Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 97: Bắt được trực tiếp chặt chân

Đêm đó, Tô Dương liền đến phòng của Tôn Chiêu, gõ cửa một cách lén lút.
Chỉ sợ bị các học sinh lớp 5 khác bắt gặp.
"Ai đó?"
"Ngươi đoán xem."
Cửa rất nhanh liền được Tôn Chiêu mở ra, Tô Dương vội vàng lẻn vào rồi đóng cửa lại.
Nhìn thấy dáng vẻ lén lén lút lút của Tô Dương, Tôn Chiêu trong lòng nhất thời giật mình.
Tô Dương vừa quay người lại liền thấy Tôn Chiêu đã ngồi ngay ngắn trên giường, thanh âm càng là khó nén vẻ kích động:
"Lão Tô, ngươi... Ngươi muốn truyền cho ta bí pháp đoán thể rồi hả?"
"Bí pháp đoán thể thì không có, quán đỉnh lĩnh ngộ có muốn không?"
"Hả?"
Tôn Chiêu mở to hai mắt nhìn:
"Quán đỉnh lĩnh ngộ!?"
"Ngọa tào!"
Ta đã nói vì sao Chu Đào đột nhiên thực lực tăng vọt, bí pháp đoán thể gì mà nghịch thiên đến vậy?
Hóa ra căn bản không có bí pháp đoán thể nào, mà chính là lão Tô trực tiếp giúp đỡ quán đỉnh lĩnh ngộ!
"Chờ... Chờ một lát, lão Tô, theo ta được biết, quán đỉnh lĩnh ngộ không phải Võ Hoàng cấp bậc này mới có thể thi triển sao?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ hỏi ngươi có muốn quán đỉnh không?"
"Muốn, hiện tại liền rót!"
"Trước hết giao ước ba điều."
Tô Dương lại một lần nữa đem những lý do thoái thác trước đó nói với Lý Nhất Minh ra nói lại.
Nói trước chuyện xấu là điều cần thiết.
Ba điều ước và bảo mật nói rõ kết thúc, Tôn Chiêu liền nói:
"Lão Tô, ta cần phải chuẩn bị gì không?"
Để gia tăng thêm độ tin cậy, Tô Dương quyết định tăng thêm chút cảm giác nghi thức cho cái gọi là quán đỉnh lĩnh ngộ.
"Nằm sấp mặt xuống, hai cánh tay nắm lấy hai chân, dùng sức kéo!"
"Như vậy sao?"
"Biên độ chưa đủ lớn, dùng lực."
Tôn Chiêu lại bắt đầu dùng sức kéo một cái, đau đến nhe răng trợn mắt.
Thiếu huấn luyện cho nên dẫn đến độ dẻo dai của lưng và chân cực kém, huống chi vốn dĩ hai đùi đã vô cùng đau nhức.
"Tê... Lão Tô, cần... Cần bao lâu a! Đau quá, ta không kiên trì được bao lâu nữa đâu."
Đau là được rồi.
Không trả giá một chút, ta sợ các ngươi lại tưởng rằng quán đỉnh lĩnh ngộ dễ dàng lắm.
"Chịu đựng, nhắm mắt lại, ta sẽ giúp ngươi quán thông lĩnh ngộ, không thể mở mắt ra trước khi kết thúc."
"Được."
Tôn Chiêu cố nén đau đớn nhắm hai mắt lại, Tô Dương lúc này mới đưa tay đặt lên đầu Tôn Chiêu.
Một tay thò vào trong túi, lấy ra túi nước nhỏ đã chuẩn bị sẵn, bóp nát rồi vẩy lên người, sau đó mới nhét túi nước nhỏ lại vào trong túi.
Mãi cho đến khi thân thể Tôn Chiêu bắt đầu run run, lộ vẻ sắp không chịu đựng nổi nữa, Tô Dương mới thu tay lại:
"Tốt rồi."
Tôn Chiêu nhất thời buông lỏng tay, nằm trên giường thở mạnh:
"Phù... Phù... Lão Tô, quán đỉnh lĩnh ngộ thành công rồi sao?"
Ngoài đau ra, Tôn Chiêu căn bản không có cảm giác nào khác, trong lòng còn đang hoài nghi có phải lão Tô đang lừa dối mình không?
Thế nhưng Tôn Chiêu quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Tô Dương đã suy sụp ngồi trên mặt đất, toàn thân trên dưới đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí mặt đất cũng ướt nhẹp một mảng!
Cái này... Đây là lượng mồ hôi khủng khiếp gì vậy! ?
Tôn Chiêu mở to hai mắt nhìn, khó khăn bò dậy:
"Lão Tô, ngươi, ngươi làm sao vậy!?"
"Quán đỉnh lĩnh ngộ hao tổn tương đối lớn, vấn đề nhỏ..."
Tô Dương tỏ vẻ khó khăn nói:
"Nghỉ ngơi một hồi là ổn thôi."
Tôn Chiêu thấy bộ dạng mệt mỏi gần chết của Tô Dương, trong lòng hổ thẹn không thôi.
Lão Tô vì giúp ta quán đỉnh lĩnh ngộ, khẳng định đã hao tổn cực lớn, không chừng còn hao tổn cả thọ mệnh của mình, ta lại còn hoài nghi lão Tô đang lừa dối mình!?
Thật đúng là súc sinh không bằng mà!
"Hiệu quả của quán đỉnh lĩnh ngộ tùy từng người mà khác nhau."
Tô Dương chậm rãi nói:
"Lại cần tu hành tâm pháp đặc biệt mới có thể bày ra được."
Trong lúc nói chuyện, Tô Dương đã lấy điện thoại từ trong túi khác ra đưa tới:
"Cầm lấy đi."
Tôn Chiêu vội vàng nhận lấy điện thoại, trong lòng tràn đầy cảm động, bất quá hoàn hồn lại mới phản ứng được:
"Lão Tô, tâm pháp mới? Cái này... Ta phải song tu tâm pháp?"
"Vì đã được quán đỉnh lĩnh ngộ, song tu tâm pháp với ngươi mà nói không có vấn đề lớn."
Tô Dương nghỉ ngơi một lát mới chậm rãi đứng dậy:
"Những gì cần nói ta đều đã viết cả rồi, tiếp theo phải xem tạo hóa của chính ngươi thôi."
"Vi sư hao tổn quá lớn, ta... Về nghỉ ngơi trước đây."
"Lão... Lão Tô, ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của ngươi!"
Tô Dương ừ một tiếng, sau đó mới tập tễnh rời đi.
Chờ Tô Dương vừa đi, Tôn Chiêu cố nén cảm giác đau nhức hai chân, vừa vịn tường vừa đi đến bên cạnh bàn, cắm điện thoại lên sau đó liền bắt đầu xem nội dung bên trong.
"Kim Thiềm Công? Vẫn là bản cắt giảm?"
Tôn Chiêu sửng sốt, sao lại không giống của Chu Đào?
Vậy chẳng phải ta đã đâm ngón tay uổng công rồi sao?
Bất quá Tôn Chiêu không xoắn xuýt, lập tức tập trung quan sát bản cắt giảm Kim Thiềm Công cùng những giải thích về phương pháp tu hành nhanh.
Thực lực của Chu Đào tăng vọt đã nói lên tất cả, hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!
Chờ Tôn Chiêu xem hết phương pháp tu hành Kim Thiềm Công, lập tức liền bắt đầu chuẩn bị tu hành.
Đầu tiên gọi điện thoại cho lão bản siêu thị của trường, hỏi xem có bể bơi bơm hơi nhỏ không, lão bản nghe xong liền ngây ngẩn, trường học làm gì có bán những thứ đồ chơi này chứ!
"Không có à!"
"Vậy mang cho ta một cái chậu lớn tới, cái lớn nhất, ta trả gấp đôi giá cả!"
"Được."
Lão bản siêu thị của trường thích nhất vẫn là làm ăn với con cháu của những gia tộc lớn.
Thái độ tuy rằng không tốt lắm, nhưng trả thù lao thường thường rất sảng khoái.
Rất nhanh sau đó liền đưa tới một cái chậu lớn có đường kính một mét rưỡi, Tôn Chiêu xem xét chất lượng cũng không tệ, sau khi trả tiền lập tức bắt đầu đổ nước lạnh vào chậu, thay quần đùi sau đó liền nằm sấp vào trong chậu lớn, bắt chước tư thế của con ếch.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Mọi người ở lầu sáu lớp 5 vẫn như cũ còn đang chịu đủ sự tra tấn của 500 câu hỏi trắc nghiệm về kiến thức võ đạo.
Vốn tâm tình làm bài tập đã rất khó chịu rồi, càng khó chịu hơn là mẹ nó không biết ở đâu ra có con ếch cứ kêu oa oa, ồn ào đến mức bọn hắn căn bản không thể nào an tâm làm bài.
"Không phải chứ, ở đâu ra con ếch vậy!?"
"Đâu đã đến mùa đâu!"
Đừng nói là lớp 5, toàn bộ lầu sáu đều nghe thấy được tiếng kêu của con ếch này.
Mà lại âm thanh này vô cùng quỷ dị, lúc xa lúc gần, khiến người ta căn bản không thể nào phán đoán chính xác được âm thanh rốt cuộc là từ đâu truyền đến.
Nhất là theo thời gian trôi qua, tiếng kêu này càng ngày càng lớn, phạm vi khuếch tán càng lúc càng rộng.
Không ít người căn bản không có cách nào an tâm tu hành, ào ào đi tới ban công tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Vừa ra tới ban công, âm thanh lại càng thêm rõ ràng.
Cô... Cô... Cô...
Âm thanh lộ ra thâm thúy mà trầm thấp, lực xuyên thấu cực mạnh, dường như có thể xuyên thủng cả tâm linh.
Cảm giác ở bên trái, lại cảm thấy ở bên phải, tựa như mở chế độ âm thanh vòm 3D vậy.
Không ít học sinh thật sự là nhịn không được nữa, ào ào xuống lầu bắt đầu lập nhóm tìm kiếm kẻ đầu sỏ.
Thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải có con Hung thú nào thuộc loài ếch đã ẩn nấp ở trong trường tam trung hay không.
Lớp 5 đi ra ban công xem xét, đêm hôm khuya khoắt, một đống người cầm điện thoại di động bật chế độ đèn pin lên, khắp nơi tức hổn hển tìm ếch xanh.
Bắt được trực tiếp chặt cẳng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận