự hứng thú nhất là hắn, Triệu Trường Hà. Và đây cũng là lần đầu tiên thực sự trực diện Thần Ma, ngoại trừ người mù ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận