Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 390: Ôn chuyện

Lưu lão giờ phút này sắc mặt tràn đầy vẻ chấn kinh.
Pháp thiên tượng khí tại võ đạo là một hiện tượng phi thường hiếm thấy.
Chỉ khi tâm pháp cùng thể xác tinh thần hoàn mỹ phù hợp thì mới có thể bày ra pháp thiên tượng khí!
Điều này khác hoàn toàn so với ngự khí ngưng hình.
Ngự khí ngưng hình ở trạng thái cảm giác sẽ không thể hiện ra sự thay đổi hình thái khí tức, mà chỉ là một loại vận dụng cao cấp của khí mà thôi.
Nhưng pháp thiên tượng khí thì sẽ trực tiếp thể hiện ra hình thái kỳ lạ của khí tức.
Mà mức độ hiếm có của pháp thiên tượng khí có thể nói là trong mấy trăm vạn võ giả, có lẽ chỉ có một người sở hữu!
Ngay cả Lưu lão cả đời cũng chỉ mới gặp ba người nắm giữ pháp thiên tượng khí, mà ba người này trong số các võ giả cấp bậc Võ Tôn, đều thuộc loại kinh diễm tuyệt thế!
Đáng tiếc là ba người này cuối cùng đều vẫn lạc trong quá trình chém giết Hung thú, chiến tử nơi sa trường, thật sự khiến người ta vô cùng tiếc hận.
Hiện tại điều kỳ quái nhất chính là, lớp 5 vậy mà bình quân mỗi người đều có pháp thiên tượng khí!
Cái này... Đây quả thực không thể tin nổi!
Trước đó, Lưu lão chưa từng phát hiện qua lớp 5 có hiện tượng pháp thiên tượng khí.
Không hiển hiện thì thôi, vừa hiển hiện vậy mà tất cả đều có!
Tỉnh táo lại, Lưu lão lập tức ý thức được cái này tất nhiên là do Tô Dương.
Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Đây là môn song tu nhất khí chi pháp do Tô Dương hao phí vô số tâm huyết cải tạo, có thể làm cho đám hài tử lớp 5 càng thêm phù hợp với tâm pháp tu hành của mình, thậm chí đạt tới mức độ hoàn mỹ, bày ra tư thái pháp thiên tượng khí!
Hiện tại Lưu lão rốt cục hiểu ra vì sao đám tiểu gia hỏa lớp 5 lại không bình thường như thế.
Chỉ là vì cái gì hết lần này tới lần khác vào thời điểm này lại bày ra pháp thiên tượng khí?
Pháp thiên tượng khí có thể bày ra, tiền đề tất nhiên là phải có thể làm được bước ngự khí kia.
Nhưng đám hài tử lớp 5 trước mắt mới chỉ có hình thức ban đầu của ngự khí.
Lưu lão vô cùng nghi hoặc không hiểu, càng thêm không hiểu là ở trạng thái cảm giác của hắn, thiên Quân Nghĩ bắt đầu xuất hiện tử vong trên diện rộng.
Mà loại tử vong này còn đi kèm với việc khí tức nhanh chóng tiêu tán.
Điều này không giống như là chết đi bình thường, bởi vì khi Hung thú tử vong bình thường, khí tức sẽ từ từ tiêu tán, mà lúc này lại giống như khí tức bị đột nhiên kéo ra.
Ít hay nhiều có chút dính dáng phong cách của MP Quang Minh Phái.
Lưu lão vốn định tiến vào bên trong để xem xét tình hình, nhưng sau khi do dự một chút, ông vẫn từ bỏ ý định này.
Đám hài tử lớp 5 bày ra pháp thiên tượng khí, khí tức đã vượt xa cảnh giới thực lực bản thân của chúng, quá mức khác thường.
Nhất là bây giờ quỹ tích hành động của đám tiểu gia hỏa lớp 5 có chút kỳ lạ, có đứa thì di chuyển lung tung khắp nơi.
Tiểu Con Quay không giống như vậy, trực tiếp đào địa động, là quỹ tích vận động thẳng đứng.
Điều này rất không phù hợp với logic hành động bình thường, Lưu lão không đoán được tình huống thế nào, đến thời điểm một khi đi vào, nếu như tiếp xúc với lớp 5 rồi phát sinh chiến đấu, thì sẽ khó xử lý.
Ra tay quá nhẹ thì ông bị thương, ra tay quá nặng thì lớp 5 bị thương.
Chỉ cần sơ ý một chút là có thể gây ra thương vong.
Vẫn là chỉ có thể để Tô Dương đến xử lý, dù sao Tô Dương nắm giữ hóa kình.
Không do dự quá nhiều, Lưu lão vội vàng rời khỏi địa động, đi tới tam trung cửa bắc, chỉ thấy hai vị tộc trưởng Chu gia và Tôn gia vẫn thành thành thật thật canh giữ ở cửa, không dám chạy loạn.
"Tần Chiến còn chưa trở lại?"
Hai người liếc nhau, nhìn về phía xa.
"Trở về rồi."
"Đã như vậy, để Tần Chiến lưu lại chỗ này là đủ."
Lưu lão phân phó nói:
"Hai người các ngươi qua đó trợ giúp Triệu Uyên Minh ba người, bảo Tiểu Tô về trường học trước."
Hai người vội vàng chắp tay:
"Vâng."
Tuy hai người bọn hắn chưa từng gặp qua Tô Dương, nhưng tên Tô Dương có thể nói là như sấm bên tai.
Nhìn lại lịch sử võ đạo Hoa Hạ, võ giả tu luyện ra được hóa kình ít càng thêm ít, cho dù là thời đại hiện nay, cường giả Võ Vương có thể tu luyện ra hóa kình cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hóa kình là năng lực duy nhất ở phía trên Võ Tôn có thể thực hiện vượt cấp khiêu chiến!
Trong tình huống bình thường, Võ Vương không cách nào đối kháng với cấp bậc Võ Hoàng, mặc dù không đến mức hoàn toàn nghiền ép, nhưng phần thắng của Võ Vương cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu như nắm giữ hóa kình thì có thể đánh ngang ngửa.
Đương nhiên, đây là trạng thái so sánh lý tưởng.
Nếu Võ Hoàng thật sự muốn giết Võ Vương hóa kình, vậy cũng không khó khăn gì.
Tóm lại, Võ Tôn hóa kình có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Lưu lão yêu chuộng Tô Dương như thế, mọi người cảm thấy rất bình thường.
Nếu là bọn hắn có thể gặp được Tô Dương, chỉ sợ còn yêu chuộng hơn cả Lưu lão.
Mà Tô Dương chưa tới Võ Vương cảnh giới đã sớm tu luyện ra hóa kình, trước 30 tuổi thuận lợi tấn thăng Võ Tôn chi cảnh, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Đổi lại là ai mà không thích chứ?
Không chừng sau này sẽ trở thành Võ Vương hóa kình, tại Hoa Hạ Võ Đạo giới hiện nay đã được xem là chiến lực đỉnh cao.
Dù sao hai đại gia tộc tộc trưởng này cũng không dám chậm trễ thời gian, nhanh chóng tới tiếp viện, thi triển ngự khí thiên hành, ngay lập tức đã tới chiến trường.
Làm Tô Dương nghe thấy được động tĩnh, lấy lại tinh thần thì nhìn thấy một vị thanh niên cùng một thiếu niên xuất hiện ở trước mặt mình, thậm chí chủ động hướng về chính mình ôm quyền.
Tô Dương thoáng khẽ giật mình, vội vàng ôm quyền đáp lễ:
"Vãn bối Tô Dương, gặp qua hai vị tiền bối."
"Tô lão sư khách khí."
thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng:
"Lão phu Chu liệt, tôn nhi Chu Đào trong nhà được ngươi chiếu cố, sau này còn làm phiền ngươi dạy dỗ đàng hoàng."
Tô Dương nhìn Chu liệt trước mắt, ngay cả âm thanh cũng là của thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi lại tự xưng lão phu, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Võ Vương khí tức không thể nghi ngờ, đây cũng là Chu gia tộc trưởng.
Sớm nghe nói Võ Vương cảnh giới sẽ có dấu hiệu cải lão hoàn đồng, nhưng không nghĩ tới sẽ trực tiếp trở về thời thanh thiếu niên như vậy.
Võ đạo quả nhiên huyền diệu, lại còn xuất hiện nghịch sinh trưởng.
"Tiền bối khách khí, đã là đệ tử của ta, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ đàng hoàng."
Thanh niên bên cạnh cười nói:
"Bỉ nhân Tôn Tự Tại, tôn nhi Tôn Chiêu nhà ta cũng nhờ Tô lão sư dạy dỗ nhiều hơn."
"Tiền bối khách khí."
"Trường Phong đại ca bảo ngươi mau trở về tam trung."
Chu liệt nghiêng đầu nhìn về phía đám người Triệu Uyên Minh:
"Nơi đây giao cho ta và mọi người xử lý là được."
Sắc mặt Tô Dương biến hóa:
"Vâng, vãn bối xin cáo từ."
Lưu lão đột nhiên gọi hắn trở về, tất nhiên là lớp 5 xảy ra vấn đề.
Tô Dương không dám trì hoãn thời gian, vội vàng thi triển ngự khí thiên hành nhanh chóng hướng về tam trung.
Triệu Uyên Minh thấy Chu liệt cùng Tôn Tự Tại tới, vội vàng nói một tiếng:
"Hai vị tiền bối, đã lâu không gặp."
"Một mực bế quan tu hành, mấy ngày trước mới bị Trường Phong đại ca cưỡng ép xuất quan."
Chu liệt thanh âm hào sảng, chỉ là giọng nói thiếu niên thật sự có chút không hài hòa:
"Hai ta lần gặp gỡ gần nhất sợ là cũng bảy, tám năm rồi nhỉ?"
"Không sai biệt lắm, đánh xong súc sinh này, ta sẽ cùng tiền bối uống một trận, không say không về."
"Tốt!"
Triệu Uyên Minh và Tôn Tự Tại hiển nhiên không quá quen thuộc, chỉ là xã giao, ngược lại Lôi tử Văn và Tôn Tự Tại khá thân, liền nghe Tôn Tự Tại mở miệng nói:
"tử Văn huynh, từ biệt mười hai năm, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
"Như cũ."
Lôi tử Văn cười một tiếng:
"ngược lại là hâm mộ ngươi có thể an tâm bế quan tu hành, không giống chúng ta cả ngày bôn ba."
"Mỗi người đều có nỗi phiền muộn riêng, gia tộc có nhiều việc lặt vặt, khó có được thanh nhàn."
Tôn Tự Tại hơi có vẻ bất đắc dĩ nói:
"Ta ngược lại là hâm mộ các ngươi không cần phải lo toan cho gia đình, không có nhiều bận tâm."
Giang Liên thanh âm băng lãnh truyền đến:
"Muốn ôn chuyện thì đánh xong rồi hẵng nói! Nếu không ta sẽ chặt hết tất cả các ngươi!"
Mọi người vội vàng thu thần, chuyên tâm ứng chiến.
Chu liệt cùng Tôn Tự Tại đều cảm thấy tiểu cô nương này vẫn trước sau như một, vô tình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận