Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 411: Không được xem một điểm

Ngoài miệng nói muốn đi, nhưng trong lòng Tô Dương kỳ thật vẫn không yên lòng về Tôn Chiêu.
Hoàn cảnh Nam Cương nơi này thật sự quá mức phức tạp, cứ như vậy đơn độc để Tôn Chiêu ở lại chỗ này, Tô Dương trong lòng có thể yên tâm được mới là lạ.
Cho nên sau khi rời khỏi khe núi suối, Tô Dương cũng không mang theo những người khác của lớp 5 rời đi, mà lựa chọn tạm thời quan sát mấy ngày, xem tình hình rồi tính.
Tô Dương thậm chí còn phóng thích quảng vực cảm giác của mình, mở rộng phạm vi đến tận 10 ki lô mét bên ngoài, xác nhận ít nhất ở phụ cận không có Hung thú nào có thể uy hiếp được Tôn Chiêu tồn tại.
Về phần trạng thái của Tôn Chiêu trong những ngày này thì đúng là trở về với thiên nhiên, phần lớn thời gian đều nằm sấp trong suối, chỉ có vào ban đêm hoặc lúc rạng sáng mới ra ngoài kiếm ăn.
Thần kỳ nhất là sau khi Tôn Chiêu tiến vào trạng thái nhập mộng tu hành, vậy mà cũng không chạy loạn, trước sau vẫn nằm sấp trong suối không có động tĩnh gì, chờ đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại mới rời khỏi suối ra ngoài săn mồi Hung thú.
Lúc mới đầu, Tô Dương thấy Tôn Chiêu cứ há hốc mồm, điên cuồng lè lưỡi trong nước, ban đầu có chút không kịp phản ứng tiểu tử này đang làm gì, tại sao lại ăn không khí?
Sau đó lập tức liền phản ứng được, hắn là muốn dùng lưỡi bắt cá nhỏ trong nước.
Nhưng vấn đề hắn không phải cóc thật nha! Lưỡi không đủ dài a!
May mà Tôn Chiêu rất nhanh liền tự mình thích ứng, phát hiện nhược điểm lưỡi mình không đủ dài, dứt khoát liền trực tiếp dùng miệng.
Hơn nữa Tôn Chiêu căn bản không kén ăn, bắt được cái gì thì ăn cái đó, không chỉ có tôm tép nhỏ bé trong nước, côn trùng hắn cũng ăn, nếu có chim bay tới, hắn cũng đột nhiên bắn ra dùng miệng ngậm lấy.
Nếu như ăn không đủ no, Tôn Chiêu liền rời xa khe núi suối đi săn Hung thú, ăn no rồi lại trở về khe núi suối.
Ngoại trừ hai ngày trước tiến hành săn mồi, mấy ngày sau đó Tôn Chiêu cơ bản không nhúc nhích.
Năng lượng dự trữ trong cơ thể hắn, nếu ở trong tình trạng công suất tiêu hao cực thấp này, ít nhất có thể duy trì nhu cầu cơ thể hơn nửa năm.
Một trận đỉnh một tháng.
Dù sao tình huống trước mắt, Tô Dương cảm thấy ngược lại không có vấn đề gì, về phần loại tình huống này rốt cuộc có thể hoàn thành tu tâm hay không, Tô Dương trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng ít ra có thể nhìn ra được Tôn Chiêu rất hưởng thụ trạng thái trở về thiên nhiên này.
Thế mà lớp 5 thấy Tô Dương không định rời đi ngay, hình như còn muốn quan sát thêm mấy ngày, cảm thấy Tô Dương đã lo lắng thái quá.
"Lão Tô, ngươi đừng lo lắng!"
"Sẽ không có chuyện gì!"
"Lại nói tam ca thực lực vốn rất mạnh, nếu thật sự đụng phải nguy hiểm gì hắn cũng có thể ứng phó."
"Liền xem như Võ Tôn, đánh không lại hắn cũng có thể trốn!"
"Hơn nữa nếu ngươi cứ nhìn chằm chằm ở đây mỗi ngày, việc gì cũng không làm được!"
"Không có chuyện gì đâu!"
Lớp 5 người, ngươi một lời ta một câu, cảm thấy lão Tô hơi quan tâm thái quá.
Ngươi đều nói Nam Cương rộng lớn như vậy, hoang vắng, trừ phi là mình chủ động đi tìm người, không thì căn bản cũng không quá có khả năng đụng phải người, liền xem như đụng phải, nhiều lắm cũng chỉ là mấy tên kẻ cướp mặc xương vỏ ngoài, căn bản không thể nào là đối thủ của Tôn Chiêu.
Võ Tôn đây chính là chiến đấu lực cấp bậc Kỳ Chủ, những người kia khẳng định thành thành thật thật thủ thành!
Không thì bọn hắn vừa đi, vạn nhất bị người ta trộm nhà thì làm sao?
Lại nói, lớp chúng ta đều là Võ Thần tương lai, làm sao có thể dừng bước ở chỗ này?
Không ai có thể ngăn cản con đường chúng ta đạp lên đỉnh phong võ đạo!
Nếu có, chúng ta liền biến kẻ ngăn cản thành đá kê chân, giẫm lên hắn mà đi lên!
Tô Dương bị lớp 5 khuyên như vậy, suy tư rất lâu, vẫn quyết định rời đi.
Hắn xác thực nên làm theo lời Lý Nhất Minh nói, tạm thời đem Tôn Chiêu thả về với thiên nhiên.
Quá nhiều lo lắng chỉ tạo thành thêm lo nghĩ.
Hơn nữa nếu thật sự có vấn đề, hắn ngự khí phi hành với tốc độ cao nhất, liền xem như từ Bắc Đàn sơn chạy tới, thật ra cũng không mất bao lâu, huống chi hắn còn có thể định vị tọa độ chính xác của lớp 5.
Nghĩ như vậy, Tô Dương cũng bình thường trở lại.
Rời khỏi khe núi suối, Tô Dương mang theo mọi người lớp 5 tiếp tục đi về hướng Bắc Đàn sơn.
Đương nhiên trên đường đi không tránh khỏi lại muốn thảo luận với Lý Nhất Minh một chút.
Bởi vì hệ thống không có bất kỳ phản hồi nào, cho nên Tô Dương cũng không xác định phương thức này có thể hỗ trợ cho việc tu tiên hay không, nhưng suy nghĩ cẩn thận, phương thức Lý Nhất Minh cung cấp đúng là rất phù hợp với hình thức của Tôn Chiêu, ít nhất là rất phù hợp với tâm pháp của Tôn Chiêu.
Dựa theo mạch suy nghĩ này, Tô Dương lại hỏi:
"Nhất Minh, vậy Trình Bang có phải cũng cần thả về thiên nhiên?"
"Không không không!"
Lý Nhất Minh vội vàng lắc đầu:
"Lão Tô, Trình Bang không giống!"
"Sao lại không giống?"
"Cụ thể không giống chỗ nào ta thật ra cũng không nói rõ được."
Lý Nhất Minh suy nghĩ liền nói:
"Trình Bang có lẽ nên thả vào vườn bách thú."
"A... A!"
Tô Dương trừng mắt:
"Vườn bách thú? Vì sao?"
"Bởi vì vườn bách thú có những động vật họ mèo khác... Ta cũng không quá chắc chắn, dù sao ta cảm thấy chỗ kia có lẽ thích hợp với hắn hơn."
Lý Nhất Minh lại nói:
"Hoặc là ném hắn với Chu Hạo cùng một chỗ, hai người bọn họ có tiếng nói chung."
Tô Dương không hiểu, nhưng chấn động vô cùng.
Lý Nhất Minh trầm ngâm một lát, lại khẳng định nói:
"Ừm, ta cảm thấy ném hắn với Chu Hạo cùng một chỗ là tốt nhất, hai người bọn họ có thể chơi cùng nhau, hơn nữa Chu Hạo hiện tại cũng là cảnh giới thất phẩm đỉnh phong, có điều ta không xác định có thể giúp ích cho việc tu tâm hay không."
Tô Dương không thể không nghiêm túc suy nghĩ, chần chừ một lát nói:
"Được, vi sư nghe ngươi, ta đưa Trình Bang trở về rồi quay lại ngay, đúng rồi, những người khác ngươi cảm thấy có cần thiết đưa về không? Ta đưa về một thể."
"Đào ca ngươi cũng phải đưa về."
Tô Dương khẽ giật mình:
"Chu Đào? Vì sao?"
"Đào ca hắn thích may quần áo, dã ngoại cũng không có gì cho hắn may, ngươi không bằng tiễn hắn về trường học, để hắn chuyên tâm may quần áo, a, đúng rồi, đoạn thời gian trước Đào ca cũng bắt đầu nghiên cứu thêu, không bằng kiếm ít quần áo rách cho hắn may, hắn thích cái này."
Nói xong, Lý Nhất Minh muốn nói lại thôi.
"Còn có gì?"
"Đào ca thích trang a!"
Lý Nhất Minh nói:
"Hắn đã lâu không trang, rừng núi hoang vắng này hắn cũng không trang, dù sao ta luôn cảm thấy Đào ca trang một lần thì mạnh một lần, để hắn thử nhiều một chút?"
Tô Dương không khỏi tê cả da đầu.
Tiểu tử ngươi cũng có hệ thống?
"Xem chừng lão Đường cũng phải đưa về."
"Đường Nguyên Lãng?"
"Đi chỗ nào?"
"Thì đưa đi lớp người mẫu bổ túc gì đó, nữ hài tử càng nhiều càng tốt, lớp chúng ta dương khí quá nặng, đến dính chút âm khí, lão Tô ngươi yên tâm, hắn không biến thành nương pháo được đâu, bản chất bên trong không nương nổi."
Tô Dương hỏi chấm?
Đây không phải là mạch suy nghĩ mà Tô Dương có thể lý giải.
"Vậy... Những người khác thì sao?"
"Chắc cũng phải đưa ta về."
"Ngươi?"
Lý Nhất Minh gật đầu:
"Nếu như muốn tu tâm, ta biết đại khái mình muốn gì."
"Ví dụ?"
"Ta đi đào giếng hoặc là đánh thông đạo cũng không phải không được."
Lý Nhất Minh bổ sung thêm một câu:
"Bây giờ còn chùa miếu không?"
"Ngươi đừng nói muốn ta đưa Tào Hãn Vũ đi xuất gia..."
"Ta chính là có ý này, tục gia đệ tử cũng được."
Tô Dương do dự một lát:
"Nhất Minh, hay là... Ngươi xem giúp vi sư? Vi sư cũng cần tu tâm."
"Lão Tô, ngươi ta không xem được."
Lý Nhất Minh nhún vai cười khổ nói:
"Lớp chúng ta chỉ là đường đi tương đối dã mà thôi, con đường tu hành của ngươi không phải là dã, đã trái với nhận thức, ta không được xem một điểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận