Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 165: Bảy thành

Đại trưởng lão nghe xong Chu Đào vừa tới đã muốn cùng Chu Uyên đánh lôi đài, trong lòng tất nhiên không vui.
Dù sao Chu Đào mới vừa trở thành người ứng cử tộc trưởng, cứ như vậy không kịp chờ đợi khởi xướng lôi đài, chuẩn bị khiêu chiến Chu Uyên, bao nhiêu cũng có chút khiến người ta không thích.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Chu Đào gật đầu, thần sắc kiên định.
"Chu Uyên giờ phút này không có ở trong gia tộc, cho dù muốn đánh lôi đài cũng phải chờ ngày mai, ta tự nhiên sẽ cho người thông báo hắn."
"Tốt!"
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Chu Đào không cần nói nhiều nữa, đối với bốn phía hành lễ sau đó liền lui ra khỏi từ đường.
Chỉ là người vừa đi, trong từ đường một vị trưởng lão liền không khỏi lạnh giọng hừ một tiếng:
"Tiểu tử này không khỏi cũng quá mức cuồng vọng! Mới vừa tu hành ra ngưng khí chi tượng đã ngựa không ngừng vó muốn khiêu chiến Chu Uyên, thật không biết mình bao nhiêu cân lượng."
Một trưởng lão bên cạnh phụ họa nói:
"Vừa mới tấn thăng thất phẩm, đắc ý vong hình!"
Ngược lại có trưởng lão cười ha hả dàn xếp nói:
"Vừa mới tấn thăng thất phẩm, tất nhiên là hăng hái, thiếu niên tính cách tự nhiên có thể hiểu được! Chư vị ngồi ở đây nếu ở vào tuổi của hắn mà có thể tu hành đến ngưng khí chi tượng, sợ là các ngươi so với hắn còn ngông cuồng hơn!"
"Bất quá đúng là có chút ngông cuồng."
"Hắn khí đúng là hùng hậu, đã tiếp cận thất phẩm trung giai, bất quá so với Chu Uyên vẫn là yếu hơn một chút."
Lại có trưởng lão ha ha cười nói:
"Ta ngược lại thật ra thích tiểu tử này cuồng ngạo! Người không cuồng thì uổng phí tuổi trẻ! Lại nói tiểu tử này sau lưng có Lưu thị làm chỗ dựa, đổi lại là ai mà không cuồng?"
"Ta là cảm thấy kỳ quái, vị kia từ trước đến nay không thích nhúng tay chuyện gia tộc, làm sao lần này lại đem Chu Đào tiểu tử này chỉ điểm, không giống tác phong làm việc của hắn."
Đại trưởng lão bỗng nhiên khoát tay, toàn bộ từ đường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
"Không cần nhiều lời, đợi lát nữa các nhà khách mời đều sẽ đến, hãy ứng đối thật tốt."
"Vâng."
Theo lý mà nói, khi có một thiên kiêu mới, cửa nhà Chu Đào hẳn là bị những người tới chúc mừng chen chúc kín người hết chỗ mới phải, vậy mà tiểu viện nhà Chu Đào lại vắng ngắt, một người tới chúc mừng cũng không có.
Mà giờ khắc này, tấm lòng của cha mẹ Chu Đào cũng vô cùng kém, vốn dĩ nhi tử nhà mình không chịu thua kém, tu hành ra được ngưng khí chi tượng, thậm chí còn lấy được Bàn Long lệnh, nghĩ rằng những tháng ngày khổ cực trong nhà rốt cục cũng chấm dứt, kết quả lại không ngờ rằng Chu Đào tự chủ trương ngày mai sẽ phải cùng Chu Uyên đánh lôi đài!
Những tộc nhân vốn định tới chúc mừng kia, sau khi nghe được chuyện này lập tức liền từ bỏ ý định!
Chu Đào chung quy là vừa mới tu hành ra ngưng khí chi tượng, nhưng Chu Uyên đã sớm tu hành ra ngưng khí chi tượng, hơn nữa Chu Uyên cường đại đã sớm xâm nhập vào lòng người trong tộc, không nghĩ tới Chu Đào vừa mới xuất hiện đã trực tiếp trở mặt với Chu Uyên, điều này sẽ đưa đến việc các tộc nhân không thể không đứng về phía Chu Uyên.
Trong thời khắc mấu chốt này, nếu như đi chúc mừng, chẳng khác nào không cho Chu Uyên mặt mũi.
Hơn nữa về sau cũng không thể không cùng nhà Chu Đào phân rõ giới hạn.
Dù sao, phụ mẫu Chu Đào suýt chút nữa tức chết.
Về đến nhà, phụ thân Chu Đào dĩ nhiên là đối với Chu Đào mắng lớn:
"Ngươi điên rồi có phải hay không!?"
"Ngươi mới vừa tu hành ra ngưng khí chi tượng đã muốn cùng Chu Uyên trở mặt!? Thậm chí còn hẹn đánh lôi đài!? Ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?"
"Chu Đào, mới một tháng không gặp, ngươi làm sao lại trở nên cuồng vọng tự đại như vậy?"
"Ta vốn nghĩ rằng khoảng thời gian khổ cực của nhà chúng ta rốt cục chấm dứt, ngươi vừa về đã dội cho ta một gáo nước lạnh đúng không?"
"Không! Ngươi dội đâu phải nước lạnh! Ngươi rõ ràng là dội nitơ lỏng!"
Mẫu thân bên cạnh vội vàng an ủi:
"Thôi, thôi! Đừng kích động như vậy, đại trưởng lão đã lên tiếng, ngươi có mắng như thế nào cũng không làm nên chuyện gì! Dù sao trận lôi đài này không đánh cũng phải đánh, hiện tại đổi ý cũng vô dụng!"
Chu phụ nhìn Chu Đào không nói một lời càng thêm tức giận:
"Làm việc không hề cân nhắc đến hậu quả! Ngươi xem ngươi làm như vậy, về sau ai dám đến nhà chúng ta nữa?"
Đối mặt với sự tức giận của phụ thân, Chu Đào không hề lên tiếng.
Hắn không có ý định phản bác.
Hắn kỳ thật rất rõ quyết định này của hắn chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người phản đối và không thích, thậm chí bao gồm cả phụ mẫu của hắn.
"Cha, có thể nghe ta nói hai câu không?"
Chu phụ lạnh giọng hừ một tiếng:
"Ngươi còn muốn nói gì?"
"Ta đưa ra quyết định này không phải là nhất thời xúc động!"
Chu Đào hít sâu một hơi, giải thích nói:
"Mà là ta không có lựa chọn!"
Hai vợ chồng nghe thấy những lời này đều có chút kinh ngạc.
"Cái gì gọi là không có lựa chọn?"
"Ta đã cảm nhận được bình cảnh của mình!"
Chu Đào ngẩng đầu nhìn phụ thân:
"Chỉ còn một bước nữa thôi là ta có thể bước vào thất phẩm trung giai!"
Chu phụ nghe xong, không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Thất phẩm trung giai?"
"Vâng!"
"Ta nếu nhớ không lầm, ngươi mới vào học vẻn vẹn chỉ là bát phẩm trung giai mà thôi, mới hai tháng..."
Chu Đào khẽ gật đầu, tiếp tục nói:
"Ta trong khoảng thời gian tu hành này, thường xuyên mơ thấy Chu Uyên chế giễu ta, làm nhục ta..."
Chu phụ sầm mặt lại:
"Khúc mắc sao?"
"Vâng."
Chu Đào nghiêm mặt nói:
"Thậm chí, khi tu hành cũng xuất hiện những hình ảnh như vậy, làm cho tâm thần của ta dao động, đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc tu hành."
"kéo dài thời gian càng lâu, đối với ta mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò."
"Cho nên, ta không có lựa chọn!"
"Trận chiến này, đối thủ nhất định phải là Chu Uyên, càng sớm càng tốt!"
Chu phụ trầm mặc rất lâu mới nói một câu:
"Ngươi... Có bao nhiêu phần thắng?"
"Bảy thành."
Chu phụ lại biến sắc:
"Ngươi có bảy thành phần thắng!?"
Chu Đào khẽ gật đầu, 30% còn lại tạm thời không tính đến.
Không nhất định phải dùng, vậy thì cứ giữ lại làm át chủ bài.
"Cha, nếu như không tin, người có thể tự mình thử một chút."
Chu phụ do dự một chút:
"Đi xuống tầng hầm!"
"Vâng!"
Hai cha con rất nhanh liền đi tới phòng dưới đất, không gian rộng rãi, đủ để thi triển tay chân.
"Cha, võ đạo tu hành của người vẫn chưa nguội lạnh chứ?"
Chu phụ trợn trắng mắt:
"Còn lo lắng cho ta sao!"
"Cho dù có nguội lạnh, ta cũng là thất phẩm trung giai ở đây, ngươi có ngưng khí chi tượng cũng chưa chắc làm ta bị thương được!"
Chu Đào khẽ gật đầu, ôm quyền với phụ thân, ngay sau đó, hai người cùng thi triển ra thức mở đầu giống nhau.
"Cha, cẩn thận!"
"Ngươi tiểu..."
Chu phụ thần sắc đột nhiên biến đổi, nhìn Chu Đào trong nháy mắt tiến sát đến trước mặt, nắm đấm to lớn đánh thẳng tới, âm thanh im bặt mà dừng.
Hô!
Gió mạnh thổi vào mặt, làm cho mặt Chu phụ thoáng có chút đau nhức, càng cảm nhận được khí thế bá đạo của Chu Đào hung hăng đè ép mình một bậc.
"Ta đã nói võ công của người xuống dốc rồi mà."
Chu Đào nhún vai, lặng lẽ thu nắm đấm lại:
"Người ít nhất cũng bảy, tám năm không có tu hành nghiêm túc rồi."
Nói xong, Chu Đào không quên liếc qua bụng bia của lão phụ thân.
Chu phụ lúc này mới hoàn hồn, thần sắc có chút ngây ngốc.
Không đúng!?
Ta... Ta cứ như vậy mà thua rồi sao!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận