Loạn Thế Thư

Chương 836: Hoàn mỹ nhất thân thể

Chương 836: Thân thể hoàn mỹ nhất
"Ngươi giúp ta?" Dạ Cửu U bật cười: "Ngươi mà biết việc ta làm cần phải giấu diếm ngươi những chuyện xấu xa, ngươi còn nói giúp ta?"
"Nếu như ngươi muốn đối phó đám Ba Tuần Tuyết Kiêu này, vậy mục tiêu không có vấn đề gì, nhiều nhất là thủ đoạn không hay... Nếu ta tham gia, có lẽ ngươi sẽ không cần lựa chọn những thủ đoạn không hay, vẫn có thể đạt được kết quả ngươi muốn."
"Ta việc gì phải rảnh rỗi sinh nông nổi sửa đổi toàn bộ kế hoạch của ta, để mà hùa theo cái thứ chính nghĩa nực cười của ngươi?"
"Bởi vì ngươi vẫn cần chúng ta cùng nhau đối phó Dạ Vô Danh... Tăng thêm chút quan hệ hợp tác của chúng ta chẳng tốt sao?" Triệu Trường Hà thở dài: "Huống chi ta cảm thấy ngươi có thể tính sai một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Nếu như ta muốn ngăn cản ngươi, có lẽ trước kia ngươi không để ý, nhưng bây giờ có Phiêu Miểu giúp ta... Thực lực của Phiêu Miểu có thể gây ra quấy nhiễu cho ngươi đến mức khiến ngươi vô cùng đau đầu, ngươi chắc chắn không muốn hợp tác với chúng ta?"
Dạ Cửu U bực tức đứng lên: "Ta tác hợp các ngươi là để các ngươi gây thêm phiền phức cho ta à? Triệu Trường Hà, Phiêu Miểu, đôi gian phu dâm phụ các ngươi còn chút mặt mũi nào không định vứt bỏ sao?"
Phiêu Miểu an tĩnh đứng bên cạnh Triệu Trường Hà không trả lời, giao hết mọi quyết định cho Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà nói: "Nói đi đâu vậy, chúng ta vẫn rất cảm tạ ngươi, chẳng phải đây là chủ động muốn giúp ngươi sao?"
"Ngươi không phải vì giúp ta, mà là vì ngăn cản ta làm những việc xấu xa trong mắt ngươi."
"Ngươi có thể hiểu như vậy..." Triệu Trường Hà dừng một chút, giọng nói nhu hòa hơn: "Cũng có thể cho rằng ta không muốn ngươi làm ra những chuyện mà ta không muốn thấy, khiến cho quan hệ của mọi người tan vỡ."
Thần sắc Dạ Cửu U hơi động, chợt cười lạnh: "Chưa nói đến những chuyện ta làm ở bản kỷ nguyên này chỉ là bị các ngươi ngăn trở... Ở kỷ nguyên trước, huyết tinh trong tay ta vượt quá cực hạn mà ngươi có thể tưởng tượng."
Triệu Trường Hà bình tĩnh đáp: "Thì dù sao ta không thấy."
Dạ Cửu U im lặng, sờ lên cằm suy nghĩ kỹ một hồi, không biết nghĩ đến điều gì, lại nở nụ cười. Trong miệng lại hỏi: "Ngươi muốn Cửu U Thâm Uyên, vì tạo thân thể cho Phiêu Miểu; cái gọi là giúp ta, chỉ là vì ngăn cản ta làm ác. Ngươi không thấy cái gọi là giao dịch này rất trơ trẽn sao?"
Triệu Trường Hà nói: "Sẽ có lúc khiến ngươi cảm thấy đáng giá. Nếu không thể, coi như ta nợ ngươi một cái nhân tình, ngươi sẽ dùng đến."
"Ta rất thưởng thức sự tự tin của ngươi." Dạ Cửu U cười tủm tỉm nói: "Nhưng ngươi biết đấy, đại bản doanh của ta không thể tùy tiện ra vào."
"Là vì giấu diếm những bí mật không ít của ngươi sao? Ngươi có thể ngăn cách tất cả cảm giác của ta, ta chỉ đến chỗ sinh tử chuyển đổi chi ý nồng nặc nhất, tuyệt đối không vượt khuôn."
"Không hoàn toàn là vậy." Dạ Cửu U lười biếng duỗi lưng: "Hoàn cảnh nơi này khác với bên ngoài, người bình thường vào đây, hoặc là không chịu nổi phát điên, hoặc là lạc lối trong hỗn loạn u ám. Các ngươi vào đây lại chủ động ngăn cách cảm giác, nếu chết ở bên trong ta không chịu trách nhiệm, đừng trách ta không cảnh báo trước."
"Chỉ cần trực tiếp đưa ta đến chỗ thích hợp làm việc là được... Ta cũng không muốn xông loạn, nhỡ xông vào chỗ không nên xông lại không hay."
"Được, sau khi ra ngoài, nhớ đáp ứng ta những thứ đáng giá." Dạ Cửu U đứng dậy: "Bây giờ đi không?"
"Ta đưa Ương Ương về kinh sư trước đã, nhạc phụ ta đang nóng lòng chờ... Chuyện ở đây không thích hợp để Ương Ương tham gia thêm, quá nguy hiểm." Triệu Trường Hà quay đầu nâng mặt Thôi Nguyên Ương: "Theo như đã nói, sau khi trở về thì đi tìm Vãn Trang, để nàng sắp xếp cho ngươi một vị trí rèn luyện ở Trấn Ma Ti."
Thôi Nguyên Ương sắc mặt khó coi, nhỏ giọng nói: "Nghe các ngươi nói chuyện, có gì đó không đúng... Có phải lại muốn làm chuyện rất nguy hiểm?"
"Đụng đến mấy vị Ma Thần đại nhân này, thì không có chuyện an toàn... Cố gắng làm việc đi, luôn có một ngày trời yên biển lặng, ở kinh sư chờ ta."
Thôi Nguyên Ương trừng Dạ Cửu U một cái. Thực ra trong lòng nàng đều biết, vô luận là cái gọi là chuyện nguy hiểm lúc này của Triệu Trường Hà, hay là việc Phiêu Miểu ngoài ý muốn khôi phục dẫn đến một loạt phiền phức, kẻ đầu têu vẫn là vị Dạ Cửu U này. Vị này không phải là kiểu minh hữu ngươi tốt ta tốt, nàng ẩn giấu rất nhiều tính toán, bản chất là người xấu, Triệu Trường Hà chung quy vẫn đang cùng hổ mưu da, đường cong cứu quốc.
Nhưng không thể không làm như vậy, bởi vì nàng rất mạnh, hơn nữa không có bất kỳ tiết tháo nào, tùy tiện một chút không vừa ý đều có thể chạy đến Thần Châu tàn sát, gây ra hỗn loạn và tịch diệt mà nàng mong muốn. Loại người này không thể trực tiếp trở mặt, chỉ có thể đi từng bước một.
"Ta không đi." Thôi Nguyên Ương chân thành nói: "Việc chế tạo thân thể cộng sinh của Phiêu Miểu tỷ tỷ rất có thể cần đến ta, dù thế nào thì cứ đợi làm xong chuyện này đã rồi ta đi. Ta cũng là Ngự Cảnh, không phải chỉ để cản trở các ngươi."
Triệu Trường Hà xoa đầu nàng: "Được, vậy thì cùng đi."
Dạ Cửu U có chút khó chịu liếc xéo bọn họ diễn cảnh ân ái, trong tay ẩn ẩn ngưng tụ lại những tia lôi quang hắc ám vặn vẹo: "Đi thôi, xem sự tự tin của ngươi có thể thành sự được mãi không."
Bóng tối bao trùm không gian, sau một hồi vặn vẹo, trời đất đảo lộn.
Triệu Trường Hà tả hữu kéo tay Phiêu Miểu và Thôi Nguyên Ương, loạng choạng một bước, phát hiện đã hoàn toàn Càn Khôn Na Di, đổi trời đổi đất.
Bốn phía không một tia sáng, triệt để hắc ám, ngay cả khuôn mặt Phiêu Miểu và Thôi Nguyên Ương mà hắn đang kéo tay cũng không nhìn thấy. Cảm giác không cần phải ngăn cách, vì vốn dĩ đã không xuyên thấu được, bóng tối bốn phía dường như không thể truyền dẫn cảm giác tinh thần.
Không biết mình đang ở đâu, cũng không biết phạm vi rộng lớn đến đâu, liệu bước thêm một bước nữa có phải là núi đao biển lửa, cái cảm giác mù mịt hoàn toàn này có thể khiến những người tu hành bình thường với ngũ giác nhạy cảm vô cùng khó chịu đến phát điên.
Không có ánh sáng thì thôi, lại còn không có gió, không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào, tất cả đều bất động.
Hơn nữa rất lạnh, tĩnh mịch u lạnh.
Thôi Nguyên Ương hít sâu một hơi, nếu không phải đã đột phá Ngự Cảnh, chỉ sợ ở đây sẽ bị chết cóng, dù không chết cóng cũng sẽ phát điên: "Dạ Cửu U... sinh ra ở nơi như thế này sao?"
"Nàng là chúa tể của nơi này." Phiêu Miểu nói: "Từ Thượng cổ, mục tiêu của nàng là biến cả thế giới thành tĩnh mịch như vậy, nàng vốn không cần sinh mệnh, cũng không cần ánh sáng. Cái Dạ Cửu U cười nói vui vẻ vừa nãy, khác hẳn với trước đây, ta không hiểu nàng đang làm gì."
Thôi Nguyên Ương nói: "Vậy... coi như được việc, làm thế nào để ra ngoài? Ngay cả đường ra cũng không biết."
Phiêu Miểu nói: "Thông thường... nếu không có nàng dẫn theo, thì căn bản không ra được. Cái gọi là cảnh cáo trước đó của nàng, thực ra là nói rõ ý muốn giam cầm chúng ta. Nếu thực lòng muốn giúp chúng ta, thì phải dẫn đường chứ không phải tùy tiện ném chúng ta vào đây."
Thôi Nguyên Ương tức giận nói: "Sao nàng lại như vậy chứ, hỉ nộ vô thường như thế. Bây giờ thế nào cũng coi như minh hữu, giam cầm chúng ta thì có lợi gì cho nàng?"
Phiêu Miểu thở dài nói: "Ngươi không nên vào đây... Thực ra ngay cả Trường Hà cũng không nên vào, mình ta vào đây, dù không ra được cũng không ngại đại cục, các ngươi không nên..."
Triệu Trường Hà nắm tay nàng: "Không sao đâu, đầm rồng hang hổ mọi người cùng nhau xông, còn sợ cái khu u ám này sao?"
Trong lòng Phiêu Miểu mềm mại, ôn nhu nói: "Ngươi đoán được Cửu U không có ý tốt?"
Triệu Trường Hà cười cười: "Đoán sớm rồi... Cũng không tính là nàng hỉ nộ vô thường, là ta nói lời thật khiến nàng không vui... Nếu ta nói là thực lòng giúp nàng, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn nhiều, nhưng ta không nói như vậy."
Thôi Nguyên Ương nói: "Nói vài câu dỗ ngọt nàng thì sao... Chẳng phải ngươi rất giỏi dỗ nữ nhân vui vẻ sao?"
"Lừa gạt có lẽ sẽ được nhất thời vui vẻ, nhưng tương lai lại có tai họa ngầm, chân thành chắc sẽ không sai... Dạ Cửu U không phải người thường, nàng cuối cùng sẽ hiểu." Triệu Trường Hà dừng một chút, rồi cười nói: "Huống chi ta có nắm chắc có thể ra ngoài."
Phiêu Miểu ngạc nhiên hỏi: "Làm thế nào ra ngoài? Ở đây ngay cả ta cũng không thấy gì cả."
"Ta có thể thấy." Triệu Trường Hà sờ lên gáy: "Trước kia ta có thể thấy nàng tắm ở đây, nên đã ngờ rằng ta vào đây cũng có thể thấy, cược một phen quả nhiên được. Cửu U vẫn kém tỷ tỷ nàng một chút, đồ của tỷ tỷ nàng ở đây hữu hiệu."
Phiêu Miểu: "?"
Sao lại dính dáng đến Dạ Vô Danh?
"Ra ngoài rồi nói... Đài sen đâu?"
Phiêu Miểu đưa tay ra. Như từ không sinh có, trước mặt đột nhiên xuất hiện một vũng nước, một đóa đài sen ở trong đó lớn lên nở hoa, trong nước mây mù Phiêu Miểu, khung cảnh cực kỳ mộng ảo.
Triệu Trường Hà tặc lưỡi khen ngợi: "Lợi hại... Ngươi làm thế nào giấu vật thật trong thần hồn, còn có thể từ không sinh ra ao sen thế này... Ta đây là ôm bà lão nào về nhà vậy?"
Phiêu Miểu dậm chân: "Ương Ương còn ở đây, nói những lời trơ trẽn vô liêm sỉ... Ách không phải, ngươi thật sự thấy được?"
"Thấy được." Triệu Trường Hà bế nàng lên, đặt lên đài sen ngồi, ngửa ra sau ngắm nghía kỹ càng: "Ta còn có những lời trơ trẽn vô liêm sỉ hơn, ngươi muốn nghe không?"
Phiêu Miểu hoang mang: "Cái gì?"
"Không có gì, cảm thấy ngươi giống Quan Âm xinh đẹp."
Thôi Nguyên Ương nghiêng đầu.
Thế gia nữ xuất giá phía trước giáo dục có cả chuyện Xuân cung, nàng nghe hiểu được. Ngược lại là trải qua hai kỷ nguyên, Thượng cổ Ma Thần tỷ tỷ ở phương diện này giống đóa tiểu bạch hoa thuần khiết.
Rốt cuộc làm thế nào để biến đài sen thành thân thể, Thôi Nguyên Ương vô cùng hiếu kỳ, đáng tiếc không nhìn thấy gì cả, tâm tình xao động.
"Muốn xem không?" Triệu Trường Hà nắm chặt tay nàng: "Lại đây, cùng hưởng thụ."
Thôi Nguyên Ương rất nhanh nhìn thấy, Phiêu Miểu thần hồn nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đài sen, bốn phía mây mù mờ mịt, bộ dáng vừa trang nghiêm lại Phiêu Miểu, thật sự rất đẹp. Thôi Nguyên Ương chưa từng nghĩ rằng, khuôn mặt mình trở nên già dặn hơn rồi lại có thể có phong vận đẹp đến vậy, đẹp đến mức ngay cả mình cũng cảm thấy tim đập khó kiềm nén.
Chỉ riêng một đôi mắt, đã không thể so sánh với thuần hồn thể.
Triệu Trường Hà lấy ra thiên Thư đặt lên đầu gối Phiêu Miểu, đưa tay khẽ phẩy, trang sách lật giở, triển khai sinh mệnh chi trang.
Đài sen vốn đã có năng lượng sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ, bị sinh mệnh thiên Thư kích thích, đột nhiên cánh hoa mở rộng, hướng về phía trước bao bọc khép kín, cuốn lấy thần hồn Phiêu Miểu.
Tiếp đó, mắt thường có thể thấy những cánh hoa bắt đầu dính sát theo hình dạng thần hồn Phiêu Miểu, dung hợp, chậm rãi có hình dáng nhục thân, hóa thành xương cốt, hóa thành tạng phủ, ngọc cốt băng cơ dần dần hình thành.
Đây là do Phiêu Miểu tự thao tác, nàng vốn có đủ năng lực làm những việc này, thời Thượng cổ đã từng làm. Cho nên vừa nói nàng có thể tự mình làm, theo lý mà nói, nàng có kinh nghiệm hơn Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà quan sát học tập, ẩn ẩn cảm giác được một loại khí tức sinh tử chuyển đổi, từ nơi địa mạch sâu thẳm được kích hoạt, trao đổi sinh tử huyền quan, quán thông thiên địa chi kiều... Nói một cách nghiêm ngặt, Phiêu Miểu thực ra là một "người chết", đây là "phục sinh".
Đúng vậy, trên đời này vốn đã không còn Phiêu Miểu, Phiêu Miểu này vốn là Thôi Nguyên Ương, không có một Phiêu Miểu độc lập. Nếu muốn có một Phiêu Miểu độc lập, thì đó chính là khởi tử hoàn sinh.
Nếu thiếu cỗ sinh tử chi khí này, dù nàng tạo nên thân thể thành công thì cũng chỉ biến thành một bộ thi hài không có nhiệt độ. Phiêu Miểu dường như rất hiểu, đang chủ động dẫn dắt cỗ khí tức này, hoàn thành bước cuối cùng để hoàn toàn phục sinh.
Đây cũng là ý nghĩa của việc đến Cửu U Thâm Uyên... Nhìn như vậy, địa bàn của Dạ Cửu U không hề tĩnh mịch như tưởng tượng, nó ẩn chứa sự khởi đầu sinh mệnh cực kỳ huyền ảo.
Cái sự u ám này, có lẽ thay một cách nói, gọi là tiên thiên?
Trước đây luôn ngược dòng tìm hiểu mà không hiểu được sự đản sinh của Dạ Cửu U, có phải có liên quan đến điều này không?
Trong lúc hơi thất thần, hắn nghe thấy Phiêu Miểu kêu đau một tiếng, dường như có chuyện gì xảy ra. Triệu Trường Hà xem xét, cái bộ dáng đang diễn hóa huyết nhục dường như có gì đó trở ngại, vẫn luôn tái nhợt như thi thể, thậm chí có dấu hiệu muốn hỏng mất.
Triệu Trường Hà vội vươn tay chạm vào thân thể Phiêu Miểu, liều mạng rót vào sinh mệnh pháp tắc của mình để hỗ trợ củng cố: "Có chuyện gì vậy, là thiếu gì đó à?"
"Thiếu... cội nguồn của sự tồn tại sinh mệnh? Cảm giác phù phiếm không có gốc rễ." Giọng Phiêu Miểu có chút hoang mang: "Ta là do trời đất sinh ra, là nơi tụ hội của khí mạch nhân đạo, cần gì cội nguồn tồn tại?"
Triệu Trường Hà và Thôi Nguyên Ương nhìn nhau, cũng cảm thấy khó hiểu.
Phiêu Miểu vốn đã tồn tại, còn cần gì mồi lửa, cần gì nơi phát ra?
"Có thể... không?" Thôi Nguyên Ương do dự một chút: "Theo đạo lý chuyển thế trùng sinh, tỷ tỷ chính là ta. Vậy nên, sự tồn tại của tỷ ấy là do cha mẹ sinh ra... Đó chính là cội nguồn."
Triệu Trường Hà: "?"
Theo cách nói này, đi đâu tìm cha mẹ cho nàng, vừa nãy chỉ là nói đùa thôi.
Nhưng với cách nói của Thôi Nguyên Ương, Triệu Trường Hà gỡ rối các đường Nhân Quả, phát hiện không hẳn không có đạo lý.
Thôi Nguyên Ương nói: "Tỷ tỷ kết hợp huyết nhục của ta, vậy có thể coi là song sinh với ta không? Thử xem sao."
Không đợi Triệu Trường Hà trả lời, nàng đột nhiên rút Thanh Hà kiếm, vung nhanh một đường trên cổ tay, máu tươi phun tung tóe.
Thôi Nguyên Ương vung tay lên, máu tươi vẩy lên thân thể Phiêu Miểu, thấm vào da thịt.
Triệu Trường Hà vội vàng cầm máu, chữa trị cho Thôi Nguyên Ương, quay đầu lại nhìn Phiêu Miểu thì thấy làn da tái nhợt như thi thể của nàng dần dần bắt đầu có hoa văn huyết nhục, có màu sắc hồng hào.
Thật sự thành công! Hóa ra thiếu máu tươi của Thôi Nguyên Ương để dẫn dắt.
Cũng may vừa rồi Ương Ương không đi, nhất định phải theo đến, nếu nàng đi thì việc này còn thành không được. Có lẽ đó là sự thấu hiểu sâu xa giữa những người "cùng là một người".
Triệu Trường Hà ngây ngốc nhìn thân thể Phiêu Miểu ngày càng tươi tốt, cho đến khi nàng mở to mắt. Khi có thân thể, đôi đồng tử ấy đơn giản là như nước mùa thu, yêu kiều chiếu rọi thân ảnh hai người, linh động và xinh đẹp.
Chỉ riêng cảm giác từ đôi mắt, đã không thể so sánh với thuần hồn thể.
Thân thể kia trơn bóng như ngọc, lộ ra màu sắc phấn hồng, từ trên xuống dưới không một tì vết, hoàn mỹ không tỳ vết.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp!" Thôi Nguyên Ương nhào tới, ấn Phiêu Miểu xuống rồi hôn: "Quả nhiên là thân thể ngưng tụ từ thiên tài địa bảo, cho ta cắn một cái..."
Phiêu Miểu cưng chiều ôm nàng, cũng hôn lên mặt nàng: "Cám ơn ngươi, Ương Ương."
Thôi Nguyên Ương xuýt xoa: "Muốn cám ơn ta thì cho ta cọ nhiều vào, thật thoải mái... Không phải, vì sao còn thơm thế nữa?"
"Vừa dùng đài sen làm thân thể, tự nhiên có hương hoa sen."
"Khi trước ngươi còn nói ta hại chết ngươi, sao ta cảm thấy ta ghen tị chết mất... Hu hu, dáng người còn đẹp hơn ta, còn cố tình cao hơn ta nữa..."
"Ngươi cũng có thể." Phiêu Miểu ôn nhu nói: "Hoa sen vẫn còn, lát nữa ta giúp ngươi dùng để rèn luyện thân thể."
Triệu Trường Hà: "..."
Rèn luyện thân thể cái gì chứ, lại còn có người rèn luyện thân thể chỉ để trở nên thơm thơm sao?
Thôi Nguyên Ương lại vui quá đỗi: "Tỷ tỷ tốt nhất rồi."
Phiêu Miểu nhéo tai nàng kéo lên: "Đừng cọ xát nữa, ngươi mà còn trì hoãn ta mặc quần áo, thì ta sẽ thật sự bị ngươi hại chết. Nhìn con dê xồm kia kìa, nước miếng sắp chảy cả ra rồi..."
Thôi Nguyên Ương quay đầu nhìn lại, Triệu Trường Hà nào có chảy nước miếng, chỉ là mỉm cười nhìn các nàng đùa giỡn.
Ánh mắt Phiêu Miểu cũng nhìn qua, đối diện giữa hai người như có sóng nước lan tỏa, khiến cho cái u ám tĩnh mịch này như biến thành mùa xuân.
Tạo dựng một thân thể, đây mới thực sự là sức mạnh mà Thần Phật mới có thể làm được, lại vì tính đặc thù chuyển thế mà trở nên vô cùng gian khổ... Cuối cùng đại công cáo thành, trong lòng mỗi người như trút được một tảng đá lớn, nhẹ nhõm thoải mái.
Và đây lại là thân thể hoàn mỹ nhất.
Đối diện hồi lâu, Phiêu Miểu mới nghiêng đầu: "Ngươi... nhìn đủ chưa?"
"Chưa đủ." Triệu Trường Hà cuối cùng cũng tiến lên, nhẹ nhàng ôm nàng: "Lát nữa hẵng mặc, ta nhìn chưa đủ."
Hương hoa thấm vào ruột gan, chỉ cần ôm nhau, cũng có thể khiến người ta say mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận