Để Ngươi Người Quản Lý Phế Vật Lớp, Làm Sao Thành Võ Thần Điện

Chương 42: Nếm thử

Chỉ là sau khi đưa ra kết luận này, ngay cả bản thân Tôn Chiêu cũng cảm thấy có chút vô lý.
Đoán thể bí quyết và may vá thì có liên quan gì đến nhau chứ?
Nhưng vừa bị Chu Đào cho một trận, Tôn Chiêu đang tức giận, trong lòng không phục, tất nhiên là không thể hạ mình mà hỏi Chu Đào rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôn Chiêu hậm hực rời khỏi sân thượng, đi được nửa đường thì phát hiện cửa lớn sân thượng lại bị Chu Đào đóng lại.
"Gia hỏa này thần thần bí bí, mà may vá cũng đâu phải chuyện gì to tát? Cùng lắm thì cũng chỉ bị chê cười vài câu mà thôi, đến mức phải trực tiếp ra tay ép ta thề à?"
Tôn Chiêu nheo mắt, nhanh chóng rời đi.
Trên lầu chót, Chu Đào cũng là thay đổi sắc mặt liên tục.
Hắn cũng không xác định Tôn Chiêu có thể giữ kín như bưng hay không, dù sao gia hỏa này bản thân cũng không phải là người thành thật gì.
May vá ngược lại là chuyện nhỏ, bị người ta biết, đại khái có thể dùng sở thích của mình để lấp liếm cho qua, cùng lắm thì bị chê cười vài câu mà thôi.
Chu Đào lo lắng nhất chính là chuyện hắn tu hành châm pháp bị phát hiện, đến lúc đó hậu quả khó mà lường được.
Suy nghĩ hồi lâu, Chu Đào cảm thấy cũng không phải vấn đề lớn.
Dù sao hắn hiện tại may vá cũng là đang tu hành, huống chi Tôn Chiêu thiếu hiểu biết về võ đạo, cho hắn 10 năm hắn khẳng định cũng không thể nghĩ ra mình đang tu hành Bổ Thiên Tú Vân Châm.
Không, đừng nói là Tôn Chiêu, những người khác cho dù có nhìn thấy, cũng chỉ coi là hắn đang may vá, không thể nào liên tưởng đến được.
Nghĩ đến đây, Chu Đào cảm thấy băn khoăn của mình hẳn là dư thừa, lúc này mới yên lòng lại, tiếp tục may vá.
Mà Tôn Chiêu rời khỏi sân thượng sau cũng chưa trở về phòng học.
Chu Đào chỉ tu luyện khoảng một tuần mà thực lực đã tăng vọt, đây tuyệt đối là thành quả của việc Tô Dương an bài tu hành đặc thù!
Tôn Chiêu trong nội tâm nhất thời thèm muốn đến chết!
Ta cũng muốn tăng lên thực lực a!
Có cơ hội thực lực tăng vọt như vậy ai còn lười biếng chứ!
Ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn thể hiện!
Thế nhưng, Tôn Chiêu không thể hạ mình đến hỏi Chu Đào, càng không thể hạ mình đi cầu Tô Dương.
Dù sao mới vừa rồi bị Tô Dương giáo huấn một trận, lúc này đi tìm Tô Dương vậy đơn giản là mất mặt đến tận nhà!
Tôn Chiêu vừa nghĩ chính mình đi cầu Tô Dương, phải đối mặt với vẻ mặt dương dương tự đắc đáng ghét kia của Tô Dương, thì giận không có chỗ phát tiết!
Đại trượng phu há có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng! ?
Ta đường đường là con cháu đại tộc, Võ Hoàng hậu nhân, sao có thể khuất phục một lão sư nhỏ bé! ?
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tôn Chiêu quả quyết đi siêu thị một chuyến, lén lén lút lút mua hộp kim khâu, sau đó nhét vào trong quần áo, vội vàng chạy về phòng ngủ.
Tôn Chiêu vẫn quyết định tin tưởng trực giác của mình!
Chu Đào đã che che giấu giấu, vậy đã nói rõ đoán thể bí quyết khẳng định có quan hệ mật thiết, không thể tách rời với việc may vá.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Tôn Chiêu bắt đầu lần đầu tiên trong đời xe chỉ luồn kim.
Bởi vì Tôn Chiêu tu chính là chưởng pháp gia truyền của Tôn gia, luyện đều là công phu trên tay, điều này sẽ dẫn đến hai tay đều mọc đầy vết chai, đồng thời ngón tay còn đặc biệt tráng kiện.
Cầm sợi chỉ, hắn loay hoay mãi mà vẫn không thể nào xâu qua được, làm Tôn Chiêu suýt chút nữa tức giận đến mức hất tung cái bàn.
Rất lâu sau, Tôn Chiêu mới bình tĩnh lại.
Chỉ cần có thể tăng lên thực lực, khổ gì mình cũng có thể chịu được!
Chút kiên nhẫn ấy còn không có, thực lực khẳng định không thể tăng lên được!
Điều chỉnh tốt tâm trạng, Tôn Chiêu lại thử lần nữa.
Thử rất nhiều lần.
"Mẹ kiếp, lão tử không may nữa!"
.
Loáng một cái, trời lại tối.
Tô Dương tuần tra xong, trở về ký túc xá.
Dựa theo thời gian đã ước định ngày hôm qua, Chu Đào lại vụng trộm chạy đến để luyện tập.
Tô Dương vừa cởi quần áo, quay lưng về phía Chu Đào, Chu Đào nhìn vết châm trên lưng Tô Dương vẫn chưa biến mất, biểu lộ dần dần suy sụp.
Không đúng, sao vẫn chưa tiêu tan chứ! ?
Chẳng lẽ là ta đâm quá sâu?
Ngay khi Chu Đào đang bất an trong lòng, sợ vết châm này không tiêu tan, thì giọng nói nghi hoặc của Tô Dương truyền đến:
"Sao vậy?"
"À, không, không có gì!"
Chu Đào hắng giọng, vội vàng giơ cương châm lên, nói sang chuyện khác:
"Lão sư, chiều nay ta tu hành ở sân thượng thì gặp Tôn Chiêu."
Tô Dương biến sắc, vội hỏi:
"Sau đó thì sao? Hắn phát hiện ngươi song tu châm pháp rồi?"
"Không có, chỉ là gặp ta may vá tu hành mà thôi."
Chu Đào vội nói:
"Để đảm bảo an toàn, ta đánh hắn một trận, hắn đáp ứng sẽ không nói ra!"
Tô Dương có chút bất an:
"Hắn hẳn là sẽ không đoán được chuyện ngươi song tu châm pháp chứ?"
"Yên tâm, hắn không có đầu óc đó đâu."
Chu Đào nhẹ nhõm nói:
"Trong tình huống bình thường cũng sẽ không có người liên tưởng đến chuyện ta song tu châm pháp."
Tô Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
"Ừm, trước khi ta giải quyết được song tu tâm pháp cho ngươi, chuyện này tận lực bảo mật, đối với ngươi và ta đều tốt."
Chu Đào ở lớp 5 có thể nói là tương đối thông minh, cho nên hiểu rất rõ hậu quả sau khi bại lộ, hiểu được lợi và hại trong đó.
Dù sao trong lớp 5 thì chỉ có Chu Đào là người có căn cơ bất ổn và tâm pháp không hợp, hai thiếu sót này, không giống những người khác còn có tư chất ngu dốt và chán nản, hai thiếu sót lớn.
Đều là tư chất ngu độn, đầu óc có thể thông minh đến đâu chứ?
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hôm nay ta về phòng ngủ thì phát hiện những người khác tụ tập ở phòng ngủ của Lý Nhất Minh, không biết đang mưu đồ bí mật gì, loáng thoáng nghe thấy ngươi mắng Tôn Chiêu một trận."
Chu Đào vô cùng nghi hoặc:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ngươi không nghe lầm, ta chính là giáo dục Tôn Chiêu một trận."
Chu Đào vô cùng ngạc nhiên:
"Hắn không động thủ với ngươi?"
"Đứng phạt tại chỗ, không rên một tiếng!"
"Sao có thể, Tôn Chiêu là kiểu không phục thì làm tới, hắn có thể đứng đó mà chịu mắng sao?"
Chu Đào thần sắc cổ quái:
"Ta không tin."
Tô Dương nhếch miệng cười một tiếng:
"Vi sư ta, có rất nhiều biện pháp thu thập các ngươi!"
Chu Đào không có ý kiến.
Lời này hắn tin.
Dù sao Tô Dương có thể tu luyện được hóa kình ở tuổi này, càng kỳ quái hơn!
"Lão sư, các ngươi mỗi ngày tuần tra, là diễn tập à?"
Tô Dương đang định giải thích rõ tình huống, thế nhưng trường học cao tầng đã hạ thông báo, không muốn để học sinh biết chuyện che mặt Võ Tôn xông vào trường học, thống nhất nói là diễn tập an toàn, tránh cho học sinh lo lắng, ảnh hưởng đến võ đạo tu hành.
Lớp 5 tuy rằng không có không gian gì để bị ảnh hưởng, dù sao căn bản cũng không tu hành, nhưng biết khẳng định cũng sẽ suy nghĩ lung tung, mỗi ngày nơm nớp lo sợ cũng không tiện.
Nhất là Chu Đào, ở chung mấy ngày Tô Dương cũng cảm thấy hài tử này đa nghi, lại càng dễ suy nghĩ lung tung.
"Ừm, diễn tập."
Tô Dương thuận miệng nói một tiếng:
"Trạng thái bình thường hóa."
Chu Đào cũng chưa để ở trong lòng, suy nghĩ một chút vẫn nói:
"Lão sư, sáng nay thực lực của ta lại tăng lên!"
Tô Dương tất nhiên là không có gì ngoài ý muốn, nói khẽ:
"Bình tĩnh đối đãi, không kiêu ngạo không nản lòng là được."
"Tốc độ tăng lên thực lực này đều đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta."
Chu Đào trong lời nói cũng không khỏi mang theo vài phần kích động:
"Tầng thứ hai cũng sắp đại thành, luyện thêm mấy ngày nữa, ta có nắm chắc có thể vọt thẳng đến tầng thứ ba."
"Phiền toái duy nhất cũng là sáng nay không dậy được, phải tốn thời gian điều chỉnh lại khí tức một lần, mà lại đau hơn trước."
"... Chờ ngươi thất phẩm rồi hẵng nói."
Chu Đào không cần phải nói nhiều nữa, dù sao sau khi quyết định nhận Tô Dương làm lão sư ngày hôm qua, khúc mắc lập tức liền được giải khai!
Đầu Tô nhất niệm khởi, chợt cảm thiên địa khoan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận