Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 68: Ngươi đây không phải hại ta a?

Tô Dương sắc mặt có chút âm trầm, cố nén giận nói:
"Phụ huynh của Tạ Vũ Hàm, cái này... Có phải hay không quá đáng lắm rồi!?"
Lục Phương Phỉ im lặng thu tay lại, chỉ nói một câu:
"Độc môn ám kình này của ta, ba ngày sau mới có thể phát tác."
"Thầy Tô, ngươi chỉ có ba ngày."
Tô Dương không trả lời, trên mặt hoảng hốt vô cùng, kì thực vững như thái sơn.
Ta không sợ nhất chính là ám kình!
Hỗn Độn chi khí cho ta, nuốt nó!
Khi ám kình của Lục Phương Phỉ thấu vào cơ thể, Tô Dương không có bất cứ động tĩnh gì, sợ Lục Phương Phỉ phát giác được điểm khác thường.
Đừng hoài nghi năng lực điều khiển khí và năng lực cảm giác của cường giả Võ Tôn.
Cho nên Tô Dương không có làm bất kỳ kháng cự nào, mặc cho ám kình xuyên thấu qua cơ thể.
Mãi cho đến khi Lục Phương Phỉ buông tay, Tô Dương mới lập tức vận chuyển Hỗn Độn chi khí toàn thân, lần theo ám kình đuổi theo.
Chỉ là, ám kình của Võ Tôn đích thật cực kỳ khủng bố.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Lục Phương Phỉ đánh vào trong cơ thể Tô Dương ám kình tuy yếu ớt, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đối với Tô Dương mà nói, cỗ ám kình năng lượng này lại là to lớn dị thường.
Hỗn Độn chi khí vừa mới xông lên thì trong nháy mắt bị ngưng trệ, làm cho Tô Dương khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được khẽ hừ một tiếng.
Lục Phương Phỉ ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, sắc mặt biến hóa:
"Đừng cố gắng tiêu trừ ám kình của ta!"
"Ngươi mới có thực lực cảnh giới gì! ? Chẳng qua mới bát phẩm, cẩn thận phế đi kinh mạch!"
Tô Dương không lên tiếng.
Không ngờ khí của Võ Tôn lại khủng bố như vậy, dù kinh mạch của hắn có siêu cấp đi chăng nữa thì cũng phải nhận lấy tác động mãnh liệt khi đối chọi.
Muốn một ngụm nuốt chửng ám kình đỉnh phong của Võ Tôn đúng là có chút không biết tự lượng sức mình, cho nên Tô Dương nhanh chóng điều chỉnh sách lược, đổi thành từng bước xâm chiếm.
Hiệu quả độ thuần thục cuồng lá gan của Hỗn Độn chi khí lúc này được bày ra đầy đủ.
Không đến một phút đồng hồ, Tô Dương dẫn dắt Hỗn Độn chi khí nhanh chóng phong tỏa, vây quanh ám kình, từng bước xâm chiếm.
Đánh giá sơ bộ, ba giờ là hắn có thể tiêu trừ hoàn toàn cỗ ám kình này, hơn nữa cơ bản không có bất luận tiêu hao gì.
Năng lượng hấp thu từ trong ám kình sẽ được dùng để duy trì việc tiêu hao vây quanh ám kình.
Sau khi tình hình được khống chế, trong lòng Tô Dương vô cùng chắc chắn, bất quá trên mặt vẫn là một bộ thần sắc âm trầm.
Tâm tình tự nhiên cũng không tốt đẹp gì.
Bị người ta bắt giữ vốn đã khó chịu, bây giờ còn bị bức hiếp thì càng khó chịu hơn.
Ta hiểu tâm tình làm mẹ của ngươi, nhưng ngươi cũng phải hiểu cho ta, làm thầy giáo cũng không dễ dàng gì!
Thấy Tô Dương không có động tĩnh, Lục Phương Phỉ tất nhiên cho rằng Tô Dương đã từ bỏ chống lại, lại thở dài:
"Thầy Tô, ta thật sự không cố ý làm khó dễ ngươi."
Ừ, ngươi là cố ý.
"Tóm lại, ngươi trở về mau chóng đem Tạ Vũ Hàm ra ngoài, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ giúp ngươi giải trừ ám kình, nếu không thời gian vừa đến, ám kình của ta sẽ dần dần thẩm thấu vào tứ chi của ngươi, khiến ngươi dần dần mất đi năng lực hành động."
"Ngươi cũng đừng vọng tưởng người khác có thể giải được ám kình của ta."
Lục Phương Phỉ bổ sung một câu:
"Ngoại trừ Võ Vương hóa kình, không ai có thể giải được ám kình của ta, bốn lão già ở trường học các ngươi cũng không được, bọn hắn không có bản lĩnh này."
Tô Dương tức giận trả lời một câu:
"Ta vô duyên vô cớ phải chịu tội, lương tâm của ngươi không cắn rứt sao?"
"Nếu ngươi nguyện ý, cũng có thể theo ta, cùng nhau vào núi tu hành."
Lục Phương Phỉ vội nói:
"Ta thậm chí có thể truyền cho ngươi tâm pháp tổ truyền của ta, chỉ điểm ngươi tu hành!"
"Có lẽ, nếu ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, ta nhất định sẽ hết sức giúp ngươi thực hiện."
Ta muốn nữ Võ Thần ngực to mông cong, ngươi có thể giúp được không! ?
Tô Dương thầm bĩu môi, trên mặt lại lộ ra vẻ thỏa hiệp:
"Chờ ta đem người mang ra rồi nói sau."
Lục Phương Phỉ nhất thời lộ ra vẻ vui mừng:
"Quá cảm ơn ngươi, thầy Tô."
Tô Dương nghĩ thầm, chờ ta trốn vào trường học, ngươi sẽ không làm gì được ta.
Vì lý do an toàn, Tô Dương quyết định lưu lại thủ đoạn.
"Chờ ta đem người mang ra, ta đi đâu tìm ngươi? Dù sao ngươi cũng phải cho ta phương thức liên lạc chứ."
Lục Phương Phỉ vội vàng nói một tiếng:
"Không cần, ngươi chỉ cần đem người mang ra là được, ta tự nhiên sẽ tới tìm ngươi, ta biết được khí của ngươi."
"Nhà họ Tạ hiện tại còn đang kiểm tra hành tung của ta, ta không thể tuỳ tiện lộ diện."
Tô Dương hơi hoảng hốt:
"Ngươi... Ngươi bây giờ chẳng phải..."
Lục Phương Phỉ lại thoáng giật cổ áo, rõ ràng có thể nhìn đến ở cổ có một đường phân chia, Tô Dương nhất thời im lặng.
Mặt nạ sinh vật mô phỏng.
Mẹ nó, không sợ Võ Tôn giở trò lưu manh, chỉ sợ Võ Tôn biết lên mạng.
Vẫn rất thức thời, mang tới mặt nạ sinh vật mô phỏng.
Cả buổi, hóa ra Lục Phương Phỉ hiện tại còn không dùng hình dáng thật, còn hóa trang.
Tô Dương vốn đang nghĩ moi ra thông tin địa chỉ của Lục Phương Phỉ, đến lúc đó liên hệ với đội tuần tra Côn Luân nghĩ biện pháp bắt ả ta, chỉ là không ngờ Lục Phương Phỉ lại cẩn thận như vậy, hình dáng thật đều không lộ, càng không muốn nhắc tới việc cung cấp phương thức liên lạc hay địa chỉ.
Năng lực cảm giác của Võ Tôn đã vượt xa lý giải của người thường.
Võ Tôn phía dưới vẻn vẹn chỉ là vận dụng khí cơ bản, chỉ khi đạt tới cảnh giới Võ Tôn, khống chế khí đạt đến trình độ nhất định mới có thể chính thức bước vào vận dụng khí cao cấp, thậm chí ngoài trăm dặm, lấy khí tác địch.
Tương đương với tự mang thấu thị.
Lão già gác cổng trường học bình thường lúc gác cổng căn bản đều không mở mắt.
Bọn hắn đều dùng khí để cảm giác mọi thứ ở ngoại giới.
Vạn vật đều có khí.
Thị giác sẽ lừa gạt người, nhưng, khí sẽ không.
Không nói nhiều, Tô Dương đành phải cáo biệt Lục Phương Phỉ để về trường học.
Mà khi trở lại trường học, việc đầu tiên Tô Dương làm là đến phòng ngủ học sinh tìm Lý Nhất Minh.
Tô Dương không có ý định trực tiếp hỏi Tạ Vũ Hàm.
Theo lời Lục Phương Phỉ, Tô Dương có thể nghe được tình hình phức tạp đến mức nào, hỏi Tạ Vũ Hàm có thể sẽ khiến Tạ Vũ Hàm bị tổn thương, đồng thời, Tô Dương cũng không có ý định để Tạ Vũ Hàm biết được chuyện này.
Hắn không xác định Tạ Vũ Hàm có thái độ gì và sẽ có phản ứng gì với người mẹ ruột này.
Tìm Lý Nhất Minh, người hiểu khá rõ tình hình các đại gia tộc, là lựa chọn tốt nhất.
Cũng không biết vị Võ Thần tương lai này có tiếp tục buồn rầu nữa không...
Đi tới cửa phòng ngủ gõ cửa một cái.
"Ai đó?"
"Ta."
Cửa phòng ngủ lập tức mở ra, ngay sau đó Lý Nhất Minh vội vàng kéo người vào phòng.
Điều khiến Tô Dương ngoài ý muốn chính là, Chu Đào vậy mà cũng ở trong phòng Lý Nhất Minh.
"Ngươi đến an ủi tâm tình Lý Nhất Minh à?"
"Không cần an ủi."
Chu Đào khoát tay áo:
"Hắn đã nghĩ thông suốt."
"Thật sao?"
Tô Dương quay đầu nhìn Lý Nhất Minh:
"Không tệ, tâm tính này đáng khen ngợi, vốn cũng không phải chuyện gì lớn, đại trượng phu nên không câu nệ tiểu tiết."
"Thời đại nào rồi, cái gì mà ảnh đồ tắm, thi đấu thể hình, lộ cái mông thì có sao."
"Kỳ thật không phải vì cái này mà hắn mới nghĩ thông suốt."
Tô Dương khẽ giật mình:
"A? Vậy là vì cái gì?"
Lý Nhất Minh nhất thời ngượng ngùng gãi đầu.
"Lão Tô, ta... Ta hình như đốn ngộ."
"Đốn ngộ cái gì rồi?"
Lý Nhất Minh bận bịu một mặt kinh hỉ nói:
"Ta mới phát hiện, chân trái của ta là thiên Huyền, chân phải là hám địa!"
"A?"
"Chính là hai chân của ta, mỗi chân tu một loại tâm pháp, có thể đồng thời thi triển ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận