Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 486: Vé vào cửa

Tạ Vô Địch rất nhanh đã lấy được chứng chỉ chấp pháp do đội tuần tra Côn Luân Đông Hải cấp phát.
Tuy thực lực của Tạ Vô Địch vẫn mạnh mẽ không thể nghi ngờ, nhưng quy củ là quy củ, dù mạnh đến đâu cũng phải thực tập một năm mới có thể chuyển chính thức.
Bởi vì trước kia khá thân quen với Tần Phàm, Tạ Vô Địch đã lựa chọn vào đội bảy để thực tập.
Bất quá thời điểm này, đội tuần tra lại đang là lúc nhàn nhã nhất từ trước đến nay.
Bởi vì thủ đoạn lôi đình của Tô Dương, phần tử ngoài vòng pháp luật không dám gây rối ở Đông Hải.
Ba ngày sau mới chính thức nhận chức, thừa dịp khoảng thời gian trống này, Tạ Vô Địch nghĩ dù sao cũng phải biểu thị chút ý cảm kích với đồng môn của khuê nữ nhà mình.
Cùng là võ giả, có thể làm tất nhiên là luận bàn một phen, hắn cũng đúng lúc muốn nhìn xem thực lực của khuê nữ mình đã tiến triển đến mức nào.
Tạ Vũ Hàm nghe xong, vậy thì quá tốt rồi!
Lập tức đem vấn đề này thông báo cho mọi người lớp 5, mọi người lớp 5 có thể nói là cầu còn không được!
Lão Tô dặn dò không thể tu hành, nhưng... đánh nhau thì có thể.
Vấn đề là từ khi tấn thăng Võ Tôn, lớp 5 liền phát hiện không có đối thủ để đánh!
Không lẽ lại đi khi dễ thất phẩm!
Vấn đề là trong thành thị, Võ Tôn không phải đội tuần tra thì cũng là trưởng lão gia tộc, hoặc là người giữ cửa trường học... Những người này đều không thể đánh, mà lại đánh cũng không có đã!
Những ngày này có thể làm lớp 5 nhịn đến gần chết, đều suy nghĩ hay là quay đầu giết trở lại Nam Cương đi.
Hiện tại nghe tin phụ thân của Tạ Vũ Hàm nguyện ý cùng bọn hắn luận bàn, nhất thời vui mừng đến phát điên.
Dù sao lớp 5 ít nhiều đều biết Tạ Vô Địch đã từng là Võ Tôn biết đánh nhau nhất Đông Hải, vậy bọn hắn toàn lực thi triển hẳn là không có vấn đề gì.
Hiện tại Võ Tôn biết đánh nhau nhất... Hẳn là lão Tô.
Lớp 5 không quá chắc chắn, bởi vì bọn hắn cũng không biết lão sư của mình rốt cuộc là cảnh giới thực lực gì.
Gặp mạnh thì mạnh, thực lực không rõ.
Chính hắn lại không nói.
Không lâu sau đó, Tạ Vô Địch liền theo Tạ Vũ Hàm đi tới cửa bắc tam trung.
Gặp Lưu Trường Phong, Tạ Vô Địch vội vàng khom mình hành lễ:
"Vãn bối Tạ Vô Địch, xin ra mắt tiền bối."
Ngược lại là Lưu lão gặp Tạ Vô Địch theo Tạ Vũ Hàm tới, hơi nghi hoặc:
"Tiểu Thiết Cốt, ngươi dẫn theo cha ngươi đến trường học làm gì?"
"Gia gia, không thể dẫn cha ta vào sao?"
"Ngươi nói xem?"
Lưu lão trợn trắng mắt:
"Ngoài nhân viên và học sinh, người không phận sự đều không được đi vào, bất kỳ ai cũng không được, đây là quy củ."
"A, ta không biết a!"
"Giờ thì ngươi biết."
"Ta đã nói với những người khác rồi, gia gia, không thể dàn xếp một chút sao?"
"Không được."
Tạ Vũ Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải nói một tiếng:
"Vậy ta đi nói với Đào ca bọn hắn một tiếng, cha, cha chờ ta ở đây."
"À, được..."
Tạ Vô Địch gặp Tạ Vũ Hàm và Lưu lão quan hệ dường như rất thân cận, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, mãi đến khi Tạ Vũ Hàm rời đi mới vội vàng nói xin lỗi:
"Tiền bối, khuê nữ nhà ta còn trẻ người non dạ, mong ngài bỏ quá cho."
"Không sao."
Lưu lão nhẹ giọng nói một câu:
"Đúng là con gái ruột của hai vợ chồng ngươi."
Tạ Vô Địch cười khan một tiếng, hắn còn không biết Lưu lão đang nói đến Lục Phương Phỉ, lại nghe được Lưu lão nói một tiếng:
"Ước chừng nửa năm trước, nàng ta có tới đây, xông vào tam trung, còn đả thương một vị đồng liêu của ta."
Đồng tử của Tạ Vô Địch đột nhiên co rút lại, hô hấp cũng không khỏi trì trệ.
Ngươi đúng là gan hùm mà!
Trường học khác ngươi xông vào thì thôi, tam trung ngươi cũng dám xông vào sao!? Còn dám đả thương người!?
Ngươi chẳng lẽ không biết... Không đúng...
Tạ Vô Địch suy nghĩ cẩn thận, nghĩ bụng bà xã mình hẳn là thật sự không biết tam trung có nhân vật như Lưu lão.
Đầu óc nàng xưa nay không được lanh lợi như vậy.
Có chút khôn vặt, nhưng không nhiều.
"Tiền bối, ta... ta thay nàng xin nhận lỗi với ngài!"
Trên trán Tạ Vô Địch tràn đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu thật sâu:
"Qua ít ngày, ta nhất định sẽ đến nhà vị tiền bối kia xin lỗi."
"Cũng không cần."
Lưu lão nói khẽ:
"Vết thương nhỏ mà thôi."
Lại nghe Lưu lão chuyển giọng:
"Đến trường học là vì sao? Muốn cùng lớp 5 luận bàn?"
"Phải... phải...."
Lưu lão im lặng hồi lâu mới nói một tiếng:
"Sau này đừng làm loại chuyện hồ đồ này nữa."
Tạ Vô Địch sửng sốt, không hiểu ra sao.
Luận bàn mà thôi, sao lại thành chuyện hồ đồ rồi?
"Ngoài tiểu thợ may ra, những người khác ra tay không có chừng mực."
Lưu lão nói một tiếng:
"Nội tình quá kém, còn phải luyện tập thêm."
Tạ Vô Địch trong lúc nhất thời càng mộng.
Nội tình kém thì làm sao có thể liên hệ với cường giả cấp bậc Võ Tôn?
"Nghe lão phu một lời khuyên, sau này đừng nên cùng bọn hắn luận bàn."
"Vâng... vâng...."
Tuy không hiểu ra sao, nhưng Tạ Vô Địch cảm thấy nếu là lời khuyên của một vị Võ Hoàng đã từng, thì nhất định phải ghi nhớ trong lòng!
"Sau này tính toán gì?"
"Đã lấy được chứng chỉ chấp pháp, lúc còn sống sẽ lại xông pha cảnh giới Võ Vương."
"Cũng tốt, ngươi còn trẻ, 14 năm mà thôi, không có chậm trễ quá nhiều."
Lưu lão nói một tiếng:
"Hiện tại nỗ lực, với tư chất và ngộ tính của ngươi, Võ Vương hẳn là không khó."
Tạ Vô Địch vui mừng trong lòng, đây chính là sự tán thành từ một vị Võ Hoàng đã từng.
"Vãn bối nhất định sẽ nỗ lực."
Lưu lão không cần phải nhiều lời nữa.
Còn về Tô Dương, trước đó vài ngày đã nói với hắn một tiếng về việc tiến về Nam Cương.
Vì chuyện Vĩnh Dạ thương hội.
Liên quan tới chi tiết của Vĩnh Dạ thương hội, Lưu lão xác thực đã không nhớ nổi, chỉ có thể cung cấp một số tin tức nội bộ quan phương.
Vĩnh Dạ thương hội có đẳng cấp rất nghiêm ngặt, đẳng cấp cao nhất chính là hội trưởng, tiếp theo là ba vị phó hội trưởng, sau đó mới đến nhân viên.
Nhân viên phân thành bốn bậc, kim bài, ngân bài, đồng bài và người đại diện.
Vĩnh Dạ thương hội chỉ chấp nhận giao dịch bằng vàng thỏi, các loại tiền tệ khác đều không nhận.
Vé vào cửa chỉ là đại biểu tư cách vào, muốn vào nội bộ Vĩnh Dạ thương hội tham dự giao dịch cần ít nhất năm trăm cây vàng thỏi tiêu chuẩn 64 gram làm phí vào cửa.
Côn Luân quan phương cũng đã nỗ lực liên hệ với Vĩnh Dạ thương hội, nhưng Vĩnh Dạ thương hội không mấy mặn mà, đã từng nói qua vài lần, nhưng đối phương cũng chỉ cử nhân viên ngân bài đến, hiển nhiên cũng không coi trọng.
Nam Cương, Hoàn Hải thành.
"Các hạ, đây là vé vào cửa."
Một vị lão Kỳ Chủ ở Nam Cương đem vé vào cửa trong tay đưa cho Tô Dương, Tô Dương nhận lấy nhìn xem, phát hiện cái gọi là vé vào cửa này rất độc đáo.
Không phải làm bằng giấy hoặc kim loại, có vẻ giống như bọt biển?
Thậm chí... Tô Dương còn có thể cảm nhận được một loại khí tức dị dạng nào đó từ bên trong cái gọi là vé vào cửa này.
"Sinh vật khoa học kỹ thuật?"
"Lão hủ đối với cái này biết rất ít."
Lão Kỳ Chủ lắc đầu:
"Ngày thường chúng ta đều chỉ tìm người đại diện làm ăn, phí vào cửa... Quá đắt."
"Năm trăm cây vàng thỏi vẫn chỉ là phí vào cửa mà thôi, các hạ thật sự muốn mua đồ trong buổi đấu giá còn phải mang thêm vàng thỏi, không có lời, hơn nữa đồ vật bên trong chưa chắc hữu dụng."
"Các hạ, đây là tất cả vàng thỏi mà Nam Cương chúng ta có thể gom góp được..."
Tô Dương liếc qua năm cái rương lớn bên cạnh, mặt không biểu tình.
Trong lòng cũng không thể không phát ra cảm khái giống như Lý Nhất Minh.
Quả nhiên vẫn là cướp mới là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận