Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 479: Dùng ít sức

Vài ngày sau.
Tô Dương đã cùng tất cả mọi người của lớp 5 trở về Đông Hải.
Liên quan tới tất cả những chuyện đã phát sinh ở Bắc Đàn sơn, Lưu lão đương nhiên là đã biết được, sau đó vẫn như mọi khi, hạ lệnh cấm khẩu, nhất là Triệu Uyên Minh - đối tượng được Lưu lão đặc biệt chiếu cố, vẫn như cũ bị cấm rượu.
Tô Dương có thể bộc lộ ra loại thực lực này, Lưu lão cũng không cảm thấy bất ngờ, xét thấy sự hiểu biết đối với Tô Dương, Lưu lão cảm thấy khả năng những gì Tô Dương biểu hiện ra bất quá chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Cho nên lúc đó hắn đã tranh thủ thời gian điều động Triệu Uyên Minh bọn họ chạy tới... Để bảo hộ ba vị lão Kỳ Chủ của Nam Cương.
Hắn thật sự sợ Tô Dương trong lúc nóng giận sẽ cường sát ba vị Võ Vương này.
May mắn là nhờ cơ duyên, Nguyên Không đại sư đã kịp thời tiến hành ngăn cản, nếu không, ba vị lão Kỳ Chủ này khẳng định khó thoát khỏi cái chết.
Mà sau khi Tô Dương cùng lớp 5 về tới trường học liền trở về khu thí luyện dưới lòng đất, tiếp tục tu hành cơ sở công.
Vì vậy, Tô Dương vốn định mời Trần Minh lão ca đến đặc huấn cho lớp 5, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ ý định này.
Hiện tại lớp 5 có thể đã toàn bộ đều là Võ Tôn, còn Trần Minh kia cũng chỉ là cảnh giới thất phẩm đỉnh phong, nếu như xảy ra chút ngoài ý muốn gì, rất có thể sẽ tiễn Trần Minh đi ngay lập tức, nhất là trong tình huống lớp 5 căn cơ bất ổn, còn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Càng nghĩ, Tô Dương càng cảm thấy vẫn là nên dựa vào chính mình để dạy thì hơn.
Sau đó, nhiệm vụ chủ yếu trong những ngày này vẫn là tìm Trần Minh để nghiên cứu kế hoạch huấn luyện, tiếp tục để lớp 5 tu hành cơ sở công, tranh thủ mau chóng tốt nghiệp trung học.
Ngoài việc an bài kế hoạch tu hành, trong những ngày trở về này, Tô Dương cũng đồng thời quan sát trạng thái của lớp 5.
Đặc tính cuồng nhiệt của tâm pháp đã bị pháp thiên tượng khí thay thế, Tô Dương cũng không xác định có thể hay không vẫn như cũ nhập mộng tu hành, kết quả sau khi quan sát, phát hiện nhập mộng tu hành đúng là không còn, mà thay vào đó là cực kỳ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Tẩu hỏa nhập ma cũng chia làm ba giai đoạn: Tiền kỳ, trung kỳ và thời kỳ cuối.
Tiền kỳ, chính là khi tu hành khí tức dễ dàng hỗn loạn.
Trung kỳ, sẽ bắt đầu xuất hiện triệu chứng thần kinh mẫn cảm, khi tu hành đã khống thể nhẫn nhịn hơi thở, khí dễ dàng chạy loạn khắp nơi trong cơ thể.
Thời kỳ cuối, cơ bản là không cứu nổi, tinh thần sẽ xuất hiện rối loạn, bắt đầu suy nghĩ lung tung, cuối cùng tâm ma loạn chướng, chỉ còn một con đường chết.
Giống như bây giờ lớp 5, trong khi tu hành sẽ ngẫu nhiên xuất hiện tình huống khí tức hỗn loạn, ở trạng thái cảm giác rõ ràng nhất, trong tình huống bình thường khi khí tức phản hồi, sẽ là một bước sóng tương đối ổn định, giống như tâm điện đồ của người bình thường, nhưng khí tức phản hồi của lớp 5 lại tương đối không ổn định, có lúc cao tới đáng sợ, có lúc thậm chí là một đường thẳng, không hề dao động.
Ngay cả Chu Đào cũng không cách nào tránh khỏi việc xuất hiện tình trạng hỗn loạn tương tự, cũng là người duy nhất phát hiện tu hành của mình xảy ra vấn đề, đã đem tình huống của mình báo cho Tô Dương.
Sau khi tu hành Bổ thiên Tú Vân Châm đến đại viên mãn, hắn liền làm theo phân phó của Tô Dương, bắt đầu tu hành Bàn Long Thần Quyền Quyết của mình.
Trước khi tấn thăng Võ Tôn, Chu Đào có thể cảm nhận được mỗi lần tu hành đều có thu hoạch, vững bước tăng trưởng, nhưng sau khi tấn thăng Võ Tôn liền phát hiện tu hành dường như không có hiệu quả gì, đã vậy... Còn rất dễ chìm không quyết tâm nổi.
Hắn rõ ràng là không suy nghĩ gì cả, nhưng chính là không cách nào tĩnh tâm được.
Còn những người khác không có quá nhiều phát giác, bởi vì cơ sở công của bọn họ quá kém, thậm chí còn chưa tu hành đến bước ngự khí chính thức, đối với tự thân có thể tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ, căn bản không có quá nhiều phát giác.
Nói trắng ra là bọn họ còn chưa đạt tới tiêu chuẩn có thể tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên trước khi Tô Dương giải quyết được vấn đề căn cơ võ đạo bất ổn này, Tô Dương đều không có ý định để lớp 5 tiếp tục tu hành, mà là thừa dịp thời gian này để bắt đầu học tập lý luận liên quan đến võ đạo, bù lại những kiến thức võ đạo còn thiếu.
Đối với phân phó của Tô Dương, lớp 5 đương nhiên là làm theo, đã nói không tu hành thì không ai dám vụng trộm tu hành cả.
Trước kia là sợ lão Tô phạt viết 5000 chữ kiểm điểm, hiện tại càng sợ cây Chính Tâm thước cài bên hông của lão Tô.
Một màn kia, khi đám tà giáo kia bị Tô Dương đánh cho kêu cha gọi mẹ đến giờ vẫn còn in sâu trong ký ức của lớp 5, bọn họ sợ có một ngày Tô Dương nổi giận, sẽ tùy ý chọn một người bị hại, rút cho hai lần.
Bất quá, trạng thái nhập mộng tu hành đã biến mất, tạm thời cũng có chút ít pháp để tiếp tục tu hành, uy hiếp của tà giáo cũng tạm thời được giải trừ, Tô Dương đương nhiên là để lớp 5 về thăm nhà một chút cùng phụ mẫu, trong thời điểm mấu chốt này vừa vặn nghỉ ngơi, có thể chơi một chút cũng tốt.
Trước khi đi, Chu Đào đương nhiên là dẫn Trình Bang và Giang Thừa Phong đi gặp Lưu lão.
Trong lớp 5 cũng chỉ còn lại hai người này chưa nhận được xưng hào.
Lại là một buổi tối, Lưu lão nhìn thấy Chu Đào và một đoàn người tới, trong lòng siết chặt lại.
"Gia gia, ta mang lão cửu cùng tiểu thập tới thăm ngươi."
Lưu lão âm thầm trợn trắng mắt.
Đừng có làm ra vẻ như lão phu đây giống một lão nhân góa phụ nông thôn lưu thủ mẹ góa con côi vậy!
Nếu như không phải học kỳ này lớp 5 làm ra động tĩnh quá lớn, tà giáo không an phận, nếu không Lưu lão cũng đã trở về nhà để bồi người nhà rồi.
Toàn bộ Đông Hải chỉ sợ cũng chỉ còn mỗi một mình hắn là người giữ cửa còn đang trực ban giữ cửa mà thôi.
Bất quá, so với việc nhìn thấy lớp 5 bây giờ đã bước vào cảnh giới Võ Tôn, Lưu lão cảm thấy đây hết thảy vẫn là rất đáng giá.
Ánh mắt không khỏi nhìn lướt qua Trình Bang và Giang Thừa Phong đang ôm quyền hành lễ, Lưu lão chắp tay cười nói:
"Tình huống của hai người các ngươi ta đã có hiểu biết."
Trình Bang ngẩng đầu, khí tức trên thân phun trào:
"Gia gia, thỉnh ban cho..."
"Không cần."
Lưu lão khoát tay chặn lại, làm cho Trình Bang khẽ giật mình, lại nghe Lưu lão ho khan một tiếng:
"Thực lực của tiểu miêu hoa nhà ngươi còn cần phải tăng lên."
"Gia gia, không đánh một chút sao?"
"Không cần, lão phu ta thuật quan khí cũng là nhất lưu, xem khí của ngươi là hiểu rõ thực lực của ngươi rồi."
Lưu lão thần sắc ung dung, lại quay đầu nhìn Giang Thừa Phong đã nhấc chân ngang đầu gối, nói:
"Tiểu chọi gà, hạ chân xuống."
Giang Thừa Phong "ồ" một tiếng, vội vàng hạ chân xuống, lại nghe Lưu lão nói một tiếng:
"Vào Võ Tôn, các ngươi mới xem như chính thức tiếp xúc đến võ đạo, nhớ kỹ, nhất định phải khiêm tốn, cắt không thể không coi ai ra gì."
Vừa dứt lời, Lưu lão thoáng khoát tay:
"Nhìn bên kia."
Mọi người không hiểu rõ cho lắm, cùng nhìn về phía xa, chỉ nghe thấy Lưu lão khẽ quát một tiếng:
"Đoạn!"
Cách đó không xa, một cây đại thụ bỗng nhiên gãy đôi, chỗ vết cắt trơn nhẵn vô cùng, trực tiếp ngã xuống đất.
Thế nhưng ba người thậm chí đều không phát giác được khí tức trên thân Lưu lão có bất cứ ba động gì, cả đám đều không dám tin.
"Gia gia, cái này... Đây là cái gì!?"
"Ý!"
Lưu lão lại chắp tay sau lưng, lạnh nhạt mở miệng:
"Cảnh giới cao hơn của khí, bình thường ý của ta đến đâu, mọi thứ đều trong lòng bàn tay, lấy thủ cấp vạn quân, dễ như trở bàn tay."
"Con đường của các ngươi vừa mới bắt đầu."
Ba người vội vàng khom mình hành lễ.
"Gia gia, chúng ta nhớ kỹ!"
Lưu lão lúc này mới khoát tay áo:
"Đi thôi! Lão phu muốn nghỉ ngơi."
Ba người lúc này mới rời đi, Lưu lão lặng lẽ hé mắt ra, sau đó liền đem cái cưa giấu ở trong dải cây xanh bóp nát rồi ném vào trong thùng rác, thuận tiện đem những mảnh gỗ vụn dưới lòng đất của cái cây đổ nát kia dọn dẹp sạch sẽ, xác nhận không còn dấu vết gì, sau đó mới trở lại vị trí cửa bắc.
"Có công cụ, thật là dùng ít sức..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận