Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 204: Mai Nở Hai Lần

Khi Tôn Chiêu vừa mới dùng đạn cước xuyên qua và phát hiện có người chặn được cước đó của mình, trong lòng tất nhiên kinh ngạc.
Suốt chặng đường này, đạn cước của hắn cơ bản là không ai có thể ngăn cản, vậy mà giờ lại có người cản được uy lực của cú đá này!
Tôn Chiêu phán đoán hẳn là học sinh của nhất trung, dù sao với cái hoàn cảnh của nhất trung thì chắc chắn là tàng long ngọa hổ, cao thủ tụ tập.
Huống chi, chiêu thức hiện tại của hắn uy lực đã giảm đi nhiều, người có thể ngăn cản được chiêu thức này của hắn khẳng định không ít.
Bất quá Tôn Chiêu cũng không có ý định quay lại đánh tiếp, mục tiêu quan trọng nhất của hắn bây giờ là tìm được lối ra đầu tiên.
Nghe thấy tiếng nổ lớn dần dần đi xa, Chu Hạo mới chậm rãi đứng dậy, hai tay từng trận run rẩy.
Một cước này uy lực thực sự khủng bố, mà phương thức công kích của đối phương cực kỳ quỷ dị!
Theo như hắn cảm nhận, đối phương hoàn toàn dùng phương thức của một cái lò xo, không ngừng bật nảy trong không gian chật hẹp!
Chu Hạo không tự chủ được nhớ tới Lý Nhất Minh.
Loại phương thức chiến đấu chẳng có chút nào giống người này rất giống với phong cách của Lý Nhất Minh.
Sư xuất đồng môn?
Sắc mặt Chu Hạo biến hóa, nhớ tới tam trung có vị người giữ cửa vô cùng thần bí.
"Thôi được, đã không phải chủ động tới khiêu khích, ta cũng lười đánh."
Chu Hạo cảm thấy mình có chút xui xẻo, mới giây trước bị va một cái, suýt chút nữa tổn thương xương cốt, mới đó không lâu lại bị người khác đụng!
May mà lần này phản ứng kịp thời.
Cái thí luyện trường này thật sự là quá quỷ dị, cảm giác hoàn toàn không giống với thí luyện trường của nhất trung.
Chu Hạo không thể không bắt đầu cẩn thận, không dám giống như trước đó một đường nhanh chóng tiến lên, sợ một giây sau lại có thứ gì đó mạc danh kỳ diệu xuất hiện đụng phải mình, hết lần này tới lần khác, trong hoàn cảnh này đến cả người cũng chưa chắc nhìn rõ.
Chu Hạo chậm lại tốc độ hành động của mình, mà lại tận khả năng đi sát vào tường, tránh cho bản thân rơi vào thế lưỡng đầu thụ địch.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Chu Hạo loáng thoáng nghe thấy được động tĩnh truyền đến từ phía không xa.
Tiếng ông ông.
Chu Hạo biến sắc, nhanh chóng ngồi xuống dựa vào tường phòng bị, một giây sau liền nhìn thấy một vòng sáng ở chỗ rẽ nhanh chóng lướt đến.
"Tránh ra, tránh ra, đụng vào người ta không chịu trách nhiệm đâu!"
Vèo!
Âm thanh phá không vang vọng bên tai, khí lưu hỗn loạn, trong thoáng chốc vòng sáng theo chân Chu Hạo bay qua với tốc độ cực nhanh, đi tới cuối cùng rồi rẽ sang một hướng khác.
Chu Hạo chậm rãi đứng dậy, xem dáng vẻ này, không nghi ngờ gì, tuyệt đối là Lý Nhất Minh.
Có điều hắn cũng không có ý định giao thủ với Lý Nhất Minh, xác nhận mình an toàn xong, hắn tiếp tục thả ra cảm giác, khí tức Chu Đào vẫn như cũ còn dừng lại tại chỗ, không chần chừ, hắn tiếp tục di chuyển về phía Chu Đào.
Tại một góc khuất của thí luyện trường đang phát sinh một trận đại hỗn chiến.
Hai lớp của nhất trung sau khi va phải nhau đã trực tiếp đánh nhau.
Trước đó hai lớp vốn đã có chút ma sát cùng mâu thuẫn, hai bên không ai phục ai, vừa vặn đụng nhau, vậy thì dứt khoát đánh một trận cho xong.
Hai mươi người trực tiếp chặn ở ngã ba, đánh cho cực kỳ kịch liệt, mà khi những học sinh khác đi ngang qua, học sinh của nhị trung và tam trung tự nhiên là lựa chọn né tránh, chủ động lựa chọn một con đường khác, căn bản không muốn dính vào, nhưng học sinh của các lớp khác ở nhất trung khi thấy có người đánh nhau, dĩ nhiên là không chút do dự xông lên phía trước.
Đừng có cản đường!
Mà đánh đến đỏ cả mắt thì ai còn quan tâm được nhiều như vậy, đồng đội còn không phân biệt được huống chi là địch nhân, bắt lấy người liền trực tiếp đánh!
Những học sinh của nhất trung ban đầu định đi ngang qua vừa thấy đối phương động thủ, ai mà nhịn cho được?
Nếu đánh không lại thì còn tính, đại trượng phu co được dãn được, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia!
Nhưng đánh thắng mà còn phải chịu đựng ư? Đại trượng phu làm việc phải đỉnh thiên lập địa, thẳng tiến không lùi, thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Xem chiêu!
Cứ thế, toàn bộ trận chiến ở chỗ ngã ba càng ngày càng trở nên kịch liệt, hết lần này tới lần khác còn có càng ngày càng nhiều lớp học bị cuốn vào trong đó.
Trong nhất thời, tiếng la hét giết chóc vang vọng bốn phía.
Hà Vi Vi, đang một mình hành động trong góc này, sau khi nghe được động tĩnh lớn như vậy ở cách đó không xa, nhất thời kích động vạn phần, lập tức vung chân chạy nhanh về phía phát ra động tĩnh!
Từ sau khi Hà Vi Vi luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí, căn bản không có cơ hội thi triển năng lực.
Bình thường chỉ có thể cùng người trong lớp 5 tỷ thí với nhau, nhưng vấn đề là... Lớp 5 ngoại trừ Chu Đào là nghiêm túc luyện võ, những người khác phương thức chiến đấu đều không có bất kỳ ý nghĩa tham khảo nào.
Luận bàn mà cứ làm cho tâm tính bị ảnh hưởng, mà tâm tính của hai người tỷ thí đều không ra làm sao.
Cùng Chu Đào đánh thì đánh không lại, lão Tô có hóa kình, đánh với lão cũng không có ý nghĩa gì, làm Hà Vi Vi sầu muốn chết!
Cái Diêm Kiến Hỉ này của nàng vốn cần thực chiến để tích lũy kinh nghiệm, không đánh thì làm sao tăng lên thực lực?
Nhưng bởi vì lão Tô luôn nhìn chằm chằm ở trường, Hà Vi Vi tự nhiên cũng không dám chủ động kiếm chuyện.
Nàng chỉ đợi người khác tới khiêu khích mình, sau đó mình có thể phản kích một cách chính đáng.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác... Nàng rất chán ghét đường ca Hà Khôn, hễ gặp nàng là quay đầu bỏ đi, căn bản không thèm để ý!
Khiến Hà Vi Vi buồn bực không chịu nổi.
Trước kia Hà Khôn gặp nàng đều là muốn châm chọc vài câu, sao bây giờ ngay cả lời cũng không nói!
Ngươi không châm chọc ta, ta làm sao phản kích đây?
Kỳ thật không chỉ có Hà Vi Vi gặp phải vấn đề này, những người khác trong lớp 5 cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Đều đang chờ những người trước kia khi dễ mình tới để tiếp tục khi dễ, sau khi nhục mạ vài câu, bọn họ liền có thể phản kích!
Nhưng không có!
Trên đường gặp những đường ca đường tỷ từng khi dễ mình, vừa thấy bọn họ, liền đi ra xa, căn bản không trực tiếp tiếp xúc.
Cho nên nói, đều do đại sư huynh và nhị sư huynh rất thích thể hiện!
Thể hiện quá mức, làm mấy tên gia hỏa này không dám tìm tới bọn họ gây sự!
Bọn hắn không tìm phiền toái, chúng ta còn làm sao báo thù?
Muốn chủ động đi tìm đối phương gây phiền phức, vậy thì thuộc về phạm vi không có việc gì lại đi gây sự, lão Tô mà biết được không chừng trở tay liền cho một bài kiểm điểm 5000 chữ!
Thì... Khó chịu không tả nổi.
Hiện tại Hà Vi Vi rốt cục cũng gặp được cơ hội, mà người vừa mới đi ngang qua nói đám người đánh nhau kia cũng là học sinh nhất trung!
Học sinh của trường khác, Hà Vi Vi còn thật không dám tùy tiện ra tay, tuy rằng nàng chỉ là bát phẩm đỉnh phong, nhưng sau khi luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí, thực lực tăng lên rất nhiều, chỉ có thất phẩm mới có thể gánh vác được chiêu thức của nàng!
Nàng đi lâu như vậy rốt cục cũng đụng phải nhất trung, đó là hưng phấn vô cùng, lập tức tăng nhanh cước bộ chạy về phía đại hỗn chiến.
Học sinh của nhất trung khẳng định có thể cùng nàng đánh qua lại, nàng rốt cục cũng có thể thực chiến một phen!
Hà Vi Vi vừa mới xông vào bên trong đại hỗn chiến, đột nhiên bên tai chỉ nghe thấy âm thanh bạo liệt truyền đến.
Bước chân Hà Vi Vi đột nhiên khựng lại, cảm giác có chút không ổn.
Sau một khắc, khu vực đại hỗn chiến đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, tất cả mọi người trong nháy mắt bị đánh văng lên trên vách tường!
Hà Vi Vi biến sắc, cái quái gì vậy?
Tôn Chiêu?
Một giây sau Hà Vi Vi toàn lực thúc đẩy Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Bát Quái Toàn Phong Chưởng!
Trong nháy mắt chưởng lực khủng bố đổ xuống, chặn được một cước đột nhiên xuất hiện, sau đó... Chiêu thức căn bản không thu lại được!
Thân thể không tự chủ được di động về phía trước, hoàn toàn không thể khống chế.
"Mau tránh ra, mau tránh ra!"
"Ta không thu lại được chiêu!"
Những học sinh của nhất trung vừa mới bị đánh văng lên trên vách tường còn chưa hoàn hồn, bên tai lại nghe thấy âm thanh hoảng hốt của một nữ nhân, đột nhiên lại bị một cỗ cự lực đập thẳng lên tường, huyết khí cuồn cuộn, tinh thần hoảng hốt.
Đám học sinh nhất trung vừa mới ngã xuống đất còn chưa kịp hoàn hồn, lại bị chưởng lực dày đặc đánh văng lên tường...
Mai nở hai lần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận