Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 308: Phim hoạt hình

Hà Vi Vi quả thực đã tìm được phương hướng, sau khi trở lại phòng ngủ liền bắt đầu suy nghĩ về trạng thái đặc thù của mình.
Cũng không có tu hành.
Bởi vì tối nay Chu Đào đã hẹn trước là sẽ dẫn nàng đi gặp người giữ cửa.
Đợi đến tối, Chu Đào liền đến cửa phòng ngủ của Hà Vi Vi gõ cửa, kết quả gõ một hồi lâu cũng không thấy Hà Vi Vi trả lời.
Chu Đào vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, rõ ràng đã hẹn rồi sao lại không có động tĩnh?
Vội vã gọi điện thoại cho Hà Vi Vi, đồng thời kề sát lỗ tai lắng nghe, trong phòng quả nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, hơn nữa Chu Đào còn loáng thoáng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười "hắc hắc hắc".
Chu Đào biến sắc, theo bản năng liền cho rằng Hà Vi Vi đã tiến vào trạng thái mất kiểm soát giống như ở trong sân thí luyện bầu trời.
Mà trạng thái kia sẽ đốt cháy năng lượng sinh mệnh!
Đang chuẩn bị xông vào, nhưng nghĩ lại một chút, hắn vẫn dừng lại, vội vàng đến cửa đối diện tìm Tạ Vũ Hàm.
Tạ Vũ Hàm đang chìm đắm trong sự bế tắc rất nhanh liền bị tiếng gõ cửa dồn dập kéo về thực tại, trong lòng nghi hoặc, mở cửa ra xem xét thì thấy là Chu Đào, sửng sốt nói:
"Đào ca, sao thế?"
"Ngươi qua đó đánh thức Hà Vi Vi dậy!"
Chu Đào trầm giọng nói:
"Ta cảm thấy tình huống của nàng có chút không thích hợp!"
Tạ Vũ Hàm khẽ giật mình, vội vàng đi tới trước cửa phòng Hà Vi Vi lắng nghe, quả nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười "hắc hắc hắc".
Hơn nữa tiếng cười kia vô cùng quỷ dị, khác hẳn tiếng cười ngây ngô khi tỷ thí uống rượu vào buổi chiều.
Ý thức được tình huống không ổn, Tạ Vũ Hàm lập tức lùi lại hai bước, nương theo một trận co quắp, húc thẳng đầu, trực tiếp phá tan cửa phòng Hà Vi Vi.
Kết quả không ngờ rằng Hà Vi Vi lại đang đứng ngay sát bên cạnh cửa, vừa vặn bị đâm văng ra ngoài, đập vào vách tường làm bằng thép đặc hoá.
Chu Đào nhìn mà thấy đau thay, thấy Hà Vi Vi ôm mặt ngồi dưới đất, có vẻ vô cùng thống khổ, vội nói:
"Hà Vi Vi, ngươi không sao chứ?"
"Hắc hắc hắc..."
Hà Vi Vi từ từ hạ tay xuống, đầu hơi ngửa ra một chút, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Chu Đào, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị đến đáng sợ.
Tạ Vũ Hàm xem xét, nhất thời sắc mặt đại biến:
"Vi Vi, ánh mắt của ngươi đáng sợ quá!"
Thế nhưng Hà Vi Vi không trả lời, mà chậm rãi đứng dậy, Chu Đào sắc mặt biến hóa, lui ra khỏi phòng trước, vội nói:
"Tạ Vũ Hàm, tuyệt đối không thể để nàng đi ra ngoài! Ta lập tức tìm lão sư!"
Tạ Vũ Hàm cũng ý thức được tình huống không thích hợp, vội vàng đứng tại cửa làm tư thế ngăn cản.
Cùng lúc đó, tiếng động lớn khi Tạ Vũ Hàm phá cửa cũng đánh thức đám học sinh lớp 5, ào ào mở cửa phòng ra, ló đầu nhìn quanh.
"Tình huống gì?"
Chu Đào không trả lời, đã lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Dương, sau khi kết nối vội vàng nói:
"Lão sư, Hà Vi Vi đã tiến vào trạng thái điên điên khùng khùng kia rồi! Ta đã bảo Tạ Vũ Hàm ngăn nàng ở trong phòng!"
"Được, ta lập tức tới!"
Những người khác phát hiện tình huống không ổn, lần lượt đều từ trong phòng đi ra, tò mò nhìn về phía phòng của Hà Vi Vi, quả nhiên nhìn thấy trên mặt Hà Vi Vi lộ ra nụ cười quỷ dị đáng sợ.
"Đúng đúng đúng!"
Đường Nguyên Lãng vừa thấy vẻ mặt này của Hà Vi Vi liền nói:
"Lúc chúng ta đi sân thí luyện bầu trời, Lục tỷ cũng lộ ra vẻ mặt này!"
"Đáng sợ vậy sao?"
Lý Nhất Minh có chút mộng:
"Nhìn thôi mà ta đã nổi da gà!"
Mọi người đang tò mò nhìn quanh thì Hà Vi Vi đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, một giây sau, trên người Tạ Vũ Hàm trong nháy mắt bị chọc mấy chục nhát, lại trong nháy mắt trở về vị trí cũ, hai tay buông thõng, hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tạ Vũ Hàm càng thêm ác độc.
"Ôi!"
Tạ Vũ Hàm đau đến kêu lên một tiếng:
"Nàng đâm ta! Hơn nữa còn đâm ta mấy chục nhát liền! Có hơi đau!"
Những người khác của lớp 5 nghe xong da đầu đều tê dại!
Tạ Vũ Hàm còn cảm thấy đau, đây là trực tiếp phá phòng ngự nha!
Vậy những người khác nếu như bị đâm trúng thì thật không dễ chịu!
"Tạ Vũ Hàm, ngươi có chịu nổi không?"
Tôn Chiêu xem xét tình huống này thì vội nói:
"Nếu không được thì để ta!"
"Không vấn đề!"
Tạ Vũ Hàm hai tay tiếp tục chống vào khung cửa:
"Chút vết thương này ta còn chịu được!"
May là tình huống này cũng không kéo dài bao lâu, một lát sau Tô Dương liền đi tới phòng ngủ học sinh.
"Lão Tô đến rồi!"
"Mau nhường một chút!"
Những người khác của lớp 5 vội vàng né sang một bên, Tô Dương đi vào cửa phòng ngủ của Hà Vi Vi, tập trung nhìn, nhìn thấy Hà Vi Vi lộ ra nụ cười quỷ dị, liền quay đầu nhìn về phía Đường Nguyên Lãng:
"Là loại tình huống này sao?"
"Đúng, chính là loại này, lão Tô ta diễn giống không?"
Ngoại trừ việc ngươi cười lên có chút bỉ ổi, những thứ khác đều rất giống... Tô Dương không nói nhiều, lúc này phóng thích sư đạo uy nghiêm, quát khẽ một tiếng:
"Hà Vi Vi!"
Hà Vi Vi vừa rồi còn mang vẻ mặt cười quỷ dị đáng sợ, đột nhiên liền căng cứng người, thần sắc trong nháy mắt khôi phục bình thường, đồng thời trên mặt còn mang theo vẻ kính sợ:
"Có!"
Những người khác thấy cảnh này, vô thức nhìn về phía Tôn Chiêu.
Tôn Chiêu giang hai tay, dáng vẻ như thể các ngươi không cần phải ngạc nhiên.
Chu Đào... Không hiểu gì, chỉ biết là rất lợi hại, đến bây giờ vẫn không biết lão Tô rốt cuộc đã làm thế nào.
Thấy Hà Vi Vi đã lộ ra vẻ kính sợ, Tô Dương vội hỏi:
"Đã tỉnh táo chưa?"
"Tỉnh... Tỉnh rồi."
Tô Dương lúc này mới giải trừ sư đạo uy nghiêm, Hà Vi Vi lúc này mới cảm thấy cảm giác ngột ngạt cực kỳ khủng bố kia dần rút đi như thủy triều, trong lòng nhất thời thở phào một hơi.
Mọi người lúc này mới tiến vào phòng ngủ của Hà Vi Vi, Tô Dương để Hà Vi Vi ngồi xuống trước, sau đó phóng thích Hỗn Độn chi khí kiểm tra tình trạng cơ thể Hà Vi Vi, quả nhiên phát hiện lại đang thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, nghi ngờ nói:
"Ngươi làm sao tiến vào trạng thái này?"
Những người khác cũng đều tò mò.
Hà Vi Vi có chút lúng túng nhìn mọi người, không ngừng nháy mắt với Tô Dương, rõ ràng là có chút không tiện nói ra.
"Ngươi không cần phải che che giấu giấu, ngươi giấu được nhất thời, nhưng không giấu được cả đời?"
Tô Dương nghiêm mặt nói:
"Đều là cùng một lớp, sớm muộn gì cũng phải biết, ngươi còn có thể giấu giếm được bọn hắn sao?"
"Đúng vậy, ta đều đã chấp nhận sự thật mình là một con quay rồi!"
Lý Nhất Minh vội vàng phụ họa một câu:
"Ngươi cũng nên thản nhiên đối mặt đi!"
Hà Vi Vi nghĩ cũng đúng, dù sao giấu thì khẳng định là không giấu được, cho nên mới đến bên cạnh bàn, cầm laptop lên, bật màn hình lên rồi cho mọi người xem qua.
"Cái gì vậy?"
"Phim hoạt hình?"
"Phong cách này cổ xưa quá!"
Tôn Chiêu liếc nhìn một cái, bỗng nhiên có chút ấn tượng:
"Thế giới đệ nhất mỹ thiếu nữ sát thủ? Đây không phải phim hoạt hình chúng ta xem hồi nhỏ sao?"
Tô Dương nghe được vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Phim hoạt hình gì?"
Tôn Chiêu giải thích:
"Hồi nhỏ chúng ta có xem một bộ phim hoạt hình hài hước."
Tô Dương cầm laptop qua xem, phát hiện phong cách có chút trừu tượng, mà nhân vật nữ chính bên trong ăn mặc giống như công chúa, vô cùng lộng lẫy, toàn thân màu hồng, nội dung cốt truyện là nhân vật nữ chính này chiến đấu với các loại quái vật, bảo vệ hòa bình thế giới, hơn nữa khi đánh nhau còn biến thành váy ren toàn thân màu đen, đồng thời chiến đấu cũng dùng hai tay mang bao tay ren màu đen làm lưỡi dao sắc bén.
"Cho nên ngươi xem phim hoạt hình này liền tiến vào trạng thái đó?"
Hà Vi Vi có chút ngượng ngùng gật đầu:
"Ừm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận