Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 246: Ta mới ra viện a !

Trong võ đấu quán.
Tô Dương nhìn xuống mặt đất võ đấu quán, nơi vừa mới bị chính mình thi triển "ngự khí thiên hành" làm cho lõm xuống, vẻ mặt buồn bã.
Hắn phát hiện "ngự khí thiên hành" của hắn dường như có chút khác biệt so với các Võ Tôn khác.
"Ngự khí thiên hành" của hắn rõ ràng có uy lực lớn hơn rất nhiều.
Các Võ Tôn khác khi thi triển "ngự khí thiên hành" phóng ra xung kích, kỳ thật không có lực sát thương quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ làm chấn thương võ giả thất phẩm mà thôi.
Dù sao chiêu thức này là dùng để đi đường, tăng tốc độ, không thích hợp dùng làm công kích.
Thế mà "ngự khí thiên hành" hắn thi triển ra có thể trực tiếp làm cho thép đặc chủng bên trong tấm lót sàn bị biến dạng.
Điều này có nghĩa là, "ngự khí thiên hành" của hắn có thể làm tổn thương Võ Tôn.
Xác suất lớn là do khí của hắn đã thay đổi hình thái, cộng thêm việc hắn khống chế khí đã đạt đến một trình độ nhất định, dẫn đến hiệu suất chuyển hóa quá cao.
"Ngự khí thiên hành" trên bản chất cũng là một loại võ kỹ, mà bản chất của võ kỹ là đem khí hoàn nguyên thành năng lượng, nhưng trong đó nhất định sẽ tồn tại tỉ lệ chuyển hóa.
Khống chế khí càng tinh diệu, tỉ lệ chuyển hóa càng cao.
Chính mình đã tu hành ra "hóa kình", khởi điểm so với Võ Tôn bình thường đã cao hơn rất nhiều.
Cùng một lượng khí, Võ Tôn bình thường có tỉ lệ chuyển hóa 10%, thì bản thân đã đạt đến 50% trở lên, thậm chí còn cao hơn.
Uy lực quá mạnh, còn cần phải không ngừng ma sát, tìm kiếm phương thức thích hợp nhất với bản thân.
Không hiểu sao võ đấu quán không thoải mái để vận động tay chân, quả nhiên vẫn là nên đến một khu vực trống trải để tiến hành kiểm tra.
Có điều vấn đề lúc này là, sàn nhà vỡ ra như vậy, bộ phận hậu cần không phải sẽ làm ầm lên sao?
Tô Dương có chút đau đầu, càng nghĩ, "di hình hoán ảnh", quả quyết chuồn đi.
Dù sao bộ phận hậu cần cũng chỉ cho là do lớp 5 gây ra.
Vào buổi tối, Tôn Chiêu đột nhiên đến phòng ngủ của Tô Dương, xin nghỉ.
Sáng mai hắn muốn về gia tộc để tế tổ.
Tô Dương thậm chí còn có chút hoài nghi Tôn Chiêu có phải vì không muốn học thuộc lòng nên lâm thời kiếm cớ chuẩn bị chuồn đi hay không.
Nhưng sau khi xác nhận với phụ mẫu của Tôn Chiêu, hắn mới bỏ đi sự hoài nghi này.
Bất quá những người khác trong lớp 5 có thể nói là hâm mộ đến phát hỏng.
"Tam sư huynh, lão tổ tông của ngươi chết thật đúng lúc!"
Các ngươi đám người này không cảm thấy mạo phạm sao?
Những lời này của các ngươi nếu bị lão tổ tông của ta nghe được, chắc chắn sẽ từ trong mộ bò lên cho các ngươi mỗi người một túi lớn!
Bất quá hiểu rõ tính tình của lớp 5, Tôn Chiêu cũng biết đám người kia kỳ thật không có ác ý gì, đơn thuần là nói chuyện không suy nghĩ mà thôi.
Lớp 5 biết được hắn muốn về gia tộc tế tổ, tất nhiên là không ngừng động viên, cổ vũ hắn.
Hoạt động tế tổ của Tôn gia, bọn hắn ít nhiều đều đã nghe qua.
Mỗi gia tộc có hoạt động tế tổ khác nhau, hoạt động tế tổ của Tôn gia là các tử đệ trong gia tộc đều phải đi vào mật thất hầm mộ của lão tổ tông để dâng hương.
Bên trong tối tăm không thấy ánh mặt trời, trùng điệp cơ quan.
Lý Nhất Minh hiểu rõ nhất, cảm thấy hầm mộ quả thực chính là nơi Tôn Chiêu được thỏa sức vùng vẫy.
Cái này chẳng phải là trường thí luyện của học sinh trung học đệ nhị cấp sao?
Tôn Chiêu vào đây chẳng phải là như cá gặp nước?
"Tôn Chiêu, nghe nhị sư huynh này!"
Lý Nhất Minh nghiêm mặt nói:
"Trực tiếp chặn cửa, đi vào thì ngươi thả 'thiềm thối', cho bọn hắn đo ván hết!"
Phó Vân Hải vội vàng nói:
"Đúng vậy, đánh gục những cái kia thiên kiêu!"
"Cho bọn hắn một chút rung động nho nhỏ của lớp 5!"
Chu Đào bỗng nhiên mở miệng:
"Đừng nghĩ ý xấu, mộ huyệt dưới đất kia không rộng rãi như trường thí luyện, thông đạo có lẽ chỉ rộng hai, ba mét, 'thiềm thối' rất khó mở rộng ra, cho dù có thể thi triển được, cổ mộ có thể chưa chắc đã chịu được lực đạo lớn như vậy, không cẩn thận rất có thể sẽ làm sập mộ thất của lão tổ tông ngươi."
"Đến lúc đó vấn đề sẽ lớn lắm."
"Vậy nghe theo đại sư huynh, vẫn là không nên thi triển 'thiềm thối'."
Chu Đào lại nói:
"Có cần ta và Nhất Minh đi cùng một chuyến không? Chống lưng cho ngươi?"
Lý Nhất Minh tuy là tử đệ của tiểu tộc, nhưng trận chiến lôi đài với Chu Đào đã giúp hắn giết ra uy danh con quay!
Hiện tại ở các trường học của thành phố Đông Hải, có thể có người không biết Chu Đào, nhưng nhất định biết Lý Nhất Minh!
Cứ như vậy bị Chu Đào bồi dưỡng thành đỉnh lưu trong phạm vi học sinh Đông Hải, có thể nói là không ai không biết, không người không hay.
Bất ngờ trở thành một trong những thiên kiêu của thành phố Đông Hải!
Lý Nhất Minh hiện tại đương nhiên là có tư cách đi chống lưng.
Tôn Chiêu lại lắc đầu.
"Chuyện này ta muốn một mình đối mặt."
Thấy vẻ mặt thành thật của Tôn Chiêu, Chu Đào và Lý Nhất Minh không nói gì thêm.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Tôn Chiêu nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Hắn trước kia sợ nhất cũng là tế tổ.
Vì tranh giành tư cách dâng hương đầu tiên cho lão tổ tông, các tử đệ trong gia tộc đều là đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Mỗi lần tế tổ, Tôn Chiêu không phải đang tránh né thì cũng là đang chạy trốn.
Nói êm tai là giữ mình, kỳ thật cũng là nhát gan, nhu nhược.
Hắn chưa từng trực diện khiêu chiến, sẽ chỉ trốn tránh.
Bất quá, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn!
Hắn đã hoàn thành lột xác, hoạt động tế tổ ngày mai, hắn muốn là người đầu tiên dâng hương cho lão tổ tông!
Tạm biệt cái con người chỉ cần đến tế tổ là sẽ trốn trong động nhỏ run rẩy.
Hôm sau trời vừa sáng, Tôn Chiêu đã sớm cùng Tô Dương đi đến cửa bắc, chuẩn bị rời trường.
Trên đường đi, Tô Dương tất nhiên là không ngừng căn dặn.
"Cơ sở công của ngươi vẫn còn kém, rất khó khống chế uy lực xuất thủ của ngươi."
"Cho nên hình thái cân bằng của ngươi, nếu có thể không thi triển thì tốt nhất đừng thi triển, uy lực vẫn là quá mạnh, thất phẩm bình thường chưa chắc đã đối phó được."
Tô Dương nói bổ sung:
"Cho nên, nếu quả thật muốn đánh, thất phẩm trung giai trở xuống thì ngươi cố gắng đừng xuất thủ, dễ dàng đánh chuyện tốt thành chuyện xấu, ngươi chỉ đánh thất phẩm trung giai trở lên, những người kia mới chịu được, nhiều lắm cũng chỉ là trọng thương, còn không đến mức bị ngươi đánh chết, tốt nhất là nhằm vào những thiên kiêu trong gia tộc của các ngươi mà đánh, thực lực càng mạnh càng tốt, những kẻ kia đả thương cũng không sao, chịu được, nghe rõ không?"
"Vâng!"
Tôn Chiêu rất nhanh rời trường, gia tộc tất nhiên là phái người đến đón.
Phụ mẫu đều bận rộn chuẩn bị cho tế tổ, không có thời gian đến đón hắn.
Chỉ là vừa lên xe, Tôn Chiêu liền rất buồn bực.
Bởi vì là gia tộc phái người đến đón, cho nên, hắn và Tôn Tuyết Phi cùng nhau trở về.
Toàn bộ trường tam trung chỉ có hai người bọn hắn là tử đệ Tôn gia.
Bầu không khí trên xe xấu hổ một cách dị thường.
Tôn Tuyết Phi thấy Tôn Chiêu cũng không lên tiếng.
Hắn so với Tôn Chiêu còn xấu hổ hơn nhiều.
Dù sao không lâu trước đó, hắn mới bị Lý Nhất Minh một chân cho vào phòng y tế, ăn đan dược khôi phục, mấy ngày nay mới khôi phục lại.
Kết quả chờ hắn ra khỏi phòng y tế, phát hiện thế giới bên ngoài đã thay đổi.
Lớp 5 không chỉ có xuất hiện Chu Đào, một thiên kiêu, mà danh tiếng của Lý Nhất Minh còn tăng lên!
Từ một tử đệ tiểu tộc khúm núm, nhảy vọt trở thành thiên kiêu trong thế hệ trẻ của thành phố Đông Hải, hơn nữa còn được Lưu lão, người giữ cửa chỉ điểm!
Trước đó Tôn Tuyết Phi không dám nói việc bị Lý Nhất Minh đạp gãy xương, dù sao cũng thấy mất mặt.
Bây giờ thì càng không dám nói.
Bởi vì Tôn Tuyết Phi ít nhiều biết được một chút về thân phận của Lưu lão.
Mà bây giờ đối mặt với Tôn Chiêu, Tôn Tuyết Phi càng luống cuống.
Hắn cảm thấy Lưu lão dường như rất vừa ý lớp 5, cho nên, khả năng lớn là Tôn Chiêu cũng có thể nhận được chỉ điểm của Lưu lão.
Lần tế tổ này, Tôn Chiêu sợ là muốn hô mưa gọi gió!
Ta mới từ phòng y tế ra thôi a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận