Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 157: Hươu con xông loạn

Tô Dương rất nhanh đã đến cửa phòng ngủ của Tạ Vũ Hàm.
Nghe nói là Tô Dương đến, Tạ Vũ Hàm vội vàng mở cửa. Kết quả vừa nhìn thấy Tạ Vũ Hàm đội một chiếc khăn trùm đầu hình hươu con, Tô Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, có chút mờ mịt.
"Ngươi... Đây là đang làm gì vậy?"
"Tu hành a!"
"Ngươi tu hành không cần đội khăn trùm đầu chứ?"
"Bảo vệ tóc và da đầu!"
Tô Dương nhất thời dở khóc dở cười:
"Ngươi... Ngươi còn dám nói, ta vào được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, chỉ là hơi bừa bộn."
"Không sao."
Thế nhưng, khi Tô Dương đi vào mới phát hiện, không phải là phòng ngủ bừa bộn, mà là trong góc phòng ngủ toàn bộ đều là một số đá vụn, đã nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Tạ Vũ Hàm vội vàng đeo khẩu trang, cầm chổi quét những viên đá vụn rơi vãi trên đất, trong chốc lát cả căn phòng đều bụi bay mù mịt.
"Phì phì phì!"
Một lát sau, Tô Dương cảm thấy trong lỗ mũi mình toàn là bụi, vội vàng lấy tay phẩy phẩy trước mũi. Tạ Vũ Hàm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đưa cho Tô Dương một chiếc khẩu trang.
"Lão Tô, không có ý tứ."
Tô Dương không nói nhiều, nhận lấy khẩu trang rồi đeo vào. Bởi vì cửa sổ đều được xử lý cách âm, cho nên khi tu hành chỉ có thể đóng cửa sổ lại, không khí lưu thông vì vậy không được đảm bảo.
Mà Tạ Vũ Hàm tu hành thiết Cốt Y xác thực tốn rất nhiều tấm đá.
"Mấy phiến đá này ta nhìn quen quen."
Tô Dương suy nghĩ một chút:
"Sao lại giống y hệt với chồng bàn đá chất bên ngoài phòng ngủ của các ngươi vậy?"
"Cái đó vốn là do Lý Nhất Minh chuẩn bị giúp ta nha!"
Tạ Vũ Hàm vội nói:
"Những bàn đá kia toàn bộ đều là ta giữ lại để tu hành."
Tô Dương nhíu mày, không nghĩ tới Lý Nhất Minh tiểu tử này tính toán thật đúng là tương đối chu đáo, ngay cả vật tư dùng để tu hành đều chuẩn bị cho Tạ Vũ Hàm.
Tô Dương nghiêm mặt nói:
"Lý Nhất Minh đã giúp các ngươi như vậy, các ngươi sau này cũng không thể khi dễ hắn!"
"Chắc chắn sẽ không nha! Người ta tốt như vậy, chúng ta sao lại khi dễ hắn chứ!?"
Tạ Vũ Hàm vội vàng giải thích:
"Lại nói ta trước đó cũng không có khi dễ qua hắn! Ta nhiều lắm cũng chỉ là sai hắn chạy việc vặt mà thôi, ngoài ra ta không có bảo hắn làm gì khác!"
"Như vậy là tốt nhất, về sau các ngươi phải tương thân tương ái, đoàn kết lẫn nhau."
"Vâng!"
Trên thực tế, tình huống đúng như Tạ Vũ Hàm nói, so với những người khác, lớp 5 còn thật không tính là khi dễ Lý Nhất Minh.
Dù sao bình thường cũng chỉ là bảo Lý Nhất Minh chạy việc vặt.
Lý Nhất Minh chính mình cũng đã nói người của lớp 5 đối với hắn kỳ thật rất không tệ, chỉ là coi hắn như tiểu đệ đối đãi, hơn nữa còn vui vẻ chơi cùng hắn.
Không giống những người khác, căn bản là không coi hắn như con người, mà coi như con chó muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế ấy.
Mà đây hoàn toàn chính là nguyên nhân vì sao hiện tại Lý Nhất Minh nguyện ý giúp đỡ lớp 5 như thế.
Một lát sau, Tô Dương đã đem hạng mục cần chú ý khi hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí nói cho Tạ Vũ Hàm.
Tạ Vũ Hàm vừa nghe nói sẽ phi thường đau, nhất thời mặt mũi tràn đầy không quan tâm nói:
"Lão Tô, không có việc gì, ngươi cứ yên tâm, ta khẳng định kiên trì được!"
"Được, lão sư tin tưởng ngươi không có vấn đề, vậy ngươi ngồi xuống điều tức đi, vi sư bây giờ sẽ bắt đầu giúp ngươi!"
Bởi vì đã có kinh nghiệm tích lũy hỗn hợp từ trước, theo độ thuần thục của Tô Dương không ngừng tăng lên, thời gian cần để hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí cũng càng ngày càng ngắn lại.
Trước kia quá trình hỗn hợp cần mấy canh giờ, thì nay đã có thể rút ngắn xuống còn khoảng nửa canh giờ, tình huống cụ thể còn phải xem tình trạng của từng học sinh, dù sao tối đa cũng không quá một giờ.
Mà việc này cũng giảm bớt hao tổn cho Tô Dương trên diện rộng, dù sao thời gian kéo dài càng lâu, hắn cần thiết phải tiêu hao càng nhiều năng lượng.
Tô Dương cảm thấy dựa theo xu thế phát triển hiện tại, khi tất cả học sinh hoàn thành hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí, năng lượng còn lại của hắn hẳn là đủ để trùng kích Võ Tôn.
Có điều lúc này, điều làm Tô Dương kinh ngạc là sự nhẫn nại của Tạ Vũ Hàm thật sự vượt qua người thường, toàn bộ quá trình đúng là không hề lên tiếng.
Việc này có thể không liên quan quá lớn đến tu hành công pháp, dù sao quá trình hỗn hợp Hỗn Nguyên Nhất Khí là ở trong kinh mạch, tu hành loại công pháp nào thì quá trình dung hợp đều phi thường thống khổ, thuần túy là xem sự nhẫn nại và ý chí lực của mỗi cá nhân.
So với sự nhẫn nại của Tạ Vũ Hàm, thì Chu Đào quả thực là không thua kém bao nhiêu, so với Lý Nhất Minh, Tôn Chiêu và Phó Vân Hải còn cao hơn nhiều lắm.
Tôn Chiêu và Phó Vân Hải trên cơ bản toàn bộ quá trình đều ngao ngao kêu to, cổ họng suýt chút nữa thì khản cả giọng.
Thế nhưng, Tạ Vũ Hàm ngay cả biểu lộ trên mặt cũng không có biến động lớn, trong lúc nhất thời làm Tô Dương có chút kinh ngạc.
Chỉ riêng sự nhẫn nại và ý chí lực này, đồ nhi Tạ Vũ Hàm của ta có tư chất Võ Thần!
Ước chừng nửa giờ sau, Tô Dương lúc này mới thu tay về, mà lần hỗn hợp này đã không còn cảm thấy mỏi mệt như lần trước. Rõ ràng theo số lần hỗn hợp tăng nhiều, hiệu suất vận chuyển chu thiên tăng lên, lực khôi phục của hắn cũng càng ngày càng cường đại.
Tô Dương ngồi ở một bên chờ đợi Tạ Vũ Hàm khởi động lại Hỗn Nguyên Nhất Khí. Chỉ trong chốc lát, Tô Dương đột nhiên thấy Tạ Vũ Hàm toàn thân kịch liệt run rẩy.
Sắc mặt Tô Dương đột nhiên biến đổi, tình huống gì vậy! ?
Sao lại giống như phát bị kinh phong! ?
Tình cảnh này làm Tô Dương sợ đến mức trong lòng run lên, hắn cũng chưa từng tìm hiểu xem trên người học sinh có tật bệnh gì hay không, cũng không hề nghĩ tới Hỗn Nguyên Nhất Khí có thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với một số tật bệnh đặc thù hay không.
Nhưng là hắn chưa từng nghe nói Tạ Vũ Hàm có bị kinh phong...
"Tạ Vũ Hàm, ngươi..."
Tô Dương cảm thấy tình huống hơi bất ổn, đang định cưỡng ép đánh gãy quá trình khởi động lại của Tạ Vũ Hàm, kết quả vừa mới há miệng ra đã thấy Tạ Vũ Hàm nhảy vọt lên, giống như Trùng thiên pháo đụng đầu vào trần nhà!
Bành!
Một tiếng vang trầm, trần nhà nhất thời bị nện thành một cái hố nhỏ, chờ hai chân Tạ Vũ Hàm chạm đất, lập tức liền nhảy lên lần nữa, tiếp tục hướng lên đỉnh.
Trong lúc vô tình, toàn bộ căn phòng bụi bay mù mịt.
Thân ảnh Tạ Vũ Hàm rốt cục vững vàng rơi xuống đất, hai con ngươi đột nhiên mở ra.
"Lão Tô, ta xong rồi... Khụ khụ khụ... Phì phì phì..."
Một miệng này rõ ràng hít phải không ít bụi, Tô Dương cũng cảm thấy mình sắp không mở nổi mắt, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Vũ Hàm cũng chạy theo ra, hai người đều mặt mày xám xịt, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Lý Nhất Minh nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa thò đầu ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tô Dương và Tạ Vũ Hàm toàn thân đầy tro bụi, vẻ mặt mờ mịt.
"Sao lại nhiều tro bụi như vậy?"
Lý Nhất Minh vội vàng liếc nhìn vào trong phòng, đầu vừa thò vào, tro bụi xông vào mũi, nhất thời cũng vội vàng lấy tay phẩy phẩy. Thoáng nhìn qua, toàn bộ phòng ngủ giống như vừa bị oanh nổ, đồ đạc bị ném lung tung khắp nơi, giường gỗ bị gãy làm đôi, một chỗ hỗn độn, trần nhà khắp nơi đều là lỗ thủng.
Lý Nhất Minh liếc qua Tạ Vũ Hàm đang đội khăn trùm đầu hươu con.
A, hươu con xông loạn đúng không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận