Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 296: Chú ý hình tượng

Người phụ trách huấn luyện căn cứ rất nhanh đã nhận được tin tức.
Tổng kết lại bằng một câu, tìm lão sư Tô Dương của tam trung tới để giải quyết tình thế, mà lại hắn giờ phút này đang ở tại huấn luyện căn cứ!
Hắn là hóa kình Võ Tôn!
Người phụ trách nghe thấy câu nói này, đầu óc nhất thời mơ hồ.
Hóa kình cùng Võ Tôn hai chữ này làm sao có thể liên hệ với nhau?
Bất quá lúc này người phụ trách cũng không có xoắn xuýt quá nhiều, hắn lấy được tin tức khẳng định là chính xác, vội vội vàng vàng đi tới đại sảnh tìm kiếm tung tích Tô Dương.
"Lão sư Tô Dương của tam trung có ở đó hay không?"
Thế nhưng người phụ trách này hô nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại, lúc này tổ trưởng phụ trách quản lý đại sảnh vội vàng đi tới trước mặt:
"Bộ trưởng, ba vị lão sư kia đã đi vào bầu trời thí luyện trường, trong đó bao gồm cả lão sư Tô Dương mà ngài muốn tìm."
Người phụ trách khẽ giật mình:
"Đã tiến vào?"
"Đúng."
Người phụ trách nhất thời thở dài một hơi, tiến vào là tốt rồi, tiến vào là tốt.
Vậy hẳn là có thể áp chế được hấp huyết yêu, chí ít sẽ không cho hấp huyết yêu đã cuồng bạo hóa xông ra khỏi bầu trời thí luyện trường.
Mà bên trong bầu trời thí luyện trường, các vị Võ Tôn Côn Lôn vốn đang chuẩn bị tùy thời trợ giúp học sinh, sau khi phát hiện tung tích bản thể hấp huyết yêu tất nhiên là chuẩn bị trước tiên đi qua trợ giúp!
May mà hai vị lão sư thất phẩm đỉnh phong của nhất trung đã đến trợ giúp, có bọn hắn hai người ứng phó, cơ biến thể hẳn là sẽ không gây ra loạn gì.
Bốn vị Võ Tôn Côn Lôn thi triển ngự khí thiên hành, bày ra thế bao vây truy đuổi bản thể hấp huyết yêu đang bỏ chạy.
Việc quan trọng nhất chính là phong tỏa khu vực phía trên, một mực nắm trong tay quyền khống chế bầu trời, hấp huyết yêu bản thể lúc này có thể xuyên thấu mái vòm, tuyệt đối không thể để nó theo đường trên không mà thoát đi.
Trong lúc nhất thời bốn vị Võ Tôn Côn Lôn trực tiếp ở trên không trung cùng hấp huyết yêu triển khai triền đấu, trong quá trình cao tốc truy đuổi, xúc tu giác hút ở bốn phía thân thể hấp huyết yêu bắt đầu không ngừng kéo dài, quấy liên tục ở bốn phía thân thể, muốn bức lui những Võ Tôn đang quấn lấy nó.
Bất quá bốn vị Võ Tôn Côn Lôn cũng có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, cùng hấp huyết yêu lôi kéo một cách điên cuồng, thậm chí không ngừng giao đổi vị trí, tạo ra không gian tiến công cho lẫn nhau.
Mà các học sinh đã thu thập xong cơ biến thể, tạm thời không có chuyện để làm cũng sôi nổi đi lên chỗ cao, ngắm nhìn chiến đấu ở phương xa, ai nấy đều nhìn đến mức ánh mắt hừng hực.
Bọn hắn rất ít khi được thấy Võ Tôn cấp bậc giao chiến, mà lần này lại có thể tận mắt chứng kiến bốn vị Võ Tôn liên thủ đối chiến bản thể hấp huyết yêu, còn là Võ Tôn không chiến, các loại lôi kéo cực hạn khiến bọn hắn thật sự là mở rộng tầm mắt!
Tần Lãng chắp tay đứng ở chỗ cao ngắm nhìn chiến đấu ở xa xa, trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu sôi trào.
Hắn nhất định sẽ trở thành Võ Tôn, đồng thời hướng về mục tiêu cao hơn không ngừng tiến bước!
Hắn phải kế thừa ý chí tổ tiên Tần gia, không phụ danh tiếng cả nhà trung liệt, trấn thủ sơn hải của Tần gia.
Chu Hạo ngồi ở trong góc phế tích chỗ cao, trong tay không biết là từ đâu bắt tới khối thịt Hung thú, vừa sinh gặm để bổ sung thể lực vừa nhìn chiến đấu ở xa xa, trên mặt cũng là vẻ hâm mộ.
"Quả nhiên Võ Tôn mới chỉ là bắt đầu của võ đạo a..."
Chu Hạo không ngừng nhai nuốt huyết nhục, trong miệng nhét đầy, máu me đầy mặt, không có chút nào tướng ăn.
"Một ngày nào đó ta cũng muốn nếm thử thịt Hung thú đế Vương cấp xem đến cùng là hương vị gì..."
"Chậc, mùi vị vẫn còn, thật tươi..."
"Nếm thử?"
Chu Hạo đưa thịt cho Chu Uyên đang đứng ở không xa, thế nhưng Chu Uyên nghiêng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ ghét bỏ:
"Ngươi không sợ có ngày bị ký sinh sao?"
"Ta muốn bị ký sinh mà nói thì đã sớm bị ký sinh, làm gì phải chờ tới bây giờ?"
Chu Hạo thờ ơ nói:
"Thật sự không ăn à!"
"Không ăn!"
"Không ăn thì thôi."
Chu Hạo lại cầm về tiếp tục gặm, sau đó nói:
"Ngươi nên cố gắng tu hành đi! Chu Đào hiện tại đã mạnh hơn ngươi rất nhiều! Ngươi bây giờ tìm hắn cũng là không đánh thắng, nói thật, ta và hắn đánh cũng không có mấy phần chắc chắn, khả năng cũng chỉ có lão đại đánh với hắn thì mới có thể đánh ngang tay!"
"Hắn không đánh lại lão đại."
Chu Uyên gật đầu đáp:
"Tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay."
Đối với việc này, Chu Hạo ngược lại cũng không có phủ định.
Hắn cũng cảm thấy chỉ có thể đánh ngang tay, hoặc là lão đại Chu Ương thắng.
Chu Hạo trước mắt chỉ phục Chu Ương, những người khác hắn đều cảm thấy có thể đánh một trận, nhưng nếu như đối đầu với Chu Ương, bình thường là trực tiếp thua.
Tần Lãng cùng Chu Ương mười trận chiến, Tần Lãng toàn bại, đánh ngang đều làm không được.
Trước mắt Chu Ương ở nhất trung, thực lực tổng hợp đứng trong hàng ngũ thứ ba của đệ nhất thê đội, dù sao từ lớp 10 đến lớp 12, Chu Ương liền chưa từng rớt khỏi top ba.
Còn hai vị đứng đầu, quanh năm suốt tháng đều không gặp được hai mặt, không phải đang bế quan thì cũng đang trên đường bế quan.
Chu Ương cũng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, lần trước Chu Đào trở về muốn cùng Chu Uyên đánh gia tộc đại lôi thì hắn mới xuất quan tới đây xem kịch.
Ngay tại lúc này, ở phía chân trời xa xa, bốn vị Võ Tôn Côn Lôn sau khi trải qua triền đấu rốt cuộc đã tìm được cơ hội, trực tiếp đem hấp huyết yêu từ trên không đánh rơi.
Ngay khi Chu Hạo cùng Chu Uyên còn đang xem kịch, sư phụ dẫn đội tìm tới:
"Hai người các ngươi đừng ở đây nhìn! Nhanh cùng ta rút lui!"
Chu Hạo có chút chưa hết hứng nói:
"Không thể nhìn thêm một lát sao?"
"Lát nữa bản thể hấp huyết yêu tiến vào trạng thái cuồng bạo hóa, tất cả chúng ta sẽ biến thành vướng víu."
Sư phụ dẫn đội nói:
"Muốn nhìn thì ra ngoài mà nhìn."
Chu Hạo nhún vai, bỗng nhiên sư phụ dẫn đội ném ra thứ gì đó, Chu Hạo đưa tay vừa tiếp xúc, phát hiện là một bao khăn giấy ướt.
"Lau một chút!"
Sư phụ dẫn đội đau đầu nói:
"Ta từ lớp 10 đã nói đến lớp 12, ngươi tiểu tử này sao vẫn luôn không nghe lời vậy? Đã dặn ngươi ở dã ngoại không nên tùy tiện ăn thịt Hung thú, muốn ăn thì tối thiểu cũng phải dùng lửa xử lý một chút, không được ăn sống! Ngươi đừng có quá tin tưởng vào khả năng chống cự của mình được không?"
"Cho dù ăn xong rồi thì cũng phải lau mặt một chút, chú ý hình tượng..."
Chu Hạo bĩu môi:
"Ta đã nhận thức được sai lầm của mình rồi!"
"Lần sau còn tái phạm đúng không?"
Sư phụ dẫn đội bất đắc dĩ nói:
"Chu Uyên, ngươi cũng cùng ta tới đây đi! Lão sư của các ngươi tìm ngươi đã nửa ngày rồi!"
"Vâng."
Sư phụ dẫn đội vội vàng đem Chu Hạo cùng Chu Uyên rời đi, rất nhanh đã hội hợp cùng một vị sư phụ dẫn đội khác, học sinh của hai lớp nhất trung đã tập hợp đông đủ, thuận tiện còn nhặt được học sinh lớp 5.
"Lão sư Tô đâu?"
"Ta trở lại vị trí vừa rồi phát hiện hắn đã không thấy, còn có tiểu cô nương đi cùng hắn cũng không biết đi đâu!"
"Có thể là đã rời đi rồi? Lúc này tình huống bản thể hấp huyết yêu đã hiện thân, hắn hẳn là đã rời đi trước, tránh trở thành vướng bận."
"Ừm, ngươi trước tiên đem các học sinh rời đi."
Một vị dẫn đội lão sư nói:
"Ta đi tìm học sinh tam trung còn lại kia."
"Được! Chú ý an toàn!"
Chu Đào, Phó Vân Hải, Lý Nhất Minh lần lượt hội hợp, chỉ có Tôn Chiêu bị các Võ Tôn dẫn đi, vẫn chưa trở về.
Hiện tại các Võ Tôn Côn Lôn còn đang cùng hấp huyết yêu triền đấu, đoán chừng là đã ném người ra ngoài, cần người đi tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận