Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 105: Ta không biết chiêu này a !

Ngay lúc Tô Dương lơ đãng một chút, Tôn Chiêu đã lao thẳng tới.
Tô Dương cũng chẳng buồn né tránh, đưa tay ra đỡ, một phát tóm gọn lấy đầu Tôn Chiêu, lực xung kích cũng bị sư giả vô địch hóa giải trong nháy mắt.
Thuận thế, Tô Dương ấn mạnh Tôn Chiêu xuống mặt đất, một bàn tay to lớn như Thái Sơn áp đỉnh, mặc cho Tôn Chiêu giãy giụa thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
"Thật sự có ý thức lãnh địa..."
"May mà ta không có gọi người tới, nếu không gia hỏa này sợ là muốn công kích toàn bộ không phân biệt."
Tô Dương cũng không dám trì hoãn thời gian, không thì lát nữa nếu bị người giữ cửa tuần tra bắt gặp cũng không tiện giải thích.
Lập tức, Tô Dương liền bế Tôn Chiêu lên từ phía sau, nhưng gia hỏa này không có chút nào chịu hợp tác, hai chân điên cuồng đạp loạn, muốn thoát ra.
Tô Dương cũng dở khóc dở cười, may có sư giả vô địch kề bên, Tôn Chiêu căn bản không cách nào thoát khỏi khống chế, bị Tô Dương ôm lấy liền đi về hướng phòng ngủ.
Không lâu sau, Chu Đào đang canh giữ ở lối vào phòng ngủ liền nghe thấy âm thanh của Tô Dương:
"Chu Đào, lại đây một chút."
Chu Đào hoàn hồn, vội vội vàng vàng đi vào khu rừng cây nhỏ tối đen.
Vừa gặp Tô Dương thì nhìn thấy Tô Dương đang ôm Tôn Chiêu với hai chân đạp loạn, tư thế muốn thoát khỏi khống chế kia quả thực giống hệt một con ếch.
Chu Đào ngây người trong chốc lát.
Phong cách của lớp chúng ta sao ngày càng kỳ lạ vậy! ?
"Chúng ta phải tìm cách lén đưa Tôn Chiêu về."
Tô Dương vội nói:
"Ngươi đi vào dò đường, xem có người hay không."
"Được, nhưng ta không có chìa khóa phòng ngủ của Tôn Chiêu!"
"Ta có."
Tô Dương móc ra một chùm chìa khóa lớn ném cho Chu Đào:
"Cầm lấy!"
Chu Đào nhận lấy chùm chìa khóa phòng ngủ này có chút mộng mị:
"Lão sư, ngươi lấy đâu ra vậy?"
"Tìm chuyên viên quản lý phòng ngủ để làm, chính là chuẩn bị cho tình huống này."
Thật ra là trước đó sợ đám người các ngươi không chịu luyện công buổi sáng, dự định lén ném pháo cối vào phòng ngủ các ngươi nên chuẩn bị.
Chu Đào cũng không xoắn xuýt nữa, vội vàng đi quanh quẩn một vòng các phòng ngủ, một mạch lên tầng sáu, xác nhận không có ai xong mới ló đầu ra từ hành lang tầng sáu làm thủ hiệu.
Tô Dương lập tức ôm lấy Tôn Chiêu, vung chân chạy về hướng phòng ngủ, nhanh chóng lên lầu.
Chu Đào đã dẫn trước vào trong, kéo rèm ban công lại rồi chờ ở cửa.
Tô Dương một bước dài tiến lên, đặt Tôn Chiêu vào trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
"Xong!"
Tô Dương vẫy tay với Chu Đào:
"Sư đồ đồng lòng, vàng đá cũng tan, phối hợp không tệ!"
Chu Đào cười toe toét, vô thức giơ tay lên đập một cái.
"Ngao!"
Sáng hôm sau, khi lớp 5 đi đến phòng học luyện công buổi sáng, có thể nói là được vạn chúng chú mục.
Nhất là Chu Đào chắp tay đi trước nhất, càng là tiêu điểm của toàn trường.
Phần lớn học sinh cấp ba đồng hành xung quanh đều lộ vẻ kính sợ trên mặt.
Chu Đào ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hiên ngang, khiến cho mọi người trong lớp 5 đều điên cuồng co giật khóe miệng.
Thật biết thể hiện.
Đánh nhau từ phòng ngủ đi ra vẫn cứ như vậy, đôi tay kia chưa từng buông xuống, cứ vác ở sau lưng.
Không biết còn tưởng rằng gánh hàn điện, hàn đi lên trên giống như.
Trong lòng mọi người tất nhiên là... Hâm mộ.
Ta cũng muốn thể hiện như vậy!
Ở phía sau đội ngũ, Tôn Chiêu vẻ mặt buồn bực.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, hắn liền phát hiện trên ngực có một vòng vết hằn lớn cỡ cánh tay, cực kỳ rõ ràng.
Sau đó, Tôn Chiêu lặng lẽ tiến tới bên cạnh Lý Nhất Minh:
"Hỏi ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc tu hành trên thân thể có xuất hiện ấn ký gì không?"
Lý Nhất Minh sững sờ:
"Ấn ký gì?"
Thừa dịp ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Đào ở phía trước, Tôn Chiêu nhanh chóng kéo cổ áo ra cho Lý Nhất Minh nhìn vết hằn trên ngực.
"A... Thì chỗ này?"
Lý Nhất Minh trợn trắng mắt, quyết đoán vén áo lên cho Tôn Chiêu nhìn.
Trên thân thể chi chít đều là vết hằn của dây an toàn.
Lý Nhất Minh vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình bị dây an toàn trói lại, gỡ dây an toàn ra cũng mất nửa ngày.
"Không giống nhau!"
Tôn Chiêu vội nói:
"Mấy cái của ngươi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là bị dây thừng siết, còn của ta nhìn thế nào cũng không giống bị dây thừng siết, mà giống như bị người khác ôm chặt từ phía sau."
"Cái này... Ta cũng không biết."
Lý Nhất Minh lắc đầu, thấp giọng nói:
"Nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì vẫn nên đi hỏi lão Tô, tuyệt đối đừng giấu giếm, nếu không tu hành rất dễ gặp rủi ro."
Tôn Chiêu vội vàng gật đầu, mãi đến khi kết thúc tiết học thông thức mới đi đến văn phòng hỏi Tô Dương nguyên do.
"Há, cái này hẳn là ta làm."
"A?"
"Tối qua ngươi không đóng kỹ cửa lại, từ phòng ngủ bay đến hồ nước nhỏ đối diện, thậm chí còn có ý thức lãnh địa, sinh vật xuất hiện trong phạm vi lãnh địa của ngươi, ngươi đều sẽ chủ động công kích, may mà ta và Chu Đào phát hiện kịp thời, vội vàng bắt ngươi về ký túc xá."
Tô Dương nhún vai nói:
"Chu Đào và Lý Nhất Minh chẳng phải đã nói cho ngươi biết chuyện sẽ nhập mộng tu hành rồi sao?"
"A?"
Tôn Chiêu ngơ ngác gãi đầu.
"Quen là tốt."
Tô Dương dặn dò:
"Về sau khi tu hành nhất định phải xác nhận kỹ cửa sổ đã đóng hay chưa."
"Được... Được rồi."
Tôn Chiêu mơ mơ màng màng rời khỏi văn phòng.
Luôn có cảm giác lão Tô tùy tiện bịa một câu chuyện để lừa gạt mình.
Trở lại phòng học, thấy Chu Đào và Lý Nhất Minh đều không có ở đó, Tôn Chiêu không nói hai lời liền đi thẳng lên sân thượng.
Đẩy cửa phòng gió ra, quả nhiên vẫn bị chặn như mọi khi.
Tôn Chiêu vội vàng nhắn tin cho Chu Đào, nói có chuyện muốn hỏi, không lâu sau, cửa phòng gió liền được Chu Đào mở ra.
"Không ai theo dõi chứ?"
"Không có."
"Ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
Tôn Chiêu tất nhiên là nói đến chuyện tối qua, hỏi Chu Đào có phải thật không.
"Thật, ta tận mắt nhìn thấy, vết hằn trên ngực ngươi là do lão Tô ôm ngươi tạo ra, không dùng thêm chút sức sợ ngươi chạy mất."
Tôn Chiêu dở khóc dở cười:
"Cái này... Quá kỳ lạ rồi?"
"Cũng bình thường thôi!"
Chu Đào trừng mắt nhìn:
"Ngươi chưa thấy Lý Nhất Minh nhập mộng tu hành à?"
Tôn Chiêu lắc đầu:
"Chưa."
"Hắn bây giờ nhập mộng tu hành liền biến thành con quay đụng khắp nơi."
Tôn Chiêu đột nhiên cảm thấy tình huống của mình cũng không kỳ lạ đến vậy.
Xác nhận thực sự có chuyện nhập mộng tu hành tồn tại, nội tâm Tôn Chiêu... Càng thêm phấn khởi.
Chẳng trách thực lực của Chu Đào tiến bộ nhanh như vậy, nhập mộng tu hành khẳng định cũng là một yếu tố cực kỳ quan trọng.
Hiệu quả của quán đỉnh, hiểu ra cũng nghịch thiên, nằm mơ cũng có thể tu hành tăng cường thực lực.
"Đào ca, vậy ta về phòng ngủ tu hành trước đây."
Chu Đào khẽ gật đầu:
"Nhớ khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ."
"Được!"
Tôn Chiêu chỉ cảm thấy tương lai của mình thật tươi sáng, lập tức không kịp chờ đợi trở về phòng ngủ tiếp tục tu luyện.
Mặc dù mới bắt đầu tu hành, nhưng Tôn Chiêu đã có thể cảm nhận được sự biến hóa mãnh liệt của bản thân.
Nhất là bình cảnh đã nới lỏng, dường như không lâu nữa hắn có thể hoàn toàn đột phá bát phẩm Võ Linh cảnh cao giai.
Trong nháy mắt, trời lại tối.
Tôn Chiêu tiến vào giấc mộng đẹp, không thấy bóng dáng của mình, ngược lại nhìn thấy Tô Dương đang đi lại giữa rừng núi.
Đúng lúc này, một con Hung thú to lớn đột nhiên lao ra từ trong rừng.
Tô Dương biến sắc, trở tay vung ra một viên tinh hải cầu.
"Quyết định là ngươi! Tôn Chiêu!"
Tôn Chiêu "bụp" một tiếng hiện ra từ tinh hải cầu.
Tô Dương chỉ vào Hung thú, hét lớn:
"Tôn Chiêu, phóng thích Phi Diệp Khoái Đao!"
"Được, lá bay... Hả? Khoan đã! Lão Tô, ta không biết chiêu này a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận