Loạn Thế Thư

Chương 133: Chỉ có Linh lần cùng vô số lần

Chương 133: Chỉ có linh lần và vô số lần
"Tại sao lại là ba mươi tám? Hả? Tại sao lại là ba mươi tám?"
Trong quán Tiêu Tương, Triệu Trường Hà, người vừa rồi bị dồn ép đến nghẹn ứ ở bên ngoài, giờ đang ngồi chửi ầm lên: "Quyển sách rách nát này có thù với ta chắc? Lần trước cho tám mươi tám, dù ẩn giấu ý 'gặp lại ngài' thì ta cũng có thể hiểu là muốn 'phát tài' cho nó tốt lành, giờ cái này là cái gì, cái kiểu bạn đường dành cho phụ nữ hả, khinh người quá đáng!"
Nhạc Hồng Linh mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh thoa thuốc trị thương cho hắn ở chỗ yếu huyệt vừa bị đâm, thấy hắn lảm nhảm không ngừng, không nhịn được đánh hắn một cái.
Triệu Trường Hà ôm đầu: "Ta là thương binh đó, ngươi còn đánh ta."
"Trùng hợp quá, ta cũng là thương binh." Nhạc Hồng Linh mặt không biểu cảm: "Nói xem, cái chiêu trò yếu huyệt bị đâm trúng lại giống như đâm vào chỗ bình thường của ngươi từ đâu ra vậy? Có phải giống cái kiểu Niêm Hoa Thiên Nữ kia không hiểu hiểu ta điểm huyệt thế nào không?"
Triệu Trường Hà mắt láo liên, không nói gì.
"Hóa ra sớm đã cấu kết với nhau, ngươi đi c·h·ết đi!" Nhạc Hồng Linh siết mạnh tay khi băng bó, khiến Triệu Trường Hà kêu thảm một tiếng.
"Ta thật sự không có gì với nàng! Đây là hiểu lầm. . ."
"Vậy ngươi có quan hệ với ai? Cô cô Đường Bất Khí à? Mở miệng một tiếng 'chất tử' nghe thân mật gớm!"
Triệu Trường Hà: "????"
Nhạc Hồng Linh như cảm thấy mình lỡ lời, sao lại thốt ra câu đó...
Nàng giận dữ quay mặt đi: "Ngươi vừa lẩm bẩm cái gì vậy? Ta ở xa nghe không rõ, nói lại cho ta nghe xem."
Triệu Trường Hà nhìn trái ngó phải, lại hạ giọng: "Hắn hẳn là người của Tứ Tượng giáo, hơn nữa là cao tầng, Chẩn Thủy Dẫn trong Nhị Thập Bát Tú nam phương thất túc, chuyện này không biết cha hắn có rõ không nữa..."
Nhạc Hồng Linh giật mình, mở to mắt nhìn: "Nói như vậy, hắn không phải người của Di Lặc giáo, ngược lại là cao tầng Tứ Tượng giáo, nói đi nói lại vẫn là lũ Ma giáo đồ muốn tạo phản? Vậy Tào Bang..."
"Đúng... Bố cục của Tứ Tượng giáo thâm sâu hơn nhiều so với Di Lặc giáo, loại như Di Lặc giáo ấy, coi như cho chúng làm rầm rộ lên thì cũng chỉ như quân tiên phong."
"Vậy sao ngươi không vạch trần?"
Triệu Trường Hà ho khan hai tiếng, không nói.
Nhạc Hồng Linh hiểu ra, liếc xéo hắn: "Hóa ra Hạ Trì Trì muốn tạo phản, ngươi là ủng hộ hả, có phải mai cũng định đi kiếm cái mặt nạ về chơi không?"
Triệu Trường Hà cười trừ: "Cái đó thì không cần."
Muốn người ta mang mặt nạ chơi trò chơi với ta à, còn có thể...
Nhạc Hồng Linh cười lạnh: "Thảo nào Vạn Đông Lưu lại vu oan người Hồ, bao nhiêu đối tượng có thể g·iết đều không chọn, hết lần này đến lần khác chọn ngươi, kẻ tương đối khó nhằn... Hóa ra hắn coi đây là phản đồ dưới cờ, còn tưởng Thánh Nữ thật không hiểu gì, g·iết là việc tốt, phải không?"
"Khụ..."
"Cho nên ngươi cảm thấy là tính nhầm, muốn t·r·ả t·h·ù g·iết hắn thì thấy hơi không xuống tay được?"
"Thì, phải nói là xác thực tính nhầm lẫn đi, dù sao ta cũng có sao đâu. Mà lại..." Triệu Trường Hà thở dài: "Thật g·iết hắn, chúng ta cũng không ra khỏi được Dương Châu, c·h·é·m cho mở n·g·ự·c mổ bụng ít nhất phải nằm mấy tháng, vậy thì coi như hả giận rồi, thế là đủ."
Nhạc Hồng Linh ngẩn người một hồi lâu, lúc này những chi tiết vừa rồi mới xâu chuỗi lại.
Vạn Đông Lưu trước đó rõ ràng muốn g·iết Triệu Trường Hà, nhưng vừa rồi lúc t·h·i·ê·n Tr·u·ng đ·â·m một cái rồi lại lưu thủ, cũng là bởi vì Triệu Trường Hà nói bí m·ậ·t của hắn, cố ý đè thấp không đi tuyên dương, khiến Vạn Đông Lưu ý thức được quan hệ giữa Triệu Trường Hà và Tứ Tượng giáo có lẽ mình đã nghĩ lầm, nên lưu thủ, sau đó còn ngăn cản người khác vây c·ô·ng, coi như biết mình m·ưu s·át nhầm người, đáng bị c·h·é·m.
Hai gã giang hồ hán tử nhìn như thô kệch, tâm tư lại nhanh nhạy, còn hơn khối người đọc sách. Mới vừa rồi còn c·h·é·m cho mở n·g·ự·c mổ bụng, giờ bên trong không chừng còn ăn ý hơn cả đám thuộc hạ thân tín của Vạn Đông Lưu, ngược lại là thật sự "người một nhà".
Ban đầu còn thấy ở tại quán Tiêu Tương có khi nào gặp nguy hiểm không, giờ có thể khẳng định là vững như Thái Sơn.
Thời thế thật sự loạn lạc, anh kiệt xuất hiện lớp lớp.
Nàng ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười một tiếng.
Không phải rất tốt sao?
Đây mới là giang hồ đặc sắc.
Nhạc Hồng Linh không nói những lời cay độc nữa, chân thành nói: "Trường Hà, ngươi học t·r·ộ·m k·i·ế·m ý đ·a·o ý của chúng ta, ta không hiểu sao ngươi lại học nhanh như vậy, không lẽ chỉ nhìn qua là có thể học được? Phải có người tận tình biểu diễn từ từ, lại thêm tư chất thông minh của ngươi, thiếu một thứ cũng không được. Ta tin tư chất ngươi cực cao, nhưng ai dạy ngươi?"
Triệu Trường Hà cái gì cũng có thể nói với Nhạc Hồng Linh, chỉ có chuyện về T·h·i·ê·n Thư vẫn là vô thức cảm thấy không thể nói bừa, chỉ đành nói: "Coi như ta kỳ tài ngút trời đi."
Nhạc Hồng Linh cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Dù ngươi học thế nào, ta cũng không khuyên ngươi học mọi thứ. Tham thì thâm, đồ gì cũng biết sơ sơ thì thôi, chi bằng nghiên cứu kỹ vài thứ; hơn nữa, không phải môn nào cũng t·h·í·c·h hợp ngươi, ngươi cùng lắm là lấy ưu điểm của nó dung nhập vào đ·a·o p·h·áp của mình, đừng lẫn lộn lung tung."
Triệu Trường Hà gật đầu: "x·á·c thực, ví dụ như cái kiểu Xích Ly đ·a·o ý, ta cũng thấy không t·h·í·c·h hợp với mình, dùng kiểu gì cũng thấy khó chịu. Xuân Thủy k·i·ế·m ý nếu không có c·ô·ng p·h·áp tương ứng phối hợp thì cũng không giải quyết được vấn đề cốt yếu, không có ý nghĩa gì, ta định từ từ bỏ qua, nhiều nhất là lấy cái ý 'nhu' của nó. Thật sự t·h·í·c·h hợp và dễ dàng dung nhập vào đ·a·o p·h·áp của ta, vẫn là của tỷ, mà ta cũng lĩnh hội được nhất, hồi ở sơn trại tỷ chỉ bảo rất nhiều mà..."
Nhạc Hồng Linh hơi nghiêng đầu: "Giờ ta có thể triệt để dạy ngươi."
"Không muốn."
"Hả?"
"Dù là tỷ, ta cũng chỉ muốn tham khảo chút k·i·ế·m ý thôi, con đường của ta vốn là nhất c·u·ồ·n·g đ·a·o. Học nhiều quá lại phản tác dụng."
Nhạc Hồng Linh im lặng nhìn hắn, mỉm cười: "Ta chờ đ·a·o của ngươi."
Hắn đã có ý chí kiên định của riêng mình, không cần phải được dạy dỗ ân cần như một đứa trẻ mới chào đời.
Nhạc Hồng Linh vươn vai, định rời đi: "Được, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, ta ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi ta."
"Nhạc tỷ tỷ." Triệu Trường Hà ngập ngừng gọi nàng lại.
Nhạc Hồng Linh quay đầu nhìn, thấy Triệu Trường Hà ấp úng một hồi lâu, lúng túng nói: "Song tu có thể phục hồi nhanh chóng lắm đó, cả cái v·ết t·h·ươ·n·g nhỏ ở vai tỷ nữa, nếu tỷ cũng biết công pháp song tu thì một phát ăn ngay, chẳng mấy chốc là lành."
Nhạc Hồng Linh trợn to mắt: "Đó không phải là vận hành nội lực thôi sao? Ngoại thương cũng được?"
"Chắc là được, ít nhất là có tác dụng với mấy cái cơ chế khép lại và tạo m·á·u của cơ thể."
Nhạc Hồng Linh hơi lưỡng lự.
Theo kinh nghiệm trước đó thì cái kiểu song tu đó thật sự không có gì... Nhưng dù sao thì đó vẫn là song tu, nhất là mình cũng cùng nhau vận hành, lẫn lộn qua lại, có khác gì bạn bè cứ chơi qua chơi lại không?
"Ta thấy tỷ kẹt ở Huyền Quan bát trọng cũng hơn nửa năm rồi, cái ngưỡng Cửu Trọng Thiên này khó khăn như vậy, ta không biết nguyên nhân, nhưng qua cảm nhận chân khí của tỷ thì cô âm không sinh hẳn là một trở ngại. Có lẽ không phải chủ yếu đâu, dù sao Đường Vãn Trang các nàng vẫn có thể đột phá, một số giáo phái còn nhất định phải giữ lại Thuần Âm Thuần Dương, nhưng có lẽ họ có bí pháp riêng, tỷ chỉ là võ nhân bình thường, trong mắt ta đó có lẽ là một yếu tố ảnh hưởng, ngại gì thử xem giải quyết nó?"
Nhạc Hồng Linh có chút buồn cười: "Ngươi cũng có thể chỉ bảo ta rồi cơ à?"
"Thì có đạo lý không?"
"...Có."
"Có đạo lý là được." Triệu Trường Hà rất nghiêm túc nói: "Giang hồ nhi nữ sao câu nệ nhiều vậy, biết rõ cái c·ô·ng kia rất bình thường, Nhạc Hồng Linh hiên ngang lỗi lạc đây mà, lại sợ một cái danh tiếng?"
Nhạc Hồng Linh đ·ậ·p bàn: "Sợ cái gì mà sợ? Khẩu quyết đâu, đọc mau!"
"..." Nói ngươi là tỷ tỷ đi, đôi khi lại như em gái.
Chung quy vẫn chỉ là một t·h·i·ế·u nữ còn trẻ hơn mình.
...
Trong phòng Vạn Đông Lưu, Đường Bất Khí đang "thăm viếng".
Gọi là thăm viếng, thực tế thì mặt thối như vừa nuốt mười cái trứng vịt thối: "Vạn huynh, đừng trách ta không có tình người, lúc này còn tới chất vấn ngươi... Vừa rồi Triệu Trường Hà nói những điều kia là thật hay giả?"
"Là thật." Vạn Đông Lưu toàn thân băng bó như cương t·h·i nằm ở đó, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Chỉ cần việc mình là người của Tứ Tượng giáo không bị lộ ra thì những điều Triệu Trường Hà vừa bóc kia không đáng gì.
Đường Bất Khí giận dữ nói: "Ngươi tính toán hết cả chúng ta vào à, ngươi muốn đối phó Di Lặc giáo với người Hồ cũng không phải chuyện gì xấu, sao không nói rõ?"
"...Ta muốn m·ưu s·át Tri phủ, Tào Bang muốn đ·ộ·c bá Dương Châu, cũng phải nói cho ngươi?" Vạn Đông Lưu cười cười: "Ừm, kỳ thật không phải là không thể nói, có lẽ có thể cùng Đường công tử cấu kết, nhưng lệnh cô sẽ không t·h·í·c·h mấy chuyện này, Đường công tử hẳn cũng sẽ không đồng ý, hà tất uổng phí sức lực? Ngược lại làm lộ mưu tính của bản thân, chẳng làm được gì cả."
Đường Bất Khí nghiêm mặt nói: "Ta x·á·c thực sẽ không đồng ý... Mà giờ ta biết rồi."
"Vậy thì biết đi." Vạn Đông Lưu vẫn bình tĩnh cười: "Đại thế đã như vậy, Dương Châu không thể lại sứt mẻ, Tào Bang động một cái thì cái vẻ phồn hoa bên ngoài này cũng mất hết... Ngươi nói Triệu Trường Hà vì sao tha ta một m·ạ·n·g? Huống chi Đường công tử lấy lý do gì đối phó ta, m·ưu s·át Tri phủ hả? Sợ là dân chúng biết được, lại khen Vạn mỗ là nghĩa sĩ, Đường công tử lại thành kẻ phản diện, hà tất phải vậy?"
Đường Bất Khí vẻ mặt vô cùng khó coi, cảm giác mình không phải vai phản diện tr·ê·n sân khấu, mà là hề.
Vạn Đông Lưu từ tốn nói: "Trong chuyện này, ta ngoài ý muốn nhất chính là mối quan hệ giữa Triệu Trường Hà, Đường gia và Trấn Ma ti, thế mà nhìn như thân cận... Có lẽ Đường công tử không có cảnh giác gì, thấy hắn là đồng đội nên cùng nhau hành sự, nhưng Cung Siêu Quần vì cái gì? Vì mặt mũi của Đường công tử lớn hả? Ta thấy không lớn đến vậy."
Đường Bất Khí: "..."
Vạn Đông Lưu thấy vị này thật đáng yêu, không nhịn được cười nói: "Vạn mỗ thấy Đường công tử có tâm tư chất vấn ta ở đây, chi bằng đi hỏi rõ chuyện này với Triệu Trường Hà xem sao, cái đó mới là quan trọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận