Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 388: Giương đông kích tây

Có điều lúc này đang cùng Nghĩ Hậu đọ sức, Tô Dương chỉ có thể tập trung tinh lực ứng phó Nghĩ Hậu trước đã.
Nói là ứng phó, kỳ thật phần lớn vẫn là tu hành.
Dù sao cơ hội có một Vương cấp Hung thú hỗ trợ làm đối luyện cũng không nhiều.
Sau gần một ngày giằng co truy đuổi Nghĩ Hậu, ngự khí thiên hành của Tô Dương đạt được sự tăng tiến cực kỳ rõ rệt.
Không chỉ có là tốc độ cùng mức độ linh hoạt có biến hóa rõ ràng, kỳ thật quan trọng nhất vẫn là tỷ lệ chuyển hóa được tăng thêm một bước.
Tô Dương vẫn luôn điều chỉnh kết cấu phóng thích ngự khí thiên hành.
Trong tình huống bình thường, dựa vào độ chuyển hóa cực cao của Hỗn Độn chi khí, tiêu hao của ngự khí thiên hành vốn không lớn, nhưng quá trình phóng thích vẫn tồn tại hao tổn nhất định.
Sau khi không ngừng điều chỉnh, tỷ lệ hao tổn theo 10% giảm xuống còn khoảng 1%.
Tô Dương đánh giá một phen, trước mắt tốc độ ngự khí thiên hành của hắn đã tiếp cận Triệu Uyên Minh, bất quá vẫn có chút chênh lệch, nhưng ứng đối Vương cấp Hung thú đã dư sức.
Tốc độ này trước mắt đã là cực hạn mà hắn có thể tăng lên, độ chuyển hóa cùng độ hao tổn đều đã đạt đến trần của thực lực cảnh giới này.
Muốn tiếp tục tăng lên, chỉ có thể thông qua việc tăng thực lực lên để đột phá hạn mức cao nhất.
Khác biệt chính là, hắn có thể phóng thích ngự khí thiên hành trong thời gian dài, cũng không cần nghỉ ngơi hay làm lạnh.
Có thể duy trì bao lâu thì phải xem lượng dự trữ năng lượng trong cơ thể hắn.
Ngắn thì một năm nửa năm, lâu thì mười năm trở lên.
Chỉ là thời gian dài truy đuổi đã làm Nghĩ Hậu dần dần mất đi kiên nhẫn, rõ ràng đã có chút lực bất tòng tâm.
Cách đó không xa, Triệu Uyên Minh, Giang Liên cùng Lôi tử Văn ngồi vây quanh bên đống lửa.
Phía trên đống lửa đang nướng một con đại hình Hung thú không biết bắt được từ đâu.
Triệu Uyên Minh vừa nướng Hung thú, vừa không quên nhìn lên bầu trời.
Giang Liên cùng Lôi tử Văn ít nhiều cảm thấy hành động của Triệu Uyên Minh có chút không thích hợp lắm.
Tô lão sư đang ở trên trời kiềm chế Nghĩ Hậu, ba người chúng ta ngồi ở chỗ này nướng thịt có phải hơi quá đáng một chút không?
Triệu Uyên Minh ngược lại không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nghĩ Hậu này chỉ nhìn chằm chằm một mình Tô Dương truy đuổi, bọn hắn muốn giúp đỡ cũng hữu tâm vô lực a!
Hơn nữa tình huống lúc này, Tô Dương rõ ràng vô cùng thành thạo, vậy bọn hắn còn không bằng thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, đến khi nếu có tình huống đột phát thì bọn hắn còn có thể kịp thời giúp đỡ, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc đứng nhìn mà không làm gì.
"Tới tới tới, nướng đến không sai biệt lắm!"
"Ta cảm thấy thế này ít nhiều vẫn có chút không thích hợp..."
Lôi tử Văn hơi lúng túng nhìn lên bầu trời:
"Tô lão sư đang ở kia..."
Lời còn chưa nói hết liền bị Triệu Uyên Minh nhét một miệng thịt vào:
"Mau ăn đi! Nếu ngươi thật sự cảm thấy không thích hợp thì ăn no rồi lên giúp Tô lão sư trì hoãn hai phút đồng hồ, để hắn xuống ăn hai miếng rồi lại lên."
Triệu Uyên Minh chuẩn bị lấy một miếng thịt cho Giang Liên, Giang Liên nhướng mày:
"Không cần, ta tự mình làm!"
Khi đang nói chuyện liền muốn rút kiếm, Triệu Uyên Minh vội nói:
"Sao còn ghét bỏ sư huynh ngươi a? Tay ta sạch sẽ nha!"
Giang Liên đã cắt một khối, yên lặng bắt đầu ăn.
Triệu Uyên Minh cũng lười xoắn xuýt, chính mình ăn ngấu nghiến mấy miếng rồi lấy xuống một khối thịt lớn, sau đó trực tiếp thi triển ngự khí thiên hành đi tới gần Tô Dương:
"Tô lão sư, ngài có muốn ăn hai miếng không? Ta giúp ngài chặn một chút?"
"Không cần, các ngươi ăn là được rồi!"
Tô Dương vội nói:
"Bất quá nắm chặt thời gian một chút, ta cảm giác Nghĩ Hậu sắp không có kiên nhẫn, có thể muốn chạy."
"Được, chúng ta lập tức ăn hết."
Triệu Uyên Minh tranh thủ thời gian xuống dưới tiếp tục ăn thịt, vừa ăn vừa nói:
"Tô lão sư nói Nghĩ Hậu sắp mất đi kiên nhẫn, lát nữa đoán chừng sẽ không truy hắn, đến lúc đó chúng ta phải liên thủ chặn Nghĩ Hậu lại."
"Nhanh ăn đi."
Đúng như Tô Dương dự đoán, sau khi lại kéo dài nửa giờ truy đuổi, Nghĩ Hậu đột nhiên dừng lại, hung tợn liếc qua Tô Dương rồi đột nhiên lao xuống đất.
"Ngăn nó lại!"
Ba người Triệu Uyên Minh đã sớm chờ đợi ở gần đó xem xét tình huống, cấp tốc tiến lên ngăn cản.
Tuyệt đối không thể để Nghĩ Hậu trốn thoát!
Keng!
Người xuất thủ đầu tiên là Giang Liên.
Một kiếm mang trong nháy mắt!
Nghĩ Hậu khuấy động hai tay tạo ra tia lửa, thân hình bị chặn lại.
Giang Liên không am hiểu không chiến, nhưng nếu là trận chiến đấu dưới mặt đất, nàng tất nhiên là tự tin mười phần.
Theo kiếm mang lập lòe, Giang Liên đã áp sát trước mặt Nghĩ Hậu, lại lần nữa xuất kiếm!
Phong!
Trong khoảnh khắc, một đạo kiếm mang vô hình chém ngang Nghĩ Hậu.
Máu tươi văng khắp nơi!
Ngay cả giáp xác cường hãn của Nghĩ Hậu cũng bị phá phòng, cứ thế bị chém ra một vết thương rõ ràng.
Oanh!
Thân hình Nghĩ Hậu lui về phía sau, rừng cây trong nháy mắt đổ rạp, chỗ đứt gãy đều là vết cắt chỉnh tề.
Khí lãng khủng bố quét ngang thậm chí thổi tới tận chân núi, tựa như gió bão quét qua!
Nhưng cách đó không xa lại truyền đến giọng nói hùng hổ của Triệu Uyên Minh:
"Ngươi ngay cả ta cũng chặt a!?"
Triệu Uyên Minh vốn vòng ra sau chuẩn bị đánh lén, nào ngờ Giang Liên lại vung một kiếm chặt tới!
Hơn nữa còn là chém ngang phong!
May mà Triệu Uyên Minh phản ứng nhanh, tranh thủ thời gian một đập mạnh né tránh, không phải vậy thì người đổ máu cũng không chỉ có Nghĩ Hậu.
Theo một tiếng kim loại va chạm, Giang Liên bị Nghĩ Hậu đánh lui ra xa mấy mét mới đứng vững được:
"Há, không có chú ý."
"đánh rắm! Ta cảm thấy ngươi chính là nhắm vào ta!"
"Thôi được rồi, lúc này còn cãi nhau..."
Lôi tử Văn vẫn làm người hòa giải như thường ngày:
"Tô lão sư còn đang nhìn kìa! Đừng để đội đặc vụ tây nam mất mặt chứ?"
Trong lúc nói chuyện, Lôi tử Văn cũng không chậm trễ động tác trên tay, Giang Liên vừa bị đánh lui, bút máy lơ lửng trong tay hắn đã phá không bay đi.
Cát bay đá chạy, uy lực mãnh liệt.
Nghĩ Hậu lập tức nâng hàm dưới vừa mới ngăn được bút máy xuyên kích, trong nháy mắt đã thấy Lôi tử Văn lóe lên ở bên cạnh, quét ngang một chân!
Một chân bất thình lình làm Nghĩ Hậu thậm chí không có thời gian phản ứng, cứ thế chịu một cước, lập tức bị đá văng ra ngoài, mà phương hướng hắn bay ra vừa vặn là vị trí của Triệu Uyên Minh.
Giờ phút này, Triệu Uyên Minh đã sớm tụ lực hoàn thành.
Toàn thân nổi gân cốt, khí thế kinh thiên.
Toái cốt!
Một thốn quyền nhắm ngay thân thể Nghĩ Hậu đánh ra, lớp vỏ cứng cáp vô cùng đúng là vỡ nát trong nháy mắt, sóng xung kích càng xuyên thấu thân thể Nghĩ Hậu, tuôn ra khí lãng cường đại.
Tô Dương đứng cách đó không xa nhìn ba người phối hợp ăn ý, như có điều suy nghĩ.
Nghĩ Hậu đã bị hắn kiềm chế tiêu hao không ít năng lượng, tự nhiên không khó đối phó như lúc mới bắt đầu khi năng lượng tràn đầy.
Ngược lại là Lôi tử Văn một chiêu vừa đấm vừa xoa này rất đáng giá nghiên cứu.
Binh khí, chiêu thức cùng di hình hoán ảnh kết hợp hoàn mỹ.
Bình thường di hình hoán ảnh không thể nào làm được loại siêu viễn cự ly không khoảng cách hiện thân này.
Khí không có khả năng kéo dài đi xa như vậy, ít nhất không phải Võ Vương cấp bậc có thể làm được.
Nguyên lý cũng không phức tạp.
Lôi tử Văn rõ ràng là đem khí của chính mình mượn nhờ bút máy đặc chế kéo dài thành một đường khí tuyến, sau đó lại thi triển di hình hoán ảnh tiến hành di động thẳng tắp trên đường khí tuyến này, cho nên mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy.
Tô Dương yên lặng ghi lại, xem chính mình có thể tìm tòi ra rồi dạy cho Chu Đào hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận