Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 162: Đụng trúng ngươi?

Người của phòng giáo dục thấy Tôn Tuyết Phi dù chết cũng không mở miệng, bất đắc dĩ đành phải cho qua, không xử lý nữa.
Nhưng mà đợi người của phòng giáo dục vừa đi, Tôn Tuyết Phi trong lòng ấm ức không để đâu cho hết!
Hôm nay hắn vốn định đến chỗ Tôn Chiêu thử rút ngắn quan hệ, sau đó sẽ dễ dàng làm quen với Tô Dương, kết quả lên lầu sáu vừa gõ cửa phát hiện người mở cửa không phải Tôn Chiêu, mà là một học sinh khác.
Tôn Tuyết Phi lúc này mới biết lớp 5 tất cả mọi người đã đổi sang phòng ngủ ở lầu một, lại vội vàng xuống lầu một tìm Tôn Chiêu, kết quả đến cửa phòng ngủ của Tôn Chiêu thì phát hiện đèn không sáng, sau đó nghiêng đầu sang thì phát hiện có một căn phòng cửa đóng hờ, đồng thời loáng thoáng có thể nghe thấy bên trong truyền ra một loại động tĩnh nào đó.
Tôn Tuyết Phi hiếu kỳ đẩy cửa ra xem, vừa nhìn rõ Lý Nhất Minh thì đã bị Lý Nhất Minh một chân đá thẳng vào bụng, đau đến mức bất tỉnh nhân sự.
Đến khi tỉnh lại thì đã nằm ở phòng y tế, đồng thời từ miệng thầy thuốc biết được hắn gãy mất ba cái xương sườn, nhất định phải nằm ở phòng y tế tĩnh dưỡng, ít nhất cần nửa tháng mới có thể xuống giường.
Dù sao tâm trạng của Tôn Tuyết Phi bây giờ có thể nói là buồn bực không bút nào tả xiết.
Biết rõ người đá mình là ai, nhưng hắn không thể nói gì, cũng không thể trả thù.
Hắn không gánh nổi người này!
Cũng chính lần này tự mình cảm nhận được uy lực một cước này của Lý Nhất Minh, Tôn Tuyết Phi càng thêm tin chắc suy đoán của mình.
Việc Chu Đào và Lý Nhất Minh thực lực tăng vọt tuyệt đối có một mối liên hệ tất yếu nào đó với Tô Dương!
Hắn nhất định phải nghĩ cách đạt được điều này!
Bất quá cơn đau ở ngực khiến Tôn Tuyết Phi hiểu rõ, tiếp theo một khoảng thời gian e rằng hắn không làm được gì, bất đắc dĩ đành lấy điện thoại di động ra, liên lạc với một tiểu đệ của mình, bảo hắn mang chút quần áo đến thay.
Không lâu sau tiểu đệ kia đã đến khu nội trú lầu ba của phòng y tế, trông thấy Tôn Tuyết Phi nằm trên giường, vẻ mặt ngơ ngác:
"Phi ca, huynh làm sao vậy?"
"Không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống."
"Hả? Không cẩn thận đến mức nào mới có thể ngã từ trên lầu xuống được chứ?"
"Ta không muốn giải thích với ngươi! Y phục đâu?"
"Đây!"
Tiểu đệ vội vàng mở túi quần áo mình mang tới.
"Để đó là được."
Tôn Tuyết Phi lại nói:
"Nhớ kỹ, chuyện này trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, không được nói cho người khác! Nếu không thì đợi ta khỏe lại xem ta xử lý ngươi thế nào!"
"Vâng, vâng!"
Tiểu đệ cũng ấm ức, ngươi ngã từ trên lầu xuống vì sao không thể nói cho người khác biết chứ?
Bất quá tiểu đệ không dám hỏi, để quần áo lại rồi bị Tôn Tuyết Phi đuổi đi, nhưng mà đi chưa được mấy bước, tiểu đệ bỗng nhiên dừng lại, nhìn sang một phòng bệnh khác.
Ồ! ?
Đây không phải Giang Vũ của Giang gia sao?
Sao gia hỏa này cũng nằm ở phòng y tế! ?
Chuyện gì thế này! ?
Giang Vũ vừa nghiêng đầu trông thấy có người ở ngoài cửa sổ nhìn mình, nhất thời đưa tay chỉ:
"Nhìn cái gì vậy! Muốn chết hả!"
Dọa cho tiểu đệ kia vội vàng thu hồi ánh mắt, vội vã rời đi, trong lòng thầm nói đáng đời.
Thế nhưng vừa đi chưa được hai bước lại bị gọi lại:
"Đứng lại!"
Tiểu đệ nghe thấy là giọng của Tạ Chấn nhất thời toàn thân khẽ run, vội vội vàng vàng nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tạ Chấn đứng ở cửa một phòng bệnh khác.
"Chấn ca!"
"Ta nhớ không lầm thì ngươi hình như là tiểu đệ của Tôn Tuyết Phi?"
"Phải... phải... ."
"Ngươi đến đây làm gì?"
Tiểu đệ vốn định nói ta đến đưa quần áo cho Tôn Tuyết Phi, nhưng vừa định mở miệng thì nhớ tới Tôn Tuyết Phi dặn mình giữ bí mật, theo bản năng đưa tay che miệng.
"Ta... Ta đau dạ dày, đến kê đơn thuốc."
"Đau dạ dày sao ngươi lại che miệng?"
Tiểu đệ vội vàng bỏ tay xuống ôm bụng:
"Ta... Ta cái gì cũng không biết."
Nói xong, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.
Tạ Chấn không khỏi nhíu mày, cảm giác sự tình có chút không thích hợp, liếc nhìn theo hướng tiểu đệ vừa đến, sau đó cất bước đi về phía trước.
Hiện tại hắn đã điều chỉnh lại phần lớn khí, chỉ là còn cần tĩnh dưỡng, không thể đi nhanh.
Thế nhưng đi chưa được hai bước liền phát hiện Giang Vũ đang nằm trên giường bệnh.
Hửm! ?
Tạ Chấn nhíu mày, hắn đương nhiên nhận ra gia hỏa này.
Giang Vũ nhìn thấy có người nhìn hắn, vốn tâm trạng đang vô cùng tồi tệ, nhất thời không nhịn được mắng:
"Ngươi... Tạ... Tạ Chấn?"
Lời còn chưa mắng ra hết liền phát hiện Tạ Chấn đã trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào, dọa Giang Vũ vội vàng nuốt lời trở lại, bất quá bởi vì thu khí quá đột ngột dẫn đến ở ngực dâng lên một cơn đau, trong lúc nhất thời không khỏi ho khan hai tiếng.
"Tên này ngươi làm sao thế?"
"Ta hỏi ngươi đấy?"
"uống rượu ngã từ trên lầu xuống."
Tạ Chấn nheo mắt:
"Ngươi cũng coi như là thất phẩm nhập môn, ngã từ lầu cao bao nhiêu mới có thể thành ra thế này? Trường học chúng ta có lầu cao như vậy sao?"
Giang Vũ nhắm mắt nói:
"Uống nhiều quá, không nhớ rõ."
"phế vật!"
Tạ Chấn lạnh lùng hừ một tiếng:
"Đúng là làm mất mặt đại tộc tử đệ!"
Giang Vũ âm thầm cắn răng, chỉ cảm thấy ở ngực càng ngày càng đau, nhưng hắn lại không thể nói gì, lại không dám trào phúng Tạ Chấn!
Chỉ cần hắn dám đáp lại một câu, dựa theo tính cách của Tạ Chấn, đợi hắn khỏe lại khẳng định mỗi ngày sẽ cầm Ngân sát Thương đuổi theo hắn!
Thấy Giang Vũ không lên tiếng, Tạ Chấn mặt đầy khinh thường, quay người đi ra cửa, tiếp tục đi về phía trước.
Đi qua mấy căn phòng bệnh trống không, rất nhanh liền nhìn thấy Tôn Tuyết Phi cũng nằm trên giường bệnh.
Tôn Tuyết Phi đương nhiên nhận ra có người đang nhìn mình, chịu đựng cơn đau xoay người quay lưng về phía cửa sổ, thế nhưng cửa rất nhanh đã bị đẩy ra.
"Ngươi sao cũng nằm ở đây?"
Nghe thấy là giọng của Tạ Chấn, Tôn Tuyết Phi chỉ hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.
Bị ai phát hiện không tốt, lại là gia hỏa này!
Nếu để cho Tạ Chấn biết hắn bị Lý Nhất Minh đạp thành cái dạng này, vậy thì đời này chỉ sợ không còn cơ hội hợp tác nữa!
Tôn Tuyết Phi chỉ có thể nhắm mắt nói một tiếng:
"Ngã."
Tạ Chấn khẽ giật mình:
"Ngã! ? Ngươi cũng uống nhiều rồi trượt chân ngã từ trên lầu xuống! ?"
"Hả? Sao lại hỏi vậy?"
"Giang Vũ nằm ngay phòng bệnh cách vách ngươi, hắn nói hắn uống nhiều quá trượt chân ngã từ trên lầu xuống, còn ngươi, ngã kiểu gì?"
Tôn Tuyết Phi không khỏi sững sờ, hắn thật không biết Giang Vũ nằm ở phòng bệnh sát vách.
Hơn nữa, cái lý do này sao giống y hệt của mình?
Phải là lầu cao cỡ nào mới có thể ngã vào phòng y tế chứ! ?
Không đúng!
Tôn Tuyết Phi nhất thời ý thức được một điểm, theo bản năng hỏi một câu:
"Hắn bị thương thế nào?"
"Ta làm sao biết? Dù sao ta thấy tư thế băng bó của hắn cũng không khác ngươi là mấy."
Tạ Chấn nhướng mày:
"Đừng đổi chủ đề! Ta hỏi ngươi ngã thế nào! ?"
Quả nhiên!
Giang Vũ chắc chắn cũng bị Lý Nhất Minh đạp!
Tôn Tuyết Phi đang nghĩ cách giải thích, Tạ Chấn bỗng nhiên nói:
"A, Giang Vũ ngã từ trên lầu xuống, sau đó vừa vặn đụng trúng ngươi? Ta nói hai ngươi, thảo nào lại cùng nhau vào phòng y tế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận