Loạn Thế Thư

Chương 790: Nhân Quả Tái Tham

**Chương 790: Nhân Quả Tái Tham**
Triệu Trường Hà đương nhiên không thể biết những việc đang xảy ra ở tận Hàm Cốc, tầm mắt của hắn không thể vươn xa đến thế.
Sau khi cùng Nhạc Hồng Linh song tu, thương thế hơi phục hồi, Triệu Trường Hà còn có một vài việc cần phải hoàn thành.
Lúc tỉnh lại, Nhạc Hồng Linh đang ngủ, không phải bị đánh ngất mà là do sau trận chiến này, cộng thêm việc song tu đã tác động đến cảm xúc của nàng, dẫn đến ngủ say nhập định… Triệu Trường Hà cũng không quấy rầy, mà cảm nhận trạng thái của bản thân.
Thương thế không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng tu vi lại đang tăng trưởng.
Chiến đấu luôn là thứ tôi luyện con người ta nhất, đặc biệt là hắn, một kẻ luyện huyết sát. Dù đã thoát ly việc dưỡng sát để thăng cấp, những trận đại chiến như vậy vẫn mang lại lợi ích rất lớn. Nơi này lại là nơi Trường Sinh Thiên Thần mài giũa bản thân để hồi phục, cấu trúc Tụ Linh Trận pháp rất hoàn chỉnh. Nguồn năng lượng tín ngưỡng vô song bàng bạc xung quanh vốn vô chủ, người khác không dùng được, nhưng hắn tu Khí Mạch Chi Thư nên điều động hết sức dễ dàng, chẳng khác gì pha thêm linh tuyền.
Chỉ là lần này song tu chữa thương, chỗ tốt hắn nhận được lớn đến mức không thể đánh giá được, Nhạc Hồng Linh dứt khoát tiến vào trạng thái nhập định.
Nơi này còn có thể tiếp tục tu luyện một thời gian, nên để Tam Nương cùng đến, đem năng lượng tín ngưỡng tích lũy ở đây hấp thu hết rồi tính…
Lấy Quyển Sách Thật Ảo mới có được ra suy nghĩ một lúc, thật bất ngờ là Mù Lòa vẫn chưa xuất hiện… Theo lý, mỗi khi nhận được Thiên Thư, nàng đều phản hồi tương đối rõ ràng, lần này lại yên lặng như vậy, khiến Triệu Trường Hà có chút không quen. Thử gọi hai tiếng, không có trả lời… Triệu Trường Hà cũng không xoắn xuýt, trực tiếp đọc sách.
Trang Sách Thật Ảo này… nghiêm chỉnh mà nói thì nên gọi là "Có và Không". Nếu luận về độ Hư Huyền, kỳ thực chưa chắc đã cao hơn trang Nhân Quả Chi Thư trước kia. Nhưng bởi vì kết hợp với trang Khí Mạch, lại có Mù Lòa chỉ điểm thêm một chút, ít nhất cũng giúp ngươi trông thấy được một đầu Nhân Quả tuyến… Dù cho có nhìn thấy cũng không làm được gì, thậm chí chưa chắc đã nhìn ra được nó đại biểu cho Nhân Quả gì, tốt xấu ra sao, cái gì "Có thể thấy được". Chỉ cần có thể thấy được, đã khiến người ta an tâm hơn nhiều, cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày có thể nắm bắt được.
Bản thân nó chính là ý nghĩa mà chữ "Có" mang lại, để cho người ta có thể nhìn thấy, có thể nhận thức.
Trang "Có và Không" này, lại khiến người ta hoàn toàn không nghĩ ra, căn bản không có thứ gì để nhìn thấy, càng đừng nói đến việc trông cậy vào nó giống như mấy trang trước, có cái gì đó biểu diễn VR cho ngươi xem, vì nó quá trừu tượng.
"Có và Không", đầu tiên phải dựa vào định nghĩa. Tựa như lúc túi đang trống rỗng, hỏi bên trong có hay không đồ vật, cái đó trước tiên phải xác định cái định nghĩa "Đồ vật", "Đồ vật" chỉ cái gì? Tiền bạc vật phẩm là không có, nhưng có không khí, có tro bụi, có những hạt nhỏ chưa bị nhận thức và quan sát được. Nếu không định nghĩa rõ ràng mà đã nói có hay không, thì có thể cãi nhau đến địa lão thiên hoang.
Giờ phút này bên trong trang sách, ngươi muốn nói có hay không một cái yếm, thì chắc chắn là không. Vậy có cái gì? Có pháp tắc.
Cứ theo đó mà suy ra, pháp tắc chỉ hướng "Có và Không" này, nhất định phải chỉ một mục tiêu có định nghĩa rõ ràng. Tỉ như, tại thời gian và địa điểm cụ thể, có một con Long Tước, thì ở đây là "Có", không ở nơi này là "Không". Không ở nơi này mà vẫn có thể trông thấy được, thì gọi là huyễn; Ở đây mà không nhìn thấy được, thì gọi là ẩn.
Việc chuyển đổi giữa "Có và Không" rất khó để tu hành, ít nhất không phải là trình độ hiện tại có thể tu hành được. Với trình độ bây giờ, có thể lấy được nhiều nhất từ nó, chỉ có thể là trải nghiệm về thực và huyễn, hư và thực. Đến Mù Lòa cũng không dám gọi trang này là "Có và Không Chi Thư", mà chỉ dám xưng là "Thật Ảo Chi Thư".
Cũng không lạ gì mà Trường Sinh Thiên Thần ôm nó lâu như vậy mà không học được gì, L·i·ệ·t còn ném nó đi thẳng, "Không hợp với con đường của ta".
Nhưng nếu là đối với Ba Tuần, trang Thiên Thư này ít nhất có thể giúp hắn dễ dàng đẩy huyễn thuật lên đến đỉnh phong tạo cực… Chỉ là có chút mang ý nghĩa dùng đại bác bắn chim sẻ, loại thần vật này chỉ dùng để tu huyễn thuật…
Không biết đối với Mù Lòa và Cửu U thì nó có thể giúp gì cho các nàng… Ví dụ như, liệu có thể từ "Không" sinh ra "Có", để cho Mù Lòa có được thân thể? Không phải là không thể nào, về lý thuyết mà nói, chỉ cần là thứ có thể được định nghĩa trong cái thiên đạo này, dựa vào trang Thiên Thư này, hẳn là có thể từ "Không" sinh ra "Có", có lẽ đó mới xứng đáng với hai chữ "pháp tắc"... Cũng có thể đây là một trong những trang quan trọng nhất hình thành nên thế giới.
Triệu Trường Hà cũng không muốn dùng thứ này để học ảo thuật, nhiều nhất là học cách phá huyễn.
Hắn càng muốn học hơn chính là hư và thực. Khái niệm hư thực và thật ảo không giống nhau, nhưng bản chất thì giống nhau, cần điều kiện tiên quyết là có thể "thật", có năng lực nhìn thấu bản chất.
Ví dụ như… Triệu Trường Hà tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào Nhân Quả tuyến giữa mình và Nhạc Hồng Linh.
Thứ gọi là Nhân Quả, có tồn tại hay không? Nó tất nhiên là tồn tại. Nhưng nó vô hình, là một khái niệm hư ảo, nhưng tất nhiên tồn tại thì nó có thể hiện ra là "thật".
Kết hợp Vọng Khí Thuật để nhìn Nhân Quả, chỉ có thể thấy được có sợi dây liên kết, không cách nào xác định những đường cong kia đại diện cho cái gì. Nhưng giờ phút này, kết hợp với trang Thiên Thư này, Triệu Trường Hà có thể rõ ràng nhận ra khái niệm thực tế trong những đường cong giữa mình và Nhạc Hồng Linh.
Điểm khởi đầu kia, là "Ân".
Ân tình Nhạc Hồng Linh đã cứu mình, là nhân của chư quả, là sự bắt đầu của mọi duyên phận giữa hai người.
Bên dưới sự bắt đầu này, vốn phân nhánh ra rất nhiều đường cong, ví dụ như khả năng tồn tại sư đồ tuyến, khi xưa hắn từng muốn học võ từ Nhạc Hồng Linh, nhưng đường dây này đã đứt đoạn. Đường dây kéo dài là sự sùng mộ, "Đó chính là giang hồ trong lòng ta", "Ta cũng muốn trở thành người như vậy"... Đường dây này tiếp tục sau ân nghĩa, kèm theo dục vọng tự nhiên của một nam nhân đối với một mỹ nữ xen lẫn ở trong đó, xoắn ốc tổ hợp, trở thành một đường dây ngày càng lớn.
Đường dây này đã kết quả ngọt ngào vào cái khắc Bắc Mang, nàng là áp trại phu nhân… Mặt Triệu Trường Hà hơi ửng đỏ, bởi vì hắn phát hiện, vào thời điểm đó, hắn đã có tình cảm với Hồng Linh. Thì ra lúc đó đã thích người ta rồi… Nếu không phải nhìn thấy rõ ràng, thì thật sự không dám nhận.
Và một loạt ảnh hưởng khác tới chư quả. Ví dụ như, trên người hắn vốn sẽ tồn tại những khả năng như "sơn phỉ", "làm ác"... lại bị ân nghĩa và ái mộ Nhạc Hồng Linh chặt đứt, rõ ràng thân ở trong ổ phỉ, lại bước lên con đường hiệp khách khiến ngay cả Vãn Trang cũng phải giật mình, tất cả đều bắt nguồn từ đây.
Hết thảy Nhân Quả, đều hiện ra rõ ràng.
Khái niệm hư ảo trở nên hữu hình, thấu triệt trong tầm mắt.
Đây là ngược dòng tìm hiểu tiền căn, tương đối đơn giản… Còn về sau, khi nhìn về tương lai, thì không còn bị tuyến kiềm chế nữa, lại bắt đầu phân nhánh.
Có thể trông thấy rõ ràng nhất, tráng kiện nhất, thuận lợi nhất là con đường "người già đồng tâm, con cháu đầy đàn". Đây là kết quả có khả năng xảy ra nhất khi tình cảm và tính cách của hai người đi đến cuối cùng, những đường dây như "thay lòng đổi dạ", "vứt bỏ" hoàn toàn không tồn tại, điều này khiến Triệu Trường Hà rất hài lòng về bản thân.
Nhưng cũng có những nhánh "if", ví dụ như cả hai đều có khả năng đột tử, hoặc có khả năng bị chia cắt một cách kỳ quái mà không thể gặp nhau. Điều này rất bình thường, những kẻ đầu đao liếm máu như hắn thì cái chết có gì ly kỳ, mới hôm qua còn suýt c·hết đây… Kết cục có khả năng nhất cũng chỉ là một trong những khả năng, có thể thành sự thật hay không còn phải dựa vào nỗ lực của bản thân để thực hiện, như vậy mới đúng.
Chỉ là, nếu có kẻ đùa bỡn đạo này mà điều khiển thêm một chút, liệu có đi theo những kết cục không mong muốn hay không, thì ai mà biết.
Có thể nhìn thấy thì tốt rồi… Ít nhất, dù ai cũng không thể lặng lẽ điều khiển vận mệnh của hắn và Hồng Linh.
Bất quá, quan hệ giữa hắn và Hồng Linh kỳ thực tương đối đơn giản, nhìn thấu cũng không kỳ quái. Vẫn còn những thứ phức tạp hơn, ví dụ như… Triệu Trường Hà thử một chút, không nhìn vào mối liên hệ giữa mình và Nhạc Hồng Linh, mà chỉ nhìn tương lai của riêng mình… Kết quả, những đường cong cứ vạn vạn ngàn ngàn mơ mơ hồ hồ, sờ không rõ, hắn không có năng lực đó.
Đúng như lời Mù Lòa nói, nàng cũng không nhìn rõ quả của chính nàng… Để có thể làm được bước này, không biết cần phải đạt đến cấp bậc nào.
Kỳ thực, Triệu Trường Hà cảm thấy, nếu nhìn Nhân Quả giữa mình và Mù Lòa, cũng không thể đơn giản và sáng tỏ như khi nhìn Hồng Linh, quan hệ giữa mọi người quá phức tạp, chắc chắn sẽ rối rắm khiến bản thân vuốt mãi không xong, không biết Mù Lòa có thể vuốt rõ ràng được hay không.
Tóm lại, có thể nhìn thấu Nhân Quả, không chỉ là nắm chắc trong lòng, mà còn có thể ứng dụng nó vào võ học…
Vừa rồi có thể trảm Khí Mạch, tự nhiên cũng có thể đánh gãy Nhân Quả.
Đây chính là phương hướng nghiên cứu đao pháp tiếp theo của hắn, cảm giác sẽ có lợi cho loại chuyển thế tình huống như Ương Ương, cũng có lợi cho việc đề phòng mình và Lão Tiết bị L·i·ệ·t đoạt xá… Nếu nghiên cứu đến đỉnh, nói không chừng có thể giết người trong vô hình, xóa bỏ mọi nguyên nhân tồn tại của hắn, có phải là sẽ trực tiếp dẫn đến t·ử v·ong hay không?
Cuối cùng, vì thương thế chưa lành, nên việc nghiên cứu đến bước này đã khiến hắn hoa mắt chóng mặt. Triệu Trường Hà thở dài một hơi, lắc đầu thu hồi Thiên Thư, đứng dậy rời khỏi bí cảnh.
Chuyện cần làm còn rất nhiều, không thể chỉ lo ở trong này suy xét võ học được, ví dụ như thương thế của Lệ Thần Thông vẫn đang chờ hắn hồi phục chút khí lực để đi trị liệu một lần nữa.
............
Vốn dĩ Lệ Thần Thông đang hôn mê, mà Triệu Trường Hà thì cũng không còn sức, chỉ có thể giao cho người của Huyết Thần Giáo chăm sóc, thay hắn bó thuốc băng bó. Kết quả, khi ra ngoài hỏi thăm, Tiết Thương Hải lại nói Lệ Thần Thông đã đi rồi.
"Đi?" Triệu Trường Hà ngạc nhiên hỏi: "Sao có thể được, thương nặng như vậy…"
"Tư Đồ Tiếu đã đến đưa sư phụ hắn đi, nói là mang về tông môn bí địa, nơi đó sẽ có tác dụng hơn đối với loại thương thế này. Với cả, bên Linh Tộc cũng gần, xin Linh Tộc chút bảo vật liên quan đến khí huyết thì sẽ đúng bệnh hơn mấy thứ kia."
"Lời thì có lý, nhưng ai có thể nói cho ta biết Tư Đồ Tiếu làm thế nào mà một đêm đã đến được đây, hắn biết bay à?"
Tiết Thương Hải nhìn hắn một hồi, bất lực nói: "Thánh tử đại gia của ta ơi, cái động phòng của ngài đã kéo dài đến sáng ngày thứ ba rồi đấy."
Triệu Trường Hà: "…"
Mình nghiên cứu Thiên Thư tối đa cũng chỉ một lát, vậy theo lý thuyết là đã ngủ hai ngày rưỡi rồi sao?
Người của Huyết Thần Giáo hết sức kính phục hắn, thành tích đồ thần thí ma của Triệu Trường Hà đối với các nam nhân mà nói cũng không có tính xung kích lớn bằng cái này. Một phát súng có thể bắn hai ngày rưỡi, đây là thực lực gì? Mặc dù hạch tâm giáo chúng của Huyết Thần Giáo cũng giống như Thần Hoàng Tông, không có hứng thú gì với nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không sùng bái năng lực của đàn ông, đúng không?
"Khụ." Tiết Thương Hải ho khan hai tiếng, cố gắng ra vẻ là đang nói chuyện chính sự: "Thánh tử trước đó đã thông báo cho thảo nguyên, để bọn họ đến Thánh Sơn yết kiến, hiện tại đã có một vài bộ tộc nhỏ ở Mạc Đông đến đây quỳ lạy… À, chính là những bộ lạc mà trước đây chúng ta bị ảo thuật che mắt ven đường lúc hành quân đó. Tinh nhuệ của bọn chúng đã bị Thần Phạt đánh cho tan tác, không đến không được."
Triệu Trường Hà cũng dày mặt theo đó xuống thang: "Chuyện này để lát nữa nói, ta muốn biết Tư Đồ Tiếu trước khi đi có giải thích gì không."
"Chỉ nói là bảo ngươi rảnh thì đến Ba Thục, nếu không rảnh thì phái người đáng tin đến, ví dụ như Đường Vãn Trang chẳng hạn, để đi tiếp quản." Tiết Thương Hải có vẻ khó coi: "Ý tứ là vẫn không thích Tứ Tượng Giáo và Huyết Thần Giáo chúng ta lắm, có lẽ không tin chúng ta có thể quản tốt Ba Thục."
Triệu Trường Hà ngược lại không thèm để ý chuyện này: "Ta muốn biết là, phía sau họ có Thần Ma nào hay không, có cần chúng ta hỗ trợ xử lý hay không. Với tình trạng của Lệ Thần Thông bây giờ, ta lo lắng họ sẽ gặp chuyện."
"Cái này thì không nói, không nói hẳn là không có." Tiết Thương Hải nói: "Cũng đâu phải truyền thừa nào phía sau cũng giấu một Thần Ma bất tử đâu, giống như Tứ Tượng Giáo ấy, đồn là có Dạ Đế, nhưng giờ xem ra thì đã c·hết từ lâu rồi."
Ví dụ này, nếu Mù Lòa mà nghe thấy thì tát vỡ mặt hắn rồi còn gì. Bất quá, đạo lý thì không sai, không phải cứ truyền thừa mạnh mẽ nào phía sau cũng nhất định có Thần Ma bất tử, c·hết yểu cũng không ít.
Điển hình nhất có lẽ là Lão Hạ, mặc dù phía sau hắn có cái bóng của Mù Lòa, nhưng truyền thừa của hắn không phải là của Mù Lòa, những kỳ ngộ hắn nhận được trong quá trình quật khởi đều vô chủ. Nếu so với loại Thần Hoàng Tông bồi dưỡng thể chất rồi truyền thừa át chủ bài thì chủ nhân trước kia tại trong thiên băng địa hãm c·hết ưỡn lên càng nhiều. chỉ có điều chủ cũ có thể giống như L·i·ệ·t do tình huống nào đó mà khôi phục hay không thì chẳng ai biết được.
Kỳ thực, việc Kiếm Hoàng đến nay vẫn nằm trong lăng mộ, cũng có liên quan đến sự khác biệt giữa việc bồi dưỡng thể chất. Đợt sóng thần thức tỉnh Thần Ma gần đây hắn đều không bắt kịp bởi vì chủ yếu thiên về kiếm thể. Không giống Mù Lòa, ngay cả thân thể cũng có thể vứt bỏ, lấy Thiên Thư làm thân thể cũng không đáng kể.
Triệu Trường Hà cảm thấy lần này Nhạc Hồng Linh có chút muốn đi, khác với việc muốn đi lang bạt thiên nhai trước đây, lần này Nhạc Hồng Linh có mục đích rõ ràng, đó là muốn đến Kiếm Hoàng Chi Lăng xem một chút.
Thời khắc này nàng tu hành, nếu muốn đi thật thì cũng không nhất định phải quấn lấy Triệu Trường Hà đi cùng… Đến lúc đó xem thời gian của mọi người rồi sắp xếp, chuyện này đúng là nên đưa vào danh sách quan trọng, bằng không sẽ luôn là quả bom hẹn giờ chôn ở đó.
Ngược lại, vì Thần Hoàng Tông biểu thị không có Thần Ma nào muốn đánh, nên Triệu Trường Hà cũng yên tâm phần nào, chờ giải quyết xong việc ở đây thì qua thăm cũng được. Hắn tiếp nối lại chủ đề trước đó: "Ngươi nói bộ tộc Mạc Đông đã đến quỳ lạy, vậy các khu vực khác thì sao?"
"Các khu vực khác cũng có đến, nhưng thành ý kém xa. Ví dụ như đám Mạc Đông kia còn mang theo dê bò tài bảo, còn mấy cái bên kia thì chỉ đến sứ giả bày tỏ thần phục, có ích gì chứ, coi chúng ta là lũ ngốc à?"
"Đương nhiên vẫn là cho rằng chúng ta không xen vào." Triệu Trường Hà hỏi: "Chu Tước Tôn Giả hai ngày nay có tin tức gì không?"
"… Ngươi vẫn còn gọi nàng là Chu Tước Tôn Giả à?"
"Gọi thay ngươi, miễn cho gọi bậy làm h·ạ·i ngươi b·ị đ·ánh."
"… Thật sự là cảm ơn." Tiết Thương Hải chắp tay nói: "Tôn Giả tạm thời không có tin tức gì, ngược lại là sứ giả bên lão tướng quân Hoàng Phủ đến báo, nói họ đã đánh vỡ vương đình, bắt được toàn bộ người của hắn, bây giờ đang trên đường càn quét khắp thiên hạ, chủ yếu là tìm kiếm tung tích của những bộ tộc lớn như Ngốc Thứu Bộ. Ta nói, Hoàng Phủ Vĩnh Tiên cũng đ·i·ê·n rồi đấy, hắn mà cày xới một trận thế này thì thảo nguyên muốn khôi phục nguyên khí cũng phải mất hai ba mươi năm."
"Sao nghe ngữ khí của ngươi có vẻ hơi hâm mộ thế… Ngươi không sợ L·i·ệ·t đoạt xá à?"
"Nói thật, cái khoảnh khắc Huyết Thần hiện thế ấy, ta sợ vô cùng, vì ta biết nếu hắn muốn đoạt bỏ ta thì tùy tiện cũng chiếm được, ta chẳng khác gì là chuẩn bị sẵn vật chứa cho hắn… Cái cảm giác này rất đáng k·i·n·h· ·d·ị, nhưng bảo ta từ bỏ như Lão Tôn thì ta lại không cam lòng… Cuối cùng luyện cái thứ này đến Bí tàng rồi lại từ bỏ…"
Triệu Trường Hà rất hiểu sự xoắn xuýt của Tiết Thương Hải, hắn đã sớm biết huyết sát chi lực có vấn đề, trước đây không phải cũng chỉ có thể luyện tiếp sao… Với cả, việc hắn "Huyết sát không tinh" quay đầu còn dễ dàng, Tiết Thương Hải lại sở trường huyết sát luyện đến Bí tàng rồi muốn quay đầu cũng khó, chỉ có thể đi đến cùng thôi.
"Ta cảm thấy L·i·ệ·t hẳn là vẫn còn tốt, tâm tư của hắn không để ở đây…" Triệu Trường Hà nghĩ nghĩ: "Ngươi cứ luyện tiếp đi, chờ ta lần sau tiếp xúc với hắn rồi nhìn kỹ hãy nói."
"Đi." Tiết Thương Hải cười: "Chúng ta bây giờ nói trắng ra là cũng đang theo ngươi lăn lộn thôi… Nhìn ngươi chỉ đường vậy."
"Ngốc Thứu Bộ đến đâu rồi, ta ngược lại biết đấy." Triệu Trường Hà vỗ vai hắn: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi một chút rồi về."
Tiết Thương Hải: "?"
Vừa định hỏi thì Triệu Trường Hà đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thân pháp này càng ngày càng quỷ dị, Tiết Thương Hải xoa nhẹ mắt nửa ngày trời, vẫn không nhìn ra quỹ đạo hành động của Triệu Trường Hà, đến cùng là biến mất từ đâu.
Ngự phong, ngự quang, thần giáng… Thân pháp Diệp Vô Tung, thân pháp Tuyết Kiêu… Học được càng nhiều thứ, theo tu vi và kiến thức tăng trưởng, khả năng phát huy và vận dụng càng nhiều, bây giờ thân pháp của Triệu Trường Hà sớm đã tùy tâm sở dục. Đến cả Cửu U còn không bắt được sự phân quang lược ảnh của hắn trong chớp mắt ấy, huống chi Tiết Thương Hải.
Bây giờ Triệu Trường Hà cũng càng ngày càng lý giải Hạ Long Uyên… Khi chưa tạo ra võ học đặc trưng của mình thì luôn nghĩ khi có võ học thuộc về mình thì phải hô cái tên gì cho hay, sau khi có thì căn bản lười nghĩ tên. Nếu không có ý định truyền thừa cho hậu nhân, thì cũng không cần thiết phải cố đặt tên làm gì.
Phương hướng của hắn là một đường hướng tây bắc… Bây giờ chinh phục Thần Sơn, tận ôm kỳ diệu, sự vận chuyển của dòng tín ngưỡng và khí mạch trên thảo nguyên đều thu hết vào tầm mắt. Triệu Trường Hà có thể phát giác ra nơi nào có tín ngưỡng không buông tha mà vẫn đầu nhập vào Trường Sinh Thiên, còn có thể phát giác nơi nào đang biến mất, thậm chí có thể phát giác một bộ phận đang chuyển đến trên người mình.
Trong đó, có một bộ phận vốn là tín ngưỡng trên người hắn, vậy hiển nhiên chỉ có thể đến từ quân đội của Hoàng Phủ Tình, đó là tín ngưỡng Dạ Đế của Tứ Tượng Giáo.
Tương đối đặc biệt chính là, Chu Tước Tôn Giả Hoàng Phủ Tình chính mình lại không tin…
Ai mà tin tưởng cái thứ đó chứ, mình ở bên ngoài đánh sống đánh c·hết, kết quả mình vừa quay đầu đi thì nó đã động phòng.
Các ngươi dù gì cũng chờ ta đi xa hơn một chút đi chứ! Tức c·hết người mà.
Hoàng Phủ Tình tức giận bày bản đồ trong quân trướng, cũng không có tâm trí mắng nam nhân, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Hoàng Phủ Thiệu Tông và các tướng lãnh ngồi một bên lặng ngắt như tờ, ai nấy đều có chút lúng túng.
Không có Triệu Trường Hà chỉ đường, bọn họ đã đi càn quét ba ngày mà không tìm thấy nửa cái bộ tộc nào. Tư Tư Thuần Ưng Sư ở đây cũng không có tác dụng gì, cũng không biết là họ đã du mục dời đi đâu hay là lâm vào huyễn cảnh.
Đáng xấu hổ hơn là sĩ khí của mọi người đã tan biến, sau khi đánh phá Lang Cư Tư Sơn thì từ trên xuống dưới đều có ý buông lỏng. Mẹ nó, tiệc ăn mừng còn chưa mở thì đã chạy ra ngoài đánh tan rồi còn gì, mấy ngày không có thu hoạch gì thì cái nhiệt huyết tự nhiên cũng tiêu tan. Đến nỗi Hoàng Phủ Tình triệu tập chúng tướng để thương nghị động tĩnh tiếp theo, mà nửa ngày trời không ai trả lời.
Hoàng Phủ Tình cau mày, ngẩng đầu nhìn lướt qua, mắt phượng ánh lên vẻ s·á·t khí: "Sao thế, đều câm hết rồi à? Lúc hành quân phía trước không phải ai nấy miệng đều rất dẻo đó sao, đều muốn ra vẻ thay ta làm chủ?"
"Cái đó…" Chúng tướng cười làm lành: "Đó là do trước đây chúng ta không hiểu chuyện, giờ đã biết đại soái tính toán không bỏ sót rồi, chúng ta tự nhiên không dám xen vào nữa."
"Bớt cái trò này đi." Hoàng Phủ Tình nhìn đứa em trai: "Còn ngươi thì sao? Cũng câm à?"
Hoàng Phủ Thiệu Tông chỉ có thể nói: "Tin tức từ sứ giả của phụ thân nói rằng họ cũng không tìm thấy Ngốc Thứu Bộ… Ta thấy, Ngốc Thứu Bộ tên là Ngốc Thứu, chắc hẳn là có chỗ hơn người trong việc thay đổi vị trí và trinh sát."
"Ngốc Thứu giỏi che dấu dấu vết đã mục ruỗng rồi." Hoàng Phủ Tình cười lạnh: "Chúng ta không chỉ tìm Ngốc Thứu Bộ, mà là tìm Ngốc Thứu Liệp Nha thì sẽ có nhiều khả năng tìm được Thiết Mộc Nhĩ hơn. Vì Ngốc Thứu Liệp Nha muốn tìm Thiết Mộc Nhĩ hơn chúng ta, với cả hắn có kinh nghiệm hơn chúng ta. Nếu ta đoán không sai, có thể bây giờ bọn chúng đã tiếp xúc với nhau rồi."
Chúng tướng im lặng, trong lòng tán đồng phán đoán của chủ soái. Nhưng có biện pháp nào đâu, không phải ai cũng mang tù binh đi ra hỗ trợ hay sao, còn là tát Mãn quan trọng của thần điện đấy, họ cũng không tìm thấy, thì chúng ta còn cách nào?
Hoàng Phủ Tình liếc mắt nhìn đám tát Mãn đang ngồi im trong trướng, cười lạnh. Bọn chúng thực sự không tìm thấy, hay là đang biếng nhác thì khó mà nói.
Nhưng nếu không cần đến họ mà vẫn có thể tìm được, với cả đánh ra một trận tiêu diệt xinh đẹp thì về cơ bản có thể nói rằng có thể chắc chắn được nhân tâm trên thảo nguyên từ mọi mặt.
Đáng tiếc chủ soái đại nhân không thể không thừa nhận rằng chỉ dựa vào bản thân thì trong thời gian ngắn không thể làm được… Mạc Bắc thực sự quá lớn, đảng dẫn đường do Ba Đồ phái tới chỉ biết con đường thông đến Thánh Sơn và vương đình thôi, những địa phương khác thì biết được bao nhiêu? Trước đây nhờ có đủ loại chiến tranh phán đoán như có thần trợ, đó là thật sự có thần trợ, hắn tên là Triệu Trường Hà.
"Bực mình." Hoàng Phủ Tình âm thầm nghiến răng: "Cứ như vậy mà bỏ đói sao, vừa dừng lại một chút là nhất định phải động phòng… Giúp ta làm việc, chẳng lẽ ta không thể ở cùng ngươi à? Ngươi có bản lĩnh thì bây giờ đến đi, ta ở trong soái trướng chờ…"
Đang nghĩ như vậy, thì bóng người trước mắt nhoáng lên một cái, Triệu Trường Hà xuất hiện trong trướng.
Hoàng Phủ Tình: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận