Loạn Thế Thư

Chương 854: Cùng mù mù trận chiến mở màn

**Chương 854: Cùng mù mù trận chiến mở màn**
"Ngươi mím lại... có chút dùng sức quá rồi." Triệu Trường Hà quan sát một hồi, đột nhiên đưa tay lau lau bên môi nàng: "Bị tràn ra."
Dạ Cửu U đến cả ý định ch·ố·n·g cự cũng không có, bàn tay hắn hơi thô ráp đã lướt qua môi nàng, xóa đi một tia đỏ tươi.
Khác với những lần chiến đấu vô tình s·ờ trúng, hoặc những lần bắt tay mà Dạ Cửu U cũng không để tâm... Lần này là lần chủ động thân cận nhất giữa hai người, hoàn toàn vượt qua giới hạn bình thường của nam nữ, nhưng Dạ Cửu U vậy mà không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy tim đ·ậ·p nhanh hơn vài phần.
Từ một người đàn ông đại trực chỉ xem phụ nữ có thể ảnh hưởng đến tốc độ rút đ·a·o, đến hôm nay, Triệu Trường Hà đã t·r·ải qua biết bao nhiêu nữ nhân với tính tình khác nhau ái mộ, nghiên cứu về phụ nữ trong lòng không xếp t·h·i·ê·n Bảng thì cũng có Địa Bảng, một nữ nhân tịch mịch cô đ·ộ·c vạn năm làm sao có thể chống lại được thế c·ô·ng như vậy?
Nói l·i·ế·m c·h·ó không có tương lai, cũng không hẳn là tuyệt đối.
Ít nhất đối với Dạ Cửu U, một người phụ nữ chưa từng được nam nhân quan tâm, chăm sóc mà nói, đây chính là cách t·h·í·c·h hợp nhất.
Đương nhiên, không thể chỉ một mực l·i·ế·m, phải kết hợp thêm phương p·h·áp kìm h·ã·m... Giống như l·i·ế·m mà không phải l·i·ế·m, từng bước tiến lại gần, như một ma chưởng khuấy động tâm can, khiến lòng gợn sóng không yên.
Cho đến khi Triệu Trường Hà quay người nói: "Ngươi tự mình thay đồ bên trong đi, ta không nhìn đâu." thì Dạ Cửu U cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên, chỉ là c·ắ·n môi dưới nhìn theo bóng lưng hắn một hồi lâu, giận dỗi buông một câu: "Đừng tưởng ta không biết, chỉ cần ta ở gần ngươi, ngươi đều có thể thấy hết."
Rồi sau đó lách mình trốn, chui về bờ đầm của mình.
Lớp lụa mỏng manh khẽ tách ra, váy dài trượt xuống. Dạ Cửu U nhìn thân thể trắng nõn như bạch ngọc trong gương, nhẹ nhàng c·ắ·n môi dưới: "Tại sao phải trắng hồng, chỉ trắng thôi có gì không tốt? Gu thẩm mỹ của nhân loại thật kỳ lạ."
Nói xong, nàng nhấc lên yếm lụa, xem xét: "Chỗ này chẳng phải cũng trắng sao!"
Cho rằng nội y thời xưa của phụ nữ đều là yếm lụa thực tế là một hiểu lầm. Trong tình huống bình thường, phần lớn phụ nữ đều mặc áo lót vải bình thường, bởi vì nếu mặc những loại sa y lụa mỏng quá lộ liễu, để người ta thấy được yếm lụa thì chẳng khác nào không mặc gì. Giống như chiếc váy dài màu tím này, chất liệu mỏng như cánh ve, mặc thêm yếm lụa bên trong nhìn rất trêu ngươi, cũng rất lẳng lơ.
Dạ Cửu U ra dấu kéo yếm lụa lên phía trước n·g·ự·c, nhìn mình trong gương, đơn giản cảm thấy như một người khác.
Dạ Cửu U ngơ ngác đưa tay ra phía sau thắt chặt dây yếm, mặc lại váy dài. Nhìn hình ảnh mình mặc lụa trong gương, chiếc yếm lộ rõ, để lộ những vùng da thịt trắng nõn ở cánh tay, đùi..., mặc còn trêu ngươi hơn cả không mặc, chẳng khác gì kỹ nữ, có khi nào nên đi Tứ Tượng Giáo làm Phó giáo chủ hay không?
Cuối cùng là đang làm gì vậy chứ... Mặc gì cũng được, quan trọng là mặc cho hắn nhìn, đúng là đ·i·ê·n rồi.
Dạ Cửu U bỗng nhiên không muốn ra ngoài, dứt khoát t·r·ố·n ở đây, xong việc.
Thôi vậy, văn dịch quan trọng hơn.
Dạ Cửu U lóe người, lại xuất hiện trên đỉnh tuyết sơn, xụ mặt chìa ngón tay: "Được chưa, văn dịch cho ta."
Triệu Trường Hà không vội đưa, đánh giá nàng từ tr·ê·n xuống dưới, trong mắt ngập tràn ý cười.
Dạ Cửu U thẹn quá hóa giận, túm lấy cổ áo hắn: "Ngươi xong chưa hả?"
Triệu Trường Hà chỉ cười: "Rất đẹp."
"Ngươi..." Dạ Cửu U hít sâu một hơi: "Văn dịch, ngươi đưa hay không hả!"
Triệu Trường Hà đáp một chữ: "Đưa. Nhưng ngươi cũng đưa cho ta một thứ, chúng ta trao đổi."
Dạ Cửu U tức giận nói: "Giao dịch là phải trao đổi những thứ tương đương, vậy trước đó những thứ kia là cái gì?"
Triệu Trường Hà cười: "Những thứ kia là ngươi cầu ta đ·á·n·h đổi đấy chứ. Không cho ta nhìn đã mắt, giao dịch sao bắt đầu được?"
Dạ Cửu U không nhịn được nữa, đá một cước bay Triệu Trường Hà về phía chân trời.
Triệu Trường Hà khoanh tay đứng trên không, bay cao hơn rồi lại rơi xuống y như cũ, cười ha ha rồi rút thêm một trang giấy: "Chỗ này có mười mấy chữ, phần còn lại để lần sau."
Dạ Cửu U dựng ngược lông mày: "Còn có lần sau!"
"Đương nhiên, ít nhất phải thúc ép hai ba lần, nhìn xem ngươi đã thay đổi trang phục thì mới tính."
"Triệu Trường Hà, rốt cuộc ngươi nhàm chán đến mức nào?"
Triệu Trường Hà cười: "Bởi vì sau này, ta thật sự không còn thứ gì của ngươi để mà dùng nữa, phải tranh thủ dùng dần thôi."
Dạ Cửu U há to miệng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút tiếc nuối, hoặc không muốn, cụ thể là gì thì khó mà diễn tả.
Sau câu nói đó, bầu không khí cuối cùng cũng trở lại tĩnh lặng, hai người im lặng trao đổi mười mấy chữ văn dịch, trong đó có một hai chữ lặp lại, nhưng nhìn chung thì hiệu quả rất tốt.
Dạ Cửu U biết rõ mười mấy chữ này căn bản không đủ để giải nghĩa, nhưng vẫn làm ra vẻ đối chiếu với bản văn mở đất, xem đi xem lại, mà chẳng biết đang xem cái gì.
Nàng lén liếc nhìn Triệu Trường Hà, hắn không nhìn bản văn mở đất, mà đang say sưa ngắm nhìn nàng.
Dạ Cửu U thở dài, không biết nên nói gì: "Đi đi, ngươi về đi, ở đây chỉ làm phiền người khác thanh tĩnh thôi."
Triệu Trường Hà không nài ép, nhếch mép cười: "Ngày mai lại đến đổi những thứ khác."
Nói xong, hắn quay người sảng khoái, bước nhanh rời đi.
Dạ Cửu U dõi theo bóng lưng hắn, có chút hối h·ậ·n về câu nói cuối cùng của mình... Cái gọi là làm phiền người thanh tĩnh, chính là ám chỉ hắn có thể đ·ả·o lộn nhân tâm. Đối với một tồn tại như Dạ Cửu U, câu nói này tưởng như là đ·u·ổ·i người, kì thực không khác nào nói cho hắn biết rằng hai ngày nay hắn đã đạt hiệu quả vượt bậc.
Không biết Triệu Trường Hà có nhận ra hay không... Dù Triệu Trường Hà có nhận ra hay không, kết quả đã là sự thật. Với suy nghĩ và trạng thái hiện tại, nếu gặp cường đ·ị·c·h thì có lẽ sẽ bị đ·ánh c·hết mất.
Dạ Cửu U cảnh giác liếc nhìn xung quanh, Dạ Vô Danh đánh lén thì sao?
Nàng chợt nhức đầu, xoa xoa trán, thầm nghĩ nếu muốn xua tan ảnh hưởng của tên nam nhân thối tha kia, chắc phải mất vài ngày. Nhưng gã kia chắc chắn sẽ không cho nàng cơ hội đó, hắn ngày mai sẽ lại đến.
Thậm chí cả việc rời đi lúc này cũng có thể là cố ý, chỉ là không muốn ép nàng quá mức.
Hắn quá biết... Rằng trong c·hiến t·ranh tình cảm, khi mình đã tỏ rõ ý đồ, bản thân căn bản không phải đối thủ, như Ngự Cảnh ép huyền quan.
***
"Sao rồi sao rồi? Tiến triển thế nào?" Triệu Trường Hà vừa về đến đã bị đám nữ nhân vây quanh.
Đáng tiếc Triệu Trường Hà làm sao có thể chia sẻ tiến độ và tâm đắc tán gái của mình với những người phụ nữ ở nhà chứ? Chỉ có thể tóm lược qua loa rồi nói thẳng: "Ta sẽ đi thêm một chuyến vào đêm nay, không đợi đến ngày mai."
Hạ Trì Trì nghiêng đầu, tò mò: "Tại sao lại đi ban đêm? Với nàng mà nói, ban đêm mới là ban ngày của nàng, dạ tập chẳng có ý nghĩa gì."
Triệu Trường Hà ấn đầu cô nàng xuống, không biết nói gì: "Trong đầu toàn nghĩ cái gì thế, thật sự dạ tập là muốn bị đ·ánh c·hết tươi đấy, ta bây giờ căn bản không phải đối thủ của nàng. Ta đi buổi tối có lý do khác."
"Sẽ b·ị đ·ánh, vậy có nghĩa là tiến triển rất tốt?" Tam Nương yếu ớt thở dài: "Xem ra phòng tuyến của chúng ta vẫn còn yếu, chỉ cần để ngươi che chắn gió mưa trên hoang đ·ả·o, từ thân đến tâm là coi như đi tong."
Hoàng Phủ Tình bày mưu tính kế: "Vậy có cần nghĩ đến chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không, mỗi mình sáo lộ thông thường là không đủ đô?"
Triệu Trường Hà buồn cười: "Các ngươi không sợ rước một vị đại thần về hậu viện, từ nay vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh sao? Toàn bộ đều tràn đầy phấn khởi như vậy."
"Chúng ta sợ nàng sao?" Hoàng Phủ Tình hừ hừ nói: "Chúng ta vốn là muốn g·iết nàng cho xong, còn sợ cái này? Hay là như vầy đi, đằng nào Tứ Tượng đại trận của chúng ta cũng đã thành, ra tay g·iết nàng, ngươi giúp nàng ngăn chúng ta lại, ta xem nàng thế nào cũng xuân tâm r·u·ng động."
Tam Nương tán thành: "Có lý, vừa là anh hùng cứu mỹ nhân, vừa thể hiện ngươi nguyện ý vì nàng mà đối đầu với chúng ta..."
Nhạc Hồng Linh che mặt ở một bên, có lý cái đầu, thật sự là mấy người này mà chạy đến đ·á·n·h Dạ Cửu U, Dạ Cửu U không biết là diễn kịch mới lạ, với trí thông minh của các ngươi thì thảo nào trước đây bị bắt dễ như ăn kẹo.
Ờm, hình như bản thân cũng không hơn gì, thậm chí là bị bắt đầu tiên. Nhạc Hồng Linh càng che mặt sâu hơn.
Triệu Trường Hà dở k·h·ó·c dở cười: "Thôi đừng bày mấy trò ngu ngốc nữa, tiến triển tốt hơn các ngươi tưởng tượng nhiều... Thật ra Dạ Cửu U ít nhất trong khoảng thời gian này tuyệt đối không hề thanh tĩnh đâu, tâm tình nàng dao động rất mạnh, chỉ là ta thật không muốn nói về chủ đề này trước mặt các ngươi, ta cảm thấy mình rất c·ặ·n bã."
Nói xong, hắn đưa mười mấy chữ Dạ Cửu U cho Phiêu Miểu: "Những thứ này cho cô. Mấy thứ này có thể liên quan đến phần bí ẩn nhất của thế giới, trên phương diện này ta đang dần vạch rõ manh mối... Nếu cô có thể nâng cao trình độ thêm một bước, có lẽ sẽ tìm được ở đây, cầm về nghiên cứu trước xem có gì gợi ý không."
Phiêu Miểu nhận lấy, hỏi: "Ngự Cảnh Tam Trọng của anh vẫn chưa có manh mối à?"
Triệu Trường Hà lắc đầu: "Ngưỡng cửa thì hé mở rồi, còn thiếu một cơ hội, chuyện này không thể cưỡng cầu."
Phiêu Miểu nói: "Có lẽ những t·h·i·ê·n Đạo minh văn này chính là thời cơ của anh, anh thật sự cứ định chậm rãi trao đổi từng chút một như vậy?"
"Cũng chẳng thiếu vài ngày... Đúng rồi, các cô đột phá có dấu hiệu gì không?"
Mọi người đều lắc đầu, khẽ thở dài.
Hiệu quả của Tứ Tượng đầy đủ không chỉ là hoàn t·h·iện Tứ Tượng đại trận, dưới sự dẫn dắt, chia sẻ, bổ sung kết trận, tu hành của mọi người đều có thể nhận được sự thúc đẩy lẫn nhau. T·h·i·ê·n Hà cũng là một nơi tu hành rất tốt, vô luận là linh khí hay cảm ngộ, đều không thiếu thứ gì. Hạ Trì Trì, người từng có thời gian tu hành ngắn nhất, sau khi trải qua rèn luyện trong khoảng thời gian này cũng đã đột phá Ngự Cảnh nhị trọng, có thể nói là nhanh đến chóng mặt. Vì vậy, gần đây mọi người ngồi xổm ở T·h·i·ê·n Hà, thong thả vì nơi này cần tu hành, ngốc ở đâu mà chẳng là ngốc.
Đáng tiếc Ngự Cảnh Tam Trọng là một cái khảm, xưa kia ngay cả Tứ Tượng Thượng Cổ cũng không thể vượt qua, các nàng muốn đột phá trong thời gian ngắn cũng rất khó khăn.
Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất giữa mọi người và Tứ Tượng Thượng Cổ chính là lời Ảm Diệt, dường như Ma Thần Thượng Cổ cũng đã t·h·iế·t lập một cực hạn, nhưng người thời nay thì không. Tứ Tượng Thượng Cổ không đột phá được hạn mức, nhưng các nàng thì có thể.
Ý chí bất diệt mà Phiêu Miểu lĩnh hội là cơ hội cho mọi người, nhưng vẫn chưa đủ. Có thể vượt qua hay không, không ai tự tin, ngay cả Triệu Trường Hà cũng không quá chắc chắn.
Thời gian đến vạch rõ ngọn ngành càng gần, cảm giác cấp bách càng nồng nàn. Ngự Cảnh Tam Trọng mới là đỉnh cao Kim Tự Tháp, nếu như không đạt được cấp độ này, liệu có tư cách tham dự vào cục diện tiếp theo?
Trong chốc lát, mọi người đã m·ấ·t đi tâm trạng đùa giỡn, ai nấy đều nhắm mắt tu hành.
Phiêu Miểu liếc nhìn mười mấy chữ mà Dạ Cửu U trao đổi, nhíu mày suy tư một hồi rồi khẽ nói: "Trường Hà, càng giải mã được nhiều minh văn, thì khả năng cưỡng ép tìm hiểu càng lớn. Theo lý thuyết, nếu chỉ t·h·iế·u vài chữ, thì có lẽ có thể cưỡng ép giải. Dựa vào trình độ giải mã hiện tại, nếu cưỡng ép giải mã thì có thể sẽ chịu phản phệ, anh nghĩ tôi có nên thử không?"
"Đương nhiên là không thử, cứ tiếp tục đổi với Cửu U thôi, vội gì chứ?"
"Nhưng mà... Anh nói xem Cửu U có cưỡng ép thử không?"
Lòng Triệu Trường Hà r·u·n lên, anh vội nói: "Không ổn... Ta phải đi xem."
Dạ Cửu U an tĩnh đứng trước gương, nhìn người xa lạ trong gương. Đôi mắt như thu thuỷ, gương mặt như hoa đào, chiếc sa y màu tím ẩn hiện yếm lụa trắng tinh, cả người nhìn vừa thuần khiết lại vừa khêu gợi.
Không thể không thừa nhậ·n là rất đẹp, Dạ Cửu U biết bộ dạng này có bao nhiêu s·á·t thương đối với nam nhân, chỉ tiếc là nàng không màng đến điều đó.
Dạ Cửu U suýt chút nữa đã quên mất hình tượng trước kia của mình.
Nàng đưa tay muốn tháo dây lưng, định thay lại đồ cũ... Đằng nào thì ngày mai hắn cũng đến đổi.
Nhưng tay đặt trên dây lưng lại dừng lại. Đằng nào ngày mai cũng phải thay cho hắn xem, hà tất phải đổi qua đổi lại rườm rà, cứ mặc vậy tính thôi, đằng nào cũng đâu ai thấy.
Đây vốn dĩ là lý do Triệu Trường Hà định đến vào buổi tối, hắn muốn xem thử nàng có phải vì buổi gặp mặt ngày mai mà trực tiếp không đổi đồ hay không.
Nhưng ý nghĩ này vừa trỗi dậy, lòng Dạ Cửu U chợt k·i·n·h· ·d·ị.
Thật sự vì hắn mà thấy dễ nhìn đẹp mắt, trang điểm bản thân lộng lẫy, nghênh hợp thẩm mỹ của hắn, rồi lại không cản được ánh mắt đầy dục vọng của hắn?
Dạ Cửu U hít sâu một hơi, đột nhiên đi đến bờ đầm, vuốt ve phiến đá minh văn.
Bây giờ đã giải mã được khá nhiều chữ, có lẽ có thể tự mình thử cưỡng ép giải quyết, không cần bị hắn dắt mũi... Cứ tiếp tục bị dắt như vậy, thì không chỉ có quyền chủ động hợp tác, mà cả dòng suy nghĩ của mình cũng sẽ bị dắt đi lung tung hết cả.
Nếu ngày mai hắn đến mà p·h·át hiện ra nàng đã tự động nắm giữ tất cả minh văn, không cần đến hắn... Liệu có thể đảo lộn kế hoạch của hắn, giành lại quyền chủ động hay không?
Dạ Cửu U trầm ngâm chốc lát, rồi dần dần hạ quyết tâm.
Hôm nay không chỉ mặc yếm lụa cho hắn ngắm, ngay cả chuyện vợ chồng ca hát đối đáp cũng bày ra cả rồi, mà mình vẫn không hề kháng cự, tiếp tục như vậy thì còn đi đến đâu nữa! Cứ tiến thêm một bước nữa thì sẽ biến thành bộ dạng gì!
Cưỡng ép p·h·á giải chắc chắn không phải là không có phong hiểm, nhưng nhất định phải làm... Quyền chủ động nhất định phải ở trong tay mình, không thể tiếp tục đọa lạc như vậy được nữa.
Trong tay Dạ Cửu U nổi lên những gợn sóng yếu ớt, rất nhanh bao trùm lấy phiến đá, tinh thần toàn diện dò xét vào bên trong, bắt đầu cưỡng ép phân tích minh văn.
Không biết qua bao lâu, Dạ Cửu U "Phụt" một tiếng phun ra một ngụm m·á·u tươi, sắc mặt tái nhợt, dựa vào bên cạnh thở dốc.
Thất bại rồi... Thần hồn như bị khuấy động, kinh mạch đại loạn.
Chuyện t·h·i·ê·n Đạo, quả nhiên là cần thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu tất có tai họa.
Vậy là nguy rồi... Mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng cần tĩnh dưỡng hai ngày thì không sao, nhưng nếu Dạ Vô Danh không ra tay đánh lén, vậy thì bây giờ có khả năng lắm!
Ý niệm vừa xuất hiện, báo động trong lòng trỗi lên.
Một luồng sức mạnh kinh khủng quen thuộc xuyên thấu không gian, một ngón tay như ngọc đ·ậ·p thẳng vào t·h·i·ê·n linh, cho dù đối phương nhắm mắt, cũng có thể cảm nhậ·n được sự chế giễu ẩn chứa trong đó: "Không ngờ ngươi lại vì một người đàn ông mà tâm thần đại loạn đến mức này, lại tự rơi vào h·ã·m hiểm như vậy..."
"Đêm, không, tên!" Dạ Cửu U bạo phát một chưởng, toan tính chống cự.
Dù có bị thương, cũng không thể để ngươi tùy ý k·h·i· ·d·ễ được! C·hết thì cũng phải khiến ngươi nếm mùi lưỡng bại câu thương!
"Phanh!" Song chưởng tương giao, cùng lúc đó không gian bên cạnh Dạ Vô Danh vặn vẹo, một thanh khoát đ·a·o chém thẳng vào đầu.
Dạ Vô Danh khựng lại một chút, bàn tay trái đ·ậ·p vào Long Tước. Chịu sự kiềm chế này, lực đạo tay phải giao kích với Dạ Cửu U hơi giảm, Dạ Cửu U lại phun thêm một ngụm m·á·u tươi, ngã xuống, nhưng không bị thương nặng như dự tính.
Đồng dạng, Triệu Trường Hà cũng khóe miệng chảy m·á·u, ngã về phía sau, nhưng lại như lò xo bật ngược trở lại, tiếp tục bổ đ·a·o: "Mù mù, nhiều lời?"
Thân hình Dạ Vô Danh hơi rung động khi Long Tước bổ tới, người đã biến m·ấ·t không thấy tăm hơi.
Trong hư không truyền đến tiếng cười khẽ của nàng: "Đến lúc ngươi thật sự đối đầu với ta, cảm giác vẫn rất thú vị... Hẹn gặp lại."
"Con mù thối kia, ngươi đứng lại đó cho ta!" Triệu Trường Hà tức giận vung đ·a·o hụt, căn bản chắc chắn không được Dạ Vô Danh động tĩnh, phương hướng mờ mịt, chỉ còn lại dư hương.
Triệu Trường Hà thở hổn hển quay đầu, Dạ Cửu U khóe miệng đầy v·ế·t m·á·u, đang mềm oặt dựa vào bờ đầm nhìn hắn.
Ánh mắt nàng phức tạp, dù trong cái không gian u tối này vẫn rõ ràng như vậy.
"B·ị t·h·ư·ơ·n·g nặng không?" Triệu Trường Hà không còn tâm trí để ý đến Dạ Vô Danh, nhanh c·h·ó·n·g chạy tới đỡ nàng, nhét vào miệng nàng một viên dược hoàn: "Không biết dược vật thế gian có hiệu quả với thân thể Thần Ma của các ngươi hay không... Không sao, ta dùng Hồi Xuân Quyết, ngươi đừng kháng cự để lực lượng của ta tiến vào là được."
Dạ Cửu U không bình luận gì về vết thương, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: "Ngươi... Thật sự vì ta mà... đ·a·o chẻ Dạ Vô Danh?"
Triệu Trường Hà giật mình, bật cười nói: "Hợp tác của ngươi và ta, mục tiêu cuối cùng chẳng phải là cùng nhau đ·á·n·h Dạ Vô Danh sao? Sao, đến bây giờ ngươi vẫn còn nghi ngờ thành ý của ta?"
Dạ Cửu U cười có chút khó khăn: "Sao lại xuất hiện kịp thời như vậy? Dạ Vô Danh có thể dò tìm đến đây đã rất bất thường rồi, chẳng lẽ ngươi cũng có thể giám thị ở đây?"
Triệu Trường Hà nói: "Ta vốn định tối nay đến tìm ngươi, vừa nãy Phiêu Miểu nhắc nhở ta rằng ngươi có thể sẽ cưỡng ép giải mã minh văn, ta lo có chuyện nên đến sớm hơn. Quả nhiên là vậy, ta đã nói các ngươi phụ nữ có phải có vấn đề về đầu óc không, ngày mai ta sẽ cho ngươi những chữ còn lại, ngươi việc gì phải tự gây chuyện chứ?"
Dạ Cửu U không t·r·ả lời câu này, khẽ thở dài: "Ta chỉ là đang nghi ngờ... Rằng Dạ Vô Danh đây là cố tình giúp ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận