Loạn Thế Thư

Chương 396: Thọ yến

Chương 396: Thọ Yến
Thọ yến nhà họ Dương náo nhiệt là thế, nhưng ngày hôm sau cái viện này đã yên tĩnh trở lại, không còn cảnh tượng đông đúc như trẩy hội đêm qua.
Triệu Trường Hà rất thành thật đợi nước tới chân mới nhảy, kỳ thực cũng xem như đang trốn tránh Tu La tràng, tạm thời suy nghĩ một chút về Hồi Xuân quyết còn hơn là nhức đầu giữa đám nữ nhân.
Nhưng hắn cũng không coi thường những nữ nhân này, ai mà chẳng phải chúa tể một phương, coi trọng chính sự? Thấy hắn đang suy nghĩ y thuật, các nữ nhân cũng không quấy rầy.
Đường Vãn Trang ở trong viện của mình đọc sách, nhưng có thật đang đọc hay không thì không ai biết; Hoàng Phủ Tình thì nói là đang ngủ, đuổi hết đám nha hoàn vú già do nhà họ Dương sắp xếp đi, đến mức thật sự làm gì thì cũng không ai hay.
Còn Thôi Nguyên Ương thì đến nhà họ Vương, cười hì hì dùng thân phận thông gia trà trộn vào trong đó.
Dù Vương Đạo Trung biết rõ nha đầu này có tính là cái gì thông gia chứ, nàng từ trên xuống dưới đều mang họ Triệu... Nhưng cũng không thể công khai đuổi nàng ra ngoài, vẫn phải nhắm mắt làm ngơ, cười làm lành.
Nói đến Vương Đạo Trung hiện tại muốn làm nhất là xông thẳng vào sân nhỏ của Triệu Trường Hà, chém hắn ra làm trăm mảnh, đáng tiếc đây là khách quý nhà họ Dương mời đến, không thể làm loạn, bên cạnh còn có Đường Vãn Trang trông coi, đánh cũng không lại.
Càng nghĩ càng giận.
Thêm vào đó là phải nhìn cái Tiểu Thỏ tử vốn nên người gặp người thích này, Vương Đạo Trung cũng mất hết tính tốt, dứt khoát không thèm thấy nữa, trốn trong phòng đọc sách.
Thế giới thanh tịnh được một ngày, cho đến khi nghênh đón buổi chạng vạng tối hôm sau, thọ yến của Dương Kính Tu bắt đầu.
Người có thể chữa trị thần hồn trên đời này quả thực đếm trên đầu ngón tay, dứt khoát có thể nói căn bản không có ai đáng tin, cho nên bệnh của Đường Vãn Trang mới thành "bệnh nan y" đến mức chính nàng cũng định từ bỏ.
Trong mắt Đường Vãn Trang và Hoàng Phủ Tình, Triệu Trường Hà có Hồi Xuân quyết trong tay, dù không biết cụ thể có hiệu quả hay không, tối thiểu cũng có cơ hội.
Nhưng người khác không biết điều này, theo tin tức thì tiểu tử này chỉ mới vừa học y với Đường Vãn Trang ở Tương Dương hơn mười ngày trước...
Việc mời Triệu Trường Hà đến dự tiệc hoàn toàn vì thân phận của hắn hiện tại có liên hệ rất lớn, mắt thấy đang ở trung tâm phong vân, nhà họ Dương phải thận trọng đối đãi, ít nhất cũng nên quan sát, kết giao nhiều hơn.
Đó là thật sự mời đến tham gia tiệc sinh nhật, theo không tính đến việc hắn có thể chữa bệnh.
Thực tế, việc sắp xếp chỗ ngồi cho Triệu Trường Hà trong yến hội này cũng hết sức đau đầu. Thân phận của hắn nên ngồi ở phòng khách quan to hiển quý hay là ở thượng vị, ngồi cùng Hoàng Phủ Tình? Nhưng không thể sắp xếp như vậy khi chưa công khai thân phận.
Nếu chỉ dùng thân phận hắn thường biểu hiện thì chỉ có thể xếp ở sảnh ngoài, cùng các cao thủ giang hồ, tách khỏi các đạt quan quý nhân. Mà bảng xếp hạng của người ta tuy không tệ, nhưng muốn ở thượng vị thì chưa đủ, xếp dưới những bậc võ lâm danh túc khác, không biết hắn có ý kiến gì không...
Dương Bất Quy cẩn thận đưa Triệu Trường Hà đến sảnh ngoài, trộm nhìn hắn cười ha hả không có biểu hiện gì, mới nhẹ nhàng thở ra: "Triệu huynh chớ chê chỗ này sơ sài."
Triệu Trường Hà cười nói: "Ở bên ngoài tùy tiện uống rượu ăn thịt, rất thoải mái, ai kiên nhẫn ngồi bên trong làm bộ làm tịch? Cũng đừng xoắn xuýt chỗ ngồi của ta, ta tùy tiện ngồi cùng bàn với đám người trẻ tuổi còn tự tại hơn."
Dương Bất Quy cười nói: "Đúng là tính tình của Triệu huynh... Nhớ tới lúc ở Lang Gia, Triệu huynh cùng Tư Đồ Tiếu uống càn khôn, nói thật lúc đó chúng ta cũng xúc động, nam nhi hào hùng là thế."
"Cứ thổi ta mãi... Tư Đồ không đến à?"
"Tìm không thấy, không biết đi lịch luyện ở đâu rồi. Thần Hoàng tông cũng cử một đại biểu đến. Ừm, chính là vị kia..." Dương Bất Quy dùng mắt ra hiệu vị trung niên uy vũ ngồi ở vị trí thượng thủ trong sảnh: "Trưởng lão Sử của Thần Hoàng tông, Địa bảng ba mươi."
"Thần Hoàng tông quả không hổ là thiên hạ đệ nhất tông." Triệu Trường Hà nhìn thoáng qua, trong lòng tính toán xem có thể kéo Thần Hoàng tông lên đánh xe Di Lặc luôn không... Còn việc chữa bệnh của nhà họ Dương, có lẽ Thần Hoàng tông không có biện pháp gì, bởi vì Thần Hoàng tông giỏi đoán thể, thần hồn vẫn luôn là yếu điểm.
Trong miệng tùy ý nói: "Ừm... Hôm đó ta nói với ngươi chuyện kia, ngươi nói quay đầu thương lượng với lệnh tôn, kết quả thế nào?"
"Ách, Triệu huynh, nhà chúng ta quả thật có chút khúc mắc, Triệu huynh đồng ý giúp đỡ chúng ta rất đáng cảm kích, nhưng chuyện này Triệu huynh không thể giúp, xin tâm lĩnh ý tốt." Dương Bất Quy hạ giọng: "Chỉ cần Triệu huynh có lòng như vậy, phụ thân nhất định sẽ tham gia trận chiến với Di Lặc, Triệu huynh hẹn thời gian là được."
Triệu Trường Hà mỉm cười: "Được thôi. Ngươi đi chào hỏi người khác đi, đừng cứ ở đây với ta."
Dương Bất Quy nói xin lỗi rồi cáo lui. Triệu Trường Hà cũng không đến nhập bọn với bàn của trưởng lão Sử, tự mình tìm một đám người trẻ tuổi ngồi chung. Mọi người cũng không để ý đến hắn, ai nấy đều lộ vẻ hóng chuyện, xem Hoàng Phủ Tình ăn mặc lộng lẫy và Đường Vãn Trang mặt lạnh như tiền ngồi dưới trướng nàng trong sảnh chính.
Cái gì mà xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, căn bản không đủ để hình dung cái tràng diện này.
Lan với cúc dựa vào cái gì mà so với hai vị này chứ!
Đó đơn giản là thượng thương tạo hóa, khắc nên hai kỳ cảnh hoàn mỹ nhất, còn muốn đặt chung các nàng một chỗ.
"Từng nghe người ta nói mười năm trước kinh sư song kiêu tranh luận lẫn nhau, chính là kỳ cảnh kinh sư... Còn tưởng người xưa khuếch đại, sao mà khoa trương thế, hai nữ nhân thôi mà, các nàng cũng không phải loại sẽ hơn thua với người khác, nhiều nhất lãnh ngữ mỉa mai nhau vài câu, sao mà người ta đồn tranh kỳ đấu diễm... Bây giờ tận mắt chứng kiến, mới biết người ta nói không sai."
"Đúng vậy, chẳng cần các nàng nói gì, chỉ riêng việc ngồi ở đó thôi, e là người ta tranh nhau ai đẹp hơn đến nỗi chó cắn xé nhau ấy chứ."
"Vậy theo ngươi ai đẹp hơn?"
"Ta thấy thủ tọa đẹp. Cái vẻ thanh nhã lạnh lùng như nước ấy, quý phi kém hơn một chút."
"Ta thấy quý phi đẹp! Nữ nhân phong tình, liếc mắt đã rung động lòng người, lũ trẻ ranh các ngươi biết gì!"
"Thủ tọa đẹp!"
"Quý phi đẹp!"
Có người yếu ớt nói: "Không phải, các ngươi không thấy Thôi Nguyên Ương ngồi dưới trướng các nàng sao? Đáng yêu thật, như búp bê bằng ngọc ấy..."
Trong lúc tranh cãi, hai người đồng thời khinh bỉ: "Xử nam thì ngồi cùng bàn với chó đi!"
Triệu Trường Hà: "..."
"Bỏ phiếu đi!" Có người cầm tờ giấy chuyển tới chỗ Triệu Trường Hà: "Vị huynh đài này, anh bỏ cho ai?"
Triệu Trường Hà xem xét, Đường Vãn Trang bốn phiếu, Hoàng Phủ Tình bốn phiếu, Thôi Nguyên Ương một phiếu.
"Đơn tuyển hay đa tuyển?" Triệu Trường Hà hỏi.
Mọi người kinh hãi như gặp thiên nhân: "Anh còn muốn đa tuyển?"
"Không có hạn chế đúng không?" Triệu Trường Hà nhấc bút, khoanh hết cả ba người: "Tôi tất cả đều muốn."
Vì sao các ngươi đều có phân biệt thẩm mỹ rõ ràng như thế, còn đặt người ta vào thế lựa chọn...
Lại nói mặc kệ ai đẹp thì có liên quan gì đến các ngươi chứ, có phải chuyện của các ngươi đâu?
Triệu Trường Hà qua loa nói chuyện vô nghĩa với đám võ giả trẻ tuổi, tiện miệng ăn mấy món thịnh soạn, kỳ thực tâm thần sớm đã hướng về sảnh chính. Chỗ tốt của việc ở sảnh ngoài là không cần phải đường đường chính chính như ở sảnh chính, toàn bộ quá trình chúc thọ có thể khiến người ta ngồi mà run cả mông, Đường Vãn Trang và Hoàng Phủ Tình quen nên ngồi vững được thì thôi, thật không hiểu vì sao Ương Ương hoạt bát như vậy cũng chịu được.
Sau khi qua hết mấy màn chúc thọ vừa dài dòng vừa chán ngắt, lại đến lượt đám tử đệ gia tộc vào sân diễn võ sát hạch, từng đôi thi đấu.
Đồng thời cũng là nhà họ Dương công khai biểu thị thực lực con em mình cho người ngoài xem, cũng có ý định dương danh cho người nổi bật.
Xem đám người trẻ tuổi nhà họ Dương đánh nhau đinh đinh đang đang, mới miễn cưỡng có chút mùi vị võ đạo thế gian, chứ vừa rồi mấy thứ kia là cái quái gì...
"Tuy đỉnh tiêm ít... Thế hệ trẻ nhà họ Dương kỳ thực không kém." Có người xì xào: "Dương Bất Quy nhờ cậy vào đợt bùng nổ gần đây mà giành được cơ hội vào Nhân bảng, hiện tại đã là Tiềm Long thứ ba, đi đến đâu cũng được người ta coi trọng mấy phần. Chưa hết đâu, mấy phòng nhà họ Dương có mấy người Tiềm Long hạng 180, 220, 230, tuy đều tương đối thấp, nhưng tổng số lại nhiều hơn cả Thôi vương."
Triệu Trường Hà nhìn xem luận võ trong sảnh, cũng thầm nghĩ con cháu nhà họ Dương xem ra đều khá giỏi, kỳ thực trình độ của Dương Kiền Viễn cũng rất cao, chính là kẻ đơn thương độc mã vào Côn Luân, suýt chút nữa mượn ngọn gió đông để làm bang chủ Kim Tiền bang đấy thôi.
Chỉ từ việc luận võ này có thể thấy kiến thức cơ bản của con cháu nhà họ Dương tương đối vững chắc, có lẽ liên quan đến tính chất võ học của nhà họ Dương, ý chí kiên định, dày nặng... Cũng có thể vì nhà họ Dương đang có xu thế đi xuống, đám tử đệ có cảm giác nguy hiểm nên đều hăng hái hơn. Điểm này thì nhà Lão Thôi hơn hẳn, cứ lấy Thôi Nguyên Ương mà nói, trước khi quen biết thì nàng là cái bộ dáng gì chứ, lêu lổng chẳng có nửa điểm dáng vẻ muốn luyện công...
Có người khác nói: "Lão huynh, ông chấm điểm mà cứ như ông cụ non ấy, không biết còn tưởng ông là danh gia nào."
Người kia ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Gần đây bảng xếp hạng trượt... Thật hổ thẹn."
Mọi người nảy sinh lòng kính trọng: "Quả là danh gia Tiềm Long bảng? Thất lễ thất lễ. Không biết là..."
"Trước kia 212, gần đây Huyết Tu La vào Nhân bảng, đáng ra phải bù lên một vị mới đúng, kết quả lại rớt xuống 213." Người kia thở dài, trong mắt lại không giấu hết vẻ đắc ý: "Bất quá vừa vặn, Thôi tiểu thư cũng từng đứng ở vị trí này, cùng ta có duyên."
Triệu Trường Hà "phụt" một tiếng phun ngụm rượu ra.
Người kia liếc xéo: "Vị Cao Lớn Tên huynh đài này..."
Triệu Trường Hà khoát tay: "Hổ thẹn, bảng xếp hạng của ta cũng trượt. Ban đầu đệ nhất, rớt xuống bốn mươi tư rồi."
Cách nói chuyện này không giống Tiềm Long bảng, cảm giác là từ bài vị nội bộ gia môn phái ra, người kia giận nói: "Ta nói là có thể Loạn Thế bảng."
"Thật trùng hợp, ta nói cũng vậy."
"? ? ?"
Vừa lúc buổi luận võ chúc thọ của nhà họ Dương cũng kết thúc, Dương Kính Tu rất hài lòng, cười ha hả nói: "Tuổi vừa mười lăm, đã Huyền Quan tứ trọng, kiếm pháp nghiêm cẩn, lĩnh ngộ sâu sắc, quả là ngàn dặm câu của nhà ta. Ban thưởng ba ngày cảm ngộ ở bờ Liền Núi Kiếm."
Người trẻ tuổi mừng rỡ: "Tạ bá phụ."
Liền Núi Kiếm đều vô linh rồi, còn ban thưởng người ta cảm ngộ ở bờ Liền Núi Kiếm, Lão Dương này vì kiến tạo biểu tượng thần kiếm không việc gì cũng thật không dễ dàng.
Lại nghe Vương Đạo Trung ở ghế khách vuốt râu nói: "Con cháu nhà họ Dương thật đa tài tuấn tú... Dương huynh, những năm qua vẫn thường có luận bàn thi đấu với khách nhân, năm nay có ý định đó không?"
Chuyện này quả thật thường có, nhưng chưa hẳn luôn có, xem chủ nhà nghĩ thế nào. Dương Kính Tu nhân tiện nói: "Ý của Vương huynh là muốn cho tử đệ luận bàn với chúng ta một chút?"
Vương Đạo Trung cười nói: "Ta muốn khách nhân luận bàn với nhau một chút... Danh gia gặp nhau cơ hội không nhiều, may mắn gặp dịp thôi mà."
Dương Kính Tu cười nói: "Vương huynh muốn luận bàn với ai? Với thực lực của huynh, chẳng lẽ muốn tìm trưởng lão Sử luận bàn hai chiêu?"
Vương Đạo Trung khoát tay: "Dĩ nhiên không phải ta... Khách nhà ta, Nhân bảng bốn mươi lăm, vừa hay bốn mươi tư ở đây, hắn đã ngưỡng mộ lại không phục, muốn khiêu chiến một chút, chẳng phải rất hợp ý sao?"
Mọi người trên bàn của Triệu Trường Hà trơ mắt nhìn một người cầm kiếm đi đến trước mặt, chắp tay thi lễ với "Cao Lớn Tên": "Nhân bảng bốn mươi lăm, Lôi Đình Kiếm Đinh Đình, xin Huyết Tu La chỉ giáo."
Cả bàn người trẻ tuổi vẻ mặt run rẩy mà nhìn Triệu Trường Hà đang cầm đùi gà gặm đến quên trời đất.
Ngài đúng là từ đệ nhất rớt xuống bốn mươi tư thật... Huyết Tu La Triệu Trường Hà, sao lại giống như một tên đầu gấu giang hồ chen ở sảnh ngoài cạnh bàn thế này, vui vẻ gặm đùi gà, ăn đến đầy miệng dầu, còn cùng mọi người bỏ phiếu bầu mỹ nhân...
Thôi Nguyên Ương là vị hôn thê của hắn đấy, may mà mọi người vừa rồi chỉ khen xinh đẹp đáng yêu, không có lời bất kính nào.
Chờ đã... Vừa rồi anh câu "tất cả đều muốn" là có ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận