Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 47: Lỗ mãng

Lý Nhất Minh trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên là mở ổ cứng di động ra xem.
Trong ổ cứng có hai tệp tin.
Trọng điểm! Xem cái này trước!
Phương pháp tu hành song tu.
Xem cái này sau, Thiên Huyền Thối Tinh Tu Bản.
Lý Nhất Minh chỉ đọc tên tệp tin thôi cũng cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà lão Tô dành cho mình.
Cậu mở tệp Phương pháp tu hành song tu trước, đập vào mắt là lời cảnh báo màu đỏ của Tô Dương.
Trước tiên hãy dựa theo phương pháp tu hành song tu để luyện tâm pháp, nhất định phải xem thật nghiêm túc tỉ mỉ, nếu không sẽ xảy ra vấn đề. Đợi khi bước vào cảnh giới thất phẩm Võ Huyền thì đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề về khí, trước đó cứ theo phương pháp tu hành song tu mà tu luyện.
Lý Nhất Minh vội vàng xem phần tóm tắt tinh giản của phương pháp tu hành song tu.
Nội dung không nhiều, rất dễ hiểu.
Sau khi xem xong nội dung phương pháp tu hành song tu một cách nghiêm túc, Lý Nhất Minh mới mở tệp Thiên Huyền Thối Tinh Tu Bản.
Lại là một chuỗi cảnh báo màu đỏ.
Đây là bản cơ sở tâm pháp Thiên Huyền Thối Tinh Tu Bản, chỉ có bốn tầng đầu thích hợp cho ngươi tu hành, có thể dùng đến giai đoạn nhập môn thất phẩm Võ Huyền.
Lý Nhất Minh cảm thấy da đầu tê rần.
Lão Tô rốt cuộc là nhân vật thần thánh phương nào vậy!?
Hóa kình bất động, có thể quán đỉnh lĩnh hội, thậm chí còn có thể sửa đổi tâm pháp!
Trời ạ!
Từ nay về sau ta chính là một con chó của lão Tô!
Lý Nhất Minh tập trung ý chí, bắt đầu chuyên chú vào tâm pháp Thiên Huyền Thối.
Nội dung cũng không nhiều.
Chỉ là nội dung tu hành ít nhiều khiến Lý Nhất Minh cảm thấy có chút... Không thích hợp.
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói tu hành cước pháp mà chỉ tu luyện một chân!
Vậy chân còn lại để làm gì?
Để trang trí sao?
Không không không, sao ta có thể nghi ngờ lão Tô chứ!?
Bất kỳ một tia nghi vấn nào đều là không tôn trọng năng lực của lão Tô.
Lý Nhất Minh không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu chuẩn bị song tu tâm pháp.
Đầu tiên là thu liễm khí tức Hám Địa Quyết vào đan điền, cảm giác đau nhói vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Sau đó Lý Nhất Minh nhìn hai chân của mình.
Có chút do dự không biết nên tu luyện chân trái hay chân phải.
Càng nghĩ, vẫn là tung đồng xu để quyết định.
Kết quả cuối cùng là chọn tu luyện chân trái.
Không chần chừ, Lý Nhất Minh co chân phải lên, giữ tư thế "Kim Kê độc lập", thử nhập môn Thiên Huyền Thối, rèn luyện khí cảm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hô hấp của Lý Nhất Minh trở nên rất có tiết tấu.
Yên lặng cảm thụ lực phản hồi trong chân trái, sự biến hóa của bắp thịt.
Không hiểu sao lại có một loại cảm giác bình tĩnh chưa từng có.
Một luồng khí tức hoàn toàn mới đang không ngừng điều tức, minh tưởng giữa dần dần sinh ra.
Khí cảm mơ hồ.
Lý Nhất Minh giật mình trong lòng, vẻ mặt đầy kinh ngạc mở mắt ra.
"Ngọa tào, lão Tô thật trâu bò!"
"Quán đỉnh lĩnh hội, tốc thông võ đạo!"
Lý Nhất Minh cả đời này chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể trực tiếp tu luyện ra khí cảm trong vòng một ngày, thậm chí khi tu hành còn có thể cảm nhận được loại cảm giác đắm chìm không thể tưởng tượng nổi này.
Cả người hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý tập trung, không bực bội, không lo lắng, hơn nữa gần như là bản năng tiến vào trạng thái đó, giống như nhập mộng, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mọi thứ đã sớm đâu vào đấy.
Lý Nhất Minh đè nén niềm vui sướng trong lòng, hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi tiếp tục tu hành.
Cậu cần chờ đợi khí cảm dần dần rõ ràng, sau đó thử dẫn đạo khí cảm vào kinh mạch, hoàn thành lần vận chuyển chu thiên đầu tiên!
Như vậy coi như nhập môn Thiên Huyền Thối.
Bất tri bất giác, trời đã xế chiều.
Mọi người lớp 5 lục tục trở về phòng ngủ, hẹn nhau đến phòng ngủ của Lý Nhất Minh.
"Lý Nhất Minh không khỏe à?"
Trong đám người, Giao Vân Hải lên tiếng:
"Ừm, sáng nay lúc gặp hắn thì hắn nói vậy."
"Giờ chắc cũng đỡ hơn rồi chứ?"
"Vậy mà không thèm chào hỏi chúng ta."
Mọi người tuy rằng bởi vì Lý gia là gia tộc phụ thuộc, ít nhiều có chút không thích Lý Nhất Minh.
Nhưng ở chung nửa tháng, cảm thấy Lý Nhất Minh tuy có hơi gió chiều nào che chiều ấy, nhưng tính tình cũng không đến nỗi nào.
Thật sự là người biết điều.
Huống chi, cho dù là con chó, ở chung sớm chiều sao có thể không có chút tình cảm nào.
Lý Nhất Minh không khỏe cả ngày, không có tin tức gì, trong lòng mọi người vẫn thấy lo lắng.
Một đám người rất nhanh đã đến cửa phòng ngủ của Lý Nhất Minh, thấy trong phòng thậm chí còn không bật đèn, nhìn nhau, vội vàng gõ cửa:
"Lý Nhất Minh, ngươi không sao chứ?"
Thế nhưng trong phòng không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
"Có phải không có về phòng ngủ không?"
"Ta gọi điện thoại xem sao!"
Có người gọi điện thoại cho Lý Nhất Minh, kết quả rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong phòng ngủ.
Mọi người đều sững sờ.
"Ngủ quên rồi à?"
"Chắc vậy."
"Tên này sao yếu đuối thế!? Ăn linh tinh gì cũng bị đau bụng."
"Không khỏe thì thôi, để hắn ngủ ngon giấc đi!"
Thiếu nữ cầm Lang Nha Bổng đột nhiên nói:
"Hả? Cứ thế đi à?"
"Không thì sao?"
"Ít nhất cũng vào xem hắn một cái chứ!?"
Thiếu nữ cầm Lang Nha Bổng nói:
"Xác nhận không có vấn đề gì rồi chúng ta đi!"
"Cũng phải."
Mọi người lại tiếp tục gõ cửa, gõ một hồi lâu cũng không thấy trả lời, điều này khiến mọi người không hiểu sao có cảm giác bất an.
"Không phải thực sự xảy ra chuyện rồi chứ?"
"Ngủ cũng không đến mức ngủ say như vậy!"
"Nhanh nhanh nhanh, đạp cửa ra!"
Một đám người đang chuẩn bị đạp cửa, cửa phòng ngủ sát vách đột nhiên mở ra, Chu Đào thò đầu ra nhìn, thấy trận thế này vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Ồn ào cái gì vậy?"
"Đào tử, Lý Nhất Minh sáng nay bị tiêu chảy, bọn ta gọi hắn nãy giờ mà không thấy trả lời!"
"Sợ hắn xảy ra chuyện, vào xem một chút."
Sắc mặt Chu Đào thay đổi, khẽ nói:
"Không cần đạp cửa, ta qua cửa sổ lật sang xem thử có chuyện gì, đợi ở đây."
"Được!"
Chu Đào về phòng, đôi mắt lấp lánh, vội vàng đi ra ban công nhỏ, một cú bật mạnh liền đáp xuống ban công nhỏ của Lý Nhất Minh.
Vừa nghiêng đầu liền thấy rõ qua cửa sổ Lý Nhất Minh đang trong tư thế "Kim Kê độc lập", tư thế rất kỳ quái.
Chu Đào trừng lớn mắt, cẩn thận từng li từng tí mở cửa vào nhà.
Lý Nhất Minh không có bất kỳ phản ứng nào, giống như một cây tùng già, không hề rung động.
Ánh mắt thoáng nhìn thấy máy tính xách tay còn đang mở, ổ cứng di động quen thuộc và... bình đan dược bằng bạch ngọc đặt trên bàn.
Cho nên viên đan dược lão Tô mượn ta là chuẩn bị cho Lý Nhất Minh?
Chậc, quả nhiên là đứa trẻ hay khóc thì có sữa ăn.
Bất quá Chu Đào ngược lại không có gì không cân bằng.
So với việc này hắn càng lo lắng vết châm trên lưng lão Tô khi nào mới biến mất.
Chu Đào liếc qua nội dung trên máy tính, lại quay đầu nhìn Lý Nhất Minh đang "Kim Kê độc lập".
"Lỗ mãng."
"Xảy ra vấn đề lại làm lộ cả lão Tô và ta."
Chu Đào nhếch miệng, tiện tay đóng máy tính xách tay lại, lấy mấy túi dịch dinh dưỡng trong tủ lạnh ra đặt cạnh Lý Nhất Minh, lúc này mới lật người trở về, đến trước mặt mọi người nói:
"Được rồi, không có chuyện gì, ngủ quên thôi, uống thuốc đặc hiệu nên ngủ say như chết, gọi cũng không tỉnh."
"Về thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận