Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 412: Duyên phận thôi

Tô Dương quyết định dứt khoát nghe theo đề nghị của Lý Nhất Minh.
Cứ thử trước một chút, vạn nhất thật sự tu thành thì sao?
Tu không thành cũng không sao, dù sao cũng không có tổn thất gì.
Hơn nữa nếu như về tới trong thành phố, lớp 5 có thể tự mình trở lại khu sinh hoạt ngầm tam trung, cũng không cần phải lo lắng hậu quả của việc nhập mộng tu hành.
Tô Dương xác định những người muốn đưa về.
Chu Đào, Lý Nhất Minh, Đường Nguyên Lãng, Tào Hãn Vũ và Trình Bang năm người.
Bất quá Tô Dương không thể đưa nhiều người như vậy cùng một lúc, chỉ có thể lần lượt từng người đưa về.
Đi đi về về cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đương nhiên vấn đề này cần phải thương lượng với lớp 5, xem mọi người có ý kiến gì khác hay không.
Dù sao lớp 5 nghe xong là chủ ý của Lý Nhất Minh thì hoàn toàn không có ý kiến gì.
Nhị ca tương đối hiểu bọn hắn, thử một chút cũng không sao.
Tô Dương bảo những người khác tạm thời ở lại chỗ này, đưa Chu Đào về trường học trước.
Đi mất sáu ngày, trở về chỉ mất chừng mười phút.
Lưu lão trông thấy Tô Dương đưa Chu Đào trở về, cũng không khỏi ngẩn người.
Bảo các ngươi đi ra ngoài lịch luyện tu tâm, sao lại giống như đặc chủng binh đột kích vậy?
"Cái này... Cái này đã trở lại rồi? Đã đi qua Bắc Đàn sơn rồi?"
"Không phải, ngũ thúc."
Tô Dương muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chính hắn cũng còn không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của Lý Nhất Minh, huống chi là giải thích rõ ràng, chỉ có thể nói:
"Thay đổi phương thức khác để bọn hắn tu tâm."
Lưu lão không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại, cũng không hỏi nhiều.
Hắn cũng không cung cấp được thông tin gì có giá trị tham khảo.
Đem Chu Đào đưa đến cửa bắc xong, Tô Dương lại dặn dò:
"Chu Đào, trong khoảng thời gian vi sư không có ở đây, những người khác ngươi phải trông chừng cẩn thận một chút."
"Lão sư yên tâm."
Chu Đào là người có tính cách trầm ổn nhất lớp 5, đáng tin cậy.
"Ngày thường ngoại trừ may y phục... Thì hay ra các trường học khác đi một vòng."
Tô Dương không tiện nói thẳng là ngươi ra ngoài trang bức nhiều vào, bèn đổi cách nói:
"Bây giờ không cần che giấu, cứ làm những việc ngươi muốn làm là được, ân, không cần phải khiêm tốn."
"Học sinh minh bạch."
"Ngươi hỏi xem Chu Hạo bây giờ đang ở đâu?"
Chu Đào rất nhanh đi rồi quay lại, nói:
"Không có ở trường học, chạy ra ngoài rồi, trưởng lão nói đi về phía nam cương."
Tô Dương khẽ giật mình:
"Nam Cương? Hắn tự mình đi một mình?"
"Đúng vậy, hơn nữa không phải lần một lần hai, hắn mỗi lần nghỉ đều sẽ tự mình chạy lung tung khắp nơi, Nam Cương đã đi qua rất nhiều lần."
"Gia tộc các ngươi yên tâm vậy sao?"
Chu Đào nghĩ rồi vẫn là thấp giọng nói một câu:
"Lão sư, ngài đã bồi dưỡng chúng ta đủ tốt, không cần đem chúng ta bảo hộ dưới cánh của ngài."
"Tiếp theo hãy để chúng ta tự bay, là rơi xuống vực sâu vạn trượng thân nát xương tan hay là bay thẳng lên trời cao, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta, ngài càng lo lắng, chúng ta càng không thể bước ra bước đó."
Tô Dương không khỏi rơi vào trầm mặc, rất lâu sau mới thoải mái cười một tiếng, chắp tay nói:
"Vi sư thụ giáo."
Chu Đào vội vàng chắp tay đáp lễ:
"Học sinh sợ hãi."
"Trưởng lão sẽ đến ngay, vì lão sư ngài dẫn đường, học sinh xin cáo lui."
Chu Đào quay người rời đi, đợi đi xa mới chắp tay sau lưng, ngẩng đầu bước đi.
Cách đó không xa Lưu lão cười như không cười, nói một tiếng:
"Để chúng tự đi là được, quản nhiều như vậy làm gì? Quản được nhất thời, cũng không quản được cả đời."
"Đúng vậy."
Không lâu sau, một vị trưởng lão Chu gia đã đến cửa bắc tam trung, vừa hạ xuống liền hướng về phía Lưu lão chắp tay:
"Xin ra mắt tiền bối."
Lưu lão ừ một tiếng, ngồi xếp bằng nói:
"Chờ một lát, Tiểu Tô sẽ đến ngay."
"Vâng... vâng..."
Chu gia trưởng lão đành phải đứng ở cửa chờ, chỉ là cảm giác không được tự nhiên, toàn thân có vẻ hơi cứng ngắc, chỉ có thể cầu nguyện Tô Dương mau chóng trở về dẫn hắn rời đi.
Trước mặt Lưu lão, hắn thật sự là không dám thở mạnh.
Đừng nói hắn là một trưởng lão, các tộc trưởng của các đại gia tộc trước mặt Lưu lão cũng đều khúm núm.
May mà Chu gia trưởng lão cũng không phải chờ quá lâu, ước chừng mười phút sau, Tô Dương dẫn Trình Bang ngự khí phi hành trở về.
Đây là lần đầu tiên Chu gia trưởng lão nhìn thấy Tô Dương, đương nhiên thái độ rất khách khí, chắp tay nói:
"Lão phu bái kiến Tô lão sư, cửu ngưỡng đại danh."
"Tiền bối khách khí."
"Chu Đào đã đem sự tình nói cho ta biết."
Chu gia trưởng lão nói:
"Ta biết được vị trí đại khái của Chu Hạo."
"Làm phiền tiền bối dẫn đường."
Chu gia trưởng lão lên tiếng, sau đó thi triển ngự khí phi hành, dẫn Tô Dương rời đi.
Bất quá, ngự khí phi hành của Chu gia trưởng lão không nhanh bằng Tô Dương, càng không có cách nào làm được như Tô Dương là có thể dừng lại liên tục, cơ bản cách vài giây lại phải dừng lại nghỉ ngơi một hồi.
Hắn chỉ là nghe nói Đông Hải xuất hiện một hóa kình Võ Tôn, lại còn là lão sư của Chu Đào, nghe nói đã mạnh đến mức có thể một mình kiềm chế Vương cấp Hung thú.
Chưa thấy tận mắt thì ít nhiều vẫn còn có chút nghi vấn.
Bây giờ Chu gia trưởng lão đã tin!
Theo khí tức phản hồi từ trên người Tô Dương rõ ràng cũng là nhập môn Võ Tôn, nhưng tốc độ ngự khí phi hành đã tiếp cận đỉnh phong Võ Tôn, điều kỳ quái nhất là Tô Dương căn bản không cần nghỉ ngơi, ngự khí phi hành hoàn toàn không có thời gian "nguội".
Chu gia trưởng lão này là lục phẩm cao giai, nhìn Tô Dương thi triển ngự khí phi hành như vậy, ít nhiều cũng có chút đạo tâm bị ảnh hưởng.
May mà có thể tu hành đến Võ Tôn cảnh giới, tâm cảnh đều tương đối vững chắc, còn không đến mức trông thấy Tô Dương thi triển ngự khí phi hành như thế liền bị hỏng đạo tâm.
Vị trí của Chu Hạo và hướng đi của Tô Dương bọn họ căn bản không giống nhau, Tô Dương bọn họ đi về hướng bắc, còn Chu Hạo thì đi về hướng đông.
Thật ra khoảng cách không tính là quá xa, cách thành phố Đông Hải khoảng bảy tám mươi ki lô mét, nhưng khi tìm được Chu Hạo cũng mất gần nửa giờ.
Nếu không phải vì Chu gia trưởng lão thỉnh thoảng phải dừng lại nghỉ ngơi.
Chu Hạo đang giao chiến với một con Hung thú cỡ lớn trong rừng đột nhiên nghe thấy động tĩnh truyền đến từ không trung, lập tức dừng chiến đấu, trực tiếp thi triển tiểu ngự khí phi hành bay lên trời, nhìn rõ người tới cảm thấy bất ngờ:
"Trình Bang!?"
Đám người hạ xuống, Tô Dương vừa buông tay, Chu Hạo đã như dã thú chạy tới, hỏi Trình Bang:
"A? Sao ngươi lại đến đây?"
"Lão sư ta nói để ta đi theo ngươi."
"Được thôi!"
Tô Dương thậm chí còn chưa kịp mở miệng, Chu Hạo đã cực kỳ sảng khoái đồng ý:
"Tô lão sư, ngài cứ để Trình Bang đi theo ta là được!"
"Vậy làm phiền Chu Hạo đồng học."
"Không khách khí!"
Chu Hạo vội nói:
"Ta vừa gặp một con Hung thú rất có thực lực, đi thôi, Trình Bang!"
Chu Hạo vẫy tay một cái, đã chạy như điên về phía Hung thú, Trình Bang quay đầu nhìn Tô Dương, Tô Dương cười khoát tay:
"Đi thôi! Đến lúc đó vi sư sẽ đến đón ngươi!"
"Vâng!"
Trình Bang lập tức vận động tứ chi, giống như Chu Hạo, cực nhanh tiến vào trong rừng cây, khiến Chu gia trưởng lão đứng bên cạnh cũng phải ngây người.
Chu Hạo ở Chu gia đã là loại người cực kỳ không bình thường, tuyệt đối không ngờ rằng Tô lão sư cũng có một học sinh như vậy.
"Ngược lại là hiếm thấy..."
"Tiền bối? Cái gì hiếm thấy?"
"Tiểu tử này trước nay độc lai độc vãng, chưa bao giờ cùng người khác hành động chung..."
Chu gia trưởng lão cười nói:
"Không ngờ lại hợp ý với học sinh của ngươi, quả thực khiến lão phu rất bất ngờ."
"Duyên phận thôi..."
Tô Dương cũng may mắn có Chu Hạo bằng lòng đi cùng, không thì cũng chỉ có thể đem Trình Bang đưa đến sở thú...
Bạn cần đăng nhập để bình luận