Loạn Thế Thư

Chương 518: Thiếu ngươi một sự kiện

Chương 518: Nợ ngươi một chuyện
Dưới chân Nga Mi sơn, bên trong quán rượu của thôn trấn mà Triệu Trường Hà từng phá khóa một ngày.
Tư Đồ Tiếu ôm bình rượu ừng ực ừng ực tu ừng ực, khoe khoang mời Triệu Trường Hà uống rượu, kết quả lại là kẻ đầu tiên tự rót cho mình say bí tỉ.
Triệu Trường Hà rất im lặng, không thèm để ý đến hắn, tự mình lén lút rót rượu vào bầu rượu của mình.
Trước kia không hảo ý đòi Tư Tư chút rượu để chứa đầy bầu rượu này, bầu rượu đã trống rỗng mấy tháng rồi…
Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên sau đại chiến leo bảng một năm qua hắn không phải cẩu cẩu còn bị thương sắp chết, thế mà còn có thể cùng bạn bè đến uống rượu, đối với Triệu Trường Hà mà nói đây là một bước tiến lớn, thật sự là không dễ dàng a.
"Này." Tư Đồ Tiếu rất vất vả mới uống đã đời, đặt bình rượu xuống: "Sao ngươi không uống?"
Triệu Trường Hà liếc mắt: "Ta xưa nay không phải loại tửu quỷ như ngươi, được không."
"Ngươi không phải người trong rượu, vì sao lại đeo bầu rượu?"
"Thích uống mấy ngụm thì vì cái gì liền muốn là tửu quỷ, ngươi đầu óc có vấn đề à, tốt nghiệp diễn đàn nào thế?"
Tư Đồ Tiếu: "?"
Nghe không hiểu.
Triệu Trường Hà nghiêm chỉnh nói: "Thật ra là vì vai đeo trường đao, bên hông treo rượu, đi ra ngoài rất đẹp trai, rất là giang hồ."
Tư Đồ Tiếu tức giận bật cười, cái thứ đồ hỗn trướng này, làm nghiền ép cả trăm hoa cùng thế hệ phải ảm đạm thất sắc?
Hắn chua chát nói một câu: "Ngươi đem cả chân nam đá chân chiêu của ta đều học lén, còn nói mình không phải tửu quỷ."
Miệng thì nói tửu quỷ, thực tế là đang nói móc hắn học lén chiêu thức của mình.
Triệu Trường Hà nói: "Này, quen thì quen, nói bậy bạ một câu ta cáo ngươi phỉ báng đấy nhá… Khi ở Lang Gia ta chỉ mô phỏng chân nam đá chân chiêu, đó là làm dáng, không có học được, được không? Hay là ngươi dạy ta? Dù sao ngươi cũng đã từng dạy ta Phong Lôi Chưởng rồi, không ngại dạy thêm một cái nữa."
Tư Đồ Tiếu lại bị cái kiểu mặt dày vô sỉ của hắn chọc cười: "Ngươi đúng là… Bây giờ ngươi là nhị trọng bí tàng, đứng đầu Nhân bảng! Ngươi đứng trước mặt ta là ta còn muốn tìm ngươi lĩnh giáo đây này, sao còn có mặt mũi tìm ta học đồ vật."
"Sao ta nghe mà thấy hư hết cả người rồi à."
Ngươi là đang khen ta đấy à? Tư Đồ Tiếu xị mặt không nói lời nào.
"Ta cũng dạy ngươi cái gì đó vậy." Triệu Trường Hà tiện tay vớ lấy giấy bút trên quầy quán rượu, xoẹt xoẹt xoẹt viết một trang giấy, đưa cho Tư Đồ Tiếu: "Mặc dù Phong Lôi Chưởng ta học được cơ bản chưa bao giờ dùng… hầy, coi như là trao đổi."
Khi đó Tư Đồ Tiếu còn có ý dìu dắt bằng hữu, thấy Triệu Trường Hà muốn một môn quyền chưởng, liền sảng khoái dạy cho hắn.
Mà lần này rõ ràng ngược lại, là Triệu Trường Hà đang dìu dắt hắn.
Tư Đồ Tiếu mang theo một bụng suy nghĩ lung tung và oán thầm, nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, "Phụt" một tiếng một ngụm rượu phun hết ra ngoài.
Hắn cố gắng không phun lên giấy, điên cuồng quay đầu phun, xoay đến cổ đều muốn đứt lìa, cứ khục khục không ngừng.
Trên giấy rõ ràng là một môn công pháp có thể nhanh chóng khép lại đoán thể.
Nếu nói Huyết Tu La thể của Triệu Trường Hà tính công kích và hướng đi đao thương bất nhập đoán thể của Thần Hoàng Tông bọn hắn có chỗ xung đột, rất khó kết hợp cùng nhau, nhưng loại khép lại tính này lại cơ hồ là vì Thần Hoàng Tông mà đo ni đóng giày, tuyệt đối không hề xung đột.
Đây không phải là cho Tư Đồ Tiếu trao đổi, quả thực là cơ duyên đỉnh cấp có thể khiến Thần Hoàng Tông trên dưới toàn tông vui mừng phát điên, loại cơ duyên có thể đặt vào cột pháp môn hạch tâm của tông môn đó!
"Ngươi… Khụ khụ… Ngươi…" Tư Đồ Tiếu vất vả ho khan: "Ngươi có biết đây là đoán thể pháp cấp bậc gì không!"
"Biết chứ, cấp nhị trọng bí tàng."
"Ngươi lại đem bí pháp cấp bậc này dễ dàng cho ta như rót rượu?"
"Có gì không được sao?" Triệu Trường Hà nói: "Đây là pháp môn ta tự ngộ, ta thích dạy cho ai thì dạy."
Tư Đồ Tiếu im lặng xuống, hồi lâu mới thở dài: "Nói ra thì ngươi hẳn là chán ghét tạo phản mới đúng chứ, vì sao một chút cũng không nhìn ra, ngược lại còn càng thân thiết ấy."
Triệu Trường Hà kinh ngạc nói: "Ta nói ngươi hôm nay làm sao thế, thế mà lại xoắn xuýt mấy cái này?"
"Nếu đạo không đồng, bằng hữu thân thiết mấy rồi cũng sẽ thành người dưng."
"Nhưng ai nói cho ngươi là ta chán ghét tạo phản? Ngay cả Địch Mục Chi kia mà ngươi còn chịu đựng được, ngươi ở trong địa bàn hắn lâu như vậy còn không tạo phản, lão tử khinh thường ngươi."
Tư Đồ Tiếu nghẹn họng trân trối.
Chẳng lẽ chúng ta nghe ngóng tin đồn sai rồi? Ta ở Lang Gia thấy thái độ của Vương gia đối với ngươi cũng là giả? Ngươi thật không phải Thái tử sao?
Trước đây Tư Đồ Tiếu ở ngoài cửa trại, Triệu Trường Hà cùng Địch Mục Chi, Lô Thủ Nghĩa đối thoại ở rất gần hắn, Tư Đồ Tiếu nghe được một ít. Lô Thủ Nghĩa nói, bảo đảm Địch Mục Chi là ý của Hạ Long Uyên… Kỳ thật Đại Hạ có bộ dạng tính tình như thế này, căn nguyên chính là ở Hạ Long Uyên.
Nếu như nói ở trong địa bàn Địch Mục Chi thì muốn phản Địch Mục Chi, vậy ở trong địa bàn Đại Hạ có phải hay không phải phản Hạ Long Uyên?
Triệu Trường Hà căn bản không nể mặt Hạ Long Uyên, nói giết là giết, phảng phất sự thể nghiệm đã chứng minh điểm này.
Ồ đại hiếu thuộc về là.
Tư Đồ Tiếu đang suy nghĩ lung tung, lại nghe Triệu Trường Hà nói: "Ngược lại ta thật ra có một vấn đề."
Tư Đồ Tiếu lấy lại tinh thần: "Ngươi nói đi."
"Sư phụ ngươi bây giờ theo Ba Thục, có biến chất không?"
“….” Tư Đồ Tiếu biết hắn đang nói cái gì, im lặng không nói.
Lúc khởi sự chưa chắc đã có dã tâm nhưng đến khi thật sự thành thế lực rồi, ai cũng không biết liệu có nảy sinh ý khác hay không, Tư Đồ Tiếu không thể thay sư phụ mình đưa ra loại cam đoan này. Bất quá Thần Hoàng Tông hơi có chút lợi thế ở chỗ, bọn hắn toàn một lũ lưu manh, không có hậu duệ cũng đã rất khó có tư duy muốn độc chiếm thiên hạ.
Tư Đồ Tiếu cũng chỉ có thể thay sư phụ mình đưa ra loại cam đoan này: Tuyệt đối không hứng thú với nữ nhân…
"Cùng lo lắng hắn có thể biến chất hay không, ngươi còn không bằng suy tính một chút bây giờ bốn phía khói lửa, Hạ Long Uyên sẽ làm thế nào." Ngoài cửa truyền đến giọng của Lệ Thần Thông: "Lão tử tạo phản, là làm xong chuẩn bị Hạ Long Uyên đến hái đầu mình, cho tới bây giờ không suy nghĩ xem thế nào về sau."
Triệu Trường Hà đứng dậy: "Tiền bối không phải đang đưa người đi Thành Đô sao?"
"Ta nhờ Sử sư đệ đi rồi." Lệ Thần Thông thờ ơ nói: "Thật sự cho rằng lão tử thích đánh trận chiến à? Còn không bằng tới uống rượu."
Nói xong tùy tiện đi vào trong, giật lấy bát rượu của đồ đệ mình uống cạn một hơi.
Tư Đồ Tiếu trông mong đưa tay, vừa đau lòng lại không dám lên tiếng.
Triệu Trường Hà: “…”
"Ầm!" Lệ Thần Thông thống khoái uống xong rượu, đặt chén rượu xuống, nhìn về phía Triệu Trường Hà trong mắt không thể che giấu được sự tán thưởng: "Chuyện ngươi nhờ ta, ta không hoàn thành, có chút thật mất mặt."
Triệu Trường Hà nói: "Tiền bối chỉ là chuyện chiếu cố Hồng Linh mà vãn bối nhờ thôi sao?"
"Ừm… Ta phái người tìm, không tìm được, từ đầu chí cuối đều không giúp được gì."
"Chuyện này đâu trách tiền bối được, Hồng Linh ở Miêu Cương, tự ta gặp được, cũng không có xảy ra chuyện gì. Tiền bối có thể đem việc này ghi trong lòng đã là người đáng tin rồi."
"Không hoàn thành chính là không hoàn thành, lão tử nợ ngươi một chuyện, ngươi có thể đề một chuyện khác." Lệ Thần Thông mang theo ẩn ý: "Ngoại trừ để cho ta đầu hàng Hạ Long Uyên ra."
Triệu Trường Hà yên lặng một lát: "Đầu hàng cái khác thì sao?"
Lệ Thần Thông lộ ra ý cười: "Ngươi?"
Triệu Trường Hà khoát tay: "Ta chỉ là tán nhân giang hồ… Tiền bối nói đùa."
Lệ Thần Thông chậm rãi nói: "Dù sao cũng phải nhìn đối phương là ai… Trước mắt xem ra, trừ phi Đường Vãn Trang tự mình làm nữ hoàng, người khác không xứng."
Triệu Trường Hà trừng to mắt, trên đời còn có người còn có thể nghĩ theo cái hướng này sao? Đường Vãn Trang làm nữ hoàng, đơn giản là cảnh đẹp không nỡ nhìn.
Kỳ thật ý của Lệ Thần Thông cũng là ngươi bây giờ còn chưa xứng, nhưng dường như cất giấu mồi lửa cho tương lai… Không tiện nói rõ. Hắn cố ý chạy tới nói mấy lời này, dường như đã có một chút ý vị rồi.
Lệ Thần Thông nói: "Có lẽ ngươi ở Miêu Cương lâu nên không biết thiên hạ phong vân ngày nay. Hai ngày trước Vương gia và Hoàng Phủ gia cùng nhau xướng nghị phế Tào Cải Hải, mặc kệ đằng sau có ván cờ gì, tóm lại thiên hạ nhất định loạn. Vương gia nhất định phải kéo cờ, Vạn Thiên Hùng tung hoành Giang Hoài nhiều năm như vậy cũng không phải ăn chay, Đường gia ở Giang Nam vốn dĩ đã có tượng hùng cứ một phương… Đường gia muốn tranh giành không phải là không có khả năng, ngươi đừng bộ mặt kinh ngạc kia."
Trong lòng Triệu Trường Hà thình thịch nảy lên, cái ngày này cuối cùng đã đến… Nghĩ đến cái đề án này còn là chính mình đề ra, trong lòng mùi vị thật có chút phức tạp.
Tư Đồ Tiếu chậc chậc có tiếng: "Cái độc kế phế Tào Cải Hải này, không biết cái tên độc sĩ nào sinh ra mà không có lỗ đít nghĩ ra..."
Triệu Trường Hà liếc xéo đi qua nghĩ nắm vừa cho hắn công pháp cướp về.
"Vô luận thiên hạ như thế nào, kỳ thật gốc rễ chân chính vẫn phải xem Hạ Long Uyên nghĩ như thế nào, nếu không đều là trò khỉ." Lệ Thần Thông nói xong, quay người rời đi: "Vậy đi, không quấy rầy hai đứa các ngươi uống rượu..."
Triệu Trường Hà cũng đã không có tâm tình uống rượu nữa.
Muốn mọc ra hai cánh bay thẳng đến kinh sư đi gặp Đường Vãn Trang… Nhìn một chút Hạ Long Uyên.
Không đúng, nói đến thì nên đi gặp Thôi Văn Cảnh trước.
Đã từng hẹn với Lão Thôi, theo Tây Nam trở về sẽ đi cưới Ương Ương… Hôm nay thiên hạ phong vân đại biến, nếu như Vương gia khởi sự thông thường sẽ có hai hướng đi, một là hướng tây tiến vào PY, hai là xuôi nam tiến vào Từ châu. Nếu như là tây tiến vào, Lão Thôi còn có tâm tư nói chuyện cưới gả không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận