Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 19: Quả chanh trăm hương

Trường trung học đệ tam võ đạo là trường quản lý hoàn toàn khép kín, học sinh chỉ có thể ra ngoài vào những ngày nghỉ lễ hoặc hai ngày cuối tháng.
Trong trường có siêu thị lớn, căn tin và khu nhà y tế riêng biệt, điều kiện chữa bệnh không hề kém cạnh so với các bệnh viện bên ngoài, có muốn giả bệnh để rời trường cũng không được.
Cứng rắn vượt ngục ư?
Bốn cổng lớn đông, tây, nam, bắc của trường đều có các Võ Tôn lục phẩm do quan phương phái tới trấn giữ.
Đảm bảo an toàn tính mạng, không bị Hung thú quấy nhiễu.
Muốn trốn học dưới mí mắt của Võ Tôn? Vậy đơn giản chỉ là chuyện viển vông.
Với đám người lớp 5 mà nói, loại hoàn cảnh này chẳng khác nào ngồi tù!
Đó là mong ngóng từng chút, mong cả ánh trăng để được rời trường, được đi ra thế giới bên ngoài xem xét, giờ đây cơ hội đó đã tới rồi!
Không quan tâm cái gì gọi là căng thẳng, chỉ cầu Tô Dương hôm nay có thể dẫn bọn họ ra ngoài một chuyến.
Tô Dương ngây ngẩn cả người.
Từ khi nào thấy lớp 5 ăn nói khép nép như vậy!?
Nhưng ngẫm lại, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Đám người lớp 5 mê game như thế, trong trường căn bản không có bất kỳ thiết bị giải trí nào, hơn nữa khu ký túc xá học sinh phần lớn thời gian đều bị che chắn tín hiệu, điện thoại di động cũng chỉ có thể dùng để xem giờ.
Ít nhiều gì cũng có chút ý tứ của việc ngồi tù.
Cái kia... Cũng hết cách.
Ai bảo các ngươi không có bản lĩnh thi vào trường nhất trung, chỉ có thể đến trường tam trung khép kín này.
Thấy mọi người lớp 5 đột nhiên đồng loạt hạ mình, Tô Dương cũng không đắc ý vênh váo, lấy đó làm áp lực.
Như vậy là đi ngược lại với triết lý giáo dục của hắn.
Đây là một cơ hội tốt để vun đắp quan hệ với mọi người lớp 5, phải nắm bắt thật chặt.
Việc có thể mang học sinh rời trường kỳ thật cũng rất phiền phức.
Nếu học sinh xảy ra chuyện ở bên ngoài, giáo viên phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Mà đám người lớp 5 kia lại rất có khả năng gây chuyện thị phi.
Tô Dương trầm ngâm một lát, rồi giơ một ngón tay lên nói:
"Ta... Chỉ có thể mang theo một người ra ngoài, hơn nữa phải đảm bảo không gây chuyện cho ta, nếu không về sau ta sẽ không bao giờ mang các ngươi đi nữa."
Vừa dứt lời, mọi người lớp 5 xắn tay áo lên, trong mắt ai nấy đều hừng hực chiến ý.
"Tới đi!"
"Hôm nay lớp 5 chỉ có thể có một người sống sót rời đi!"
Tô Dương nhìn cái bộ dạng chuẩn bị tử chiến này của lớp 5, trợn trắng cả mắt.
"Vì lẽ công bằng, oẳn tù tì quyết định!"
Chiều hôm đó, Lý Nhất Minh mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đi theo sau Tô Dương, chuẩn bị rời trường.
Tô Dương vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
"Ngươi oẳn tù tì thắng rồi, sao ta không thấy được chút cao hứng nào trên mặt ngươi vậy?"
Ta có thể vui lên được sao?
Tuy ta cũng rất muốn ra khỏi trường... Nhưng Lý Nhất Minh vừa nghĩ tới vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của lớp 5 sau khi mình thắng, liền không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Thôi kệ đi!"
Lý Nhất Minh vội vàng thúc giục:
"Nhanh nhanh nhanh, lão Tô, ta đã nửa tháng nay chưa được ra ngoài nhìn ngắm thế giới rồi, ta không thể chờ thêm được nữa."
Tô Dương trừng mắt nhìn.
Không ngờ lại còn gọi thẳng là lão Tô.
Đây chính là sức hút của việc được ra khỏi trường sao?
Tô Dương mang theo Lý Nhất Minh rất nhanh đã tới cổng bắc.
Một lão giả ngoài sáu mươi tuổi đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, canh giữ ở cửa.
Tuy khuôn mặt thoạt nhìn có chút hiền lành, nhưng từ xa vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp lực mơ hồ.
Khí tức của cường giả Lục phẩm Võ Tôn quả nhiên bá đạo như vậy!
"Lưu lão."
Tô Dương vừa lên tiếng, lão giả khẽ mở mắt, trong giọng nói lộ ra vài phần lười biếng:
"Tiểu Tô, có chuyện gì?"
Trong lúc nói chuyện, lão giả liếc nhìn Lý Nhất Minh bên cạnh Tô Dương.
Lý Nhất Minh sợ đến mức toàn thân run rẩy, không tự chủ được nép vào sau lưng Tô Dương.
"Ta muốn rời trường một chuyến, đây là giấy xin phép do tổ trưởng phê duyệt."
Tô Dương đưa giấy xin phép đã được Lưu Chấn phê duyệt cẩn thận cho Lưu lão, Lưu lão liếc qua rồi dừng ánh mắt lại trên người Lý Nhất Minh:
"Tiểu tử này nhìn quen mắt."
"Trước đây hình như từng đá qua một lần."
Lý Nhất Minh không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy mông ẩn ẩn đau nhức.
Người gác cổng của trường ra tay rất có chừng mực.
Không gây ra bất kỳ thương tích nào, nhưng có thể khiến đau ê ẩm cả mười ngày nửa tháng.
Sau khi cả lớp 5 nếm trải qua một lần thì không dám bỏ trốn nữa.
Tô Dương cũng có hiểu biết về quá khứ đen tối của lớp 5, trong lòng thầm cười trộm, vội nói:
"Dự định mang theo hắn ra ngoài một chuyến để làm một số việc."
"Ừm, chú ý an toàn."
Có Tô Dương làm giáo viên bảo đảm, Lưu lão tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Nếu xảy ra chuyện ngoài trường, đó là việc của Tô Dương.
Bọn họ những người gác cổng sẽ không quản nhiều chuyện như vậy.
Rất nhanh, Lý Nhất Minh theo Tô Dương đi ra ngoài thế gian phồn hoa, ánh mắt không ngừng đảo quanh trên đường, bộ dạng đúng kiểu nhà quê mới vào thành.
Nhìn xem, nín nhịn đám trẻ đến thành bộ dạng gì rồi, sắp thoái hóa thành người tiền sử tới nơi!
"Ngọa tào, kia thật lớn, lại trắng!"
"Chân thật dài! Giống y như nữ chính trong bộ phim ta từng xem!"
Chỗ nào?
Ánh mắt Tô Dương vô thức liếc qua, chợt lấy lại tinh thần.
Rãnh! Suýt chút nữa thì bị dẫn dụ vào tròng rồi!
Nửa ngày trời các ngươi tâm tâm niệm niệm là cái này đây! ?
Quá ghê tởm!
Ngươi nói địa chỉ bộ phim đó ở đâu, ta muốn đến đó để mà phê phán... Tô Dương hắng giọng:
"Ngươi mà còn nhìn lung tung nữa, ta sẽ đưa ngươi trở lại trường học ngay!"
"Ra khỏi trường, phải nghe lời ta."
Lý Nhất Minh vội vàng thu hồi ánh mắt, đuổi sát theo Tô Dương.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Hiệp hội võ đạo."
Lý Nhất Minh sững sờ:
"Làm gì?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ đi theo là được."
"Bắt xe đi chứ! Xa như vậy còn đi bộ? Tiết kiệm thời gian, chúng ta còn có thể dạo chơi được nhiều hơn."
"Ai nói đi bộ? Chạy bộ tới đó, củng cố tu hành!"
Tô Dương đương nhiên sẽ không nói bản thân hiện giờ là có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có thể không tiêu tiền thì cố gắng không tiêu.
Hiệp hội võ đạo cũng không tính là quá xa, quãng đường chừng mười cây số đối với võ giả thì chỉ mất tầm mười phút.
Một đường chạy băng băng.
Tất nhiên, gặp đèn xanh đèn đỏ thì vẫn phải chờ.
Không lâu sau, Tô Dương dẫn Lý Nhất Minh tới cửa đại sảnh làm việc của Hiệp hội võ đạo thành phố Đông Hải.
"Ta chuẩn bị vào trong làm việc, ngươi ở đây, không được đi lung tung, đợi ta trở lại mua quýt cho ngươi ăn."
Lý Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Cái tên lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc này, đến cả cành quýt cũng không hiểu... Tô Dương thầm oán trách, dặn Lý Nhất Minh phải thành thành thật thật, đừng chạy lung tung, đợi hắn làm xong việc.
Hàng năm, khi trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe cho nhân viên đều phải đến đây một chuyến, đường đi nước bước đã quen thuộc, Tô Dương tiến vào đại sảnh làm việc của Hiệp hội võ đạo, lấy số xếp hàng chờ đợi nhận định cảnh giới.
Toàn bộ quá trình không phức tạp, đều là kiểm tra bằng máy móc, trước khi vào cần tiến hành kiểm tra an ninh, đề phòng hành vi gian lận.
Lý Nhất Minh duỗi lưng, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thư thái.
Bầu trời dường như cũng trong xanh hơn nhiều so với ở trường.
Thấy Tô Dương đã vào trong đại sảnh làm việc, Lý Nhất Minh nhếch miệng.
Ngươi thấy ta giống người thành thật không?
Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ lại không được chơi thỏa thích một phen rồi mới trở về! ?
Lý Nhất Minh nhanh chân chạy như điên về phía quán trà sữa gần đó.
Trong trường, để đảm bảo dinh dưỡng lành mạnh cho học sinh, không bán trà sữa và trà trái cây, Lý Nhất Minh đã thèm thuồng những món này từ lâu rồi.
"Xin chào, quý khách muốn dùng gì?"
"Cho một thùng trà chanh bá hương, thêm đá, ít đường!"
"Vâng, quý khách có muốn thêm gì nữa không?"
Lý Nhất Minh lương tâm trỗi dậy, quyết định gọi cho Tô Dương một phần.
"Thêm một ly trà chanh bá hương, không lấy bá hương, chanh thì cho thật nhiều vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận