Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 191: Đấu võ thí luyện trường

Khi Lý Nhất Minh và Tô Dương rời khỏi văn phòng, Tô Dương mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lý Nhất Minh:
"Vừa rồi Dương lão sư có nói Đông Hải võ đạo đại học tán thành thực lực của ngươi, là có ý gì? Không lẽ ngươi đã đến Đông Hải võ đạo đại học một chuyến rồi sao?"
"Không phải."
Lý Nhất Minh thấy Tô Dương dường như còn không biết chuyện lôi đài, bèn gãi đầu giải thích:
"Hôm qua ta và Đào ca có lập một cái lôi đài ở gia tộc, Đào ca mời không ít người của các đại gia tộc đến quan sát."
"Chu Đào!?"
Tô Dương sửng sốt:
"Chuyện này sao ta không biết?"
"Đào ca cho rằng trong nhà ta có chuyện, lại sợ ngươi lo lắng, cho nên mới không nói cho ngươi."
Tô Dương đang định hỏi Chu Đào không có giấy nghỉ phép làm sao rời khỏi trường, nghĩ lại, chuyện này tám chín phần mười là do Lưu lão nhúng tay.
Lưu lão đã có thể thả Chu Đào ra, Tô Dương tất nhiên không cần phải nhắc lại.
"Trên lôi đài ta chỉ tùy tiện thi triển Đà Loa Toàn Phong Thối..."
Tô Dương hoàn hồn, nhất thời dở khóc dở cười:
"Sau đó thì sao? Hai ngươi đánh lôi đài, ai thắng ai thua?"
"Đương nhiên là... Không có thắng bại!"
Lý Nhất Minh cười nói:
"Hai ta làm hỏng lôi đài, lôi đài đã hỏng thì không thể tiếp tục đánh được nữa!"
"Chân ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
"Không sao là tốt."
Tô Dương suy nghĩ rồi nói:
"Liên quan tới chuyện cử đi học ở Đông Hải đại học, ngươi nên bàn bạc kỹ với người nhà, chuyện này vi sư không cho ngươi đề nghị."
Lý Nhất Minh vội vàng gật đầu:
"Được, ta về nhà nhất định sẽ bàn bạc."
Sau đó, Lý Nhất Minh căn bản không có ý định bàn bạc với cha mẹ về vấn đề này, đợi hai ngày nữa trực tiếp nói trong nhà không đồng ý là được.
Ngược lại, cũng không phải Lý Nhất Minh có mắt cao, không coi trọng.
Trước kia, Đông Hải võ đạo đại học đối với hắn mà nói là không thể với tới.
Nhưng bây giờ thì khác!
Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng.
Lớp 5 hiện tại đã nghịch thiên cải mệnh, vậy khẳng định là phải hướng đến đại học tốt nhất!
Hơn nữa đã đi thì phải đi cùng nhau, các trường học khác hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy tính.
Còn về vấn đề võ đài, Tô Dương không buồn nhiều lời.
Chỉ cần không gây chuyện, thích thể hiện thế nào thì thể hiện.
Vốn dĩ đều là một đám thiếu niên tự kỷ, không cho bọn hắn thể hiện là tuyệt đối không thể.
Hiện tại thực lực đã tăng, khẳng định là muốn khoe khoang một phen.
Hơn nữa khoe khoang như vậy cũng có chỗ tốt, chính là những người như Tạ Chấn sẽ không dễ dàng tìm đến lớp 5 gây phiền phức.
Như vậy Tô Dương sẽ bớt đi rất nhiều chuyện.
Huống chi, Chu Đào và Lý Nhất Minh đều đánh danh nghĩa của Lưu lão mà hành động, Tô Dương trên cơ bản không lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình.
Đã không có chuyện gì lớn, Tô Dương tất nhiên dẫn Lý Nhất Minh trở về lớp học.
Đương nhiên, nhân tiện thông báo cho mọi người trong lớp 5 về tình hình trao đổi ở Nhị Trυng.
"Trường học đã sắp xếp thời gian cho hoạt động thực hành, lớp chúng ta sẽ đi vào ngày mùng 7."
Mọi người vội vàng gật đầu.
Kỳ thật, đối với hoạt động giao lưu thực hành này, mọi người cũng không quá hứng thú.
Nói thật, có thời gian ra ngoài đi dạo, chi bằng ở lại trường tu hành!
Nhất là, sau khi mọi người nghe Lý Nhất Minh kể về nguyên nhân Chu Đào thăng cấp nhanh, ai nấy đều nhận được kích thích lớn.
Trước kia cho rằng tư chất mọi người khác nhau, bây giờ mới biết, quả thật là do tu hành chưa đủ.
Vậy nên phải tận dụng tối đa thời gian để tu hành, củng cố cơ sở, mới có khả năng nhanh chóng đột phá thất phẩm!
Khi đó bọn hắn mới có cơ hội xoay chuyển tình thế ở gia tộc!
Bất quá, lúc này Tôn Chiêu bỗng nhiên giơ tay hỏi:
"Lão Tô, lớp chúng ta sẽ luận bàn giao lưu với lớp nào?"
"Các ngươi gặp lớp nào thì luận bàn với lớp đó."
Tô Dương nói:
"Đến lúc đó, Nhị Trυng sẽ mở thí luyện trường, Nhất Trυng cũng có một số lớp tham gia cùng các ngươi."
Mọi người ào ào sửng sốt:
"Không phải đánh lôi đài sao?"
"Hôm qua đã thay đổi. Vốn là đánh lôi đài, nhưng hôm qua Nhị Trυng đột nhiên thay đổi ý định, nói muốn mở thí luyện trường, đồng thời còn có mấy lớp của Nhất Trυng chuẩn bị tham gia."
Chu Đào và Lý Nhất Minh không khỏi liếc nhau, đại khái ý thức được chuyện này có liên quan đến bọn hắn.
Tám chín phần mười là nhắm vào hai người bọn hắn!
Mà trong đầu Chu Đào, người đầu tiên xuất hiện chính là... Chu Hạo.
Bởi vì gia hỏa này thích nhất là đi săn đối thủ trong thí luyện trường!
Thí luyện trường trên cơ bản mỗi trường đều có, chỉ là quy mô lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Đấu võ thí luyện trường của Nhị Trυng có quy mô lớn nhất toàn bộ Đông Hải, có thể đồng thời dung nạp mấy ngàn người.
Nền của đấu võ thí luyện trường là thép đặc hoá, ngày thường được dùng làm sân tu hành và sân vận động.
Nếu trường học muốn cử hành hoạt động đấu võ thí luyện, sẽ cho vách tường thép đặc hoá giấu dưới lòng đất dựng lên, hình thành một mê cung sắt thép to lớn, kín mít, chỉ có một cửa ra. Đồng thời, loại hình mê cung có thể tùy thời điều chỉnh, đây là một khảo nghiệm toàn diện về thực lực và ý chí của học sinh.
Thông thường, hoạt động sẽ lấy lớp học làm đơn vị, tiêu chuẩn xét duyệt có hai cái: Thời gian thông quan và số người thông quan.
Có thể là cá nhân chiến, cũng có thể là đoàn thể chiến, cụ thể như thế nào là tùy vào lớp học ứng biến.
"Tình huống lần này thay đổi đột ngột, hơn nữa sẽ có mấy lớp của Nhất Trυng tham gia, nhưng cụ thể là lớp nào thì ta không biết."
Tô Dương cau mày nói:
"Các ngươi... cần phải có lòng tin đấy?"
"Lão Tô, ngươi nói muốn thứ mấy!"
"Thứ mấy không quan trọng."
Tô Dương thấp giọng nói:
"Đừng đánh người quá ác là được... Ân, đến lúc đó mọi người phải nghe theo sự sắp xếp của Chu Đào, Chu Đào là đội trưởng, không ai có ý kiến gì chứ?"
"Không có!"
"Được, tiếp theo hãy chuẩn bị thật tốt cho thí luyện trường."
Tô Dương không có yêu cầu gì về thứ tự của lớp, dù sao dựa theo đức hạnh của lớp 5, đoán chừng thứ hạng cũng không quá thấp.
Đây cũng là cơ hội hiếm có để bọn hắn thể hiện thực lực bản thân.
Hơn nữa, sau những ngày huấn luyện cơ sở, Tô Dương phát hiện những đứa trẻ này tiến bộ thật sự... không bình thường!
Hai ngày trước, cả đám đến cái tấn mã bộ cũng có thể làm sai đủ kiểu, mới tu hành hai ngày đã có chút quy củ.
Tô Dương cảm thấy đám người kia dường như ngay cả trong lúc huấn luyện cơ sở cũng có thể nhập định, về phòng ngủ, tấn mã bộ một cái có khi cũng mất cả ngày.
Theo trạng thái này, không bao lâu nữa, những vấn đề tự thân bộc lộ ra sẽ được cải thiện.
Bởi vì hệ thống không có cách nào quan sát được hiệu quả tu hành cụ thể, cho nên Tô Dương đều căn cứ vào thời gian co giật của Tạ Vũ Hàm khi phóng thích Ngút Trời Đỉnh để phán đoán.
Không cần phải nói, thời gian co giật của Tạ Vũ Hàm khi phóng thích Ngút Trời Đỉnh rõ ràng ít hơn trước.
Điều này có nghĩa là năng lực khống khí đích xác đã được tăng lên.
Tô Dương cảm thấy, khi nào Tạ Vũ Hàm có thể phóng thích Ngút Trời Đỉnh mà thân thể chỉ khẽ run, thì khi đó cơ sở công phu xem như đã luyện thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận