Loạn Thế Thư

Chương 123: Chỉ có Tri phủ tại bị đánh

Chương 123: Chỉ có Tri phủ bị đánh
Triệu Trường Hà cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ này càng ngày càng ngạo kiều.
Hắn bây giờ cũng không phải là tiểu xử nam thuở ban đầu mới đến nơi đây, đại khái có thể cảm nhận được Nhạc Hồng Linh lúc này tâm loạn như ma.
Rõ ràng là bầu không khí giữa hai người đang ở giai đoạn hắn theo đuổi nàng, dù cho ngoài miệng nói "Đây chẳng qua là bậc thang", nhưng vừa mới nói xong mong muốn tương lai cầm kiếm dắt tay xông pha thiên nhai, hiện tại đã bắt đầu diễn tập dắt tay, cái cảm giác như tên lửa đang tiến đến mối quan hệ kia, e rằng nữ hiệp tiểu tỷ tỷ trước đó chưa chuẩn bị tâm lý.
Có thể là... nàng nghiêng đầu cúi đầu trông thật xinh đẹp.
Không còn là tư thế hiên ngang nghĩa bạc vân thiên đã ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của hắn, mà thay vào đó là nét thẹn thùng trên khuôn mặt, đôi mắt đẹp né tránh, tựa như ánh trăng thanh khiết dưới nước, vốn dĩ treo cao trên trời, nay lại có ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng lan tỏa.
Triệu Trường Hà cũng không biết hôm nay mình nói những lời kia, mấy phần là theo kịch bản, mấy phần là thật lòng?
Cũng không biết nếu giờ khắc này lại tiến công thêm vài câu, có thật sự có cơ hội...
Đây là Nhạc Hồng Linh. Là người mà mình tôn trọng nhất ở kiếp này, là người mình mơ ước.
Dù cho nàng nhỏ hơn mình một chút, hắn vẫn nguyện ý gọi tỷ tỷ, không muốn có chút khinh nhờn nào. Trước mặt Đường Vãn Trang còn dám tùy tiện nói năng, nhưng đối với Nhạc Hồng Linh, hắn lại không dám. Nếu không có những lời châm ngòi thổi gió khi ăn tiệc kia, có lẽ những lời này mãi mãi cũng không thể nói ra.
Nhưng vào khoảnh khắc này, thật muốn ôm nàng.
"Ngươi không phải muốn tìm cung sao? Cứ nhìn ta mãi làm gì!" Nhạc Hồng Linh cuối cùng không chịu nổi ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào sườn mặt mình, giận dữ quay đầu: "Đã bảo vừa rồi chỉ là bậc thang thôi! Hai ta thanh phong minh nguyệt. . ."
"Ta biết." Triệu Trường Hà cắt ngang cơn bão nổi của nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, đi tìm Vạn Đông Lưu... không, tìm Đường Bất Khí đi, đã mượn cung, cũng nên để hắn phối hợp một chút. Xích Ly không dễ giết, Đường gia ở đây có thể sai khiến Trấn Ma ti, sẽ là một trợ lực."
Nói xong chính sự, tâm tình Nhạc Hồng Linh cũng dịu đi vài phần, nhưng đầu óc nhất thời không được nhanh nhạy: "Vì sao không tìm Vạn Đông Lưu? Hắn mới thật sự là Địa Đầu Xà. Hơn nữa ta thấy vừa rồi hắn cũng rất muốn giết Xích Ly."
"Vạn Đông Lưu có chút khó dò... Hắn muốn giết Xích Ly là vì dị tộc, hay là vì tràng tử của mình bị phá hoại để trả thù, còn khó nói. Có Tri phủ đè ép, hắn chưa chắc sẽ làm gì... Về chuyện dị tộc và Di Lặc giáo, ta tin Trấn Ma ti hơn."
Đôi mắt đẹp của Nhạc Hồng Linh đảo quanh trên mặt hắn một vòng, khẽ cười "ừ" một tiếng.
Có người để thương lượng làm việc, cảm giác... thật không tệ.
Địa điểm Đường Bất Khí ở không khó tìm, hắn trực tiếp ở tại lâm viên của đại gia tộc bản địa Dương Châu là Ngô gia, như là đang nghỉ phép vậy, lúc này cũng đang nằm trong hoa viên, hai tiểu thị nữ đang đút hắn ăn nho.
Nghe tin Nhạc Hồng Linh và Triệu Trường Hà đến thăm, tâm tình Đường Bất Khí rất tốt: "Mời bọn họ vào."
Trong bữa tiệc đổ thêm dầu vào lửa, hắn góp một phần lớn nhất, đã có hiềm khích với Nhạc Hồng Linh, thì chắc hẳn sẽ không có gì với cô cô nàng. Cô cô à, chất nhi chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi.
Hai người rất nhanh được dẫn vào hoa viên, Triệu Trường Hà nhìn bộ dạng nằm trên ghế của Đường Bất Khí, được tiểu thị nữ đút nho cho ăn, một bụng chua chát trào lên, mẹ nó, đúng là đầu thai tốt thì muốn làm gì thì làm: "Đại chất tử tiếp khách như vậy hả, khách nhân đến mà cứ nằm ườn thế kia? Ta cũng muốn ăn nho."
Đường Bất Khí liếc mắt nhìn Nhạc Hồng Linh, chậm rãi nói: "Mỗi người có một loại nho, có loại nho Đường mỗ căn bản không dám mơ tưởng, xem ngươi có bản lĩnh ăn hay không thôi."
Nhạc Hồng Linh: "?"
Đường Bất Khí lại nói: "Nhạc cô nương, ta lớn hơn tiểu tử này bốn tuổi, cô có biết tiểu tử này cứ gọi ta đại chất tử là có ý gì không?"
Nhạc Hồng Linh ngẩn người một chút: "Không biết. Trêu ngươi thôi mà?"
Triệu Trường Hà trừng mắt nhìn Đường Bất Khí, Đường Bất Khí không để ý đến hắn, chậm rãi nói: "Đường mỗ có một vị cô cô, quốc sắc thiên hương, tài mạo song tuyệt. Kẻ này gọi ta đại chất tử, cô đoán hắn muốn làm gì?"
Triệu Trường Hà nghiến răng nghiến lợi, ni mã ta chỉ là tiện miệng trêu chọc thôi, ngươi muốn hại ta à!
Kết quả Nhạc Hồng Linh ngẩn người, bỗng nhiên cười nói: "Tốt quá rồi! Lệnh cô là... a, ta biết rồi, hẳn là Đường thủ tọa. Ừm... quả nhiên là trai tài gái sắc, tốt tốt tốt!"
Tròng mắt Đường Bất Khí trừng lồi ra, một quả nho mắc kẹt trong cổ họng, suýt chút nữa tắc thở mà chết.
Triệu Trường Hà không đành lòng nhìn thẳng, quay mặt đi.
Lòng dạ đàn bà như đáy biển, ngươi cho rằng nàng đang cùng Thôi Nguyên Ương diễn Tu La tràng, lúc này nàng có lẽ lại không ngừng muốn phủi sạch quan hệ với ngươi.
Nhưng mà nghe vào tai Đường Bất Khí, ni mã đây là loại phụ nữ tốt ở đâu ra, đi khắp thiên hạ cũng không tìm được!
Đường Bất Khí suýt khóc, vất vả lắm mới ho ra được quả nho, thở gấp nói: "Hai vị đến đây làm gì? Chỉ để đút cho ta chút lương thực à?"
Triệu Trường Hà nói: "Có cung tốt không?"
"Cho ngươi làm gì?"
"Để giết Xích Ly, ngươi cứ nói có hay không đi."
Đường Bất Khí nhảy dựng lên, lập tức phân phó tả hữu: "Đi, tìm Ngô thúc thúc mượn cung tốt nhất!"
Hắn vội vàng chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch: "Làm thế nào? Muốn ta đi gọi người không?"
"Đừng nóng vội, còn sớm chán, giờ mới giờ Tuất thôi, chúng ta còn sớm mà..." Triệu Trường Hà nói: "Chúng ta hoài nghi bọn chúng giấu trong phủ Tri phủ, loại sự tình này Đường gia và Trấn Ma ti không tiện làm, có thể ở bên ngoài tiếp ứng yểm hộ chúng ta là được rồi."
Đường Bất Khí có chút lưỡng lự: "Các ngươi... cũng không thể đi giết Tri phủ."
Triệu Trường Hà liếc xéo hắn, chỉ với bộ dạng này của ngươi thì làm được gì? Nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ý nghĩ của bọn hắn và Đường gia khác nhau ở chỗ này, Đường Vãn Trang còn có nhiều việc khó xử, cũng là vì nguyên nhân đó, rất bình thường.
Hắn thật sự dự định nếu có cơ hội thích hợp sẽ tiện tay giết luôn con chó quan kia, nhất là nếu Xích Ly căn bản không ở đó, hắn cũng không muốn về tay không, vậy thì cứ bắt Tri phủ mà làm, coi như là một điều thú vị.
"Được, còn sớm, tìm cho chúng ta tĩnh thất trước đi?"
Đường Bất Khí đảo mắt qua lại giữa hai người: "Hai ngươi... lúc này muốn tĩnh thất làm gì? Không hay lắm đâu..."
Nhạc Hồng Linh không nhịn được, giận dữ nói: "Ta cần phải xử lý lại vết thương!"
"Khụ." Đường Bất Khí lúng túng chuyển sang Triệu Trường Hà: "Còn ngươi thì sao?"
Triệu Trường Hà mặt không cảm xúc: "Ta muốn tĩnh thất riêng, ngươi ăn nho thấy Lão tử cảm xúc dâng trào, có thể muốn tự xử lý một chút, cho nên nếu tĩnh thất có chỗ nhìn trộm, thì giao tình giữa ngươi và ta coi như không còn."
Nhạc Hồng Linh nghiêng đầu, Đường Bất Khí im lặng nói: "Ai thèm nhìn cái thứ đồ của ngươi... Tốt, đi theo ta."
Triệu Trường Hà muốn tĩnh thất dĩ nhiên không phải để xả giận, mà là muốn ôm chân phật để đối phó Xích Ly.
Tin rằng Đường Bất Khí sẽ không nhìn trộm, không rảnh rỗi đến thế.
Trong tĩnh thất, Triệu Trường Hà lấy ra kim bạc.
Trên kim bạc quả nhiên hết lần này đến lần khác xuất hiện một đống lớn hình ảnh.
Có cảnh Đường Bất Khí nhất kiếm đâm tới bị mình một đao bổ ngược trở về một ngày trước.
Có cảnh mình và Ba Đồ, bao gồm cả việc theo Ba Đồ cứu Đường Bất Khí dưới đao, và cả cuộc chiến một đao với Ba Đồ sau đó.
Cũng có cảnh Xích Ly và Nhạc Hồng Linh quyết đấu, và cả quá trình mình ném đao ngăn cản.
Còn những trận chiến trước đó nữa, đã bị loại bỏ hết rồi.
Nhưng thiếu một vài thứ... Tỉ như không có cảnh Ba Đồ và Đường Bất Khí giao chiến, cũng không có cảnh Huyền Trùng cứu Đường Bất Khí, bị Xích Ly chặn đường.
Rất rõ ràng, chỉ có những trận chiến mà mình tham gia mới được biểu hiện, kim bạc không phải là máy quay phim, mà là máy ghi lại chiến đấu của mình.
Việc Nhạc Hồng Linh giao chiến với Xích Ly, do việc mình ngăn cản đã gây ảnh hưởng quan trọng đến cục diện chiến đấu, nên kim bạc cho rằng thuộc về người tham chiến, vì vậy đã được ghi lại, thậm chí còn là toàn bộ quá trình. Trận chiến giữa Ba Đồ và Đường Bất Khí trước đó bị Huyền Trùng phá hỏng, chiến cục đã gián đoạn, bản thân mình cuối cùng cứu người, đến đao cũng không rút, nên có lẽ không được cho là đã tham gia vào trận chiến của hai người, vì vậy không được biểu hiện toàn bộ, chỉ hiện ra cảnh cứu người.
Logic bên trong vẫn tương đối rõ ràng.
Trước kia không xác định, giờ xem ra cái đao này ném ra thật là đáng.
Xem không hiểu thế cục của bọn họ... Xem chậm phát lại có thể giúp mình học tập thỏa thích, sớm muộn gì cũng có một ngày, mình sẽ không còn khoảng cách với họ nữa.
Nhìn Nhạc Hồng Linh nhất kiếm quang hàn, tư thái anh dũng, Triệu Trường Hà đắm chìm học tập, dần dần nhập thần.
Cái loan đao này của Xích Ly... Không biết có phải là có chút ý vị không gian hay không, hay chỉ đơn thuần là do hắn nói bảo đao có hiệu quả ảo thuật? Nhát đao xuất ra thành vòng tròn khép kín như quay về điểm xuất phát, vừa nhanh vừa quỷ dị...
Thời gian chậm rãi trôi đến giờ Tý.
Bên ngoài tĩnh thất bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, giọng Đường Bất Khí gấp gáp vang lên: "Ngươi xả một chút mà lâu như vậy hả!"
"..." Triệu Trường Hà thu hồi kim bạc: "Cũng không sai biệt lắm, có thể đi."
"Đi cái rắm!" Đường Bất Khí vội la lên: "Tri phủ gặp chuyện rồi, Dương Châu điên rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận