Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 6: Ngoài ý muốn

Tô Dương nở một nụ cười gượng gạo nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự.
Học sinh các lớp khác thì cùng lắm chỉ làm mình thêm khó chịu trước đó, còn lớp 5 này vừa vào đã trực tiếp gây áp lực lớn.
Không thể nổi giận, không thể nổi giận.
Đừng có vừa mới bắt đầu đã làm cho quan hệ trở nên căng thẳng, sau này không có cách nào triển khai công việc.
"Không phải vậy ta chẳng có hứng thú."
Chu Đào bĩu môi:
"Cơ sở tâm pháp dù tốt thì có ích lợi gì, cố gắng cả đời nhiều lắm cũng chỉ tu luyện tới Võ Tôn mà thôi."
"Mà tâm pháp tu luyện của ta có thể tu luyện tới Võ Hoàng!"
Tô Dương cười khan một tiếng, không nói tiếp.
Với cái đức hạnh này của ngươi, đừng nói Võ Hoàng, nếu còn lười biếng thì chẳng bao lâu nữa có khi còn thụt lùi đến cửu phẩm Võ giả cảnh!
Tu hành như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.
Mấy người các ngươi vốn được gia đình cung cấp thuyền máy, nhưng lại cứ chèo ngược lại.
Bất quá, trong lòng Tô Dương ít nhiều gì vẫn rất hâm mộ.
Võ Hoàng truyền thừa tu hành tâm pháp a!
Bảo vật vô giá.
Gia đình bình thường dốc cả một đời đều có thể không tiếp xúc được tới loại tâm pháp cao cấp như vậy.
"Ngươi rốt cuộc có chỉ điểm hay không?"
Thấy Tô Dương không lên tiếng, Chu Đào có hơi mất kiên nhẫn:
"Không chỉ điểm thì ta đi!"
Tuy Chu Đào hoài nghi Tô Dương có thể là Võ Tôn, nhưng... Cho dù là Võ Tôn thì sao?
Nhà ai mà chẳng có Võ Tôn trấn giữ! ?
Thái độ này của Chu Đào thật sự là làm Tô Dương trong lòng có chút khó chịu.
Làm lão sư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị học sinh đối xử bằng thái độ này.
Thật là ngứa đòn.
Nhưng... Việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn.
Ta ngược lại thật muốn xem đám người các ngươi giở trò gì, tìm cơ hội lập uy.
Ta có "sư giả vô địch", không tin không trị được các ngươi!
"Đi thôi!"
Tô Dương thong thả đứng dậy, theo Chu Đào đi về phía phòng học.
Chỉ một lát sau đã đến cửa phòng học.
Chu Đào vô thức bước nhanh hơn, đi trước vào phòng học, khóe mắt liếc lên, phát hiện Lý Nhất Minh đang trốn ở góc tường, kéo ống tay áo, vận sức chờ phát động, liền ra hiệu cho Chu Đào bằng ánh mắt.
Những người khác thì ở khu huấn luyện làm bộ bận rộn, nhưng bí mật quan sát.
Ngay sau đó, Tô Dương nghênh ngang tiến vào phòng học, vừa vặn quay lưng về phía Lý Nhất Minh.
"Đúng rồi."
"Chu Đào, ta hỏi lại ngươi một chút..."
Không cam lòng từ bỏ việc thuyết phục Chu Đào, Tô Dương vô thức giơ tay đặt lên vai Chu Đào.
Trong lòng Chu Đào đột nhiên "lộp bộp" một tiếng.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh.
Trong ống tay áo của Lý Nhất Minh, khoảng mười cây Tấn Lôi Châm đã gào thét bay ra!
Vô thanh vô tức, trong nháy mắt, sau lưng Tô Dương liền bị quấn lấy khoảng mười cây Tấn Lôi Châm.
"Lý Nhất Minh, ngươi..."
Chu Đào căn bản không kịp tránh, chỉ cảm thấy toàn thân một cỗ dòng điện mãnh liệt chạy qua, nhục thể trong nháy mắt tê liệt, thân thể khựng lại, trực tiếp ngã về phía trước.
"Chu Đào, ngươi làm sao vậy!?"
Tô Dương nhìn Chu Đào trước mặt trong nháy mắt ngã xuống, theo bản năng vội vàng đỡ lấy Chu Đào, nhưng lại thấy thân thể Chu Đào không ngừng run rẩy, rất dữ dội.
Ngọa Tào! ?
Tình huống gì! ?
Sắc mặt Tô Dương lập tức thay đổi.
"Chu Đào, ngươi đừng dọa lão sư a!"
Lớp 5 trong nháy mắt nhốn nháo.
"Họ Tô, mau buông tay!"
"Buông tay a!"
"Ngươi mà không buông tay, hắn thật sự sẽ gặp chuyện!"
"A! ?"
Tô Dương vô thức buông tay, Chu Đào "bịch" một tiếng ngã thẳng xuống đất, cả người vẫn còn run rẩy từng cơn, miệng sùi bọt mép.
Thấp thoáng còn ngửi thấy mùi nước tiểu.
"Mau đưa đến phòng y tế a!"
Phòng y tế của trường học.
Tô Dương vẻ mặt hoảng hốt đứng ở cửa ra vào, lo lắng không yên.
Mọi người lớp 5 thấy biểu lộ của Tô Dương thì vẻ mặt càng thêm kỳ quái.
Trời ạ!
Cái gã họ Tô này rốt cuộc có phải là lục phẩm Võ Tôn hay không! ?
Nếu nói gia hỏa này không phải lục phẩm Võ Tôn, sau lưng bị đâm chi chít như con nhím mà chẳng có phản ứng gì, ngược lại Chu Đào lại gặp họa.
Nhưng nói gia hỏa này là lục phẩm Võ Tôn, sau lưng bị đâm chi chít mà lại không hề hay biết, thậm chí trên đường đến phòng y tế, Lý Nhất Minh thu hồi lại toàn bộ Tấn Lôi Châm sau lưng hắn, hắn cũng không hề phát hiện!
Quá nhiều điểm đáng ngờ!
Cho dù là Võ Tôn chịu nhiều Tấn Lôi Châm như vậy, cũng không thể nào không có chút phản ứng nào! Cương cân thiết cốt không có nghĩa là chịu được điện!
Hơn nữa nếu thật sự là Võ Tôn, không thể nào không tránh được! Cũng không thể nào không biết gì cả!
Đầu óc Tô Dương lúc này cũng đang quay cuồng.
Tô Dương cảm thấy khẳng định là bọn gia hỏa này giở trò gì đó.
Nhưng bởi vì hắn có kỹ năng "sư giả vô địch" làm cho sát thương vô hiệu hóa, cho nên hắn mới không có bất kỳ phát giác nào.
Chu Đào nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn, chủ nhiệm lớp mới, sẽ là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Chuyện kết thúc sự nghiệp giáo viên còn là chuyện nhỏ, có khi còn phải vào tù ngồi bóc lịch!
Nghĩ đến đây, Tô Dương không thể không tỏ ra nghiêm túc.
"Ai nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao Chu Đào lại biến thành như vậy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai phản bác.
Cái gã họ Tô này... Thật sự không biết hay là giả vờ không biết?
"Ngươi không biết?"
"Ta mà biết còn phải hỏi các ngươi! ?"
Tô Dương trừng mắt:
"Mạng người quan trọng, đừng có đùa giỡn nữa!"
Trong đám người, chỉ có Lý Nhất Minh sắc mặt khó coi trả lời một câu:
"Thật sự có thể chết người."
Tô Dương sững sờ, vội la lên:
"Lý Nhất Minh, ngươi biết gì?"
Lý Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Tô Dương, thần sắc thê lương.
Chu Đào mà tỉnh lại, nhất định sẽ giết chết hắn!
"Tô lão sư, ta... Ta muốn xin phép nghỉ!"
Tô Dương ngơ ngác:
"Lúc này mà ngươi xin nghỉ cái gì! ?"
"Dù sao ta xin phép nghỉ, xin nghỉ ba năm, đợi Chu Đào tốt nghiệp ta sẽ trở lại, cáo từ!"
Lý Nhất Minh vừa muốn đi liền bị những người khác kéo lại.
"Chạy cái gì!"
"Tránh được ngày mồng một, không tránh được ngày rằm!"
"Chu Đào có thể đến tận nhà ngươi làm thịt ngươi!"
Lý Nhất Minh đưa tay chỉ về phía Tô Dương, cười khổ nói:
"Không liên quan đến ta! Muốn trách thì trách hắn! Nếu không phải hắn sờ vai Chu Đào, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì! ?"
Tô Dương cuống đến mức đỏ mắt:
"Các ngươi có thể đừng có ở đây làm người đưa ra câu đố nữa được không!"
Mọi người lớp 5 đồng loạt nhíu mày.
"Ngươi thật sự không biết?"
"Ta biết cái cóc khô gì chứ!"
Lý Nhất Minh không nhịn được, trực tiếp lấy ra thiết bị bắn của mình, vội vàng hỏi:
"Có phải ngươi mặc thép tấm phòng ngự cách điện bên trong không? Lão sư ai cũng có một bộ!"
Rất nhiều võ giả khi huấn luyện sẽ trang bị thêm cho mình bộ thép tấm, trong thời gian dài di chuyển sẽ thay đổi một cách vô thức, giúp tăng cường lực lượng thân thể, người có điều kiện sẽ mua sắm một bộ thép tấm phòng ngự chân tâm, ở giữa có một lớp áo lót công nghệ cao, thoáng khí ba trong một, thoải mái hơn một chút, nếu như gặp phải Hung thú, ở một mức độ nhất định cũng có thể có tác dụng phòng ngự.
Mà trường trung học số 3 đã cung cấp chính xác cho mỗi giáo viên một bộ thép tấm phòng ngự đầy đủ, đây là một trong những phúc lợi đãi ngộ cơ bản, chỉ là thực lực Tô Dương tương đối thấp, mang lên đi bộ đã có chút tốn sức, cho nên thép tấm phòng ngự vẫn luôn nằm trong tủ quần áo.
Khi Tô Dương nhìn thấy thiết bị bắn trên tay Lý Nhất Minh, liền bừng tỉnh đại ngộ!
Trời ạ... Tấn Lôi Châm!
Cái món đồ chơi này là trang bị đặc thù của đội tuần tra Côn Luân, bình thường đều dùng để đối phó Hung thú da dày thịt béo và những kẻ lưu manh phi pháp.
Phiên bản dân sự cắt xén, một bộ thôi đã có giá hơn trăm vạn!
Tô Dương đang muốn thề thốt phủ nhận việc mình mặc thép tấm, nhưng ngẫm lại thì không thích hợp.
Vấn đề là nằm ở kỹ năng "sư giả vô địch" của mình, nhưng đây lại là bí mật không thể nói ra của bản thân.
Chuyện này nhất định không thể nói ra, cũng không cách nào giải thích rõ ràng.
Nhưng vấn đề là, ta đang mặc áo cộc tay, ngươi lại nói ta mặc thép tấm phòng ngự... Ngươi mù à! ?
Việc này nhận hay không nhận đều có vấn đề logic rất lớn!
Tô Dương quyết đoán đổi chủ đề.
"Ta vào phòng y tế xem sao."
Thấy Tô Dương vội vã đi vào phòng y tế, Lý Nhất Minh nhất thời ra vẻ như đã đoán được, buông tay:
"Xem đi, hắn chột dạ, ta đoán ngay mà!"
Đầu hắn đột nhiên bị đánh một cái.
"Làm gì?"
"Ngươi là đồ ngốc à, không có não thì thôi, mắt cũng để quên ở nhà rồi à? Họ Tô mặc áo cộc tay, lấy đâu ra thép tấm! ?"
"Cho dù có mặc bên trong áo cộc tay, tay hắn cũng không có bao tay phòng ngự, nếu thật sự bị điện giật, hắn cũng phải gặp họa, không thể nào không có việc gì."
"A? Vậy... Vậy là sao?"
Trong phòng y tế, Chu Đào vừa mới tỉnh lại vẻ mặt hoảng hốt, giống như vừa mới bị tiêm thuốc tê.
Tô Dương được bác sĩ của trường cho phép, tiến tới bên cạnh Chu Đào, thấp giọng hỏi:
"Chu Đào, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta nhìn thấy thái nãi nãi vẫy tay với ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận