Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 385: Mộng đẹp

Một khi đã tìm được phương hướng, như vậy việc Trình Bang cần làm là rèn luyện để tạo ra một bộ răng thật sự tốt!
Cho nên trong lúc tu hành, Trình Bang cũng đang nghĩ cách tăng cường độ cứng cho hàm răng của mình, đồng thời tăng lên lực cắn.
Trong chuyện này, hắn lại nhận được sự giúp đỡ tận tình của Lý Nhất Minh, người đã đặc biệt mua cho Trình Bang một bộ dụng cụ khuếch trương đặc chế.
Vốn dĩ đây chỉ là một thiết bị y tế, tựa như một bộ răng giả có thể mang trong miệng, khi nhét vào trong miệng, nó sẽ làm căng răng lợi, muốn ngậm miệng lại cần phải dùng rất nhiều sức.
Mà Lý Nhất Minh đã yêu cầu người ta làm riêng, để Trình Bang tùy thời đeo nó trong lúc tu hành, thậm chí cả khi ngủ hắn cũng mang theo thứ đồ chơi này!
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, chỉ cần tu hành trong phòng ngủ, Trình Bang đều sẽ đeo dụng cụ khuếch trương này vào, rèn luyện hàm răng và lực cắn, dù sao cũng không làm chậm trễ việc tu hành của chính hắn.
Hôm nay lộ ra lại chính là thời điểm nghiệm chứng hiệu quả!
Ngay khi Trình Bang nhanh chóng di chuyển trên vách đất của hố sâu, tìm đúng cơ hội, hắn liền bật người nhảy lên, trực tiếp nhảy lên lưng một con Hung thú, há miệng cắn mạnh vào cổ của Hung thú.
Nương theo tiếng gào thét của Hung thú, Trình Bang dùng sức kéo mạnh đầu, huyết nhục nhất thời từ cổ Hung thú phun ra, nhuộm đỏ cả thân thể Trình Bang!
Hỗn Nguyên Nhất Khí, Dịch Ảnh!
Thừa dịp khe hở do da thịt bị xé rách, Trình Bang đâm mạnh một trảo vào, trong tiếng gầm giận dữ của hắn, cổ của Hung thú trong nháy mắt đứt gãy.
Làm thân thể khổng lồ của hung thủ ngã xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc không những không làm Trình Bang buồn nôn, ngược lại còn kích thích adrenalin tăng vọt.
Trình Bang nâng cánh tay phải đã xuyên thủng cổ, liếm liếm máu tươi còn ấm của Hung thú, ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn, dường như rất hưởng thụ loại cảm giác giết hại này.
Hỗn Nguyên Nhất Khí, cắn xé hình thái!
Theo lớp 5 dần dần tiến sâu, tình hình bên trong sào huyệt cũng dần trở nên ngày càng phức tạp.
Tạ Vũ Hàm ngược lại là ăn uống no nê xong liền không tiếp tục đi sâu thêm.
Bởi vì... ăn quá no.
Không chỉ toàn bộ chân của Thiên Quân Nghĩ kiến ở bên ngoài đều đã bị ăn sạch, mà tất cả trứng đỏ như máu trong dục trứng phòng cũng đều bị Tạ Vũ Hàm ăn sạch, không còn lại một viên.
Vốn dĩ Tạ Vũ Hàm không có ý định ăn nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến việc lát nữa nếu đi xa, có lẽ sẽ không có cơ hội quay lại ăn, càng nghĩ dứt khoát ăn hết luôn cho rồi.
Chỉ là Tạ Vũ Hàm dường như đã đánh giá quá cao khả năng tiêu hóa và hấp thụ của mình.
Điều này dẫn đến việc bụng của Tạ Vũ Hàm bây giờ trở nên sưng phồng không chịu nổi, đi không nổi bước chân, chỉ có thể dừng lại để tiêu hóa, dựa vào vách đất nghỉ ngơi.
"Nôn..."
Tạ Vũ Hàm ợ một cái, đột nhiên cảm thấy đồ vật muốn phun ra, vội vàng dùng hai tay bịt miệng, lại nuốt trở vào.
"Đều là năng lượng, không thể lãng phí."
"Thực sự không được thì ngủ một giấc trước..."
Bởi vì có nhập mộng tu hành tồn tại, cho nên Tạ Vũ Hàm biết việc mình ngủ cần tiêu hao năng lượng rất lớn.
Dù sao mỗi lần nàng tỉnh lại đều không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị đói tỉnh.
Nàng tu hành lại là loại hình phòng ngự tâm pháp, vì để tăng cường độ cứng của nhục thể, cho nên lượng tiêu hao càng lớn hơn.
Dứt khoát ngủ một giấc để tiêu hóa hết.
Lớp 5 tự nhiên là mang theo điện thoại di động, bất quá lúc này điện thoại di động không có tín hiệu, chỉ có thể dùng để làm đồng hồ báo thức hoặc thiết bị chiếu sáng.
Tạ Vũ Hàm cũng không dám ngủ quá lâu, dù sao sau khi nhập mộng tu hành, nàng cũng không dám chắc mình có thể đi loạn khắp nơi hay không, cho nên đã cài đặt đồng hồ báo thức trước, lại dùng thi thể Thiên Quân Nghĩ lấp kín cửa động của dục trứng phòng, nằm xuống đất, không lâu sau liền chìm vào mộng đẹp.
Lớp 5 chất lượng giấc ngủ trước nay vô cùng tốt.
Huống chi lúc này bên ngoài trời cũng đã rạng sáng, cơn buồn ngủ lập tức dâng lên.
Thời gian trôi qua không lâu, trong bóng tối, Tạ Vũ Hàm đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu, rõ ràng vẫn còn trong giấc ngủ, nhưng thân thể đã không tự chủ được mà bắt đầu lắc lư chuyển động.
Bành!
Một tiếng vang trầm, Tạ Vũ Hàm phóng thích ra Trùng Thiên Đỉnh, đâm thủng một lỗ nhỏ trên vách đất, bắt đầu mạnh mẽ đâm tới bên trong sào huyệt.
Tại một nơi khác trong sào huyệt, tiếng cóc kêu thâm thúy.
Cô...
Cô...
Sau một ngày chiến đấu, Tôn Chiêu cũng rất mệt mỏi, đến đây đã chìm vào mộng đẹp, thế mà thân thể lại không bị khống chế tiến nhập vào tư thế con cóc, bắt đầu phát ra từng trận âm thanh cóc kêu.
Lúc này, xung quanh thân thể Tôn Chiêu nương theo từng trận âm thanh cóc kêu bắt đầu hiện lên những gợn sóng, những gợn sóng này trên thân thể hắn bắt đầu dần dần ngưng tụ thành hình thái một con cóc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những gợn sóng kia cuối cùng ngưng tụ thành tư thế một con cóc, sau đó bắt đầu dần dần chìm xuống, cùng nhục thể của Tôn Chiêu bắt đầu tiến hành một loại dung hợp kỳ diệu, phảng phất như bên ngoài nhục thể của Tôn Chiêu xuất hiện một con cóc hư ảo.
Ngay lúc này, Tôn Chiêu đột nhiên nhắm ngay một phương hướng, bất chợt há miệng, cùng lúc đó, khí ảnh con cóc bao phủ thân thể Tôn Chiêu cũng theo đó mở rộng miệng, trong vô thanh vô tức, một đầu lưỡi cóc hoàn toàn do khí ảnh cấu tạo thành đột nhiên bắn ra, cuối cùng lập tức dính chặt vào thi thể một con Thiên Quân Nghĩ, đột ngột kéo mạnh.
Làm thi thể Thiên Quân Nghĩ mà chân kiến đã sớm bị Tôn Chiêu ăn hết, chỉ còn lại phần bụng bị kéo đến trước mặt con cóc khí ảnh, thi thể nhanh chóng xẹp xuống, năng lượng bên trong trực tiếp bị cưỡng ép rút ra, thông qua hư ảnh con cóc rót vào trong cơ thể Tôn Chiêu.
Chẳng mất bao lâu, thi thể Thiên Quân Nghĩ này liền biến thành một đống giáp xác vô dụng, bị ném sang một bên, trong nháy mắt thối rữa.
Cứ lặp lại như vậy, làm tất cả thi thể Thiên Quân Nghĩ xung quanh đều bị hấp thu xong, Tôn Chiêu liền nhanh nhẹn rời khỏi khu vực này, tiến đến khu vực khác có thi thể Thiên Quân Nghĩ.
Ác chiến suốt một ngày, mọi người lớp 5 đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt điên cuồng giật giật.
Nhất là sau khi đánh xong một trận chiến, ăn uống no nê, cơn buồn ngủ ập đến không để ý liền chìm vào giấc mộng.
Không chỉ có Tạ Vũ Hàm và Tôn Chiêu, những người khác sau khi tìm được khu vực tương đối an toàn thì lần lượt chìm vào mộng đẹp.
Người kỳ quái nhất không ai khác ngoài Đường Nguyên Lãng.
Hắn bị kéo đến một khu vực hoàn toàn tối đen, đèn pha trên đỉnh đầu trong lúc bị bắt nắm cũng không biết rơi đi đâu, chờ hắn lấy lại tinh thần thì phát hiện mình bị trói buộc bên trong một thứ gì đó mềm mại, hơn nữa còn có chút ấm áp kéo dài, không thể động đậy.
Còn... còn rất thoải mái.
Nhưng sự dễ chịu này không kéo dài quá lâu, rất nhanh Đường Nguyên Lãng liền phát hiện có thứ gì đó trên người mình lục lọi, bên tai liền truyền đến những âm thanh "phốc phốc phốc" quỷ dị.
Đường Nguyên Lãng đại khái ý thức được mình lại bị Hung thú để mắt tới, mà lại... hẳn lại là một loại hành động tìm kiếm bạn tình nào đó.
Nhưng bởi vì có bài học từ lần thí luyện ở trường Nhị Trung, Đường Nguyên Lãng quả quyết quyết định giả chết.
Chỉ cần mình không trả lời, đối phương liền không có cách nào.
Bởi vì lão Tô nói qua trong sinh thái của Hung thú, hành động tìm bạn tình là hai bên cùng hướng tới.
Nếu một bên không trả lời, bên còn lại sẽ liên tục tìm kiếm bạn tình, cho đến khi đối phương đáp lại.
Nó sẽ không dùng vũ lực, bởi vì nếu không, bạn tình mới sẽ bị ăn sạch khi dùng vũ lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận